Editor: Miêu Bàn Tử
Hệ thống nghe xong cảm thấy say say.
Nam chính là Hoàng đế, cũng không phải thầy khắc ngọc!
Ngay cả hắn cũng nhìn ra được, chạm trổ đẹp như vậy khẳng định không phải nam chính làm được, mà con hồ ly tinh giảo hoạt kia lại không nhìn ra sao?
Tô Đát Kỷ chính là cố ý.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Bị nàng đoạt lời nói như thế, Tiêu Ngự vốn là muốn nói thêm liền nghẹn chết trong cổ họng.
Trước mặt hắn là đôi mắt trong suốt chớp chớp, hai con ngươi lại tròn xoe, trong đáy mắt lại loé ra vài tia thụ sủng nhược kinh, nước mắt cảm động chực trào quanh hốc mắt của tiểu yêu tinh.
Dưới tình huống như vậy, hắn có thể nói không phải sao?
Nhẫn tâm làm cho nàng thất vọng sao?
Tô Đát Kỷ hoàn toàn trực tiếp cắt đứt đường lui của hắn.
"Ân",
Tiêu Ngự trái lương tâm nhận phần công này về mình,
"Thích không?"
Nước mắt của Tô Đát Kỷ rơi rào rào xuống, khóc đến nói không nên lời, chỉ có thể mãnh liệt gật đầu biểu đạt tâm tình vui sướng của mình.
Tâm của Tiêu Ngự lập tức mềm nhũn.
"Nàng ngốc hay sao, khóc cái gì."
Một tay nàng kéo vào trong ngực, tay còn lại vỗ vỗ lưng trấn an.
Hành động này lại làm cho trong ngực tiểu yêu tinh khóc càng hăng hơn.
Tiêu Ngự liền thở dài một hơi, thần sắc trên mặt vô cùng phức tạp.
Hắn đương nhiên biết Tô Đát Kỷ khóc vì cái gì.
Không có gì hơn là sáu phần cảm động, tăng thêm bốn phần áy náy.
Một người mà mình dùng trăm phương ngàn kế muốn giết chết, lại đối xử tốt với mình như vậy, vậy mình có nên giết hắn hay không? Còn ra tay giết được hắn không?
Không giết thì phản bội người sau lưng, giết thì sẽ khiến lương tâm nàng rơi vào trong nỗi day dứt.
Loại cảm xúc đối lập xung đột lại mâu thuẫn này xé rách nàng, làm cho nàng không biết làm thế nào.
Lúc này Tô Đát Kỷ như một đứa bé yếu ớt, dựa vào trong ngực của Tiêu Ngự mà khóc ngất, tiếng khóc bất lực kia làm trên mặt hắn toát ra mấy phần xấu hổ.
Tại sao trong lòng hắn lại có cảm giác giãy giụa vậy?
Biết rất rõ ràng nàng là mật thám, lại muốn tương kế tựu kế lợi dụng nàng, liền sủng ái nửa thật nửa giả, cũng là vì làm cho nàng cùng sau lưng nàng người tiêu trừ cảnh giác, rơi vào bẫy rập của hắn thôi.
Thủ đoạn hèn hạ như thế, nàng lại cảm động như vậy.
Thật là một đứa ngốc.
【 Đinh! Độ thiện cảm +5 điểm, tiến độ trước mắt 17/ 100 】
Cảm giác áy náy to lớn khiến Tiêu Ngự đau lòng cho Tô Đát Kỷ càng thêm nhiều hơn mấy phần.
Tô Đát Kỷ khóc trọn vẹn khóc mười lăm phút đồng hồ, còn chưa có dấu hiệu muốn yên tĩnh, giọng nói đều đã khàn khàn, làm Tiêu Ngự vừa thương vừa lo.
Thân thể của nàng kiều nộn như vậy, còn tiếp tục khóc nữa sẽ không tốt.
Hắn muốn tranh thủ thời gian thay đổi lực chú ý của nàng, mà hắn chưa bao giờ làm qua chuyện như vậy, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể vụng về dọa nàng,
"Nàng lại khóc nữa, trẫm sẽ cho rằng nàng không cần lễ vật này nữa, vậy thì trẫm đập nó đi!"
Lại làm bộ muốn đoạt đi ngọc trong tay nàng.
Tô Đát Kỷ vội vàng đẩy hắn ra, trừng hắn,
"Không, không được!"
Con mắt của nàng cùng chóp mũi khóc đến đỏ phừng phừng, giọng mũi dày đặc, còn nấc lên vài cái, nếu không phải Tiêu Ngự đang cực kỳ đau lòng, có khả năng sẽ bị bộ dáng này của nàng chọc cười.
"Có còn khóc hay không?"
Hắn nhíu mày.
Tô Đát Kỷ thấp đầu, hít hít cái mũi.
"Hừ."
Tô Đát Kỷ bình phục tâm tình trong chốc lát, ngọc vẫn luôn trong tay tản ra nhiệt độ ấm áp khiến người ta thoải mái.
"Cái này, là noãn ngọc?"
Nàng hơi có chút ngạc nhiên mở lòng bàn tay ra.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Một con động vật ngây thơ thoải mái mà híp mắt cuộn thành một đoàn liền hiện ra trước mắt.
Tô Đát Kỷ sửng sốt một chút, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc thật tâm thật ý.
Thứ này lại là một con...
Tiểu Hồ Ly!
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
- Có biến:))))))
🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹Meo~
Hệ thống nghe xong cảm thấy say say.
Nam chính là Hoàng đế, cũng không phải thầy khắc ngọc!
Ngay cả hắn cũng nhìn ra được, chạm trổ đẹp như vậy khẳng định không phải nam chính làm được, mà con hồ ly tinh giảo hoạt kia lại không nhìn ra sao?
Tô Đát Kỷ chính là cố ý.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Bị nàng đoạt lời nói như thế, Tiêu Ngự vốn là muốn nói thêm liền nghẹn chết trong cổ họng.
Trước mặt hắn là đôi mắt trong suốt chớp chớp, hai con ngươi lại tròn xoe, trong đáy mắt lại loé ra vài tia thụ sủng nhược kinh, nước mắt cảm động chực trào quanh hốc mắt của tiểu yêu tinh.
Dưới tình huống như vậy, hắn có thể nói không phải sao?
Nhẫn tâm làm cho nàng thất vọng sao?
Tô Đát Kỷ hoàn toàn trực tiếp cắt đứt đường lui của hắn.
"Ân",
Tiêu Ngự trái lương tâm nhận phần công này về mình,
"Thích không?"
Nước mắt của Tô Đát Kỷ rơi rào rào xuống, khóc đến nói không nên lời, chỉ có thể mãnh liệt gật đầu biểu đạt tâm tình vui sướng của mình.
Tâm của Tiêu Ngự lập tức mềm nhũn.
"Nàng ngốc hay sao, khóc cái gì."
Một tay nàng kéo vào trong ngực, tay còn lại vỗ vỗ lưng trấn an.
Hành động này lại làm cho trong ngực tiểu yêu tinh khóc càng hăng hơn.
Tiêu Ngự liền thở dài một hơi, thần sắc trên mặt vô cùng phức tạp.
Hắn đương nhiên biết Tô Đát Kỷ khóc vì cái gì.
Không có gì hơn là sáu phần cảm động, tăng thêm bốn phần áy náy.
Một người mà mình dùng trăm phương ngàn kế muốn giết chết, lại đối xử tốt với mình như vậy, vậy mình có nên giết hắn hay không? Còn ra tay giết được hắn không?
Không giết thì phản bội người sau lưng, giết thì sẽ khiến lương tâm nàng rơi vào trong nỗi day dứt.
Loại cảm xúc đối lập xung đột lại mâu thuẫn này xé rách nàng, làm cho nàng không biết làm thế nào.
Lúc này Tô Đát Kỷ như một đứa bé yếu ớt, dựa vào trong ngực của Tiêu Ngự mà khóc ngất, tiếng khóc bất lực kia làm trên mặt hắn toát ra mấy phần xấu hổ.
Tại sao trong lòng hắn lại có cảm giác giãy giụa vậy?
Biết rất rõ ràng nàng là mật thám, lại muốn tương kế tựu kế lợi dụng nàng, liền sủng ái nửa thật nửa giả, cũng là vì làm cho nàng cùng sau lưng nàng người tiêu trừ cảnh giác, rơi vào bẫy rập của hắn thôi.
Thủ đoạn hèn hạ như thế, nàng lại cảm động như vậy.
Thật là một đứa ngốc.
【 Đinh! Độ thiện cảm +5 điểm, tiến độ trước mắt 17/ 100 】
Cảm giác áy náy to lớn khiến Tiêu Ngự đau lòng cho Tô Đát Kỷ càng thêm nhiều hơn mấy phần.
Tô Đát Kỷ khóc trọn vẹn khóc mười lăm phút đồng hồ, còn chưa có dấu hiệu muốn yên tĩnh, giọng nói đều đã khàn khàn, làm Tiêu Ngự vừa thương vừa lo.
Thân thể của nàng kiều nộn như vậy, còn tiếp tục khóc nữa sẽ không tốt.
Hắn muốn tranh thủ thời gian thay đổi lực chú ý của nàng, mà hắn chưa bao giờ làm qua chuyện như vậy, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể vụng về dọa nàng,
"Nàng lại khóc nữa, trẫm sẽ cho rằng nàng không cần lễ vật này nữa, vậy thì trẫm đập nó đi!"
Lại làm bộ muốn đoạt đi ngọc trong tay nàng.
Tô Đát Kỷ vội vàng đẩy hắn ra, trừng hắn,
"Không, không được!"
Con mắt của nàng cùng chóp mũi khóc đến đỏ phừng phừng, giọng mũi dày đặc, còn nấc lên vài cái, nếu không phải Tiêu Ngự đang cực kỳ đau lòng, có khả năng sẽ bị bộ dáng này của nàng chọc cười.
"Có còn khóc hay không?"
Hắn nhíu mày.
Tô Đát Kỷ thấp đầu, hít hít cái mũi.
"Hừ."
Tô Đát Kỷ bình phục tâm tình trong chốc lát, ngọc vẫn luôn trong tay tản ra nhiệt độ ấm áp khiến người ta thoải mái.
"Cái này, là noãn ngọc?"
Nàng hơi có chút ngạc nhiên mở lòng bàn tay ra.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Một con động vật ngây thơ thoải mái mà híp mắt cuộn thành một đoàn liền hiện ra trước mắt.
Tô Đát Kỷ sửng sốt một chút, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc thật tâm thật ý.
Thứ này lại là một con...
Tiểu Hồ Ly!
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
- Có biến:))))))
🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹Meo~
Danh sách chương