Tác giả: Vân Phi Mặc
Đôi mắt sâu thẳm của Phong Ly Ngân chứa đầy sủng nịch và dịu dàng nhìn người trước mặt, "Nàng muốn có đều có."
Mắt Bắc Vũ Đường sáng bừng, "Hừm, ta hơi đố kỵ."
Minh trong hư không nhìn hai người thân mật, chép chép miệng.
Thần Vương đại nhân có thể mặt dày hơn không? Minh vừa nghĩ vậy đã thấy cổ lạnh căm căm.
Huhu, Thần Vương đại nhân đọc suy nghĩ của người khác mọi lúc mọi nơi đó hả?!
Hắn lập tức không dám nghĩ lung tung nữa.
Khi họ thoải mái ngồi uống trà nói chuyện, người ở một đình viện xa hoa cách đó không xa lại không được tốt như vậy.
Hoa Phi Vũ trước thì nhiều ngày xả khí độc trên triều đình, sau thì bị trâu lột quần lộ mông trên đường, hắn quyết định không ra cửa nữa, còn mặt mũi gặp ai đâu!
Huynh đệ đến bái phỏng thời gian này cũng nhiều hơn hẳn.
Hắn tất nhiên cũng rõ tâm tư của họ, trực tiếp hạ lệnh không tiếp khách, ở trong nhà, chờ lời đồn bên ngoài lắng xuống.
Cố Phiên Nhiên xách theo hộp đồ ăn, đi vào thư phòng, liếc qua đã thấy người đứng cạnh cửa sổ.
"Gió lớn, cẩn thận bị cảm."
Hoa Phi Vũ nghe giọng nói dịu dàng của ả, nghiêng đầu, khuôn mặt lạnh lùng trở nên nhu hòa, "Lại xuống bếp."
"Dù sao cũng rảnh nên quyết định nấu cho ngươi."
Hoa Phi Vũ dắt tay Cố Phiên Nhiên ngồi xuống, ả gắp một miếng điểm tâm đưa đến bên môi hắn.
Hắn nhìn thoáng qua, há miệng ăn.
Hoa Phi Vũ cũng cầm một đôi đũa khác, gắp điểm tâm, đưa đến bên miệng ả.
Hai người ngươi bón cho ta, ta bón cho ngươi, bốn mắt nhìn nhau, không khí dần xuất hiện bong bóng hồng phấn.
Trong giây phút này, Hoa Phi Vũ quên hết phiền não, trong mắt, trong lòng chỉ còn một mình Cố Phiên Nhiên.
Thân thể hai người ngày càng sát, cuối cùng, hắn hôn lên đôi môi đỏ ướt át kiều diễm kia.
Kết quả khi củi khô gặp lửa lớn là gì? Tất nhiên là cháy hừng hực rồi.
Hoa Phi Vũ không phải xử nam không hiểu gì, tất nhiên thuận thế tiến công, mà Cố Phiên Nhiên cũng không kháng cự, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Khi hai người sắp hòa làm một, Hoa Phi Vũ bỗng cứng người lại.
Cố Phiên Nhiên cảm thấy hắn bất động, đôi mắt vốn híp lại mở ra, nghi hoặc hỏi, "Sao vậy?"
Mặt Hoa Phi Vũ đỏ lên, đột ngột đứng dậy.
Động tác của hắn quá bất ngờ, Cố Phiên Nhiên hoàn toàn không kịp phản ứng.
Hoa Phi Vũ rời khỏi phòng như trốn.
Cố Phiên Nhiên nhìn cái giường trống rỗng, sự mờ mịt trên khuôn mặt biến mất, thay vào đó là âm trầm.
Chẳng lẽ hắn cũng không thể giao hợp như tên Đường Cảnh Ngọc phế vật kia?!
Cố Phiên Nhiên đứng dậy, mặc y phục, ra khỏi phòng.
"Điện hạ đi đâu rồi?" Cố Phiên Nhiên hỏi.
Thị vệ ấp úng, "Điện hạ..."
Cố Phiên Nhiên thấy vậy, "Không tiện nói sao?"
"Cũng không phải. Điện hạ cảm thấy có hơi gấp, sẽ về ngay thôi. Cố tiểu thư hãy yên tâm chờ trong phòng."
Một chén trà nhỏ sau, Hoa Phi Vũ giải quyết xong nhu cầu sinh lý nên đã nhẹ nhàng trở lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Cố Phiên Nhiên.
"Vừa rồi..."
Hoa Phi Vũ muốn giải thích, Cố Phiên Nhiên lại đặt ngón trỏ bên môi hắn, "Suỵt, đừng nói gì cả."
Ả thiện giải nhân ý như vậy khiến hắn ấm lòng.
Cố Phiên Nhiên nhón mũi chân, chủ động hôn lên môi hắn.
Hai người lại lăn bên nhau, không khí lại nóng lên, chỉ là lúc Hoa Phi Vũ chuẩn bị tiến công, thân thể lại cứng đờ.
"Sao vậy?" Cố Phiên Nhiên nghi hoặc nhìn hắn.
Hoa Phi Vũ thô lỗ kéo tay chân ả xuống khỏi người mình.
Lần này, hắn không thèm mặc y phục nữa, trần truồng chạy ra khỏi phòng ngủ.
Hắn vừa bước chân ra khỏi phòng ngủ, tiếng "bủm, bụp" vang lên.
Hoa Phi Vũ bất chấp, vội vàng đi tìm nhà xí.
Cố Phiên Nhiên nhìn hướng hắn rời đi, trái tim lơ lửng dần quay về chỗ cũ.
Chỉ cần không phải không dựng lên được là ổn rồi.
Một đêm lăn lộn như vậy, Cố Phiên Nhiên không còn tâm tư ư ư a a, mà Hoa Phi Vũ cũng không khác gì mấy.
Tuy hai người đều không nói gì, nhưng chuyện này tựa như một cái gai đâm vào lòng hắn.
Hôm sau, hắn chuẩn bị trước, mời Cố Phiên Nhiên cùng đi ngắm hoa, cho hạ nhân trong đình viện lui xuống hết, chỉ còn lại hai người.
Giống hôm qua, không khí rất tốt, cả hai người đều có cùng một tâm tư nên đương nhiên là lại dán vào nhau, củi khô bốc lửa.
Bụng không đau, thân thể cũng không thấy khó chịu ở đâu.
Hoa Phi Vũ đang định một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, rửa sạch sỉ nhục hôm qua thì bụng lại quặn đau khiến thế công của hắn buộc phải dừng lại.
Đáng chết!
Hoa Phi Vũ tức giận mắng một tiếng, ánh mắt tràn đầy xin lỗi nhìn thoáng qua Cố Phiên Nhiên rồi vội vàng đi tìm nhà xí.
Một lúc lâu sau, Hoa Phi Vũ một lần nữa trở lại.
Không ai nói gì.
Lần đầu tiên trong kế hoạch rửa sạch nỗi nhục của Hoa Phi Vũ kết thúc trong thất bại.
Vì thế, toàn bộ tâm tư của Hoa Phi Vũ đều đặt vào chuyện này.
Hắn cố ý chọn một ngày lành, để đại phu khám trước, xác nhận không có vấn đề gì rồi mời Cố Phiên Nhiên tới.
Trăng tròn treo trên trời cao, cách một bàn đồ ăn và rượu, hai người ngồi đối diện nhau.
Uống chút rượu, lại ngắm trăng ngâm thơ.
Hai thân thể càng dựa càng gần, hai người thuận thế dán sát vào nhau.
Cố Phiên Nhiên nghĩ thầm, lần này hẳn có thể nước chảy thành sông rồi chứ?
Hoa Phi Vũ cũng nghĩ: cuối cùng hôm nay cũng có thể rửa nhục rồi.
Hai người ôm cùng một mục đích, nóng bỏng quấn lấy nhau, lúc sắp tới bước cuối cùng, Cố Phiên Nhiên tập trung toàn bộ tinh thần chú ý nhất cử nhất động của hắn.
Hoa Phi Vũ không hiểu sao cũng thấy khẩn trương, rồi lại có chút chờ mong.
Khi hai người chỉ cách nhau mấy li (mm) nữa thôi, Hoa Phi Vũ biến sắc, khuôn mặt đỏ bừng, xoay người xuống giường, bất chấp tất cả, khoác cái áo ngoài rồi vội đi tìm nhà xí.
Cố Phiên Nhiên buồn bực mặc y phục vào.
Rốt cuộc chuyện này là sao!
Một hai lần thì cũng thôi, ba bốn lần đều vậy khiến ả rất tức giận.
Ả tức giận, có kẻ còn bực hơn ả.
Hoa Phi Vũ ngồi xổm trong nhà xí, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Đáng chết, chuyện này rốt cuộc là thế nào!
Lần nào cũng như thế, liệu Phiên Nhiên có nghĩ là mình không được nên mới tìm cớ rời đi không?
Hoa Phi Vũ rất ảo não, lòng như có vạn con ngựa phi qua.
Hắn bước ra khỏi nhà xí, không dám đối mặt với Cố Phiên Nhiên, đứng ngoài đình nhìn bầu trời đầy sao, đột nhiên lại nhớ tới lời nữ nhân kia nói.
"Rời xa Cố Phiên Nhiên, ở cạnh nàng ta sẽ bị vận rủi quấn thân."
Hoa Phi Vũ hồi tưởng, từ khi Cố Phiên Nhiên tới bên cạnh mình, cuộc sống của mình đúng là không còn thuận lợi.
Chẳng lẽ việc bị tiêu chảy khi định hành lễ Chu Công với ả chính là một điềm báo?
Hắn cẩn thận hồi tưởng, lần nào đau bụng cũng ở cùng thời gian đó, đúng là quá trùng hợp.
Có suy nghĩ này, Hoa Phi Vũ không thể khống chế nổi suy nghĩ nữa, bắt đầu hồi tưởng thêm.
Hắn bị phụ hoàng ghét bỏ, lại vô duyên vô cớ xấu mặt trên triều, còn cả chuyện mất mặt trên đường ngày ấy nữa.
Từng chuyện, từng chuyện làm lòng hắn chùng xuống.
Hắn nỗ lực muốn vứt bỏ suy nghĩ này. Nhưng càng là vậy thì càng khó vứt.
Có lẽ, hắn cần thử nghiệm một chút.
Tìm một nữ nhân khác thử xem.
Nếu hắn và nữ nhân khác ở bên nhau không hề có vấn đề, mà ở bên Cố Phiên Nhiên lại thấy thân thể không khỏe...
Hoa Phi Vũ có ý tưởng, gọi thuộc hạ tới.
"Gọi toàn bộ thị thiếp trong hậu viện đến ôn tuyền."
"Vâng."
- Ôn tuyền-
Hoa Phi Vũ ngâm mình trong ao, nhắm mắt dưỡng thần, mãi đến khi những tiếng bước chân bên ngoài truyền đến.
"Điện hạ, đã dẫn người đến."
Toàn bộ thị thiếp xếp hàng trước mặt hắn.
Các nàng đã lâu không gặp Đại hoàng tử, hôm nay được triệu kiến, một đám ăn mặc lộng lẫy với hy vọng mê hoặc được Đại hoàng tử.
Hoa Phi Vũ vẫy vẫy tay, thị vệ rời đi, trong ôn tuyền chỉ còn lại mấy người họ.
Hoa Phi Vũ đảo mắt qua mấy người, cuối cùng chọn một thị thiếp.
Thị thiếp được lựa chọn vui sướng tiến lên, định hầu hạ hắn tăm rửa, lại bị Hoa Phi Vũ chặn ngang bế lên đi vào phòng.
Thị thiếp đỏ bừng mặt, rũ mắt, không dám nhìn hắn.
Đặt người lên giường, Hoa Phi Vũ nằm xuống giường, thấy nữ nhân kia còn ngây ngốc đứng đó thì hừ lạnh một tiếng, "Còn đứng đó làm gì, chờ bổn điện hạ tới hầu hạ ngươi à?"
Thị thiếp sợ trắng mặt, vội vàng tiến lên, dùng sức chín trâu hai hổ đốt lửa cho hắn, khiến hắn dần có cảm giác.
"Ngồi lên trên." Hoa Phi Vũ ra lệnh.
Thị thiếp nhìn hắn một cái, tuy hơi sợ, nhưng vẫn nghe lệnh hắn, ngồi lên người hắn.
Hoa Phi Vũ được thị thiếp ra sức hầu hạ nhưng tâm tư đã bay đi đẩu đâu rồi.
Giải quyết xong một lần, hắn đẩy thị thiếp ra, mặc áo ngoài, rời khỏi phòng.
Thị thiếp chờ bên ngoài thấy Đại hoàng tử ra nhanh như vậy thì đều có hy vọng, nhưng các nàng nhất định phải thất vọng.
Hoa Phi Vũ không nhìn các nàng, đi thẳng, bỏ lại một đám người ngây ngốc.
Hắn vội vàng chạy tới đình viện của Cố Phiên Nhiên, nha hoàn hầu hạ đình viện thấy hắn tới, một đám quỳ xuống hành lễ, hắn lại tựa như không thấy, vội vàng tiến vào phòng ngủ.
"Tất cả ra ngoài hết đi." Hoa Phi Vũ ra lệnh cho nha hoàn hầu hạ trong phòng.
Các nha hoàn không dám chậm trễ, vội vàng rời đi.
Cố Phiên Nhiên kinh ngạc nhìn hắn, "Điện hạ, có chuyện gì vậ?"
Hoa Phi Vũ không nói gì cả, một tay bế ả lên, đi vào phòng trong.
"Giờ ta rất muốn nàng."
Vừa dứt lời, ả cũng bị hắn đặt lên giường.
Hoa Phi Vũ thô lỗ xé quần áo ả, bắt đầu trận chiến giữa các yêu tinh.
Tuy nhiên, Hoa Phi Vũ hoàn toàn không thể ngó lơ cái bụng đau quặn của mình.
Cố Phiên Nhiên thấy hắn như thế thì biết hắn lại bị tiêu chảy, cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Rốt cuộc gần đây hắn ăn phải cái gì thế?
Lần nào sắp đến lúc mấu chốt thì hắn cũng tiêu chảy hoặc là thả khí độc, cũng vì vậy mà chẳng cả được lên triều.
Cố Phiên Nhiên nhìn hắn vội vàng rời đi, bỗng cảm thấy thật vô lực.
Hoa Phi Vũ rời khỏi nhà xí, vì để xác nhận lần này không phải ngẫu nhiên, hắn lại chọn một thị thiếp lăn giường một hồi. Chờ xác nhận xong, hắn vội vàng về bên cạnh Cố Phiên Nhiên, giương cung muốn bắn luôn.
Cuối cùng, cái bụng đau quặn lại làm hắn dừng lại.
Liên tục thử nghiệm ba lần, dù hắn có tự thôi miên bản thân đó chỉ là ngẫu nhiên thì cũng không thể tự lừa dối chính mình được nữa.
Cố Phiên Nhiên cũng bị hành động của hắn làm ngây ngốc, không hiểu hắn muốn làm gì.
Hoa Phi Vũ một mình về phòng ngủ, hồi tưởng lại lời Bắc Vũ Đường.
Cố Phiên Nhiên thật sự mang vận rủi, ai ở cạnh đều sẽ gặp xui xẻo?!
Hoa Phi Vũ rất rối rắm, cực kỳ rối rắm.
Cố Phiên Nhiên là người đầu tiên hắn thích, vô cùng đặc biệt, có một khí chất vô hình hấp dẫn hắn, hắn càng chú ý thì càng thích Phiên Nhiên.
Giờ, thật sự phải từ bỏ sao?
Hoa Phi Vũ lấy một phần tư liệu trong ngăn kéo ra, trong đó ghi lại chi tiết những chuyện Cố Phiên Nhiên gặp ở Nam Đường Quốc, cũng ghi lại kỹ càng tỉ mỉ kết cục của Đường Cảnh Ngọc.
Đường Cảnh Ngọc là người đầu tiên.
Giờ nếu hắn cũng khăng khăng ở bên ả giống Đường Cảnh Ngọc, liệu có thể trở thành một Đường Cảnh Ngọc thứ hai không?
Nghĩ đến việc mình không còn thân phận, không còn địa vị, chẳng còn lại gì...
Hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được mình sẽ sống qua ngày thế nào.
Giờ hắn đã bị phụ hoàng nghi ngờ, lại không thể lên triều, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ bị loại bỏ.
Nên lựa chọn thế nào giữa ngôi vị Hoàng đế và nữ nhân?
Hoa Phi Vũ dùng một canh giờ đưa ra quyết định.
Hắn đứng dậy, đôi mắt kiên định.
****
Giây phút Hoa Phi Vũ đưa ra quyết định, Phong Ly Ngân lập tức biết được.
Họ đã sớm đoán được kết quả này.
Phong Ly Ngân nhìn thoáng qua nhân nhi đang ngủ ngon bên cạnh, đôi mắt tràn đầy dịu dàng.
Y nhớ Đường Nhi rất thích xem diễn, hẳn nàng sẽ thích vở diễn này.
Phong Ly Ngân nghĩ nghĩ, cảm thấy nên thêm gì đó cho vở diễn xuất sắc hơn.
Như vậy thì Đường Nhi mới có thể tận tâm xem diễn.
Phong Ly Ngân nghĩ thế, lại âm thầm xây dựng cốt truyện.
Minh ở trong hư không thấy hành động của Thần Vương đại nhân, yên lặng thắp ba cây nến cho Hoa Phi Vũ và Cố Phiên Nhiên.
Aizz, hai kẻ đáng thương, vì sao các ngươi lại chọn làm kẻ thù với hai tên phúc hắc này chứ!
- Hôm sau-
Phong Ly Ngân thần bí nói, "Ta dẫn nàng đến một nơi."
"Thần thần bí bí. Đi đâu?"
Hai người rời khỏi khách điếm, đi thẳng đến phủ Đại hoàng tử.
"Vở diễn bắt đầu nhanh vậy?!" Bắc Vũ Đường hơi kinh ngạc.
Nàng còn tưởng phải chờ thêm một thời gian nữa cơ.
Hai người vững vàng đáp xuống đình viện, nha hoàn lui tới xung quanh lại như không nhìn thấy họ, đi lướt qua bên người họ.
- Ôn tuyền-
Hoa Phi Vũ đang ngâm nước nóng, năm thị thiếp vờn quanh người hắn, một người đấm lưng, một người bóp vai, một người đấm chân, hai người trêu đùa hắn.
Lúc này, một người đang đứng sau núi giả, người đó không phải ai xa lạ, đúng là Cố Phiên Nhiên.
Hắn từng nói những thị thiếp đó chỉ để trang trí, nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại.
Cái hắn gọi là thích, chính là ăn trong chén nhìn trong nồi.
Cố Phiên Nhiên cong môi tự giễu.
Nam nhân quả không có tên nào tốt.
Nếu là quá khứ, ả chắc chắn sẽ đi ra, đoạn tuyệt quan hệ với hắn. Nhưng giờ, ả chỉ có thể dựa vào hắn.
Đôi mắt Cố Phiên Nhiên tối tăm, chuẩn bị xoay người rời đi.
Bỗng, một nha hoàn tiến lên, "Cố tiểu thư, sao ngươi lại ở đây?"
Nha hoàn xuất hiện khiến Cố Phiên Nhiên không rời đi được.
Người trong ao lại không hề lộ vẻ kinh hoảng, vẫn vui vẻ thoải mái để các thị thiếp hầu hạ.
Cố Phiên Nhiên xấu hổ quay đầu nhìn Hoa Phi Vũ.
Vốn tưởng hắn sẽ kinh hoảng thất thố lao đến giải thích với mình, không ngờ hắn vẫn ngồi đó hưởng thụ.
Chẳng lẽ hắn không nghe thấy?
Vậy là tốt nhất, tránh cho cả hai đều xấu hổ.
Ả còn chưa nói ra lý do, nha hoàn kia đã hô với người bên trong, "Điện hạ, Cố tiểu thư tới."
Lần này, Cố Phiên Nhiên muốn coi như không biết cũng không được.
Ả trừng nha hoàn một cái, cất bước vào trong.
Hoa Phi Vũ ngẩng đầu nhìn ả, biểu cảm đạm mạc, "Ngươi thấy rồi. Vậy ta cũng không cần lừa gạt ngươi nữa."
Cố Phiên Nhiên nghe hắn nói thế, lòng trầm xuống, cứ cảm giác như có thứ gì đó không nghe lời mình.
"Ta vốn là vậy." Hoa Phi Vũ hôn mỹ nhân bên cạnh, cười tủm tỉm nhìn ả, "Ta biết ngươi cũng có ý với ta. Ta cũng có ý với ngươi đấy. Nếu ngươi muốn ở lại thì có thể trở thành một trong số các nàng, cùng các nàng hầu hạ ta."
Khuôn mặt Cố Phiên Nhiên trầm xuống.
Hắn nghĩ mình là ai!
Đám nữ nhân này đều chỉ là thị thiếp không lên được mặt bàn.
Vậy mà hắn lại đánh đồng mình với những nữ nhân đó!
"Đây là suy nghĩ thực sự của ngươi?" Cố Phiên Nhiên khiếp sợ và tức giận nhìn hắn.
"Đương nhiên." Hoa Phi Vũ cười nói, "Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta sẽ vì ngươi mà từ bỏ toàn bộ mỹ nhân?"
"Ngươi đã quên lời ngươi từng nói rồi sao?" Cố Phiên Nhiên đè nén xúc động muốn đấm người lại.
"Chẳng lẽ ngươi coi lời bổn hoàng tử dỗ ngươi là thật đó hả?" Hoa Phi Vũ kinh ngạc nhìn ả.
Ánh mắt hắn như đang châm chọc ả ngây thơ và ngu xuẩn.
Cố Phiên Nhiên căm hận ngút trời.
Hoa Phi Vũ dùng ánh mắt bắt bẻ đánh giá Cố Phiên Nhiên từ trên xuống dưới, "Ngươi cũng không phải khuynh quốc khuynh thành, càng không có dung mạo bế nguyệt tu hoa, sao bổn hoàng tử phải từ bỏ những người khác vì ngươi?"
"Một đời một kiếp một đôi cái quái gì! Vớ vẩn! Ngươi không tự nhìn lại mình bao giờ à, sớm ba chiều bốn, vậy mà còn không biết xấu hổ đòi tâm ý của bổn hoàng tử." Hoa Phi Vũ độc ác nói, hoàn toàn làm lơ sắc mặt tái nhợt của Cố Phiên Nhiên.
"Đừng nghĩ ta không biết chuyện giữa ngươi với Đường Cảnh Ngọc và Cổ Phàm Chi. Giờ ta còn hứng thú với ngươi, ngươi có thể ở lại hầu hạ ta. Hầu hạ ta vui thì ta có thể nâng cao phân vị cho ngươi. Nếu không muốn thì cút đi. Phủ ta chưa bao giờ nuôi người rảnh rỗi." Hoa Phi Vũ không hề lưu tình.
Cố Phiên Nhiên dù muốn ép dạ cầu toàn thì nghe những lời này cũng không tự thuyết phục được bản thân nữa, lạnh lùng nói: "Tốt, rất tốt. Hoa Phi Vũ, ta nhớ kỹ."
Đôi mắt sâu thẳm của Phong Ly Ngân chứa đầy sủng nịch và dịu dàng nhìn người trước mặt, "Nàng muốn có đều có."
Mắt Bắc Vũ Đường sáng bừng, "Hừm, ta hơi đố kỵ."
Minh trong hư không nhìn hai người thân mật, chép chép miệng.
Thần Vương đại nhân có thể mặt dày hơn không? Minh vừa nghĩ vậy đã thấy cổ lạnh căm căm.
Huhu, Thần Vương đại nhân đọc suy nghĩ của người khác mọi lúc mọi nơi đó hả?!
Hắn lập tức không dám nghĩ lung tung nữa.
Khi họ thoải mái ngồi uống trà nói chuyện, người ở một đình viện xa hoa cách đó không xa lại không được tốt như vậy.
Hoa Phi Vũ trước thì nhiều ngày xả khí độc trên triều đình, sau thì bị trâu lột quần lộ mông trên đường, hắn quyết định không ra cửa nữa, còn mặt mũi gặp ai đâu!
Huynh đệ đến bái phỏng thời gian này cũng nhiều hơn hẳn.
Hắn tất nhiên cũng rõ tâm tư của họ, trực tiếp hạ lệnh không tiếp khách, ở trong nhà, chờ lời đồn bên ngoài lắng xuống.
Cố Phiên Nhiên xách theo hộp đồ ăn, đi vào thư phòng, liếc qua đã thấy người đứng cạnh cửa sổ.
"Gió lớn, cẩn thận bị cảm."
Hoa Phi Vũ nghe giọng nói dịu dàng của ả, nghiêng đầu, khuôn mặt lạnh lùng trở nên nhu hòa, "Lại xuống bếp."
"Dù sao cũng rảnh nên quyết định nấu cho ngươi."
Hoa Phi Vũ dắt tay Cố Phiên Nhiên ngồi xuống, ả gắp một miếng điểm tâm đưa đến bên môi hắn.
Hắn nhìn thoáng qua, há miệng ăn.
Hoa Phi Vũ cũng cầm một đôi đũa khác, gắp điểm tâm, đưa đến bên miệng ả.
Hai người ngươi bón cho ta, ta bón cho ngươi, bốn mắt nhìn nhau, không khí dần xuất hiện bong bóng hồng phấn.
Trong giây phút này, Hoa Phi Vũ quên hết phiền não, trong mắt, trong lòng chỉ còn một mình Cố Phiên Nhiên.
Thân thể hai người ngày càng sát, cuối cùng, hắn hôn lên đôi môi đỏ ướt át kiều diễm kia.
Kết quả khi củi khô gặp lửa lớn là gì? Tất nhiên là cháy hừng hực rồi.
Hoa Phi Vũ không phải xử nam không hiểu gì, tất nhiên thuận thế tiến công, mà Cố Phiên Nhiên cũng không kháng cự, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Khi hai người sắp hòa làm một, Hoa Phi Vũ bỗng cứng người lại.
Cố Phiên Nhiên cảm thấy hắn bất động, đôi mắt vốn híp lại mở ra, nghi hoặc hỏi, "Sao vậy?"
Mặt Hoa Phi Vũ đỏ lên, đột ngột đứng dậy.
Động tác của hắn quá bất ngờ, Cố Phiên Nhiên hoàn toàn không kịp phản ứng.
Hoa Phi Vũ rời khỏi phòng như trốn.
Cố Phiên Nhiên nhìn cái giường trống rỗng, sự mờ mịt trên khuôn mặt biến mất, thay vào đó là âm trầm.
Chẳng lẽ hắn cũng không thể giao hợp như tên Đường Cảnh Ngọc phế vật kia?!
Cố Phiên Nhiên đứng dậy, mặc y phục, ra khỏi phòng.
"Điện hạ đi đâu rồi?" Cố Phiên Nhiên hỏi.
Thị vệ ấp úng, "Điện hạ..."
Cố Phiên Nhiên thấy vậy, "Không tiện nói sao?"
"Cũng không phải. Điện hạ cảm thấy có hơi gấp, sẽ về ngay thôi. Cố tiểu thư hãy yên tâm chờ trong phòng."
Một chén trà nhỏ sau, Hoa Phi Vũ giải quyết xong nhu cầu sinh lý nên đã nhẹ nhàng trở lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Cố Phiên Nhiên.
"Vừa rồi..."
Hoa Phi Vũ muốn giải thích, Cố Phiên Nhiên lại đặt ngón trỏ bên môi hắn, "Suỵt, đừng nói gì cả."
Ả thiện giải nhân ý như vậy khiến hắn ấm lòng.
Cố Phiên Nhiên nhón mũi chân, chủ động hôn lên môi hắn.
Hai người lại lăn bên nhau, không khí lại nóng lên, chỉ là lúc Hoa Phi Vũ chuẩn bị tiến công, thân thể lại cứng đờ.
"Sao vậy?" Cố Phiên Nhiên nghi hoặc nhìn hắn.
Hoa Phi Vũ thô lỗ kéo tay chân ả xuống khỏi người mình.
Lần này, hắn không thèm mặc y phục nữa, trần truồng chạy ra khỏi phòng ngủ.
Hắn vừa bước chân ra khỏi phòng ngủ, tiếng "bủm, bụp" vang lên.
Hoa Phi Vũ bất chấp, vội vàng đi tìm nhà xí.
Cố Phiên Nhiên nhìn hướng hắn rời đi, trái tim lơ lửng dần quay về chỗ cũ.
Chỉ cần không phải không dựng lên được là ổn rồi.
Một đêm lăn lộn như vậy, Cố Phiên Nhiên không còn tâm tư ư ư a a, mà Hoa Phi Vũ cũng không khác gì mấy.
Tuy hai người đều không nói gì, nhưng chuyện này tựa như một cái gai đâm vào lòng hắn.
Hôm sau, hắn chuẩn bị trước, mời Cố Phiên Nhiên cùng đi ngắm hoa, cho hạ nhân trong đình viện lui xuống hết, chỉ còn lại hai người.
Giống hôm qua, không khí rất tốt, cả hai người đều có cùng một tâm tư nên đương nhiên là lại dán vào nhau, củi khô bốc lửa.
Bụng không đau, thân thể cũng không thấy khó chịu ở đâu.
Hoa Phi Vũ đang định một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, rửa sạch sỉ nhục hôm qua thì bụng lại quặn đau khiến thế công của hắn buộc phải dừng lại.
Đáng chết!
Hoa Phi Vũ tức giận mắng một tiếng, ánh mắt tràn đầy xin lỗi nhìn thoáng qua Cố Phiên Nhiên rồi vội vàng đi tìm nhà xí.
Một lúc lâu sau, Hoa Phi Vũ một lần nữa trở lại.
Không ai nói gì.
Lần đầu tiên trong kế hoạch rửa sạch nỗi nhục của Hoa Phi Vũ kết thúc trong thất bại.
Vì thế, toàn bộ tâm tư của Hoa Phi Vũ đều đặt vào chuyện này.
Hắn cố ý chọn một ngày lành, để đại phu khám trước, xác nhận không có vấn đề gì rồi mời Cố Phiên Nhiên tới.
Trăng tròn treo trên trời cao, cách một bàn đồ ăn và rượu, hai người ngồi đối diện nhau.
Uống chút rượu, lại ngắm trăng ngâm thơ.
Hai thân thể càng dựa càng gần, hai người thuận thế dán sát vào nhau.
Cố Phiên Nhiên nghĩ thầm, lần này hẳn có thể nước chảy thành sông rồi chứ?
Hoa Phi Vũ cũng nghĩ: cuối cùng hôm nay cũng có thể rửa nhục rồi.
Hai người ôm cùng một mục đích, nóng bỏng quấn lấy nhau, lúc sắp tới bước cuối cùng, Cố Phiên Nhiên tập trung toàn bộ tinh thần chú ý nhất cử nhất động của hắn.
Hoa Phi Vũ không hiểu sao cũng thấy khẩn trương, rồi lại có chút chờ mong.
Khi hai người chỉ cách nhau mấy li (mm) nữa thôi, Hoa Phi Vũ biến sắc, khuôn mặt đỏ bừng, xoay người xuống giường, bất chấp tất cả, khoác cái áo ngoài rồi vội đi tìm nhà xí.
Cố Phiên Nhiên buồn bực mặc y phục vào.
Rốt cuộc chuyện này là sao!
Một hai lần thì cũng thôi, ba bốn lần đều vậy khiến ả rất tức giận.
Ả tức giận, có kẻ còn bực hơn ả.
Hoa Phi Vũ ngồi xổm trong nhà xí, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Đáng chết, chuyện này rốt cuộc là thế nào!
Lần nào cũng như thế, liệu Phiên Nhiên có nghĩ là mình không được nên mới tìm cớ rời đi không?
Hoa Phi Vũ rất ảo não, lòng như có vạn con ngựa phi qua.
Hắn bước ra khỏi nhà xí, không dám đối mặt với Cố Phiên Nhiên, đứng ngoài đình nhìn bầu trời đầy sao, đột nhiên lại nhớ tới lời nữ nhân kia nói.
"Rời xa Cố Phiên Nhiên, ở cạnh nàng ta sẽ bị vận rủi quấn thân."
Hoa Phi Vũ hồi tưởng, từ khi Cố Phiên Nhiên tới bên cạnh mình, cuộc sống của mình đúng là không còn thuận lợi.
Chẳng lẽ việc bị tiêu chảy khi định hành lễ Chu Công với ả chính là một điềm báo?
Hắn cẩn thận hồi tưởng, lần nào đau bụng cũng ở cùng thời gian đó, đúng là quá trùng hợp.
Có suy nghĩ này, Hoa Phi Vũ không thể khống chế nổi suy nghĩ nữa, bắt đầu hồi tưởng thêm.
Hắn bị phụ hoàng ghét bỏ, lại vô duyên vô cớ xấu mặt trên triều, còn cả chuyện mất mặt trên đường ngày ấy nữa.
Từng chuyện, từng chuyện làm lòng hắn chùng xuống.
Hắn nỗ lực muốn vứt bỏ suy nghĩ này. Nhưng càng là vậy thì càng khó vứt.
Có lẽ, hắn cần thử nghiệm một chút.
Tìm một nữ nhân khác thử xem.
Nếu hắn và nữ nhân khác ở bên nhau không hề có vấn đề, mà ở bên Cố Phiên Nhiên lại thấy thân thể không khỏe...
Hoa Phi Vũ có ý tưởng, gọi thuộc hạ tới.
"Gọi toàn bộ thị thiếp trong hậu viện đến ôn tuyền."
"Vâng."
- Ôn tuyền-
Hoa Phi Vũ ngâm mình trong ao, nhắm mắt dưỡng thần, mãi đến khi những tiếng bước chân bên ngoài truyền đến.
"Điện hạ, đã dẫn người đến."
Toàn bộ thị thiếp xếp hàng trước mặt hắn.
Các nàng đã lâu không gặp Đại hoàng tử, hôm nay được triệu kiến, một đám ăn mặc lộng lẫy với hy vọng mê hoặc được Đại hoàng tử.
Hoa Phi Vũ vẫy vẫy tay, thị vệ rời đi, trong ôn tuyền chỉ còn lại mấy người họ.
Hoa Phi Vũ đảo mắt qua mấy người, cuối cùng chọn một thị thiếp.
Thị thiếp được lựa chọn vui sướng tiến lên, định hầu hạ hắn tăm rửa, lại bị Hoa Phi Vũ chặn ngang bế lên đi vào phòng.
Thị thiếp đỏ bừng mặt, rũ mắt, không dám nhìn hắn.
Đặt người lên giường, Hoa Phi Vũ nằm xuống giường, thấy nữ nhân kia còn ngây ngốc đứng đó thì hừ lạnh một tiếng, "Còn đứng đó làm gì, chờ bổn điện hạ tới hầu hạ ngươi à?"
Thị thiếp sợ trắng mặt, vội vàng tiến lên, dùng sức chín trâu hai hổ đốt lửa cho hắn, khiến hắn dần có cảm giác.
"Ngồi lên trên." Hoa Phi Vũ ra lệnh.
Thị thiếp nhìn hắn một cái, tuy hơi sợ, nhưng vẫn nghe lệnh hắn, ngồi lên người hắn.
Hoa Phi Vũ được thị thiếp ra sức hầu hạ nhưng tâm tư đã bay đi đẩu đâu rồi.
Giải quyết xong một lần, hắn đẩy thị thiếp ra, mặc áo ngoài, rời khỏi phòng.
Thị thiếp chờ bên ngoài thấy Đại hoàng tử ra nhanh như vậy thì đều có hy vọng, nhưng các nàng nhất định phải thất vọng.
Hoa Phi Vũ không nhìn các nàng, đi thẳng, bỏ lại một đám người ngây ngốc.
Hắn vội vàng chạy tới đình viện của Cố Phiên Nhiên, nha hoàn hầu hạ đình viện thấy hắn tới, một đám quỳ xuống hành lễ, hắn lại tựa như không thấy, vội vàng tiến vào phòng ngủ.
"Tất cả ra ngoài hết đi." Hoa Phi Vũ ra lệnh cho nha hoàn hầu hạ trong phòng.
Các nha hoàn không dám chậm trễ, vội vàng rời đi.
Cố Phiên Nhiên kinh ngạc nhìn hắn, "Điện hạ, có chuyện gì vậ?"
Hoa Phi Vũ không nói gì cả, một tay bế ả lên, đi vào phòng trong.
"Giờ ta rất muốn nàng."
Vừa dứt lời, ả cũng bị hắn đặt lên giường.
Hoa Phi Vũ thô lỗ xé quần áo ả, bắt đầu trận chiến giữa các yêu tinh.
Tuy nhiên, Hoa Phi Vũ hoàn toàn không thể ngó lơ cái bụng đau quặn của mình.
Cố Phiên Nhiên thấy hắn như thế thì biết hắn lại bị tiêu chảy, cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Rốt cuộc gần đây hắn ăn phải cái gì thế?
Lần nào sắp đến lúc mấu chốt thì hắn cũng tiêu chảy hoặc là thả khí độc, cũng vì vậy mà chẳng cả được lên triều.
Cố Phiên Nhiên nhìn hắn vội vàng rời đi, bỗng cảm thấy thật vô lực.
Hoa Phi Vũ rời khỏi nhà xí, vì để xác nhận lần này không phải ngẫu nhiên, hắn lại chọn một thị thiếp lăn giường một hồi. Chờ xác nhận xong, hắn vội vàng về bên cạnh Cố Phiên Nhiên, giương cung muốn bắn luôn.
Cuối cùng, cái bụng đau quặn lại làm hắn dừng lại.
Liên tục thử nghiệm ba lần, dù hắn có tự thôi miên bản thân đó chỉ là ngẫu nhiên thì cũng không thể tự lừa dối chính mình được nữa.
Cố Phiên Nhiên cũng bị hành động của hắn làm ngây ngốc, không hiểu hắn muốn làm gì.
Hoa Phi Vũ một mình về phòng ngủ, hồi tưởng lại lời Bắc Vũ Đường.
Cố Phiên Nhiên thật sự mang vận rủi, ai ở cạnh đều sẽ gặp xui xẻo?!
Hoa Phi Vũ rất rối rắm, cực kỳ rối rắm.
Cố Phiên Nhiên là người đầu tiên hắn thích, vô cùng đặc biệt, có một khí chất vô hình hấp dẫn hắn, hắn càng chú ý thì càng thích Phiên Nhiên.
Giờ, thật sự phải từ bỏ sao?
Hoa Phi Vũ lấy một phần tư liệu trong ngăn kéo ra, trong đó ghi lại chi tiết những chuyện Cố Phiên Nhiên gặp ở Nam Đường Quốc, cũng ghi lại kỹ càng tỉ mỉ kết cục của Đường Cảnh Ngọc.
Đường Cảnh Ngọc là người đầu tiên.
Giờ nếu hắn cũng khăng khăng ở bên ả giống Đường Cảnh Ngọc, liệu có thể trở thành một Đường Cảnh Ngọc thứ hai không?
Nghĩ đến việc mình không còn thân phận, không còn địa vị, chẳng còn lại gì...
Hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được mình sẽ sống qua ngày thế nào.
Giờ hắn đã bị phụ hoàng nghi ngờ, lại không thể lên triều, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ bị loại bỏ.
Nên lựa chọn thế nào giữa ngôi vị Hoàng đế và nữ nhân?
Hoa Phi Vũ dùng một canh giờ đưa ra quyết định.
Hắn đứng dậy, đôi mắt kiên định.
****
Giây phút Hoa Phi Vũ đưa ra quyết định, Phong Ly Ngân lập tức biết được.
Họ đã sớm đoán được kết quả này.
Phong Ly Ngân nhìn thoáng qua nhân nhi đang ngủ ngon bên cạnh, đôi mắt tràn đầy dịu dàng.
Y nhớ Đường Nhi rất thích xem diễn, hẳn nàng sẽ thích vở diễn này.
Phong Ly Ngân nghĩ nghĩ, cảm thấy nên thêm gì đó cho vở diễn xuất sắc hơn.
Như vậy thì Đường Nhi mới có thể tận tâm xem diễn.
Phong Ly Ngân nghĩ thế, lại âm thầm xây dựng cốt truyện.
Minh ở trong hư không thấy hành động của Thần Vương đại nhân, yên lặng thắp ba cây nến cho Hoa Phi Vũ và Cố Phiên Nhiên.
Aizz, hai kẻ đáng thương, vì sao các ngươi lại chọn làm kẻ thù với hai tên phúc hắc này chứ!
- Hôm sau-
Phong Ly Ngân thần bí nói, "Ta dẫn nàng đến một nơi."
"Thần thần bí bí. Đi đâu?"
Hai người rời khỏi khách điếm, đi thẳng đến phủ Đại hoàng tử.
"Vở diễn bắt đầu nhanh vậy?!" Bắc Vũ Đường hơi kinh ngạc.
Nàng còn tưởng phải chờ thêm một thời gian nữa cơ.
Hai người vững vàng đáp xuống đình viện, nha hoàn lui tới xung quanh lại như không nhìn thấy họ, đi lướt qua bên người họ.
- Ôn tuyền-
Hoa Phi Vũ đang ngâm nước nóng, năm thị thiếp vờn quanh người hắn, một người đấm lưng, một người bóp vai, một người đấm chân, hai người trêu đùa hắn.
Lúc này, một người đang đứng sau núi giả, người đó không phải ai xa lạ, đúng là Cố Phiên Nhiên.
Hắn từng nói những thị thiếp đó chỉ để trang trí, nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại.
Cái hắn gọi là thích, chính là ăn trong chén nhìn trong nồi.
Cố Phiên Nhiên cong môi tự giễu.
Nam nhân quả không có tên nào tốt.
Nếu là quá khứ, ả chắc chắn sẽ đi ra, đoạn tuyệt quan hệ với hắn. Nhưng giờ, ả chỉ có thể dựa vào hắn.
Đôi mắt Cố Phiên Nhiên tối tăm, chuẩn bị xoay người rời đi.
Bỗng, một nha hoàn tiến lên, "Cố tiểu thư, sao ngươi lại ở đây?"
Nha hoàn xuất hiện khiến Cố Phiên Nhiên không rời đi được.
Người trong ao lại không hề lộ vẻ kinh hoảng, vẫn vui vẻ thoải mái để các thị thiếp hầu hạ.
Cố Phiên Nhiên xấu hổ quay đầu nhìn Hoa Phi Vũ.
Vốn tưởng hắn sẽ kinh hoảng thất thố lao đến giải thích với mình, không ngờ hắn vẫn ngồi đó hưởng thụ.
Chẳng lẽ hắn không nghe thấy?
Vậy là tốt nhất, tránh cho cả hai đều xấu hổ.
Ả còn chưa nói ra lý do, nha hoàn kia đã hô với người bên trong, "Điện hạ, Cố tiểu thư tới."
Lần này, Cố Phiên Nhiên muốn coi như không biết cũng không được.
Ả trừng nha hoàn một cái, cất bước vào trong.
Hoa Phi Vũ ngẩng đầu nhìn ả, biểu cảm đạm mạc, "Ngươi thấy rồi. Vậy ta cũng không cần lừa gạt ngươi nữa."
Cố Phiên Nhiên nghe hắn nói thế, lòng trầm xuống, cứ cảm giác như có thứ gì đó không nghe lời mình.
"Ta vốn là vậy." Hoa Phi Vũ hôn mỹ nhân bên cạnh, cười tủm tỉm nhìn ả, "Ta biết ngươi cũng có ý với ta. Ta cũng có ý với ngươi đấy. Nếu ngươi muốn ở lại thì có thể trở thành một trong số các nàng, cùng các nàng hầu hạ ta."
Khuôn mặt Cố Phiên Nhiên trầm xuống.
Hắn nghĩ mình là ai!
Đám nữ nhân này đều chỉ là thị thiếp không lên được mặt bàn.
Vậy mà hắn lại đánh đồng mình với những nữ nhân đó!
"Đây là suy nghĩ thực sự của ngươi?" Cố Phiên Nhiên khiếp sợ và tức giận nhìn hắn.
"Đương nhiên." Hoa Phi Vũ cười nói, "Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta sẽ vì ngươi mà từ bỏ toàn bộ mỹ nhân?"
"Ngươi đã quên lời ngươi từng nói rồi sao?" Cố Phiên Nhiên đè nén xúc động muốn đấm người lại.
"Chẳng lẽ ngươi coi lời bổn hoàng tử dỗ ngươi là thật đó hả?" Hoa Phi Vũ kinh ngạc nhìn ả.
Ánh mắt hắn như đang châm chọc ả ngây thơ và ngu xuẩn.
Cố Phiên Nhiên căm hận ngút trời.
Hoa Phi Vũ dùng ánh mắt bắt bẻ đánh giá Cố Phiên Nhiên từ trên xuống dưới, "Ngươi cũng không phải khuynh quốc khuynh thành, càng không có dung mạo bế nguyệt tu hoa, sao bổn hoàng tử phải từ bỏ những người khác vì ngươi?"
"Một đời một kiếp một đôi cái quái gì! Vớ vẩn! Ngươi không tự nhìn lại mình bao giờ à, sớm ba chiều bốn, vậy mà còn không biết xấu hổ đòi tâm ý của bổn hoàng tử." Hoa Phi Vũ độc ác nói, hoàn toàn làm lơ sắc mặt tái nhợt của Cố Phiên Nhiên.
"Đừng nghĩ ta không biết chuyện giữa ngươi với Đường Cảnh Ngọc và Cổ Phàm Chi. Giờ ta còn hứng thú với ngươi, ngươi có thể ở lại hầu hạ ta. Hầu hạ ta vui thì ta có thể nâng cao phân vị cho ngươi. Nếu không muốn thì cút đi. Phủ ta chưa bao giờ nuôi người rảnh rỗi." Hoa Phi Vũ không hề lưu tình.
Cố Phiên Nhiên dù muốn ép dạ cầu toàn thì nghe những lời này cũng không tự thuyết phục được bản thân nữa, lạnh lùng nói: "Tốt, rất tốt. Hoa Phi Vũ, ta nhớ kỹ."
Danh sách chương