Kết quả này, Tần Thư đã nghĩ tới, cũng luôn có chuẩn bị trong lòng, nhưng khi nhận được tin vẫn không cảm thấy dễ chịu.

Tất cả những cố gắng và mong đợi đều hóa thành bọt biển.

Phương Mộ Hòa gọi điện thoại cho cô, cô không nhận, trực tiếp từ chối.

Cô hiện tại không muốn nghe thấy nhất là tiếng của Phương Mộ Hòa, từ nhỏ đến lớn, mặc kệ gặp chuyện gì, anh đều thông cảm tha thứ cho cô, chưa từng trách cứ oán hận một lời.

Mà cô thì sao, ngoại trừ mang cho anh vô cùng vô tận phiền toái, lại chẳng có cái gì khác.

Thật vất vả trưởng thành, kết quả lại tìm đối tượng tiếp tục khiến anh ngột ngạt.

Phương Mộ Hòa gửi tin nhắn cho cô, nói chuyện có gì lớn đâu, về sau lại tìm cơ hội đoạt BD lại.

Nhưng chỉ có cô biết Phương Mộ Hòa muốn lấy dự án này thế nào, bởi vì dự án này với nghiệp vụ bảo vệ môi trường của Phương thị có cạnh tranh, nếu không đoạt được mà để rơi vào tay Thu Thanh, về sau đối với Phương thị sẽ gây ra ảnh hưởng không thể lường được.

Cho nên cô tận tâm giúp anh, hy vọng giúp anh giải trừ băn khoăn, cố tình lại bị Hàn Phái chặt đứt.

Cô cũng không tiện hỏi Hàn Phái, rõ ràng không có dự án nào liên quan đến Vạn Hòa, tại sao anh lại phải quyết tâm đạt được? Rất nhiều lần cô muốn nói với Hàn Phái, dự án kiếm tiền có rất nhiều, mà dự án BD này nếu không phải lấy mục đích kinh doanh, đơn thuần chỉ vì đầu tư, thì cũng không kiếm được nhiều tiền, hơn nữa nguy hiểm còn cao.

Có dự án này hay không đối với anh không có bất luận ảnh hưởng gì, không giống Phương Mộ Hòa, vì tập đoàn Phương thị phát triển, anh cái gì cũng hiểu, không thể nể mặt cô, đừng cạnh tranh với Phương Mộ Hòa sao?

Đầu tư vào dự án khác kiếm tiền không phải tốt hơn sao?

Lời nói đến bên miệng cô lại nói không nên lời.

Có những câu, nói ra thì rất không thú vị.

Tần Thư cũng không có tâm tư tăng ca, vẫn luôn ngây ngốc trước bàn làm việc.

Có lẽ mỗi người đều có tiêu chuẩn của mình, cô cũng không phải là ngoại lệ.

Mấy tiếng qua đi, Tần Thư vẫn không thông suốt được tại sao Hàn Phái một hai phải khăng khăng bắt lấy dự án không có quan hệ lợi nhuận với Vạn Hòa, cô lấy bút vẽ lung tung trên giấy, nghĩ đến phản ứng của đồng nghiệp khi biết dự án BD thất bại.

Cô hít một hơi, cảm thấy không thông.

Hà Phi bên cạnh thấy cô lạ thường, đưa một ly sữa chua cho cô: “Bạn gái tôi mua nhưng tôi không thích vị này.”

Tần Thư ngẩn ra, xua xua tay: “Cảm ơn.” Cô không muốn uống gì cả.

Hà Phi lướt ghế dựa, tới gần cô một chút, “Cô đừng tự trách mình, vốn dĩ phần trăm thành công với thất bại của dự án là 50-50, cái này là bình thường, lúc trước chúng ta cũng có dự án làm cả một năm cuối cùng vẫn không thành công.”

Tần Thư miễn cưỡng cười: “Cảm ơn.”

Hà Phi: “Đừng khách khí, dự án này người chịu khổ nhất là cô, cũng là cô mang tới, khẳng định so với ai khác sẽ muốn hoàn thành tốt dự án này nhất.”

Anh biết Tần Thư sốt ruột cái gì, cô không phải khổ sở vì dự án thất bại, là sốt ruột vì người thắng dự án lại là bạn trai cô.

Cái loại cảm giác này thực vi diệu, cô bị kẹp ở giữa rất khó xử.

Cô cảm thấy có lỗi với đoàn đội, trong khoảng thời gian này tất cả mọi người tăng ca, từ năm ngoái bận đến bây giờ, vốn đang trông cậy vào dự án này có thể bắt được không ít tiền thưởng, kết quả lại ngâm nước nóng.

Mất công mong mỏi một hồi.

Hà Phi trấn an cô: “Lúc ăn cơm chiều, bọn họ đều nói chuyện này không trách cô, còn đặc biệt bảo tôi đến nói với cô, một cái dự án mà thôi, đừng để trong lòng cô có áp lực.”

Tần Thư thanh âm khàn khàn: “Cảm ơn mọi người.”

Hà Phi cười: “Thật không cần khách khí.” Lại nói: “Đêm nay cô cũng đừng tăng ca nữa, về nhà nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta còn có dự án AC phải làm, dự án này thành công cũng có tiền thưởng rất lớn.”

Còn cười nói: “Đến lúc đó phải khiến Hàn tổng cho chúng ta “vất vả phí” nhiều một chút.”

Tần Thư cũng gượng ép cười cười: “Tôi về trước đây.”

Hà Phi ra dấu OK, dự án AC tới giai đoạn mấu chốt, bọn họ còn phải tăng ca.

Lúc nãy Hàn Sầm hẹn cô đi quán bar uống rượu, hiện giờ cô chẳng có tâm trạng đi, nhưng tưởng tượng đến Hàn Sầm trong lòng nghẹn muốn chết, cũng không tiện cho cô ấy leo cây, gửi tin nhắn cho Hàn Sầm: 【 Em đang ở đâu? 】

Hàn Sầm trả lời: 【 Em ở dưới lầu đợi chị đây. 】

Bao nhiêu năm qua Tần Thư chỉ đi quán của Phương Mộ Hòa, nơi đó an toàn, đêm nay cô cũng chọn nơi đó.

Hàn Sầm lái xe, cô ngồi ở ghế phụ ngây ra nhìn ngoài cửa sổ.

“Chị dâu, chị làm sao vậy?” Hàn Sầm không biết chuyện dự án BD, hỏi cô.

Tần Thư không nói nhiều, “Giai đoạn cuối của dự án nên chị hơi mệt thôi.”

Hàn Sầm gật đầu: “Vậy chị dựa vào ghế ngủ một lát đi, khi nào đến em gọi chị.”

Tần Thư cười cười, nói được.

Vừa lúc cô không muốn nói chuyện, tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Di động rung lên, là Hàn Phái gọi tới, cô do dự vài giây, nhấn im lặng, không nghe.

Hàn Sầm ở cạnh, cô sợ trong chốc lát lại cãi nhau với Hàn Phái.

Hàn Phái liên tiếp gọi ba lần, Tần Thư đều không nghe.

Anh đang ở New York, cũng vừa biết kết quả dự án.

Gửi tin nhắn cho Tần Thư: 【 Nghe điện thoại của anh đi. 】

Anh rời giường ném điện thoại sang một bên.

Tắm xong, ăn cơm sáng, di động vẫn không có tin tức gì.

【 Kỳ Kỳ? 】

Mười mấy phút sau, vẫn như cũ không có trả lời.

Hàn Phái xoa giữa mày, trước đây khơi thông từng chút với cô cũng chẳng có chút tác dụng nào, cô vẫn tức giận.

Cô là cô gái có chút trẻ con, một khi không vui sẽ không để ai vào mắt.

Trên bàn trà trước mặt còn nửa bao thuốc.

Tối hôm qua bạn đến hút không hết còn để lại.

Từ lúc ăn Tết, cô nói thích con gái, anh lại không hút thuốc nữa, ngoài hôm ở Thiên Tân hút một hơi, những lúc khác, cho dù nhịn đến khó chịu cũng không hút, kẹo cao su cũng nhai không ít.

Ma xui quỷ khiến, dạo này đến rượu anh cũng uống rất ít, mỗi lần có người mời rượu, anh lấy cớ dạ dày không thoải mái, đang uống thuốc đông y, bọn họ cũng không miễn cưỡng anh.

Hàn Phái nhìn di động, lại gọi tiếp, lần này gọi được.

“Alo.” Thanh âm Tần Thư lộ ra mệt mỏi.

Hàn Phái hỏi: “Em đang tăng ca à?”

“Không.”

“Sao lại không vui thế?” Anh trực tiếp hỏi.

Tần Thư: “Không có không vui, chỉ là em hơi đói bụng thôi.”

Hàn Phái hiện tại đã thành phản xạ có điều kiện, cho rằng cô nói đói bụng kia là có chút ám chỉ.

Anh nói: “Cách xa như vậy, anh cũng không đút cho em được.”

Tần Thư nghẹn lại, “Em đói thật.” Không có ý muốn đùa với anh.

“Em đang ở đâu thế?” Hàn Phái hỏi.”

Tần Thư không nói thật, nếu cô nói cô cùng Hàn Sầm đi quán bar uống rượu, anh nhất định sẽ xử lý cô, nói không chừng còn muốn răn dạy Hàn Sầm, nên nói dối: “Em vừa ra khỏi công ty, bây giờ lập tức về nhà.”

Hàn Phái sợ ban đêm cô ngủ không ngon, “Nếu không vui thì nói với anh nhé, buồn ở trong lòng cũng không giải quyết được vấn đề gì.”

Tần Thư dựa ở cửa xe, không lên tiếng.

Cô vừa đến quán bar, nói muốn nghe điện thoại, để Hàn Sầm đi vào trước tìm giám đốc Phương.

Hàn Phái thấp giọng kêu cô: “Kỳ Kỳ?”

“Em đây.”

“Vì một dự án mà giận dỗi, mất nhiều hơn được.”

Tần Thư biết lý lẽ này, trước kia biết, hiện tại cũng rất rõ ràng, nhưng đến lượt chính mình, cô khó mà giữ được lý trí tuyệt đối.

Trước hôm nay, cô chỉ suy xét mâu thuẫn giữa cô và Hàn Phái, nhưng chờ đến khi có kết quả của dự án, thấy đồng nghiệp không che giấu được tiếc nuối và mất mát, cô mới bừng tỉnh, dự án này không phải chỉ có mình cô.

Là mọi người hơn một trăm ngày nay vất vả, có đồng nghiệp nữ đến con cái sinh bệnh cũng không có thời gian quan tâm, mỗi ngày tăng ca thêm giờ, bận nhất là Triệu Mạn Địch, hy sinh toàn bộ thời gian nghỉ ngơi, nhọc lòng vì dự án này của Phương Mộ Hòa.

Nhưng lại là kết quả này.

Đặc biệt là mọi người còn biết, đoạt được dự án là tập đoàn Vạn Hòa, công ty của bạn trai cô, rõ ràng dựa theo suy nghĩ bình thường, dự án BD khẳng định là của các cô, là do Hàn Phái dùng thủ đoạn.

“Hàn Phái, anh đừng nói nữa, em đều hiểu, để em yên lặng một chút được không?” Cách một hồi lâu, Tần Thư mới nói chuyện.

Cô giải thích: “Em không trách anh, thật đấy, nhưng anh phải cho em thời gian, để em vượt qua nút thắt trong lòng.”

Hàn Phái không nói chuyện, cứ như vậy cùng cô yên lặng.

Lại qua một lúc lâu, Tần Thư trước sau vẫn không hiểu: “Phương Mộ Hòa đã cho lãnh đạo cấp cao BD điều kiện rất cao, vượt qua điều kiện của anh ấy, đó chính là không có lợi nhuận.”

Cô nói: “Anh ra giá chắc chắn cao hơn, anh là người làm ăn, sẽ không làm mua bán lỗ vốn, nếu lỗ, vậy nhất định là có cái gì đáng giá khiến anh cam tâm tình nguyện đập tiền vào đó.”

Cô khẽ cắn môi, “Hay là nói, dù thế nào anh cũng phải cạnh tranh với Phương Mộ Hòa? Hay là có cái gì khác.”

Hàn Phái: “Cho dù có phải Phương Mộ Hòa hay không cũng sẽ không thay đổi quyết tâm của anh, em đừng nghĩ nhiều, không liên quan gì đến Phương Mộ Hòa cả.”

Ngừng một chút, anh lại nói: “Cũng không có quan hệ gì với Thu Lam, cô ấy có hợp tác hay không, dự án này anh vẫn muốn lấy. Nếu Phương Mộ Hòa thật sự muốn lấy dự án kia, về sau anh ta có thể lại đi cạnh tranh. Nhưng anh bỏ lỡ thôn này, không biết phải đợi bao lâu nữa mới có cửa hàng tiếp theo.”

Mặt khác anh lại không giải thích thêm nữa.

Tần Thư đại khái đoán được: “Anh còn có dự án khác ở trong giai đoạn bảo mật?”

Hàn Phái: “Ừ.”

Lại trấn an cô: “Đừng tự tìm phiền não, em có thể nghĩ như thế này, nếu không phải anh đập nồi dìm thuyền, thì dự án này sẽ thuộc về Phương Mộ Hòa, thương trường là như vậy, anh sẽ không nhường anh ta, mà anh ta cũng sẽ không nhường cho anh.”

Tần Thư thở dài một hơi: “Mấy đạo lý này em đều hiểu.” Anh nói vậy, cô cũng tỏ vẻ lý giải: “Hiện tại không sao, anh cũng vì dự án anh muốn mà không tiếc đại khai sát giới.”

Ngừng một lát cô nói: “Anh bận việc đi, em lái xe về nhà đây.”

Hàn Phái dặn dò nói: “Lái xe cẩn thận một chút, tuần sau anh về.”

Cúp điện thoại, Hàn Phái dùng di động truy cập vào hệ thống quản lý thông minh trong nhà, bật đèn dưới lầu, lại kéo hết rèm lại.

Bật TV, chọn một khúc dương cầm cô thích nhất bật lên, còn giúp cô đun một bình nước ấm.

Tần Thư khóa xe, đi ra khỏi bãi đỗ xe, lơ đãng liếc về phía cửa hội sở, mày cô nhíu lại, Úy Lam? Đã gần một tháng không gặp rồi.

Úy Lam cùng mấy người bạn vào trong quán bar.

“Chị dâu, ở đây.” Hàn Sầm đang uống rượu, hướng cô vẫy tay.

Tần Thư đi qua, “Uống mấy ly rồi?”

Hàn Sầm: “Mới hai ly, rượu Cocktail.” Cô nói: “Em muốn uống rượu mạnh, nhưng giám đốc Phương kia không cho.” Cô lẩm bẩm nói nhỏ: “Giám đốc Phương kia làm người cũng tốt quá.”

Tần Thư: “…”

Hỏi cô: “Em cảm thấy anh ta họ Phương nên mới tốt hay vốn dĩ anh ta đã tốt?”

Hàn Sầm không che giấu chút nào: “Người họ Phương đều đáng yêu.”

Tần Thư lắc đầu, quan tâm nói: “Trong khoảng thời gian này em thế nào rồi?”

Hàn Sầm một tay che đầu, sau một lúc lâu, “Em xóa hết mọi phương thức liên hệ của anh ấy.”

Sau đó lại uống một hớp rượu lớn.

Tần Thư vừa muốn nói chuyện, Hàn Sầm lại nói: “Chị dâu, không cần an ủi em, em đã khá hơn một tháng trước rất nhiều rồi, đã có thể tiếp thu sự thật Phương Mộ Hòa sẽ không thích em, anh ấy hiện tại còn đang theo đuổi Triệu Mạn Địch. Mỗi ngày đều đưa hoa cho Triệu Mạn Địch, Triệu Mạn Địch hình như còn không để ý đến anh ấy, nhưng anh ấy vẫn làm không biết mệt, đây là sự khác nhau giữa yêu và không yêu của một người đàn ông.”

Cô nói: “Một tháng này rất khó qua, nhưng em đã qua được, về sau…” Cô hít một hơi: “Về sau em sẽ có thể hoàn toàn quên đi anh ấy.”

Cô giơ ly rượu lên, khẽ chạm với ly của Tần Thư: “Đêm nay chỉ uống rượu cùng em, chúng ta không nói chuyện tình cảm”

“Được.” Tần Thư uống cạn một ly.

Cô còn phải đưa Hàn Sầm về nên không uống rượu.

Hàn Sầm bỗng nhiên nhớ tới, “Đúng rồi, lúc nãy chị có nhìn thấy Úy Lam không?”

Tần Thư gật đầu: “Ở cửa có nhìn thấy bóng dáng.”

Hàn Sầm: “Bọn họ ngồi trong cùng kia, thôi, không nói đến cô ta, mất hứng.” Lại muốn thêm một ly rượu, “Đêm nay không say không về, từ ngày mai, em phải là một cô gái vui vẻ mỹ lệ.”

Mới uống một nửa, cô sặc đến chảy cả nước mắt.

“Bình tĩnh chút.” Tần Thư rút khăn giấy cho cô ấy.

Hàn Sầm lau nước mắt: “Em đây là đang vui.” Cô đứng dậy, lôi kéo Tần Thư xuyên qua đám người, đi về phía sàn nhảy bên kia: “Chị dâu, chị cùng em điên loạn một chút đi, từ ngày mai, em sẽ không nghĩ gì nữa, chỉ theo chị làm dự án AC, khiến anh trai em lau mắt mà nhìn.”

Tần Thư: “Ừ, không cần thiết vì một người đàn ông không yêu em mà uổng phí thời gian. Trước kia chị đọc được ở một quyển tạp chí nói, ở bên cạnh người đàn ông không yêu em, kết cục tốt nhất chính là em ủy khuất chính mình sống với anh ta, sau đó chậm rãi sống quãng đời còn lại, kết cục tệ nhất là anh ta xoay người yêu người khác, sau đó vứt bỏ em.”

Xoa xoa đầu cô nói: “Em còn nhỏ, một lần yêu thầm mà thôi, không sao cả.” Lại trấn an cô: “Chờ dự án AC xong, tiền thưởng của chị sẽ chia cho em một nửa.”

Hàn Sầm cười, “Nào, ngoéo tay.”

Đêm đó, các cô vẫn ở quán bar đến gần 12h mới về nhà.

Tần Thư về đến nhà tắm xong đã là rạng sáng một giờ, nằm ở trên giường trằn trọc, mãi không ngủ được, đến sắp hửng đông cũng vẫn mơ mơ màng.

Một đêm này, cô suy nghĩ rất nhiều.

Tần Thư vẫn theo thời gian cũ đi làm, tạm thời gác BD sang một bên, trước mắt còn có cái dự án AC có thể đền bù cho đồng nghiệp.

Hôm sau.

Vừa ra khỏi thang máy, phát hiện Hạ Cánh Nam đang đứng cạnh thang máy, cúi đầu xem di động.

Tần Thư hơi giật mình, “Chào buổi sáng, thầy Hạ.”

Hạ Cánh Nam gật đầu, trên mặt không có nhiều biểu tình, “Về văn phòng xem hòm thư của em, sau đó đến văn phòng tìm tôi.”

Nói xong, xoay người rời đi.

Tần Thư trong lòng lộp bộp một chút, đi nhanh đến văn phòng, thời gian đăng nhập hòm thư đều là từng giây phút giày vò.

Hòm thư có hai bưu kiện.

Một cái là tài khoản lạ gửi tới, một cái là Hàn Phái.

Bưu kiện lạ gửi tới nửa giờ trước, của Hàn Phái là gửi 20 phút trước.

Cô hít sâu, mở ra cái đầu tiền, là gửi cho Hạ Cánh Nam, thuận tiện đính kèm 12 người, Hàn Phái, Thu Lam, Hạ Cánh Nam, Triệu Mạn Địch, cô, còn có mấy lãnh đạo cấp cao khác của Hải Nạp.

Đính kèm có ảnh chụp, là tối hôm qua cô với Hàn Sầm ở quán bar, chỉ có một tấm.

Nội dung cũng rất đơn giản:

Hạ tổng:

Chào ngài!

Tối hôm qua cùng mấy người bạn đi quán bar uống rượu, không nghĩ tới gặp được nhân viên của Hải Nạp, trong lúc vô ý nghe được các cô ấy thảo luận chuyện dự án AC.

Tôi biết thì không sao, sẽ giữ bí mật cho ngài, nhưng ngoài ra còn có người của ngân hàng đầu tư khác, những người đó nghĩ thế nào khó mà nói được.

Tần Thư dùng sức bóp ngón tay, nhìn ký tên bên dưới góc phải, là người phụ trách của ngân hàng đầu tư khác, lúc trước cô cũng đã từng gặp.

Chính là người đi cùng Úy Lam ngày hôm qua.

Email này nhìn có vẻ như là có tâm nhắc nhở Hạ Cánh Nam, kỳ thật chính là cố ý tới móc mỉa cô.

Tần Thư mở thư của Hàn Phái ra, nội dung đơn giản chỉ có một câu: dự án AC, tạm dừng.

Cô nhìn chằm chằm màn hình ngây ra, thật ra lúc nhìn đến thư đầu tiền, cô đã biết Hàn Phái sẽ làm thế nào, trước khi dự án thành công mà để lộ bí mật, sẽ có quá nhiều nguy hiểm không biết trước.

Đơn giản nhất là ảnh hưởng đến tỷ lệ thành công của dự án.

Nếu tệ hơn, có khả năng sẽ bị đối thủ cạnh tranh lợi dụng, do đó ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của tập đoàn Vạn Hòa, Hàn Phái người này trước nay đều sẽ không làm chuyện mình không nắm chắc.

Ngừng dự án, là phong cách làm việc của anh.

Di động rung lên, là Hạ Cánh Nam: 【 Vẫn chưa xem xong à? 】

Tần Thư tắt hòm thư, đứng dậy đi đến văn phòng của Hạ Cánh Nam.

Trên đường gặp được đồng nghiệp, cô cũng không biết phải chào hỏi như thế nào.

Hai dự án, đều vì cô mà chết non.

“Tần Thư, tu dưỡng nghề nghiệp của em đâu!” Đây là câu đầu tiên Hạ Cánh Nam nói khi cô vào văn phòng.

Tần Thư cũng không nhìn anh: “Em xin lỗi.”

Hạ Cánh Nam: “Em cảm thấy xin lỗi có tác dụng gì?”

Tần Thư không nói, cũng không có gì để giải thích.

Người gửi thư là nhằm vào cô, mà cô quả thật làm sai.

Cô với Hàn Sầm ở quán bar chỉ nhắc tới AC hai lần, còn đều là qua quýt, có lẽ là ở sàn nhảy bị mấy người nghe được.

Một câu AC, lấy mẫn cảm nghề nghiệp của các cô, đủ để suy đoán ra là có ý tứ gì.

Hạ Cánh Nam nhìn cô chằm chằm: “Loại sai lầm ngu xuẩn cấp thấp này em cũng dám phạm vào? Dự án trong giai đoạn bảo mật nghiêm cấm nói ngoài công ty, Hàn Sầm không hiểu thì thôi, em có thể không biết? Trước kia lúc đi học tôi không chỉ nói qua một lần, chỉ vì không quản được miệng mình, phá hỏng dự án, tôi cố ý cường điệu rất nhiều lần, em không nhớ rõ sao?”

Tần Thư: “Nhớ rõ, là em nhất thời sơ sẩy.”

Anh họ cũng từng nói với cô cả trăm lần, họa từ miệng mà ra, tai vách mạch rừng.

Cô chưa ăn qua thiệt thòi nên không để trong lòng.

Hôm nay hoàn toàn té ngã.

Trầm mặc vài giây, Hạ Cánh Nam thở dài: “Về trước đi, nửa tiếng nửa họp lãnh đạo cấp cao, em cũng đến.”

Tần Thư gật đầu: “Vâng.”

Cô biết, đó là cuộc họp luận tội.

Loại sai lầm này, là cấp thấp nhất, cũng là trí mạng nhất, gần như không có đường cứu vãn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện