Sáng hôm sau, Du Lệ vẫn không đi tới đoàn làm phim.

Đạo diễn Chung cũng không để bụng, đẩy phần diễn của nữ chính xuống, để người khác diễn cảnh của mình.

Thấy Du Lệ đã mấy ngày không đến đoàn làm phim rồi, rốt cuộc Hướng Vinh Tu cũng không kìm được nữa, lúc nghỉ, anh ta ngồi cạnh đạo diễn Chung, làm vẻ lơ đãng hỏi, “Tiểu thư Du đã mấy ngày không có tới rồi, có chuyện gì sao ạ?”

Đạo diễn Chung nói thản nhiên, “Hôn lễ của Đại tiểu thư Giang thị, cô ấy làm phù dâu”

Hôn lễ đại tiểu thư Giang thị, dĩ nhiên Hướng Vinh Tu có biết, trên báo chí đều công bố tin vui này, chỉ cần lên mạng là ai cũng nhìn thấy cả. Nhưng chẳng phải đã xong từ hôm trước rồi sao? Với sự chuyên nghiệp của Du Lệ, sau khi hôn lễ kết thúc hẳn là nên trở lại tiếp tục đóng phim mới đúng chứ, nhưng đã hai ngày liên tục không thấy cô, cứ cảm thấy kỳ lạ thế nào ấy.

Hướng Vinh Tu không nhịn được lại hỏi thêm mấy câu.

Nào ngờ đạo diễn Chung đột nhiên nói mấy câu thấm thía với anh ta, “Vinh Tu à, tốt xấu gì chúng ta cũng hợp tác với nhau mấy lần, cậu là một người tốt, chỉ là gặp người thích hợp không đúng thời gian thôi”

Hướng Vinh Tu:????? Sao tự dưng lão lại đột nhiên rót canh gà tới  thế hả? Hướng Vinh Tu ở trong giới giải trí đến giờ, cũng không phải kẻ ngốc, tưởng tượng ra ngay đạo diễn Chung đang ám chỉ cái gì, hơi ngẩn ra một lúc lâu, mới hạ giọng bảo, “Thì ra là thế, xem ra tôi quả thật đã chậm chân thật”

Trước đây anh ta cũng gặp Du Lệ ở chỗ khác, nhưng họ cũng không giao tiếp với nhau nhiều, tuy thích vẻ xinh đẹp của cô song lại không có cơ hội đến gần. Hợp tác lần này để anh ta phát hiện ra cô có chỗ mê người, lúc tim đập bình bịch ai ngờ đối phương đã là hoa có chủ rồi.

Hướng Vinh Tu bất giác cười khổ, quả nhiên thế hệ trước nói cấm có sai, thấy vừa mắt thì xuống tay luôn, nếu bỏ lỡ thì hết.

Đạo diễn Chung vỗ vỗ vai anh ta, hiếm khi trấn an mấy câu, lời lẽ uyển chuyển khéo léo, “Còn nữa, có chút fan cuồng cố chấp, nếu cậu và tiểu thư Du đã vô duyên thì đừng có lộ ra quá nhiều, đỡ cho một ngày nào đó lại có kẻ đến nguyền rủa hại người, đoàn phim chịu không nổi chuyện lộn xộn này đâu”

Hướng Vinh Tu:??????

**

Chử Hiệt thử độ nóng của cháo, múc một bát, xếp vào mấy thứ ăn sáng, rồi mới bưng về phòng.

Trong phòng im ắng, rèm khép hờ, che khuất ánh nắng ngoài cửa.

Gió thổi từ cửa sổ tới, thổi đi chút hơi thở còn sót lại trong phòng.

Đặt chiếc khay nhỏ lên bàn gần cửa sổ, Chử Hiệt ngồi mép giường nhìn người lười đang vùi mình trong chăn ngủ say.

Cô ngủ rất say, nửa mặt ép xuống gối, làn tóc đen nhánh mượt mà rũ xuống gối và chăn, cứ như thác nước vậy, môi hơi sưng đỏ, khóe mắt còn sót lại vệt đỏ nhàn nhạt, khiến anh nhớ tới toàn bộ chuyện tối qua cô nằm dưới thân anh khóc thút thít, đôi mắt ngập đầy nước, trông vô cùng đáng thương, khiến anh không nhịn nổi lại muốn tiếp tục bắt nạt tiếp nữa.

Anh ngồi trên giường nhìn cô, cả đầu óc đều ngập tràn chuyện tối qua,  phát hiện ra hóa ra thế giới này còn có thứ đồ đã ăn rồi thì càng thấy ngon và vui sướng như thế, khác hẳn cái loại người muốn được thỏa mãn mà ăn mới thấy hạnh phúc lúc trước.

Ngẫm nghĩ, anh  thò tay ra xoa mặt cô. Anh thấy may mắn trong lòng là may lúc trước kiềm chế không ăn cô.

So sánh với việc ăn để thỏa mãn, với cảm giác thỏa mãn dục vọng lại càng thấy tốt đẹp hơn, cũng thấy đủ hơn, khiến anh đã biết mùi vị rồi, muốn nhịn cũng không nhịn nổi mà làm  đi làm lại vài lần, làm đến mức cô ngất xỉu…

Mãi cho tới khi cháo trên bàn lạnh mà người trên giường vẫn chưa tỉnh lại.

Chử Hiệt lại đi hâm nóng lần nữa, rồi múc mang lại phòng, nhìn giờ, cuối cùng không kìm được đánh thức người trên giường.

Anh thò tay, bế người trên giường lên, hôn lên khuôn mặt đỏ ửng của cô, nói nhỏ, “Tiểu Lệ Chi à, tỉnh dậy ăn chút gì đó rồi mới ngủ tiếp”

Lúc anh quấy nhiễu, Du Lệ khó khăn lắm mới mở nổi mắt ra. Cô ngây ra nhìn người đang ôm mình, giọng khàn khàn, “Em buồn ngủ lắm…”

“Ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp”

Chử Hiệt nói, ôm cô vào buồng vệ sinh, một tay đỡ, một tay lấy khăn lông nóng đến rửa mặt cho cô.

Cả người còn bọc trong chăn, khăn bông ấm đắp trên mặt, đợi anh rửa sạch mặt cho cô xong rốt cuộc Du Lệ cũng tỉnh táo lại.

Tỉnh táo rồi,  cô lại nhìn nhìn mình trong chăn, lại nhìn người đàn ông ôm mình, bất giác chẳng biết phản ứng thế nào cho ổn. Cuối cùng đành xụ mặt, nói với anh, “Anh ra ngoài đi, để em”

Chử Hiệt rũ mắt nhìn cô một lát, hỏi, “Em có được không?”

Du Lệ hơi thẹn quá hóa giận, “Sao em không được chứ? Anh ra ngoài đi”

Thấy tối qua anh bắt nạt người ta tàn nhẫn, giờ thấy cô giận, Chử tiên sinh hơi chột dạ, chẳng dám phản kháng, thả cô xuống, ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Đợi anh ra rồi, Du Lệ tức giận đấm cánh cửa một cái.

Chử tiên sinh, “……” Quả nhiên là giận thật rồi.

Mất chừng mười phút, Du Lệ cũng rửa mặt xong, mặc đồ ở nhà rộng thùng thình, cổ áo khoét hơi rộng lộ ra xương quai xanh tinh xảo và chút da thịt, trên đó lấm tấm vết xanh tím, nhìn đáng thương vô cùng.

Chử Hiệt vẫn đợi ở bên ngoài, quay đầu nhìn lại, ánh mắt chợt ngưng lại.

Du Lệ chậm rãi đi qua, cô đi rất chậm, cố gắng không để mình chân mềm mà ngã xuống, vừa rồi suýt nữa thì bị ngã trong nhà vệ sinh, khiến cô ý thức được tối qua Chử tiên sinh quả thật không phải ma mà là súc vật, bỏ hết công sức lên người cô rồi.

Chử Hiệt ngây ra một lát, vội vàng chạy tới bế cô lên. Du Lệ lườm anh một cái, ngừng giãy giụa, để mặc anh ôm đến bên bàn nhỏ trước cửa sổ.

Tiếp đó, Du Lệ chậm rãi húp cháo, Chử tiên sinh thì ngồi một bên trầm mặc yên tĩnh, mắt cứ nhìn chằm chằm vào cổ cô.

Du Lệ bị anh nhìn đến ngượng cả người mất tự nhiên, cuối cùng không nhịn nổi nữa, hỏi, “Anh nhìn gì thế?”

Ánh mắt Chử Hiệt rơi xuống chỗ xương quai xanh của cô, thò tay ra ấn xuống vết cắn ở xương quai xanh, hỏi nhỏ, “Anh làm à?”

Du Lệ lập tức giận dữ, “Chẳng phải anh thì là em làm sao?”

Chử tiên sinh thấy cô hung dữ, hơi chột dạ, nói nhỏ, “Anh không ngờ sẽ như thế…” Anh không ngờ được tối qua lại mất khống chế, để lại dấu vết đáng sợ như thế trên người cô, đau lòng không thôi, vội vàng cam đoan, “Tiểu Lệ Chi, em yên tâm đi, sau này anh sẽ không thế nữa”

Du Lệ, “Hừ hừ”

Qua chuyện tối qua đã xong, cô vốn chẳng thèm tin anh tý nào nữa.

Cầm cái thìa lên lần nữa, Du Lệ húp nửa chén cháo, mãi đến khi bụng không còn cảm giác đói nữa cô mới bắt đầu tính sổ với Chử tiên sinh.

“Có phải tối qua anh rất muốn ăn, muốn ăn thịt em không hả?” Du Lệ xị mặt hỏi.

Chử Hiệt, “…… Không mà”

Du Lệ a một câu, không tin, đều chỉ rõ vết tích, “Anh đừng có tưởng tắt đèn rồi thì em nhìn không rõ nhé, lúc ấy mắt anh biến màu luôn kìa” hơn nữa vẫn là màu vàng đồng, tựa như một mãnh thú nào đó vậy, nếu không biết rõ anh là Chử Hiệt, cô đã bị anh dọa sợ rũ rồi.

Chử Hiệt ho khẽ một tiếng, giải thích, “Tiểu Lệ Chi quá ngon mà, phản ứng của anh thế cũng là bình thường. Còn nữa, anh tuyệt đối không ăn thịt em đâu”

Du Lệ giận mà không nổi, đêm tân hôn người ta, ngọt ngào, sinh hoạt vợ chồng hài hòa.

Còn đêm tân hôn của cô, không những không có sinh hoạt vợ chồng phải tiến hành hài hòa, còn cần phải ứng phó với ông chồng muốn ăn thịt nữa, quả thật chẳng có chuyện nào đáng sợ hơn vậy.

Sợi dây EQ Chử tiên sinh cuối cùng cũng trùng lại, vội vàng ôm chặt vợ vào lòng, hứa vô cùng thẳng thắn, “Tiểu Lệ Chi, em yên tâm đi, anh không ăn thịt em đâu. Em xem, tối qua dưới tình hình như thế, anh đều nhịn không ăn kìa…. Hơn nữa so sánh với chuyện ăn thịt, anh còn phát hiện ra chuyện đó càng vui sướng hơn, cũng càng thỏa mãn hơn đó”

Anh cúi đầu, môi cọ nhẹ bên môi cô, cất giọng nỉ non, “Anh sao bỏ được chứ….”

Du Lệ bị lời nói mờ ám của anh thổ lộ khiến vành tai ửng đỏ lên, luồng tức giận trong lòng cũng dần biến mất.

Thật ra cô cũng biết anh rất thương, tối qua quả thật mắt anh đã đổi màu, nhưng mỗi một lần đều cực kỳ dịu dàng, chỉ có phút cuối thì mới mất khống chế chút thôi….

Chỉ là làm nhiều hơn vài lần rồi, nếu có thể kiềm chế chút thì tốt quá…

Nghĩ đến đây, Du Lệ xị mặt bảo, “Lần này thì thôi, lần sau cấm không được vậy nữa”

Chử tiên sinh lập tức cam đoam, “Chắc chắn không vậy nữa đâu”

“Cũng không được làm quá thường xuyên, số lượng vừa phải thì tốt hơn” Du Lệ nói tiếp, chuyện tối qua khiến cô ý thức được rằng, Chử tiên sinh khoác áo da người quả thật là một Ma tộc, thể lực hai người không ngang nhau được.

Chử tiên sinh hỏi rất khiêm tốn, “Số lượng vừa phải là thế nào?”

“Chỉ một hai lần thôi”

Trên mặt Chử Hiệt lộ ra tia nghi hoặc, “Tiểu Lệ Chi, có phải em nói sai rồi không, hẳn phải là một đêm hai lần thôi chứ?”

Du Lệ, “…..Không phải, là một tuần hai lần! Chuyên gia con người đã nghiên cứu kết quả cho thấy, một tuần hai lần mới là cuộc sống về đêm hài hòa của vợ chồng” Cô thuận miệng đếm, không muốn trải qua chuyện vất vả như đêm qua nữa.

Chử Hiệt trầm mặc bảo, “Con người đáng thương quá đi”

Du Lệ ngơ ra nhìn anh, anh  nói hẳn là không lý giải ý cô vậy chứ?

Tuy cảm thấy con người rất đáng thương, nhưng Chử tiên sinh vẫn tranh thủ giành chút lợi cho mình, “Tiểu Lệ Chi à, anh không phải con người, không cần tuân thủ khoa học của con người” Anh ngẫm nghĩ, nói thử, “Một đêm bốn lần thấy sao?”

Du Lệ, “….. Ha ha, anh nghĩ hay quá nhỉ?”

Du Lệ quay người nhảy phắt từ trên người anh xuống, suýt nữa lại ngã quỵ xuống đất, được anh đỡ rất nhanh.

Tuy vẫn còn rất mệt, Du Lệ vẫn cự tuyệt đề nghị của Chử tiên sinh, kiên trì xuống phòng khách dưới lầu, tiện mở tivi ra xem gameshow.

Đúng lúc tới kênh gameshow của Giang Úc Linh và Lâm Cửu tham gia.

Du Lệ nhìn chằm chằm vào thiếu  niên xinh đẹp trên màn hình một lúc, bảo, “Lâm Cửu chắc là cũng yêu nhỉ?”

Lâm Đạt là anh của Lâm Cửu, anh là trợ thủ đắc lực của Hề Triển Vương, mà anh em nhà họ Lâm có mấy người, hẳn đều là yêu mới đúng. Rốt cuộc Du Lệ cũng bừng tỉnh, chẳng trách mà Lâm Tam lại thấy thoải mái lấy huyết linh chi và nhân sâm, còn bảo quê họ chỗ nào cũng có, núi rừng là địa bàn của yêu, chuyện này cũng không có gì lạ.

Chử Hiệt ừm một cái, “Bản thể của anh ấy là thực vật, là một loài hoa”

“Hoa yêu ư……chẳng trách mà lại xinh đẹp đến vậy” Du Lệ cảm thán một câu.

EQ Chử tiên sinh lại căng như dây đàn lần nữa, khen cô một câu, “Em còn xinh đẹp hơn cả anh ấy kìa”

“Thôi đi, anh đừng có tưởng em không biết thẩm mỹ khó ưa của Ma tộc các anh nhá” Du Lệ không tin Chử tiên sinh có thứ thẩm mỹ này, đặc biệt là nhằm vào chuyện con người xấu đẹp.

Chử tiên sinh vẫn kiên nhẫn bảo, “Anh không biết những nhân loại khác xấu đẹp thế nào, nhưng anh biết em là người đẹp nhất”

Du Lệ cố nhìn nền nhà, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên thể hiện rõ tâm tình cô tốt lên rất nhiều.

Hai vợ chồng ngồi sofa xem gameshow, thời gian cũng chạng vạng tối.

Du Lệ nhìn ra ngoài cửa hỏi, “Đồ Nhĩ Tư và Tiểu Hắc Cầu hôm nay còn về không?”

“Sáng có ghé qua, nhưng lại vội đi trong tiệm rồi” Chử Hiệt ăn ngay nói thật.

Thực tế, Đồ Nhĩ Tử có về một mình làm bữa sáng và bữa trưa cho họ, còn bữa tối thì cùng nhau làm, dùng màng bọc thực phẩm bọc thức ăn để trong tủ lạnh, khi nào muốn ăn thì lấy ra hâm nóng chút là được.

Du Lệ lại lần nữa cho điểm với quản gia tri kỷ Đồ Nhĩ Tư.

Quả nhiên buổi tối Đồ Nhĩ Tư và Tiểu Hắc Cầu cũng không về, trong nhà cũng vẫn chỉ có hai vợ chồng mới mà thôi.

Du Lệ biết vì sao Đồ Nhĩ Tư không về, nghĩ đến đây lại thấy hơi thẹn thùng.

Thời gian cũng khá đúng, Du Lệ vẫn đang giở kịch bản xem, Chử tiến sinh không kìm được giục cô lên giường đi ngủ.

Du Lệ lườm anh một cái, chậm rãi đứng lên, lúc chuẩn bị tới phòng vệ sinh tắm rửa, phát hiện ra Chử tiên sinh đã giúp cô thả nước vào bồn rồi, có thể tắm bất cứ lúc nào.

Cô không động đậy quay đầu nhìn người nam nhân đi theo vào.

Chử tiên sinh cuốn tóc lên, đôi mắt xanh băng đã biến thành luồng sáng vàng từ bao giờ, là một ánh vàng sáng như viên ngọc, rõ ràng vẫn gương mặt ấy, nhưng người đó, tà khí bao phủ khắp người, khuôn mặt tuấn mỹ đầy cao ngạo.

“Chử Hiệt?” Du Lệ cẩn thận gọi một câu.

Chử Hiệt ừm một tiếng, ôm cô vào hôn lên mặt lên môi cô, cất tiếng cười vang trầm, “Tiểu Lệ Chi, chúng mình cùng nhau tắm đi”

Du Lệ trầm mặc, sau đó túm lấy ngón tay đang vuốt ve môi cô, cắn một cái.

Nam nhân rũ mắt nhìn cô, cặp mắt vàng sáng đó ẩn ý cười, khóe miệng nhếch lên cười tà ác, mãi cho đến lúc cô không cắn nữa, mới rút ngón tay dính nước bọt của cô ra cho vào môi mình liếm liếm, sau đó đỡ vai cô, cúi đầu hôn lấy môi cô.

Du Lệ bị anh hôn đến mơ màng, cuối cùng đành ngoan ngoãn nằm trên người anh mặc anh đùa nghịch.

Mãi cho đến khi Ma tộc bị mất khống chế cắn một cái, một chút đau đớn khiến cô tỉnh táo lại, tự dưng giật nảy mình.

Người đàn ông đã ôm cô từ phòng tắm về giường.

Trong ánh sáng mờ ảo tối tăm, cô nằm trên giường hơi bất an túm chặt lấy chăn mỏng, nhìn rõ ràng vóc dáng người đàn ông đè trên người, cặp mắt đó chẳng biết đã biến thành đôi mắt vàng sáng rực như vàng hòa tan từ bao giờ, khuôn mặt tuấn mỹ tà ác hắc ám không rõ, cả người đã là một nửa hóa ma.

Chử Hiệt như thế khiến lông tóc cô như dựng đứng lên.

Tối  qua tắt đèn hoàn toàn, cô chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt anh biến đổi mơ hồ, không khắc sâu một cảnh này như hiện giờ.

Sức nóng mãnh liệt của giống đực bọc vây lấy cô, mồ hôi trên người anh nóng hổi nhỏ giọt lên ngực cô, cô há miệng thở dốc, gọi ngọt lịm, “Chử Hiệt…”

“Anh đây!”

Ngón tay thon dài của anh nắm chặt lấy ngón tay trắng nõn tinh tế của cô, mười ngón tay đan nhau không có chút hở nào.

Anh cúi người, thả nụ hôn nóng rực lên ngực cô, như đang mê hoặc cô đem thân thể và con tim dâng hiến cho ác ma….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện