“Bây giờ phải đi rồi sao?” Diệp Khuynh ngồi trên ghế, ôm cặp trong lòng, cô ấy chẳng muốn dịch mông đi chút nào.
“Cô nàng ơi, cô nàng còn 30 phút để đi học đó.” Kim Lam chuẩn bị cặp xong thì liếc cô nàng một cái: “Giờ mà còn không đi thì chỉ có thể ngồi hàng đầu thôi, hôm nay là môn của giáo sư Đổng đó.”
“Mé nó, cái cái cái cái…”
“Cái mụ phù thuỷ trong miệng cậu đấy.” An Thính Miên cũng liếc xéo cô ấy một cái.
“Mé mé mé, nhanh nhanh lên, tớ không muốn bị gọi lên trả lời câu hỏi đâu.”
Dọc đường đi, An Thính Miên phát hiện rất nhiều người nhìn về phía cô, hiển nhiên ba người bạn cùng phòng của cô cũng nhận ra điều này. Kim Lam kéo An Thính Miên đi thẳng một mạch đến phòng học. Sau khi đến lớp, An Thính Miên lại phát hiện mọi người xung quanh sau khi nhìn thấy cô thì đều bắt đầu thì thầm gì đó.
An Thính Miên nhíu mày, mặc dù mấy người kia không nói gì thêm nhưng nhỏ giọng nhắc đến tên cô khi đàm tiếu như vậy, khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.
“ĐM nhé.” Diệp Khuynh dùng sức đập cặp xuống mặt bàn, phòng học tức lập tức yên tĩnh lại.
Phạm Nghệ Huyên xoay người hỏi bạn nữ ngồi trên ghế ở đằng sau: “Bạn học, các cậu đang nhìn gì thế?”
Bạn nữ kia cầm điện thoại mở diễn đàn trường lên rồi đưa cho Phạm Nghệ Huyên.
Đập vào mắt cô là hàng chữ cực to: “Hot girl khoa Thiết kế thời trang ngoại tình”. Cả bốn người đọc lướt qua bài viết, đại khái cũng đã nắm được vấn đề.
Phạm Nghệ Huyên nhìn vào mắt An Thính Miên.
“Mấy người này nói bậy gì thế hả!” Diệp Khuynh tức giận vỗ bàn.
An Thính Miên kéo tay cô ấy, cô chẳng có vẻ gì là để ý: “Cậu bớt giận, bớt giận đi nào.”
“Bọn họ dám nói cậu như thế, là ai to gan tạo tin vớ vẩn này vậy. Để bố mày biết, là bố mày đánh cho nó không sống được nữa luôn đấy.”
An Thính Miên nhún vai, chắc mấy bạn học ngồi xung quanh cô tưởng bản thân họ cũng thanh cao lắm. Cách giờ vào lớp mười phút, những bạn học khác liên tục tiến vào phòng học.
An Thính Miên trả điện thoại cho bạn học ngồi đằng sau, cô còn không quên cảm ơn người ta.
Bạn nữ kia nhận được điện thoại thì hoảng hốt, đỏ cả mặt khiến An Thính Miên thấy hơi buồn cười.
Cô mở điện thoại mình ra, tìm được bài viết hot nhất hiện tại, cô nhìn thấy tổng cộng có mười mấy tấm ảnh, trong đó hết bảy, tám tấm là An Thính Miên ngồi vào những chiếc siêu xe khác nhau, hai tấm là An Thính Miên ngồi trong một chiếc BMW bình thường, còn lại là thông tin và giá cả của những chiếc cặp An Thính Miên đeo và những chiếc siêu xe mà An Thính Miên ngồi vào.
“Chán thật đấy.” An Thính Miên nhíu mày, tiếng nói không lớn không nhỏ nhưng vừa đủ để mọi người xung quanh đều nghe được. An Thính Miên chỉ cho Phạm Nghệ Huyên xem chiếc Bugatti màu đen trên hình, nói: “Tuần trước tụi mình mới ngồi chiếc này đấy, chắc là cậu còn nhớ.”
Phạm Nghệ Huyên tất nhiên không quên, dù sao chiếc xe ấy chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng thấy xa xỉ, lúc bước lên xe rồi, Phạm Nghệ Huyên còn chả dám động đậy cơ mà.
Tiếp theo, An Thính Miên lại chỉ vào chiếc BMW trên ảnh: “Lúc đó tớ có nói với anh ấy là chiếc Bugatti kia phô trương quá, bảo anh ấy đổi sang một chiếc nào đó bình thường hơn chút đi.”
Phạm Nghệ Huyên ngạc nhiên, chuyện này, xem ra An Thính Miên đã trèo lên đầu anh trai kia luôn rồi ấy chứ. Làm gì có chàng trai nào không thích chơi siêu xe, mà đã chơi thì làm gì có ai giấu?
“Còn lại thì… Quả thật tớ cũng không để ý lắm, anh tớ có nhiều xe vậy hả? Phá của ghê ta.” Hiển nhiên là cô trêu vậy thôi.
“Tuần trước các cậu đi mua đĩa than là ngồi xe này ấy hả?” Kim Lam mắt chữ A miệng chữ O nhưng chắc chắn An Thính Miên không phải chém gió, mấy người trong phòng bọn họ đều biết An Thính Miên là tiểu thư đài các, anh trai còn mở công ty riêng nữa: “Chẳng phải anh trai cậu đang đi công tác sao?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“À, đây là anh thanh mai trúc mã của tớ.” Nhắc mới nhớ, chắc Vân Ngạn cũng xem như thanh mai trúc mã của cô ha, chỉ là “trúc mã” này có hơi lớn tuổi so với cô thôi.
“Wow, đúng là người giàu chỉ chơi với người nhiều tiền. Thính Miên à cậu bao nuôi tớ đi, tớ hứa sẽ ngoan, cậu bảo tớ đi hướng Đông tớ tuyệt không dám đi hướng Tây đâu.” Diệp Khuynh giỡn giỡn dựa vào An Thính Miên, cô ấy còn cọ cọ làm nũng.
An Thính Miên thoải mái xoa đầu cô nàng: “Ngoan nào, chị đây nuôi em.”
“Ê hình như, giảng viên tới.” Phạm Nghệ Huyên nhắc nhở hai con người đang chim chuột với nhau.
An Thính Miên đẩy đầu Diệp Khuynh ra, tỏ vẻ ghét bỏ: “Học đã.”
“Dậy đây dậy đây dậy đây.” Diệp Khuynh ngồi thẳng người dậy.
Tuy không có gì cả nhưng những chuyện bịa đặt trên mạng vẫn khiến An Thính Miên bị ảnh hưởng.
Học xong, An Thính Miên đến nhà ăn cũng vẫn nghe được có người nhỏ giọng bàn tán, cô chỉ ăn mấy miếng là đi.
Một mình An Thính Miên trốn về chỗ mình, cô kéo rèm lại rồi mở bài viết kia ra đọc bình luận bên dưới.
Ba người còn lại thấy vậy thì lộ rõ vẻ lo lắng, nhưng bây giờ rõ ràng An Thính Miên không muốn bàn chuyện này, bọn cô cũng không tiện nhắc cho lắm.
A: Không phải chứ, bạn An Thính Miên này nhìn trong sáng vậy mà
B: Trong sáng? Ai mà biết sau lưng cô này ăn chơi như thế nào?
C: Không phải chứ không phải chứ, chẳng trách cô ta đổi nhiều túi xách hàng hiệu đến vậy, cuối tuần nào cũng không ở trường, hoá ra là…
D: Bình thường mấy người thế này khi lên giường đều rất… Muốn cưỡi ghê
E: Mấy người đoán xem cô ta có thể tiếp vài người một lượt luôn không?
B: Ha ha ha ha ha ha, các người đừng thế chứ, dù tôi cũng thích lắm, ha ha ha ha ha, chắc chắn là sướng chết luôn
An Thính Miên đọc đến đây thì cảm thấy ghê tởm không chịu được, cô che miệng lại, nôn khan không dứt, đến nỗi nước mắt cũng ứa ra.
Phạm Nghệ Huyên nghe tiếng động thì xoay người sang, đập vào mắt là hình ảnh An Thính Miên ghé vào thùng rác mà nôn khan, hai người còn lại nghe thấy tiếng cũng vội vàng đứng lên chạy sang chỗ An Thính Miên.
“Thính Miên, cậu không sao chứ?” Phạm Nghệ Huyên vỗ nhẹ lên lưng An Thính Miên.
Đầu tóc An Thính Miên rũ rượi, Phạm Nghệ Huyên lại để ý tới vết đỏ sẫm lộ ra trên phần cổ trắng nõn của An Thính Miên.
Phạm Nghệ Huyên không nói gì, chỉ chỉnh tóc cô để che cổ lại. An Thính Miên nhận ra, đành cười gượng.
Kim Lam dùng hai tay nâng khuôn mặt tái nhợt của An Thính Miên lên rồi vén tóc cho cô. An Thính Miên ngẩng đầu lên, mặt cắt không còn một giọt máu, đôi mắt đỏ bừng.
Bấy giờ Phạm Nghệ Huyên mới chú ý đến điện thoại An Thính Miên, nhìn những câu nói khó coi trên màn hình, cô cầm điện thoại lên rồi thoát khỏi giao diện app.
“Thính Miên, đừng nghe lời họ nói, trong sạch tự mình biết, ô uế tự mình hay.”
Phạm Nghệ Huyên an ủi cô, lại kiên định bồi thêm một câu: “Chúng tớ tin cậu.”
An Thính Miên không phải một người thích khóc trước mặt người khác, nhưng lúc này cô cũng không kìm nổi nữa, cuối cùng cũng oà khóc.
Diệp Khuynh bất bình thay: “Sao bọn họ không biết chuyện mà cứ thích thêu dệt tin đồn vô căn cứ thế, mở miệng là bắt đầu phán người khác thế này thế kia, rảnh thế thì sao không xem lại bản thân mình đi. Rác rưởi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đừng mắng bọn họ, bẩn miệng cậu.” An Thính Miên thút thít nói nhỏ.
“Cưng ơi cưng buồn cười quá.” Diệp Khuynh vốn đang rất tức giận, nghe vậy cũng không nhịn cười nổi.
An Thính Miên chỉ nhẹ nhàng nói một câu mà đã sỉ nhục hết đám người đó một cách đẳng cấp rồi. An Thính Miên ngồi trên ghế vừa khóc vừa cười.
Phạm Nghệ Huyên nghĩ ngợi một lúc rồi nghiêm túc nói: “Bây giờ tụi mình phải có biện pháp tìm ra người tung bài viết này đã.”
“Đúng thế, gây chuyện thì phải chịu trách nhiệm, tụi mình tố cáo chết nó đi.” Diệp Khuynh tức giận phụ hoạ.
Kim Lam nhìn An Thính Miên trước mặt đang dần ổn định cảm xúc: “Nhưng mà, tụi mình tìm ai giúp đây?”
Ba người nhìn qua An Thính Miên, họ đều nghĩ đến một người.
An Thính Miên lập tức hiểu rõ bọn họ đang đề cập đến người nào.
Cô lắc đầu: “Không được. Vốn dĩ anh tớ đã rất bận rồi, tớ không muốn anh ấy lại thêm bận tâm vì tớ đâu.”
Phạm Nghệ Huyên hỏi thử: “Vậy “anh” khác của cậu thì sao?”
An Thính Miên nghe vậy thì lập tức lắc đầu, kiên quyết bảo: “Không thể.”
“Sao vậy? Anh ấy không muốn giúp cậu ư?”
An Thính Miên không nói được lý do, nhưng người đầu tiên cô loại chính là anh. Cô do dự nói: “Không phải thế, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Bây giờ đã có cơ hội tóm gọn tên tung tin xấu, sao lại không chọn, Diệp Khuynh không hiểu.
Thấy An Thính Miên nhất quyết nói không được, cả ba người đều không biết làm sao. Bây giờ xem ra chỉ có thể liên hệ thử người khác để xem có giải quyết được chuyện này không thôi.
Tối hôm đó, An Thính Miên lại lướt xuống đọc bình luận tiếp. Những người mắng cô có vẻ đã ít đi, ngược lại dần có thêm những người lên tiếng bênh vực cô.
Người qua đường 1: Không phải chứ, là ai đăng bài này đấy, ủ mưu chắc cũng lâu rồi đúng không? Hot girl này đắc tội ai mà thảm quá vậy?
Người qua đường 2: Trần đời còn có người không biết An Thính Miên vốn là tiểu thư lá ngọc cành vàng hả?
Người qua đường 3: Ê bài này là tạo tin vịt để kiếm fame đúng không?
Người qua đường 4: Nếu không phải tôi từng thấy tài xế của hai trong số mấy chiếc xe kia là cùng một người thì cũng tin rồi đó. Nói chứ anh trai An Thính Miên đẹp trai thiệt, đúng là gia đình của tài tử giai nhân.
Người qua đường 5: Người ta vốn không quan tâm mấy má ơi, thấy như kể chuyện cười vậy. Không muốn công nhận người ta có anh lớn đẹp trai, học giỏi, tốt tính, nhà giàu thì nói. Ôi, trông ghen ăn tức ở quá phải không nào.
* * *
An Thính Miên tiếp tục lướt bình luận, cô phát hiện cư dân mạng không phải ai cũng bị bài viết dắt mũi, mà cũng có thể là đoạn đối thoại mười phút vào chiều nay đã có tác dụng. An Thính Miên còn nhận ra ảnh đại diện của những người lên tiếng thay cô hầu hết đều là con gái, trong lòng cô có hơi cảm động.
Điện thoại An Thính Miên rung lên, hiện thông báo có cuộc gọi tới. Nhìn tên người gọi, bàn tay cầm điện thoại của cô thoáng cứng đờ.
“Alo?” Nhận điện thoại, trong đầu An Thính Miên hiện lên vài suy nghĩ.
“Thính Miên.” Người đàn ông ở đầu bên kia dịu dàng gọi tên cô.
“Vâng?”
Anh dịu dàng dỗ dành: “Cô bé, không định mách gì với anh sao?”
An Thính Miên lập tức đỏ mắt, nghẹn giọng không nói nên lời.
“Anh đang ở dưới lầu đây.”
— — —
Tác giả có lời muốn nói:
^-^
Anh già qua dỗ người ta rồi
Cảm ơn mọi người đã đọc (khoanh tay cúi đầu)
“Cô nàng ơi, cô nàng còn 30 phút để đi học đó.” Kim Lam chuẩn bị cặp xong thì liếc cô nàng một cái: “Giờ mà còn không đi thì chỉ có thể ngồi hàng đầu thôi, hôm nay là môn của giáo sư Đổng đó.”
“Mé nó, cái cái cái cái…”
“Cái mụ phù thuỷ trong miệng cậu đấy.” An Thính Miên cũng liếc xéo cô ấy một cái.
“Mé mé mé, nhanh nhanh lên, tớ không muốn bị gọi lên trả lời câu hỏi đâu.”
Dọc đường đi, An Thính Miên phát hiện rất nhiều người nhìn về phía cô, hiển nhiên ba người bạn cùng phòng của cô cũng nhận ra điều này. Kim Lam kéo An Thính Miên đi thẳng một mạch đến phòng học. Sau khi đến lớp, An Thính Miên lại phát hiện mọi người xung quanh sau khi nhìn thấy cô thì đều bắt đầu thì thầm gì đó.
An Thính Miên nhíu mày, mặc dù mấy người kia không nói gì thêm nhưng nhỏ giọng nhắc đến tên cô khi đàm tiếu như vậy, khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.
“ĐM nhé.” Diệp Khuynh dùng sức đập cặp xuống mặt bàn, phòng học tức lập tức yên tĩnh lại.
Phạm Nghệ Huyên xoay người hỏi bạn nữ ngồi trên ghế ở đằng sau: “Bạn học, các cậu đang nhìn gì thế?”
Bạn nữ kia cầm điện thoại mở diễn đàn trường lên rồi đưa cho Phạm Nghệ Huyên.
Đập vào mắt cô là hàng chữ cực to: “Hot girl khoa Thiết kế thời trang ngoại tình”. Cả bốn người đọc lướt qua bài viết, đại khái cũng đã nắm được vấn đề.
Phạm Nghệ Huyên nhìn vào mắt An Thính Miên.
“Mấy người này nói bậy gì thế hả!” Diệp Khuynh tức giận vỗ bàn.
An Thính Miên kéo tay cô ấy, cô chẳng có vẻ gì là để ý: “Cậu bớt giận, bớt giận đi nào.”
“Bọn họ dám nói cậu như thế, là ai to gan tạo tin vớ vẩn này vậy. Để bố mày biết, là bố mày đánh cho nó không sống được nữa luôn đấy.”
An Thính Miên nhún vai, chắc mấy bạn học ngồi xung quanh cô tưởng bản thân họ cũng thanh cao lắm. Cách giờ vào lớp mười phút, những bạn học khác liên tục tiến vào phòng học.
An Thính Miên trả điện thoại cho bạn học ngồi đằng sau, cô còn không quên cảm ơn người ta.
Bạn nữ kia nhận được điện thoại thì hoảng hốt, đỏ cả mặt khiến An Thính Miên thấy hơi buồn cười.
Cô mở điện thoại mình ra, tìm được bài viết hot nhất hiện tại, cô nhìn thấy tổng cộng có mười mấy tấm ảnh, trong đó hết bảy, tám tấm là An Thính Miên ngồi vào những chiếc siêu xe khác nhau, hai tấm là An Thính Miên ngồi trong một chiếc BMW bình thường, còn lại là thông tin và giá cả của những chiếc cặp An Thính Miên đeo và những chiếc siêu xe mà An Thính Miên ngồi vào.
“Chán thật đấy.” An Thính Miên nhíu mày, tiếng nói không lớn không nhỏ nhưng vừa đủ để mọi người xung quanh đều nghe được. An Thính Miên chỉ cho Phạm Nghệ Huyên xem chiếc Bugatti màu đen trên hình, nói: “Tuần trước tụi mình mới ngồi chiếc này đấy, chắc là cậu còn nhớ.”
Phạm Nghệ Huyên tất nhiên không quên, dù sao chiếc xe ấy chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng thấy xa xỉ, lúc bước lên xe rồi, Phạm Nghệ Huyên còn chả dám động đậy cơ mà.
Tiếp theo, An Thính Miên lại chỉ vào chiếc BMW trên ảnh: “Lúc đó tớ có nói với anh ấy là chiếc Bugatti kia phô trương quá, bảo anh ấy đổi sang một chiếc nào đó bình thường hơn chút đi.”
Phạm Nghệ Huyên ngạc nhiên, chuyện này, xem ra An Thính Miên đã trèo lên đầu anh trai kia luôn rồi ấy chứ. Làm gì có chàng trai nào không thích chơi siêu xe, mà đã chơi thì làm gì có ai giấu?
“Còn lại thì… Quả thật tớ cũng không để ý lắm, anh tớ có nhiều xe vậy hả? Phá của ghê ta.” Hiển nhiên là cô trêu vậy thôi.
“Tuần trước các cậu đi mua đĩa than là ngồi xe này ấy hả?” Kim Lam mắt chữ A miệng chữ O nhưng chắc chắn An Thính Miên không phải chém gió, mấy người trong phòng bọn họ đều biết An Thính Miên là tiểu thư đài các, anh trai còn mở công ty riêng nữa: “Chẳng phải anh trai cậu đang đi công tác sao?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“À, đây là anh thanh mai trúc mã của tớ.” Nhắc mới nhớ, chắc Vân Ngạn cũng xem như thanh mai trúc mã của cô ha, chỉ là “trúc mã” này có hơi lớn tuổi so với cô thôi.
“Wow, đúng là người giàu chỉ chơi với người nhiều tiền. Thính Miên à cậu bao nuôi tớ đi, tớ hứa sẽ ngoan, cậu bảo tớ đi hướng Đông tớ tuyệt không dám đi hướng Tây đâu.” Diệp Khuynh giỡn giỡn dựa vào An Thính Miên, cô ấy còn cọ cọ làm nũng.
An Thính Miên thoải mái xoa đầu cô nàng: “Ngoan nào, chị đây nuôi em.”
“Ê hình như, giảng viên tới.” Phạm Nghệ Huyên nhắc nhở hai con người đang chim chuột với nhau.
An Thính Miên đẩy đầu Diệp Khuynh ra, tỏ vẻ ghét bỏ: “Học đã.”
“Dậy đây dậy đây dậy đây.” Diệp Khuynh ngồi thẳng người dậy.
Tuy không có gì cả nhưng những chuyện bịa đặt trên mạng vẫn khiến An Thính Miên bị ảnh hưởng.
Học xong, An Thính Miên đến nhà ăn cũng vẫn nghe được có người nhỏ giọng bàn tán, cô chỉ ăn mấy miếng là đi.
Một mình An Thính Miên trốn về chỗ mình, cô kéo rèm lại rồi mở bài viết kia ra đọc bình luận bên dưới.
Ba người còn lại thấy vậy thì lộ rõ vẻ lo lắng, nhưng bây giờ rõ ràng An Thính Miên không muốn bàn chuyện này, bọn cô cũng không tiện nhắc cho lắm.
A: Không phải chứ, bạn An Thính Miên này nhìn trong sáng vậy mà
B: Trong sáng? Ai mà biết sau lưng cô này ăn chơi như thế nào?
C: Không phải chứ không phải chứ, chẳng trách cô ta đổi nhiều túi xách hàng hiệu đến vậy, cuối tuần nào cũng không ở trường, hoá ra là…
D: Bình thường mấy người thế này khi lên giường đều rất… Muốn cưỡi ghê
E: Mấy người đoán xem cô ta có thể tiếp vài người một lượt luôn không?
B: Ha ha ha ha ha ha, các người đừng thế chứ, dù tôi cũng thích lắm, ha ha ha ha ha, chắc chắn là sướng chết luôn
An Thính Miên đọc đến đây thì cảm thấy ghê tởm không chịu được, cô che miệng lại, nôn khan không dứt, đến nỗi nước mắt cũng ứa ra.
Phạm Nghệ Huyên nghe tiếng động thì xoay người sang, đập vào mắt là hình ảnh An Thính Miên ghé vào thùng rác mà nôn khan, hai người còn lại nghe thấy tiếng cũng vội vàng đứng lên chạy sang chỗ An Thính Miên.
“Thính Miên, cậu không sao chứ?” Phạm Nghệ Huyên vỗ nhẹ lên lưng An Thính Miên.
Đầu tóc An Thính Miên rũ rượi, Phạm Nghệ Huyên lại để ý tới vết đỏ sẫm lộ ra trên phần cổ trắng nõn của An Thính Miên.
Phạm Nghệ Huyên không nói gì, chỉ chỉnh tóc cô để che cổ lại. An Thính Miên nhận ra, đành cười gượng.
Kim Lam dùng hai tay nâng khuôn mặt tái nhợt của An Thính Miên lên rồi vén tóc cho cô. An Thính Miên ngẩng đầu lên, mặt cắt không còn một giọt máu, đôi mắt đỏ bừng.
Bấy giờ Phạm Nghệ Huyên mới chú ý đến điện thoại An Thính Miên, nhìn những câu nói khó coi trên màn hình, cô cầm điện thoại lên rồi thoát khỏi giao diện app.
“Thính Miên, đừng nghe lời họ nói, trong sạch tự mình biết, ô uế tự mình hay.”
Phạm Nghệ Huyên an ủi cô, lại kiên định bồi thêm một câu: “Chúng tớ tin cậu.”
An Thính Miên không phải một người thích khóc trước mặt người khác, nhưng lúc này cô cũng không kìm nổi nữa, cuối cùng cũng oà khóc.
Diệp Khuynh bất bình thay: “Sao bọn họ không biết chuyện mà cứ thích thêu dệt tin đồn vô căn cứ thế, mở miệng là bắt đầu phán người khác thế này thế kia, rảnh thế thì sao không xem lại bản thân mình đi. Rác rưởi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đừng mắng bọn họ, bẩn miệng cậu.” An Thính Miên thút thít nói nhỏ.
“Cưng ơi cưng buồn cười quá.” Diệp Khuynh vốn đang rất tức giận, nghe vậy cũng không nhịn cười nổi.
An Thính Miên chỉ nhẹ nhàng nói một câu mà đã sỉ nhục hết đám người đó một cách đẳng cấp rồi. An Thính Miên ngồi trên ghế vừa khóc vừa cười.
Phạm Nghệ Huyên nghĩ ngợi một lúc rồi nghiêm túc nói: “Bây giờ tụi mình phải có biện pháp tìm ra người tung bài viết này đã.”
“Đúng thế, gây chuyện thì phải chịu trách nhiệm, tụi mình tố cáo chết nó đi.” Diệp Khuynh tức giận phụ hoạ.
Kim Lam nhìn An Thính Miên trước mặt đang dần ổn định cảm xúc: “Nhưng mà, tụi mình tìm ai giúp đây?”
Ba người nhìn qua An Thính Miên, họ đều nghĩ đến một người.
An Thính Miên lập tức hiểu rõ bọn họ đang đề cập đến người nào.
Cô lắc đầu: “Không được. Vốn dĩ anh tớ đã rất bận rồi, tớ không muốn anh ấy lại thêm bận tâm vì tớ đâu.”
Phạm Nghệ Huyên hỏi thử: “Vậy “anh” khác của cậu thì sao?”
An Thính Miên nghe vậy thì lập tức lắc đầu, kiên quyết bảo: “Không thể.”
“Sao vậy? Anh ấy không muốn giúp cậu ư?”
An Thính Miên không nói được lý do, nhưng người đầu tiên cô loại chính là anh. Cô do dự nói: “Không phải thế, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Bây giờ đã có cơ hội tóm gọn tên tung tin xấu, sao lại không chọn, Diệp Khuynh không hiểu.
Thấy An Thính Miên nhất quyết nói không được, cả ba người đều không biết làm sao. Bây giờ xem ra chỉ có thể liên hệ thử người khác để xem có giải quyết được chuyện này không thôi.
Tối hôm đó, An Thính Miên lại lướt xuống đọc bình luận tiếp. Những người mắng cô có vẻ đã ít đi, ngược lại dần có thêm những người lên tiếng bênh vực cô.
Người qua đường 1: Không phải chứ, là ai đăng bài này đấy, ủ mưu chắc cũng lâu rồi đúng không? Hot girl này đắc tội ai mà thảm quá vậy?
Người qua đường 2: Trần đời còn có người không biết An Thính Miên vốn là tiểu thư lá ngọc cành vàng hả?
Người qua đường 3: Ê bài này là tạo tin vịt để kiếm fame đúng không?
Người qua đường 4: Nếu không phải tôi từng thấy tài xế của hai trong số mấy chiếc xe kia là cùng một người thì cũng tin rồi đó. Nói chứ anh trai An Thính Miên đẹp trai thiệt, đúng là gia đình của tài tử giai nhân.
Người qua đường 5: Người ta vốn không quan tâm mấy má ơi, thấy như kể chuyện cười vậy. Không muốn công nhận người ta có anh lớn đẹp trai, học giỏi, tốt tính, nhà giàu thì nói. Ôi, trông ghen ăn tức ở quá phải không nào.
* * *
An Thính Miên tiếp tục lướt bình luận, cô phát hiện cư dân mạng không phải ai cũng bị bài viết dắt mũi, mà cũng có thể là đoạn đối thoại mười phút vào chiều nay đã có tác dụng. An Thính Miên còn nhận ra ảnh đại diện của những người lên tiếng thay cô hầu hết đều là con gái, trong lòng cô có hơi cảm động.
Điện thoại An Thính Miên rung lên, hiện thông báo có cuộc gọi tới. Nhìn tên người gọi, bàn tay cầm điện thoại của cô thoáng cứng đờ.
“Alo?” Nhận điện thoại, trong đầu An Thính Miên hiện lên vài suy nghĩ.
“Thính Miên.” Người đàn ông ở đầu bên kia dịu dàng gọi tên cô.
“Vâng?”
Anh dịu dàng dỗ dành: “Cô bé, không định mách gì với anh sao?”
An Thính Miên lập tức đỏ mắt, nghẹn giọng không nói nên lời.
“Anh đang ở dưới lầu đây.”
— — —
Tác giả có lời muốn nói:
^-^
Anh già qua dỗ người ta rồi
Cảm ơn mọi người đã đọc (khoanh tay cúi đầu)
Danh sách chương