Nghe lời nói đúng đắn thẳng thắn của anh ta, Thánh Âm nhịn không nổi mà ngẩng phắt đầu, trợn tròn mắt nhìn anh: "Hả, anh vừa...nói cái gì cơ?"

Cô mong cô nghe nhầm.

Sao có thể? Rõ ràng căn cước công dân của cô đã mất đâu đó rồi mà? Tiểu yêu tinh lười biếng đương nhiên không có hứng thú đi tìm. Ai dè người cầm căn cước đó lại là Bố Đường nhà mình. Không chỉ lén cất giấu căn cước của cô, anh còn tiện tay đi đăng ký kết hôn hộ cô nữa.

Thật đấy à?

Hiểu thấu tiếng lòng của con cá, Kình Viễn khẽ siết chặt bàn tay cô. Cảm xúc mịn màng không xương đấy dường như đã thành công khiến cho lòng anh dễ chịu lại. Anh lạnh bạc mở miệng: "Để anh nhắc lại."

Đoạn, bỗng anh buông tay Thánh Âm, nhấc chân lùi ra sau vài bước. Đằng sau anh chàng, toà lâu đài trắng khổng lồ vốn hoà mình cùng bóng đêm bỗng được bao ngọn đèn thắp sáng bừng lên. Lâu đài trắng lung linh xinh đẹp tựa từ truyện cổ tích bước ra, người đàn ông đứng ở trên bậc thềm lát gạch. Mái tóc ngắn ngủn của Kình Viễn lay động nhè nhẹ trong làn gió lạnh, gương mặt điển trai căng ra, môi mỏng mím chặt. Tóc mai che phủ đi đôi mắt phượng đen thẫm kia, khiến cho Thánh Âm không hiểu được anh đang nghĩ gì.


Bộ dáng ác ma âm trầm thường ngày đã hoàn toàn bị rũ bỏ, người đàn ông mặc vest xanh đứng đấy. Thân hình cao lớn cùng nhan sắc nghịch thiên kia đủ để gục ngã bao trái tim cô gái. Nhờ có khung cảnh lãng mạn tô điểm cho con người, trông lúc này anh ta y hệt bạch mã hoàng tử giáng thế vậy. Nhưng khi bộ mặt thật của kẻ này lộ diện, liệu còn ai dám đem lòng si mê người đàn ông này nữa không đây?

Kình Viễn quỳ một gối trên nền đất, cúi mình trước bóng dáng của người yêu. Nắm nhẹ lấy một bàn tay mềm mại của cô ấy, đặt một nụ hôn lên đó. Anh khẽ khàng bảo: "Âm Âm, em đã là vợ của anh."

Giờ cô có muốn chối cũng không được.

Tại vì vừa mới nói xong câu trên, Kình thiểu năng liền móc từ trong vạt áo ra hai cái sổ bìa đỏ, dâng lên trước mặt Thánh Âm. Dáng vẻ chân thành đầy dễ huông, giống một đứa bé vừa làm được việc tốt đang hưng phấn cầu khen thưởng.

Đưa tay cầm bừa một quyển sổ lên, mở ra xem xét. Tiểu yêu tinh thật tình không biết mình nên phản ứng như thế nào giờ.

Cô...cô với Kình Viễn trở thành vợ chồng rồi!

Thành vợ chồng thật rồi.

Từ tình nhân được thăng chức lên làm vợ cả, một bước lên mây. Không biết cô nên vui hay buồn đây?

Gập quyển sổ lại, đầu óc Thánh Âm đang có cảm giác khói sương mờ mịt. Chợt tiếng nói máy móc của hệ thống chủ vang vọng trong đầu cô, gọi hồn cô tỉnh dậy. Nó đề xuất: [ Túc chủ nên đồng ý kết hôn với đại nhân vật. ]

"Thế còn nhiệm vụ?"

[ Tôi không biết. Nhưng nếu cô không đồng ý, có 80% khả năng...] Đang nói dở, bất ngờ nó im bặt. Điều này làm cho con cá cảm thấy khá hụt hẫng, cô không hiểu và hỏi thêm câu nữa với nó: "Khả năng gì?"

Chạy đi xem lại mức độ hoá đen của Kình Viễn, cuối cùng con mẻ hệ thống chủ mới chịu tiếp lời tiểu yêu tinh: [ Cô sẽ bị nhốt ở hòn đảo này. ]


Dứt lời, hệ thống chủ liền câm lặng. Nó rất mong chờ coi túc chủ sẽ có vẻ mặt như thế nào khi sự thật đen tối mà đại nhân vật dành cho cô ây đã bị lột trần.

Thánh Âm ngẩn người, còn chưa kịp load lại quả bom con hệ thống mới quăng. Bên tai cô đã truyền tới giọng nam trầm khàn mị người của Kình Viễn. Không biết anh ta đã đứng dậy từ khi nào. Thân thể cao lớn khẽ nghiêng, anh vòng tay ôm trọn người phụ nữ nhỏ bé vào lòng. Sau đó Kình Viễn dắt tay con cá, hai người họ cùng nhau đi vào toà lâu đài to lớn vẫn đang toả sáng ánh đèn rực rỡ đối diện.

Câu trả lời của cô, anh không muốn nghe.

Sự ngập ngừng ban nãy, đã chứng minh tất cả.

"Daddy..." Bước chân Thánh Âm dần chậm lại, cô dè dặt kéo kéo tay Bố Đường. Kình Viễn nhàn nhạt quay đầu nhìn cô, chỉ thấy cô gái nhỏ mà mình vẫn luôn đặt lên đầu quả tim mà sủng ái đang cúi đầu, mấp máy môi. Giọng điệu ngọt ngào tựa đường mật lại pha lẫn chút gì đó hờn dỗi cùng hạnh phúc: "Anh không tính tặng em một hôn lễ à?"

Hải yêu quyết định rồi.

Hệ thống chủ sẽ không nói dối đâu. Thế nên...cô đành nghe theo lời nó, chấp nhận nhảy vào nấm mồ hôn nhân với Bố Đường vậy.

Mặc dù nhiệm vụ phụ tuyến là do nó ném ra.

Ầy...Thân là một nhiệm vụ giả, lão nương lăn lộn rất không dễ dàng.

"Anh đã chuẩn bị tất cả." Một ngón tay thon dài của Kình Viễn khẽ đùa nghịch lọn tóc mai bên má Thánh Âm: "Chỉ chờ mỗi cô dâu của anh cùng anh tiến vào lễ đường thôi."

Nghe đến bốn chữ "Chỉ chờ cô dâu", trong đáy mắt lưu ly xinh đẹp của tiểu yêu tinh bỗng xẹt qua tia hy vọng. Rèm mi cong dài nhẹ nhàng rung rung, cô bèn lấy hết can đảm để mặt đối mặt với Kình Viễn, nhìn thẳng vào mắt anh. Hai tay bất chợt ôm chặt khuỷ tay của người đàn ông. Tiểu yêu tinh kéo căng gương mặt nhỏ, nghiêm túc nói: "Daddy, hứa với em..."

Trông dáng vẻ cô đáng yêu như thế, bụng dạ Kình Viễn có chút ngứa ngáy. Ngoài mặt biểu cảm anh vẫn rất lạnh băng: "Sao thế?"


Thánh Âm kéo Daddy lại gần mình, vòng tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, vùi vùi đầu vào lồng ngực ấm áp kia. Cô ngại ngùng thâm tình bày tỏ: "Sinh nhật em xong rồi. Chúng ta liền quay về tổ chức hôn lễ. Em muốn chứng minh cho tất cả mọi người trên thế giới biết được rằng, anh - Kình Viễn, chính là chồng em, là người đàn ông duy nhất thuộc về em."

Là chồng em...

Là người đàn ông duy nhất thuộc về em...

Hệ thống chủ đang mải mê ngồi chill, ăn bánh uống trà nghe nhạc trong không gian bỗng giật mình hú hồn, mém xíu làm rớt ly trà dưa chuột trên tay xuống. Nó bay đến gần, mới kinh hách phát hiện.

Mức độ hoá đen...giảm...giảm xuống!!!

Từ 150% còn 100%.

Tuy vẫn trong chỉ tiêu báo động đỏ, nhưng an toàn hơn trước nhiều má!

Chẹp chẹp, hơi tiếc nuối. Đáng ra nó không nên đồng ý giúp lời con cá nọ. Nó muốn nhìn cảnh (*)BDSM trong lồng giam siêu cấp cơ.

(*) BDSM: Lên gg mà sreach. Ở đây trẫm không tiện giải thích cho những mầm hoa nhỏ của đất nước.◉‿◉




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện