Tác giả: Vân Phi Mặc

Đi chết đi!

Kiếm đâm xuống giường, lọt vào khoảng không.

Trên giường không có ai!

Hắc y nhân trợn to mắt.

Đúng lúc này, mấy cái đèn sáng lên, hắc y nhân đột nhiên quay đầu, thấy đôi mẫu tử đáng giận kia và hai nam tử khác đang đứng sau hắn.

Họ đến đây từ lúc nào mà hắn không phát hiện?!

"Các ngươi..."

"Hoa Phi Vũ bảo ngươi tới đúng chứ?!" Bắc Vũ Đường sâu kín nói.

Hắc y nhân hừ lạnh, kiếm đâm về phía nàng.

Tuy hắn cảm giác hai nam nhân đối diện rất nguy hiểm, nhưng dù vậy, hắn vẫn lựa chọn tấn công họ.

"Biết mình không địch lại mà còn xông lên, đúng là ngu." Tiểu Mặc Nhi giòn tan tổng kết, "Ngu y như chủ nhân của ngươi vậy."

"Tiểu tử, dám nhục mạ chủ nhân ta, chết đi!" Hắc y nhân trợn trừng mắt tức giận, kiếm vốn chỉ phía Bắc Vũ Đường quay hướng Tiểu Mặc Nhi.

Tiểu Mặc Nhi đứng im, chẳng hề di chuyển, hoàn toàn không thèm để ý công kích của hắn.

Bỗng chốc, kiếm trong tay hắn dừng lại.

Phong Ly Ngân dùng hai ngón tay kẹp lấy kiếm của hắn, khiến nó không thể tới gần thêm.

"Rắc"

Kiếm trong tay hắc y nhân gãy.

Hắc y nhân kinh ngạc nhìn kiếm của mình, sau đó đã trở thành tù binh trong tay họ.

"Còn trẻ thì đừng nóng tính như thế." Bắc Vũ Đường nhìn hắn từ trên cao.

"Có bản lĩnh thì giết ta đi!" Thuộc hạ của Hoa Phi Vũ không sợ chết, lạnh giọng nói.

"Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi. Ta giữ ngươi còn có tác dụng."

"Ngươi đừng mơ dùng ta áp chế điện hạ. Điện hạ sẽ không bị ngươi áp chế đâu, bỏ suy nghĩ buồn cười đó đi."

"Thế à? Ngươi nói thế làm ta nghĩ ra một ý hay đấy."

Còn ý là gì, Bắc Vũ Đường không nói.

"Về nói với chủ nhân của ngươi, bảo hắn mai tới phòng số một của khách điếm Đệ Nhất. Nếu hắn sợ, chúng ta có thể tới phủ Đại hoàng tử làm khách."

Ám Dạ tiến lên giải huyệt cho hắn, tên thuộc hạ được tự do, lập tức rời đi.

- Phủ Đại hoàng tử-

Hoa Phi Vũ mãi không thể ngủ được, khoác một cái áo ngoài, đứng trên mái nhà, mắt nhìn về phía Hoàng thành.

Nơi đó...

Là chấp niệm của hắn.

Bỗng, một bóng đen dừng bên cạnh hắn.

"Điện hạ."

Hoa Phi Vũ liếc qua, thấy hắn mà trang phục dạ hành, "Ngươi đi đâu?"

"Khách điếm Đệ Nhất."

Biểu cảm nhàn nhạt của Hoa Phi Vũ biến đổi, "Ngươi đến đó làm gì?"

"Thuộc hạ vô năng không giết được chúng."

"Ngu xuẩn. Nếu chúng dễ chết thế thì đã chết trăm ngàn lần rồi."

Không thể không nói, hắn đã coi thường đôi mẫu tử này rồi.

Nếu nói chuyện họ không hề nhúng tay vào chuyện ở yến hội hôm nay thì hắn cũng không tin. Nhưng, họ lại tìm được dấu vết mình xuống tay.

Chẳng trách Đường Cảnh Ngọc lại thua trong tay chúng, quả là có chút tài năng.

Lần này hắn rõ ràng đã lau sạch manh mối liên quan đến mình, nhưng không hiểu sao vẫn bị liên lụy.

"Điện hạ, chúng mời ngài tới phòng số một của khách điếm Đệ Nhất."

Hoa Phi Vũ cau mày, chúng tìm mình làm gì? "Chúng còn nói gì không?"

"Nếu điện hạ không dám đi, chúng sẽ tới cửa bái phỏng." Thuộc hạ thành thật truyền lại nguyên câu.

"Hừ!" Hoa Phi Vũ hừ lạnh một tiếng.

Tuy biết đám người Bắc Vũ Đường dùng phép khích tướng, nhưng hắn vẫn sẽ đi, vì hắn muốn biết mục đích của họ.

- Hôm sau-

Một chiếc xe ngựa bình thường dừng ngoài cửa khách điếm Đệ Nhất, một nam tử anh tuấn xuống xe, tiến vào khách điếm.

Hắn vừa xuất hiện, tiểu nhị đã lập tức dẫn hắn lên phòng riêng trên tầng hai.

"Khách quan, chủ nhân đã chờ bên trong."

Hoa Phi Vũ mở cửa phòng ra thì thấy Bắc Vũ Đường và Phong Ly Ngân đã ngồi chờ sẵn, giữa hai người còn một bàn cờ, cả hai đang chơi cờ, dường như không phát hiện hắn đã đến.

Hắn ho nhẹ một tiếng nhắc nhở hai người.

Bắc Vũ Đường và Phong Ly Ngân vẫn không quan tâm, trầm tĩnh quan sát bàn cờ.

"Khụ khụ."

Lần này, hắn lớn tiếng hơn.

Bắc Vũ Đường ngẩng đầu nhìn hắn một cái, "Điện hạ cứ thoải mái. Chờ chúng ta chơi xong ván này đã."

"Được." Hoa Phi Vũ cũng không nhiều lời.

Hắn nhìn như tùy ý kéo ghế, thật ra đã tính toán sẵn khoảng cách và vị trí đôi bên, vừa lúc thấy được bàn cờ, lại nhìn rõ được mặt Bắc Vũ Đường.

Hắn rất kiên nhẫn ngồi chờ, mới đầu còn tập trung chú ý Bắc Vũ Đường, nhưng sau ánh mắt lại dần bị bố cục bàn cờ hấp dẫn.

Ván cờ rất phức tạp, cỡ như hắn hoàn toàn không biết phải đi thế nào. Nhưng hai người lại ngang nhau, hạ cờ đều đều.

Khi quân trắng cuối cùng hạ xuống, ván cờ đã phân thắng bại.

Bắc Vũ Đường cầm quân trắng thắng ván cờ này.

Bắc Vũ Đường nhìn Hoa Phi Vũ, "Đại điện hạ hẳn rất tò mò muốn biết vì sao hôm nay ta lại tìm ngươi đúng không?"

Hoa Phi Vũ chỉ cười nói, "Mộc phu nhân muốn nói gì thì nói đi. Đánh đố như vậy cũng chẳng có gì thú vị."

"Ta thích người sảng khoái như vậy đấy." Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn hắn, "Trừ yến hội hôm qua, đây là lần đầu ta và Đại điện hạ gặp mặt đúng không?"

"Đúng vậy."

"Không biết ta đã đắc tội gì ngươi mà ngươi lại nhớ thương ta như thế?" Bắc Vũ Đường chậm rãi nói.

"Mộc phu nhân tự hiểu, cần gì phải như thế." Hoa Phi Vũ cười châm biếm.

"Haha, thì ra là tức giận vì hồng nhan, đúng là giúp ta mở mang tầm mắt. Nhưng Đại điện hạ ngươi vì một nữ nhân ai ai cũng có thể làm phu quân mà mất đi tư cách cạnh tranh vương vị, ngươi cảm thấy có đáng không?" Bắc Vũ Đường câu câu xuyên tim.

"Có đáng hay không là do ta định đoạt." Hoa Phi Vũ tức giận.

Tức giận có nghĩa là để ý, chính xác hơn là hối hận.

Bắc Vũ Đường nói tiếp, "Ngươi biết Đường Cảnh Ngọc và Cổ Phàm Chi không?"

"Đương nhiên là biết."

"Hai thiên chi kiêu tử, vốn có tiền đồ rộng mở, nhưng sau khi có quan hệ với vị hồng nhan tri kỷ kia của ngươi, vận đen liên tục kéo tới, một người mất chức quan và tước vị, một người bị Hoàng đế Nam Đường Quốc ghét bỏ. Nếu ngươi không muốn rơi vào kết cục giống họ thì tốt nhất nên cách xa nàng ta ra."

Hoa Phi Vũ xem như đã hiểu mục đích của nàng hôm nay, nàng muốn mình đuổi Phiên Nhiên đi.

Bàn tính đánh vang đấy.

Nàng nghĩ chỉ mấy câu nói sẽ khiến hắn ngoan ngoãn nghe lời nàng sao?

"Không biết ngươi có biết chuyện đại sư Vô Trần tính một quẻ cho nàng ta hôm Tết không?"

Hoa Phi Vũ biết chuyện này.

Người được đại sư Vô Trần lựa chọn, chắc chắn đều là người có phúc vận.

"Lúc ấy ta cũng ở đó, tận mắt chứng kiến đại sư Vô Trần chỉ nàng ta một ngón tay." Nàng khoa tay làm ra một thủ thế.

Bắc Vũ Đường giơ cao ngón trỏ, "Ngươi có biết nó nghĩa là gì không?"

"Ngươi muốn nói cái gì?" Hoa Phi Vũ lạnh lùng nhìn nàng, "Chẳng lẽ ngươi muốn nói ngươi hiểu rõ hàm nghĩa của hành động đó?"

"Không sai." Bắc Vũ Đường trấn định đáp.

Hoa Phi Vũ có hứng thú, "Mộc phu nhân giải thích thế nào về một lóng tay của đại sư Vô Trần?"

"Một có rất nhiều hàm nghĩa. Có thể là một con số, cũng có thể là một hàm nghĩa sâu sắc hơn. Chẳng hạn như chú định một người sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại."

Bắc Vũ Đường nói tiếp, "Vốn ta còn không hiểu lắm, nhưng từ sau ngày đó, ai có quan hệ với nàng ta đều gặp xui xẻo. Dù đối phương là ai, thân phận thế nào. Nếu nàng ta luôn một mình thì người xung quanh đều bình an."

"Hẳn lúc trước đại sư Vô Trần muốn bảo nàng ta tốt nhất sau này nên ở mình, đừng liên lụy đến người khác. Sự thật chứng minh, chuyện xảy ra với nàng ta đúng là như vậy, nghiệm chứng "một" lóng tay đại sư Vô Trần chỉ."

"Vô căn cứ." Hoa Phi Vũ lạnh giọng nói, "Hôm nay ngươi muốn gặp ta chỉ để nói cái đó?"

"Đúng. Ta và Đại điện hạ không thù không oán, không muốn tự dưng chẳng hiểu sao lại có thêm một kẻ thù. Ta nói chuyện này cho ngươi chẳng qua cũng vì muốn hòa hoãn quan hệ đôi bên, để cả ngươi và ta đều bình an vô sự mà thôi."

"Nếu ngươi muốn bình an thì vẫn nên nhanh chóng rời xa nàng ta thì hơn. Có câu: Thà tin là có chứ không thể không tin."

Hoa Phi Vũ đứng dậy, phất tay áo đi thẳng.

Bắc Vũ Đường cũng không để ý, vì nàng đã sớm đoán được hắn sẽ phản ứng như vậy.

Nếu hắn đồng ý ngay thì Bắc Vũ Đường mới nghi hoặc ấy.

Giờ có thể hắn còn không tin, nhưng không có nghĩa là sau này hắn vẫn không tin.

Họ chôn "hạt giống" xuống trước, sau này chỉ cần "chăm bón" thường xuyên, hắn không tin cũng phải tin.

Phong Ly Ngân lấy một danh sách từ cổ tay áo ra, Bắc Vũ Đường nghi hoặc tiếp nhận, khi thấy nội dung trong đó, cong môi cười nhẹ.

Không biết y đã viết danh sách những việc xui xẻo dành riêng cho Hoa Phi Vũ từ khi nào.

Từng việc lớn nhỏ trong đó đều sẽ khiến Hoa Phi Vũ hoàn toàn thể nghiệm thế nào là liên tục xui xẻo.

"Chàng viết khi nào vậy?"

"Vừa rồi lúc hai người nói chuyện. Danh sách này thế nào? Liệu có bình thường quá không, có cần viết thêm gì không?" Phong Ly Ngân nhìn danh sách, lộ vẻ trầm tư.

Bắc Vũ Đường thấy y nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, vội ngăn cản, "Không cần, vậy là đủ rồi."

****

Hoa Phi Vũ rời khỏi khách điếm Đệ Nhất rồi về thẳng phủ.

Hắn vốn hẳn nên vứt mấy lời nói lung tung của nữ nhân kia ra sau đầu, nhưng không biết vì sao lời nàng nói vẫn luôn vang lên bên tai hắn, thậm chí hắn còn nhớ rõ rành mạch từng câu từng chữ.

Nàng đang châm ngòi ly gián, tuyệt đối không được tin!

Hoa Phi Vũ tự dặn lòng mình, cố gắng đè nén lại, không suy nghĩ nữa.

- Hôm sau-

Những ngày xui xẻo của Hoa Phi Vũ bắt đầu.

Trên đại điện, các triều thần nghiêm túc nghị luận chuyện địa long xoay người (động đất) xảy ra ở châu phủ nào đó, sắc mặt của toàn bộ triều thần đều nặng nề nghiêm trọng, ngay cả Chu Võ Đế cũng nhíu chặt mày.

Khi Chu Võ Đế dò hỏi ai nguyện ý đi, triều đình ầm ĩ bỗng trở nên yên tĩnh, đại thần nào đó từ trong đám người ra, chính khí tiếp nhận nhiệm vụ.

Chu Võ Đế đang định khen vài câu thì bỗng tiếng rắm "bụp, bụp" vang dội xuất hiện, ngắt ngang ông.

Văn võ bá quan cả triều nhìn nhau, tìm kiếm người đánh rắm.

Người đánh rắm kia không dám lộ vẻ khác thường, cũng tìm kiếm người đánh rắm như những người khác.

Chu Võ Đế giả bộ không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh nói tiếp, "Ái..."

Ông vừa nói được một chữ, tiếng đánh rắm lại vang lên.

Sắc mặt Chu Võ Đế hơi cương, vẫn duy trì phong độ của một bậc Đế vương, mỉm cười hỏi, "Vị ái khanh nào cảm thấy dạ dày không khỏe vậy?"

Ông vừa dứt lời, tiếng "bụp, bụp" lại vang lên liên tiếp.

Lần này, mọi người đều nhìn về phía Đại hoàng tử Hoa Phi Vũ.

Hoa Phi Vũ đỏ bừng cả mặt, liều mạng nhẫn nhịn, nhưng mà không nhịn được.

Chu Võ Vương lạnh lùng nhìn Hoa Phi Vũ, "Nếu cảm thấy không thoải mái thì có thể lui xuống nghỉ ngơi."

"Nhi thần không hề thấy không khỏe." Hoa Phi Vũ cố gắng nhẫn nhịn, trả lời.

Nhưng hắn vừa dứt lời thì ngay sau đó tiếng rắm vang lên liên tiếp trong đại điện. Khuôn mặt người đứng gần Hoa Phi Vũ đều lộ màu đỏ tím.

Bởi vì độc khí hắn thải ra cực kỳ, cực kỳ lợi hại!

Chu Võ Đế ngồi trên vương tọa xa xa cũng còn ngửi được mùi thối đó, cảm thấy ghê hết cả người.

Cái mùi đó thật sự quá khó ngửi, còn thối hơn cả mùi mương tanh nữa!

"Truyền thái y bắt mạch." Chu Võ Đế không thể bịt mũi, chỉ có thể nỗ lực nín thở, cố giữ khuôn mặt trấn định.

Hoa Phi Vũ đỏ mặt rời khỏi triều đình.

Ba ngày liên tục, mỗi lần hắn lên triều là một lần hắn thải "khí độc" triền miên, nhưng vừa hạ triều thì chẳng còn tí "khí độc" nào nữa, ngự y không nhìn ra vấn đề, chỉ nói đó là phản ứng bình thường.

Nhưng, nó là bình thường ư? Rõ ràng là rất bất thường luôn đấy, có được không hả?!

Văn võ bá quan cả triều hít khí độc năm ngày liền, cuối cùng có người không chịu nổi nữa, thỉnh cầu hắn trở về tu dưỡng thân thể.

Toàn bộ đại thần giơ hai chân hai tay tán thành.

Ngay cả Chu Võ Đế cũng không ngoại lệ.

Hoa Phi Vũ không cần lâm triều, nghĩa là hắn lại mất đi cơ hội.

"Nhất định là do nàng ta dở trò!"

Hoa Phi Vũ nghĩ tới Bắc Vũ Đường đầu tiên, chỉ có nàng mới có thủ đoạn như vậy.

"Đến khách điếm Đệ Nhất." Hoa Phi Vũ lạnh giọng ra lệnh.

Xe ngựa tiến vào, bay thẳng về phía khách điếm Đệ Nhất. Chỉ là họ vừa đi được nửa đường thì con ngựa đột nhiên mất khống chế, quăng ngã xa phu và thuộc hạ xuống.

Hoa Phi Vũ kinh sợ, xốc màn xe lên, muốn kéo dây cương, vừa kéo một cái thì dây cương đã đứt mất.

Hoa Phi Vũ đang cảm thấy may mắn thì lại nghe được tiếng hét sợ hãi của thuộc hạ.

"Điện hạ cẩn thận!"

Hoa Phi Vũ còn chưa phản ứng lại, một con trâu đã đâm bay hắn ra ngoài.

"Aaaaaa!"

Hắn hoảng sợ hét toáng lên.

Khi tiếng hét dừng lại, Hoa Phi Vũ rơi trúng cây, mắc kẹt.

Hắn thầm nghĩ thật may mắn, may mà mình bình an.

Nhưng sau đó, hắn lại cảm thấy nửa dưới của mình rất mát.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, quần của mình đã bị sừng của con trâu kia giật mất rồi!!!

"Ai ui, thật là đồi phong bại tục!"

"Các cô nương tuyệt đối đừng nhìn!"

Đó đều là tiếng của nữ.

"Mông người đó trắng ghê." Có một tiểu hài đồng kinh hỉ kêu lên.

Tiếng kêu lảnh lót khiến người trên phố nghe rành mạch, nhất trí nhìn qua mông hắn.

"Đúng là trắng thật."

"Còn trắng hơn cả mông của cúc hoa Vạn Hoa Lâu nữa."

"Chậc chậc, chẳng giống nam nhân gì hết."

Một đám người bên dưới thế mà lại băt đầu nghiêm túc thảo luận vấn đề này.

Hoa Phi Vũ vừa thẹn vừa giận.

Thuộc hạ vội vàng tiến lên giải cứu chủ nhân, nhưng thân thể Hoa Phi Vũ như bị ghim trên cây, dù dùng bao nhiêu sức cũng không kéo xuống được.

Hoa Phi Vũ thấy người vây xem càng lúc càng nhiều, gân xanh nhảy loạn, "Dùng sức vào!"

Thuộc hạ vội đáp, "Rõ."

Hắn cũng sốt ruột lắm, nhưng hắn dùng toàn bộ sức lực kể từ hồi bú tí mẫu thân đến giờ vẫn không thể kéo chủ nhân xuống được xuống được thì phải làm sao?!

"Ngươi chưa ăn cơm à?" Hoa Phi Vũ nổi giận, lửa giận đã cháy đến cực điểm.

"Điện hạ, thuộc hạ dùng hết sức rồi."

"Cái này là dùng hết sức hả?" Hoa Phi Vũ cực lực đè nén lửa giận đang rít gào.

Một cơn gió thổi qua, cảm giác bên dưới lạnh căm căm khiến hắn hận không thể đào hố mà chui vào.

"Cởi quần ngươi ra!" Hoa Phi Vũ lạnh giọng ra lệnh.

Thuộc hạ lập tức cởi áo ngoài che đậy nửa người dưới giúp Hoa Phi Vũ.

"Người trên cây quen mắt thế. A! Đúng rồi! Hắn là Đại hoàng tử Hoa Phi Vũ!" Người đó nói xong thì lập tức biến mất.

Nhưng người xung quanh nghe được thì lại nhìn chằm chằm Hoa Phi Vũ bằng ánh mắt kinh ngạc và nghi ngờ.

"Hắn chính là Đại hoàng tử!"

"Không ngờ ta có thể nhìn thấy bờ mông trắng bóng của Hoàng tử lúc còn sống, sau này có thể khoe khoang với con cháu rồi!" Có ông lão cười tủm tỉm đắc ý nói.

Hoa Phi Vũ nghe vậy thì muốn chết luôn rồi.

"Thì ra mông của Đại hoàng tử trắng như vậy!"

"Hôm nay thật may mắn, thế mà thấy được giây phút ngàn năm có một như vậy."

......

Thuộc hạ tốn sức chín trâu hai hổ mới giải cứu được Hoa Phi Vũ xuống khỏi cây.

"Điện hạ, giờ chúng ta đi đâu?"

Hoa Phi Vũ hung hăng trừng hắn một cái, "Về!"

Không đến nửa canh giờ, chuyện Đại hoàng tử mông trần mắc trên cây như mọc cánh lan khắp phố lớn ngõ nhỏ. Trà lâu, tửu quán, khách điếm, đâu đâu cũng nghe được người ta bàn luận chuyện mông Đại hoàng tử trắng cỡ nào.

Không biết ai tuồn ra cả tin Đại hoàng tử thả khí độc trong triều cho bá tánh.

Thành ra, danh của Đại hoàng tử trở thành xấu nhất trong toàn bộ Hoàng tử.

Các đại thần trên triều nghe được chuyện này, một đám đều lắc đầu.

Chu Võ Đế tất nhiên sẽ không để một Hoàng tử như vậy kế thừa vương vị, Đại hoàng tử rất khó để có thể trở thành một Đế vương.

Trong đình, Bắc Vũ Đường thoải mái nằm trên giường, uống trà Phong Ly Ngân tự mình pha. Mà Phong Ly Ngân ở bên cạnh đang cầm "danh sách xui xẻo", gạch hai dòng đầu đi, tiếp theo nên đến dòng ba.

Bắc Vũ Đường liếc cái "danh sách xui xẻo" dài ngoằng ngoẵng, nếu nàng nhớ không nhầm thì danh sách ngày hôm qua không hề dài như vậy.

Nàng vừa nghĩ vậy thì đã nghe thấy người nào đó tung tăng giải thích, "Hôm qua vừa nghĩ ra mấy ý tưởng khá hay, nên để hắn nếm thử nhiều hơn."

"Ồ ồ." Bắc Vũ Đường gật đầu, "Đừng lăn lộn chết người là được."

Mục đích của nàng là để hắn nhận thức rõ ràng một điều: Ở bên Cố Phiên Nhiên, ngươi sẽ xui xẻo. Ở bên nhau càng lâu thì sẽ từ "xui xẻo" thành "đổ máu".

"Chết cũng không sao, ta có thể khiến hắn sống lại." Phong Ly Ngân không để ý lắm.

Đôi mắt Bắc Vũ Đường sáng ngời nhìn y chằm chằm, "Ta rất tò mò, rốt cuộc lần này chàng mang theo bao nhiêu dị năng về vậy?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện