Nội tâm con cá phun tào điên cuồng, cô sắp sửa bị hào quang lắm xiền của kim chủ nhà mình thọc cho mù mắt rồi. Cô nàng phải hoảng con nhà bà hồn đến mức nào mà miệng nhỏ mới mở ra đã văng tục chửi bậy chứ: "Mẹ nhà anh! Daddy, bộ anh cảm thấy hòn đảo này rất rẻ à?"
Chết tiệt! Tặng cô trung tâm thương mại mua sắm siêu cấp thì thôi đi! Giờ anh còn tặng cho cô cả hòn đảo tư nhân nữa chứ!
Ông nội nó! Trong vòng hào môn của hội nhà giàu, nào phải ai cũng có riêng một hòn đảo cho chính mình đâu!
Đây không phải là xe ô tô! Đây cũng không phải là nhà hàng riêng, lại càng không phải củ cải trắng! Mà đây chính là một hòn đảo đó! Là một hòn đảo đó!!!
Nói tặng liền tặng được à?
Thánh Âm thật sự rất muốn quỳ lạy trình độ đại gia của Kình Viễn rồi. Mặc dù không muốn nhưng cô vẫn phải thẳng thắn công nhận một điều. Dù cho làm idol toàn cầu nổi tiếng thu về hàng đống tiền đi chăng nữa, ba đời nhà cô sẽ chẳng thể nào giàu có như Bố Đường được.
"Không rẻ." Kình Viễn thật thà trả lời tiểu yêu tinh. Sau đấy anh bồi thêm một câu nữa khiến cho cô ấy nghe xong chỉ muốn xỉu ngang dùm: "Cũng không đắt. Anh thừa tiền để có thể mua thêm hai hòn đảo nữa như thế này."
Về khoản đẹp trai nhiều tiền, anh ta vẫn rất luôn tự hào phô bày chúng cho Thánh Âm xem. Kình đại lão muốn chứng minh cho con cá thấy rằng: "Nhìn đi, nhìn đi, bảo bối! Kim chủ năm đó em lựa chọn sẽ không bao giờ khiến em thất vọng đâu."
Đến bái phục rồi! Này Kình thiểu năng! Cô ấy là tình nhân của anh cơ mà. Trên đời này tôi chưa bao giờ thấy có đôi couple nào kiểu "Tình nhân lựa chọn kim chủ" đâu đấy.
Hệ thống chủ trầm ngâm nhìn vẻ ngoài hớn ha hớn hở của con cá ngu ngốc đã bị lọt lưới - Thánh Âm. Nó quả thật muốn biết, sẽ như thế nào nếu cô ấy phát hiện ra là hòn đảo Kình biến thái tặng cô thực chất mang một tầng ý nghĩa đặc biệt khác. Liệu lúc đó cô có còn cười cười vui vẻ như thế này và hôn hôn lấy lòng đại nhân vật, nói với anh ta là: "Daddy, em rất rất rất thích món quà của anh" được không nữa đây?
Liếc qua sườn mặt tuấn tú điển trai của Kình Viễn, nội tâm hệ thống chủ càng thêm khó hiểu. Thông qua sự quan sát và suy đoán gần đây, nó mới biết được rằng anh ta đang mưu đồ ý định xấu xa gì với túc chủ nhà mình. Thật lòng thừa nhận, hệ thống chủ đọc không thấu tâm kẻ này.
Nhiều khi thử lòng dò xét, nó mới hoang mang nhận thức được, suy nghĩ của đại nhân vật, nó nhìn không rõ.
...
Thánh Âm hưng phấn ngồi bên ghế phụ của máy bay trực thăng, ngắm nhìn từng tầng tầng lớp lớp mây đen bao phủ bên ngoài. Cô rất muốn trực thăng bay cao hơn nữa, để cho mình có thể ngắm nhìn rõ ràng bao vì sao lấp lánh cùng ánh trăng đêm lung linh rực rỡ giữa màn trời đen. Nhưng niềm mong muốn này sao có thể thành được đây. Kình Viễn ngả người ngồi trên ghế lái trực thăng, đầu đeo tai chụp cùng micro phi thường chuyên nghiệp. Tay anh nhanh nhẹn ấn ấn, điều khiển hệ thống máy bay. Thi thoảng anh sẽ đưa ánh mắt nhàn nhạt ý cười nhìn sang người phụ nữ đang hứng chí bừng bừng kia...
Làm sao bây giờ? Tuy đã chuẩn bị sẵn tinh thần để gây ra tội ác tày trời với bảo bối của mình rồi. Song khi thấy được gương mặt vui tươi hớn hở đó của Thánh Âm, Kình Viễn rất không nỡ nhẫn tâm hạ thủ.
Trong giờ phút này, bao kiên quyết cùng ích kỉ muốn nhốt con cá chiếm làm của riêng mình liền bay mất tăm.
Anh bây giờ chỉ muốn thực hiện duy nhất một điều, chỉ một điều mà thôi. Đó là khiến cho cô ấy sẽ mãi mãi luôn giữ vững nụ cười điên đảo thần hồn này khi đứng trước mặt anh.
Chứ không phải... nước mắt hay sự tuyệt vọng.
Kình biến thái vốn dĩ không có lương tâm, thế mà không hiểu sao lúc này anh cảm thấy bụng dạ không thoải mái quỷ dị.
Cố gắng bỏ qua cảm giác phiền muộn đột ngột nảy sinh trong lòng, anh ta bèn thu hồi tầm mắt, tiếp tục đặt thần trí lại vào việc lái máy bay trực thăng.
...
Tiếng sóng vỗ rì rào đánh vào bãi cát ven hòn đảo nhỏ. Bầu trời đêm ngoài biển được điểm xuyết bởi bao vì tinh tú ngân hà đẹp đẽ. Thánh Âm nhẹ nhàng đạp giày cao gót lướt qua mặt cỏ xanh mướt, mái tóc đen dài và vạt áo kim tuyến màu tím hoa của cô nàng bị gió biển thổi mạnh, bay phất phơ giữa bóng tối cùng thiên nhiên, tạo nên khung cảnh ảo diệu thơ thẩn mê hồn người.
Kình Viễn đi cạnh Thánh Âm, bàn tay của hai người họ lặng lẽ đan chặt với nhau. Mười ngón quấn quýt, thời thời khắc khắc không muốn dời xa. Sự lạnh băng ẩn dưới đáy mắt anh đã không còn nữa, thay vào đó là vẻ dịu dàng nhu hoà tựa sóng nước mùa xuân. Chỉ là sự dịu dàng ôn nhu này, Hải yêu dành cả đời chưa chắc đã biết được. Mà bản thân Kình Viễn, anh ta sẽ không bao giờ để lộ một biểu cảm khác trên mặt rồi.
Cái gì đều có lý do của nó hết cả đấy. Không phải không dưng gì mà nhiều khi Âm Âm gọi anh là tên mặt đơ đâu.
Nhưng mặt anh đơ, không có nghĩa là tâm anh cũng đơ theo. Ông trùm xã hội đen - Kình đại lão đương nhiên đã biết cách yêu một người con gái rồi.
Chỉ là cách yêu này của anh ta...hơi không giống kẻ phàm tục cho lắm...?
"Âm Âm...Anh lỡ..."
"Sao ạ?"
"Anh lỡ đem căn cước công dân của em đi đăng ký kết hôn rồi."
À, Kình Viễn, hẳn là anh "lỡ" chứ không phải "cố tình"?