Editor: Miêu Bàn Tử
Tô Đát Kỷ cùng Tiêu Ngự ôm nhau thật lâu dưới bầu trời sao, bầu không khí vô cùng ấm áp.
Đột nhiên, nàng tránh khỏi lồng ngực ấm áp kia, ngẩng đầu khẩn trương hỏi hắn:
"Có phải lần sinh thần nào của mỗi phi tần ngài cũng thả pháo hoa cho các nàng nhìn không?"
Tiêu Ngự lập tức dở khóc dở cười, thật là một vật nhỏ thích ăn dấm, không có lương tâm!
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Pháo hoa đâu phải là cơm ăn mỗi ngày, nói thả là thả đâu?
Hắn tốn tâm tư để kiếm ra lễ vật như thế, lại bị hiểu lầm rằng đó chỉ là đồ chơi người ta không thèm.
Trả lời nàng lại là một cái lắc đầu nhẹ nhàng,
"Trong cung này chỉ duy nhất một mình nàng có, lúc trước không có, về sau cũng sẽ không cho người bên ngoài, được không?"
Tiêu Ngự cũng không phát giác được trong giọng nói của mình đều là cưng chiều.
Lúc này Tô Đát Kỷ mới cao hứng trở lại, mặt mày hớn hở lại lần nữa ôm tay của hắn lắc lắc, đắc ý giống như là tiểu hồ ly trộm được thịt.
Không biết có phải là đêm nay màn đêm quá mức dịu dàng hay không, Tiêu Ngự cảm thấy mật thám trước mặt này phá lệ thuận mắt đáng yêu.
Đột nhiên...
Muốn thị tẩm!
Hắn mất tự nhiên liếm liếm môi mỏng, liền đem người trở về cung.
Nếu như nhân sinh lần đầu tiên thể nghiệm trên giường tre, là cùng tiểu yêu tinh này cùng một chỗ, hình như... Cũng có chút đáng để mong chờ.
Đã-sớm-nhìn thấu-nam-nhân Tô Đát Kỷ đương nhiên phát hiện ánh mắt của hắn biến hóa, bước chân của hắn phá lệ gấp gáp, so với lúc nhìn pháo hoa còn đỏ hơn khỉ đít đỏ gấp mấy lần.
Đáy lòng nàng âm thầm buồn cười, cố ý thả chậm bước chân, không nghĩ tới Tiêu Ngự một tay bế nàng lên, bước chân ào ào như một trận gió về tới Càn Nguyên điện.
"Ai nha ~ Hoàng Thượng~ ngài thật xấu~ hù chết nô gia~"
Tô Đát Kỷ vỗ bộ ngực của mình, giọng dịu dàng oán giận nói.
Đôi bàn tay trắng trẻo đặt lên đôi gò bồng béo mềm non đang run run, trêu chọc Tiêu Ngự càng thêm miệng đắng lưỡi khô.
"An trí đi."
Trong giọng nói của hắn giống như là đè nén cái gì đó.
Tô Đát Kỷ giả vờ như cái gì đều không hiểu, bộ dáng nhu nhu thuận thuận cởi áo cho hắn.
Trong lúc vung tay nhấc chân đều là tự nhiên, không có những động tác câu người dẫn địch kia, ngược lại để Tiêu Ngự nhìn càng thêm ngứa ngáy.
Tay ngọc của nàng như có như không lướt qua các vị trí trên cơ thể hắn, rõ ràng là nghiêm túc phục thị, không mang theo dẫn dụ, nhưng hắn lại cảm thấy trong người nóng rực thêm lợi hại.
"A..."
Đúng lúc này, Tô Đát Kỷ đột nhiên đưa tay thò vào áo trong, hơi lạnh từ ngón tay chạm đến sóng nhiệt cuồn cuộn của cơ bắp, hắn không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, cũng không nhịn được nữa liền đưa tay tóm lấy tay của nàng, đi về phía giường ngọc.
Kéo một phát, lại không kéo trúng người.
Tiêu Ngự kỳ quái quay đầu lại, liền gặp Tô Đát Kỷ đang cúi đầu nghiên cứu thứ gì đó trong tay, ánh mắt cũng không có quan tâm thân thể hắn một chút.
Trong lòng của hắn rất không thoải mái tiến tới, còn chưa kịp nhìn, tiểu yêu tinh kia liền vung cái vật đó đến trước mặt hắn, ba ba nói:
"Đây là đồ vật ái phi nào đưa cho ngài? Lại quý đến mức đeo khư khư ở trên người!"
Tiêu Ngự tập trung nhìn vào ngọc điêu khắc nho nhỏ trắng men đang loé chút ánh sáng trong lòng bàn tay của Tô Đát Kỷ, nhìn qua chính là đồ vật của nữ nhân.
Mắt thấy nàng tức giận vung tay liền muốn đập đồ xuống đất, ánh mắt hắn đột nhiên trừng lớn, tranh thủ thời gian mở miệng ngăn lại,
"Đây là tặng cho nàng! Là lễ vật!"
Tô Đát Kỷ ngừng động tác trong tay lại, nghi ngờ nhìn hắn một cái, nửa tin nửa không tin,
"Lễ vật sinh thần của nô gia không phải là pháo hoa sao?"
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Trên mặt Tiêu Ngự có chút xấu hổ, vừa rồi bị vị đại long ở dưới điều khiển tâm trí, trong lúc chốc quên mất còn cái lễ vật này.
Nguyên nhân mất mặt như thế, đương nhiên hắn sẽ không nói ra, chỉ cố giả bộ trấn định đáp,
"Ai quy định lễ vật chỉ có thể có một kiện? Đây chính là tự tay trẫm..."
Chữ "chọn" còn chưa kịp nói ra, Tô Đát Kỷ liền vượt lên mặt hắn, mừng như điên nói tiếp:
"Là tự tay Hoàng Thượng khắc cho nô gia?"
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
- Là tự tay trẫm chọn ái phi à T^T ( trẫm khổ lắm mà trẫm hổng nói được nên nời - nội tâm pi sà said)
:))))))))
🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹Meo~
Tô Đát Kỷ cùng Tiêu Ngự ôm nhau thật lâu dưới bầu trời sao, bầu không khí vô cùng ấm áp.
Đột nhiên, nàng tránh khỏi lồng ngực ấm áp kia, ngẩng đầu khẩn trương hỏi hắn:
"Có phải lần sinh thần nào của mỗi phi tần ngài cũng thả pháo hoa cho các nàng nhìn không?"
Tiêu Ngự lập tức dở khóc dở cười, thật là một vật nhỏ thích ăn dấm, không có lương tâm!
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Pháo hoa đâu phải là cơm ăn mỗi ngày, nói thả là thả đâu?
Hắn tốn tâm tư để kiếm ra lễ vật như thế, lại bị hiểu lầm rằng đó chỉ là đồ chơi người ta không thèm.
Trả lời nàng lại là một cái lắc đầu nhẹ nhàng,
"Trong cung này chỉ duy nhất một mình nàng có, lúc trước không có, về sau cũng sẽ không cho người bên ngoài, được không?"
Tiêu Ngự cũng không phát giác được trong giọng nói của mình đều là cưng chiều.
Lúc này Tô Đát Kỷ mới cao hứng trở lại, mặt mày hớn hở lại lần nữa ôm tay của hắn lắc lắc, đắc ý giống như là tiểu hồ ly trộm được thịt.
Không biết có phải là đêm nay màn đêm quá mức dịu dàng hay không, Tiêu Ngự cảm thấy mật thám trước mặt này phá lệ thuận mắt đáng yêu.
Đột nhiên...
Muốn thị tẩm!
Hắn mất tự nhiên liếm liếm môi mỏng, liền đem người trở về cung.
Nếu như nhân sinh lần đầu tiên thể nghiệm trên giường tre, là cùng tiểu yêu tinh này cùng một chỗ, hình như... Cũng có chút đáng để mong chờ.
Đã-sớm-nhìn thấu-nam-nhân Tô Đát Kỷ đương nhiên phát hiện ánh mắt của hắn biến hóa, bước chân của hắn phá lệ gấp gáp, so với lúc nhìn pháo hoa còn đỏ hơn khỉ đít đỏ gấp mấy lần.
Đáy lòng nàng âm thầm buồn cười, cố ý thả chậm bước chân, không nghĩ tới Tiêu Ngự một tay bế nàng lên, bước chân ào ào như một trận gió về tới Càn Nguyên điện.
"Ai nha ~ Hoàng Thượng~ ngài thật xấu~ hù chết nô gia~"
Tô Đát Kỷ vỗ bộ ngực của mình, giọng dịu dàng oán giận nói.
Đôi bàn tay trắng trẻo đặt lên đôi gò bồng béo mềm non đang run run, trêu chọc Tiêu Ngự càng thêm miệng đắng lưỡi khô.
"An trí đi."
Trong giọng nói của hắn giống như là đè nén cái gì đó.
Tô Đát Kỷ giả vờ như cái gì đều không hiểu, bộ dáng nhu nhu thuận thuận cởi áo cho hắn.
Trong lúc vung tay nhấc chân đều là tự nhiên, không có những động tác câu người dẫn địch kia, ngược lại để Tiêu Ngự nhìn càng thêm ngứa ngáy.
Tay ngọc của nàng như có như không lướt qua các vị trí trên cơ thể hắn, rõ ràng là nghiêm túc phục thị, không mang theo dẫn dụ, nhưng hắn lại cảm thấy trong người nóng rực thêm lợi hại.
"A..."
Đúng lúc này, Tô Đát Kỷ đột nhiên đưa tay thò vào áo trong, hơi lạnh từ ngón tay chạm đến sóng nhiệt cuồn cuộn của cơ bắp, hắn không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, cũng không nhịn được nữa liền đưa tay tóm lấy tay của nàng, đi về phía giường ngọc.
Kéo một phát, lại không kéo trúng người.
Tiêu Ngự kỳ quái quay đầu lại, liền gặp Tô Đát Kỷ đang cúi đầu nghiên cứu thứ gì đó trong tay, ánh mắt cũng không có quan tâm thân thể hắn một chút.
Trong lòng của hắn rất không thoải mái tiến tới, còn chưa kịp nhìn, tiểu yêu tinh kia liền vung cái vật đó đến trước mặt hắn, ba ba nói:
"Đây là đồ vật ái phi nào đưa cho ngài? Lại quý đến mức đeo khư khư ở trên người!"
Tiêu Ngự tập trung nhìn vào ngọc điêu khắc nho nhỏ trắng men đang loé chút ánh sáng trong lòng bàn tay của Tô Đát Kỷ, nhìn qua chính là đồ vật của nữ nhân.
Mắt thấy nàng tức giận vung tay liền muốn đập đồ xuống đất, ánh mắt hắn đột nhiên trừng lớn, tranh thủ thời gian mở miệng ngăn lại,
"Đây là tặng cho nàng! Là lễ vật!"
Tô Đát Kỷ ngừng động tác trong tay lại, nghi ngờ nhìn hắn một cái, nửa tin nửa không tin,
"Lễ vật sinh thần của nô gia không phải là pháo hoa sao?"
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Trên mặt Tiêu Ngự có chút xấu hổ, vừa rồi bị vị đại long ở dưới điều khiển tâm trí, trong lúc chốc quên mất còn cái lễ vật này.
Nguyên nhân mất mặt như thế, đương nhiên hắn sẽ không nói ra, chỉ cố giả bộ trấn định đáp,
"Ai quy định lễ vật chỉ có thể có một kiện? Đây chính là tự tay trẫm..."
Chữ "chọn" còn chưa kịp nói ra, Tô Đát Kỷ liền vượt lên mặt hắn, mừng như điên nói tiếp:
"Là tự tay Hoàng Thượng khắc cho nô gia?"
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
- Là tự tay trẫm chọn ái phi à T^T ( trẫm khổ lắm mà trẫm hổng nói được nên nời - nội tâm pi sà said)
:))))))))
🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹Meo~
Danh sách chương