Đây là lần đầu tiên Tần Thư tham gia cuộc họp ban lãnh đạo, hoàn toàn không giống như cô tưởng tượng.

Cô cho rằng Hạ Cánh Nam sẽ lấy cô giết gà dọa khỉ, kết quả anh chỉ nói cô hai câu, kế tiếp toàn bộ hành trình đều là anh làm kiểm điểm.

Anh nói người phụ trách dự án là anh, học sinh cũng là anh dạy ra, kết quả ra việc này, trách nhiệm thuộc về anh.

Còn nhắc nhở các quản lý khác, con đê ngàn dặm sụp vì một cái tổ kiến, thường ở những chi tiết mọi người không để ý lại quyết định thành bại cuối cùng.

Tan họp, Hạ Cánh Nam bảo cô ở lại, những người khác sôi nổi rời đi.

“Thầy Hạ, em xin lỗi.” Tần Thư chủ động đứng lên.

Hạ Cánh Nam ý bảo cô ngồi xuống, trải qua mấy tiếng, anh cũng bình tĩnh lại, hỏi cô: “Nói với anh mọi chuyện là như thế nào?”

Tần Thư: “Không thế nào cả, chính là hôm qua cùng Hàn Sầm đi quán bar chơi một lát, nói nhiều.”

Hạ Cánh Nam nhìn cô: “Lúc đó có nhìn thấy Úy Lam bọn họ không?”

Tần Thư gật đầu, “Có.”

Hạ Cánh Nam buồn bực: “Em cũng không phải người không có đầu óc, biết rõ nơi đó còn có người của ngân hàng đầu tư khác, còn dám thảo luận với Hàn Sầm chuyện công việc?”

Tần Thư: “Không phải thảo luận, chỉ nhắc đến AC hai lần, ngoài ra cũng không nói gì cả.” Lại nói: “Lúc ấy Úy Lam cùng người gửi thư ngồi tận bên trong cùng, em mới nói với Hàn Sầm hai câu.”

Là cô sơ sót vì đoàn người kia còn có người mà cô không quen, có lẽ chính là người không quen đó vừa hay lại ở sàn nhảy.

Trùng hợp chính là, Úy Lam và người gửi thư lại biết cô là nhân viên của Hải Nạp, vừa nói liền hiểu AC muốn làm gì.

Cô lại lần nữa xin lỗi: “Là em liên lụy đến thầy.”

Hạ Cánh Nam: “Không có liên lụy hay không liên lụy, em sơ sót, cũng là tôi thất trách, hiện tại cũng không phải lúc tranh cãi xem ai đúng ai sai, dự án ngừng là sự thật, mang đến ảnh hưởng cho Vạn Hòa cũng là sự thật.”

Ngừng vài giây, anh nói với Tần Thư: “Dự án trên tay em kết thúc hết rồi, từ ngày mai em không cần đến công ty, trở về chuẩn bị tốt nghiệp của em đi.”

Tần Thư nhìn anh, câu cảm ơn tới bên miệng rồi vẫn không thể nói ra, “Vạn Hòa bên kia, để em đi giải thích.”

Hạ Cánh Nam: “Về công, như thế nào cũng không tới lượt em, để tôi với Mạn Địch qua đó.” Đến mức này, anh cũng quản không được, đó là chuyện của cô với Hàn Phái.

Tần Thư còn muốn tỏ vẻ cảm tạ, anh đã ôm toàn bộ trách nhiệm về mình, những quản lý cấp cao khác cũng không tiện nói thêm điều gì.

Cô mới định nói đã bị Hạ Cánh Nam bảo dừng lại, hỏi cô: “Đồng nghiệp có biết chuyện sau khi em kết thúc dự án sẽ về trường không?”

Tần Thư: “Biết ạ.” Vốn định đầu tháng 5 về, nào biết dự án AC cũng xảy ra chuyện, hiện tại có thể về trường sớm hơn một tuần.

Hạ Cánh Nam cũng không muốn nói thêm gì nữa: “Em về văn phòng thu dọn đồ đạc quan trọng, lại nói lời xin lỗi với đồng nghiệp, mặc kệ em có bao nhiêu lý do, sai chính là sai.”

Tần Thư gật đầu: “Em biết rồi.” Cô cũng không nghĩ sẽ bao biện cho chính mình.

Nhưng cô lại tranh thủ cơ hội đền bù sai lầm: “Thầy Hạ, nếu Vạn Hòa về sau đem IPO của AC cho Hải Nạp làm, em muốn…”

Hạ Cánh Nam biết cô muốn nói gì, ngắt lời cô: “Được, làm quảng cáo và thuyết trình em làm tốt hơn những người khác.” Cái khác lại không nói thêm nữa, vẫy vẫy tay: “Đi đi, tôi muốn gọi điện thoại.”

Tần Thư không về văn phòng mà đi đến một góc yên tĩnh, nhìn chằm chằm vào di động, từ buổi sáng nhận được mail đến bây giờ, đã qua hai tiếng rưỡi, Hàn Phái không nói thêm gì nữa điện thoại cũng không gọi.

Hiện tại cô tương đối hỗn loạn, nhất thời nhìn không thấu anh có ý tứ gì.

Tần Thư gửi tin nhắn cho Bặc Nhất: 【 Đặt vé máy bay sáng mai giúp tớ. 】

Bặc Nhất đã về trường từ đầu tháng hai, cậu ta có một môn chưa xong, còn phải chuẩn bị thi: 【 Ngày mai cậu về à? Tớ còn tưởng cậu yêu đương vui đến quên cả trời đất, đến thi cũng quên luôn rồi cơ. 】

Tần Thư: 【 Không, dạo này nhiều việc, đúng rồi, hôm nay cậu bớt chút thời gian qua chỗ tớ dọn dẹp chút đi. 】

Bặc Nhất: 【 Ừ, biết rồi, lát nữa tớ gửi vé máy bay cho cậu. 】 lại hỏi cô: 【 Có cần tớ đi đón không? 】

Tần Thư: 【 Cậu không đón thì ai đón? 】

Bặc Nhất: 【 Tớ tưởng Hàn Phái ở New York, nếu không cậu cũng không về sớm một tuần? 】

Tần Thư không muốn nhiều lời, chỉ nói: 【 Anh ấy bận lắm. 】

Bặc Nhất đang ở thư viện cũng không tiện nói nhiều.

Tần Thư cất điện thoại vào túi, ôm lấy cánh tay, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ.

Nhiều năm như vậy, ngoại trừ lúc phẫu thuật mắt và bị Hạ Cánh Nam từ chối, cô vẫn luôn ở dưới sự che chở của ông bà và người nhà mà xuôi gió xuôi nước lớn lên.

Ngay cả trước kia làm dự án, cũng chỉ lo thanh thản ổn định làm chuyên môn của mình, những chuyện còn lại đều có anh họ lo lắng, ở trong mắt bọn họ, cô có thể nghiêm túc như vậy chịu khổ như vậy, cũng đã khiến bọn họ vui mừng.

Bọn họ đối với cô từ trước đến nay yêu cầu không cao, cũng chắn hết tất cả những khó khăn và suy sụp giúp cô.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô vấp ngã, một lần đã lớn như vậy, thiếu chút không bò dậy được.

Đứng hồi lâu, chân cũng tê dại, Tần Thư đi đến bậc thang ở thang bộ, chỗ này không có ai, yên lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua cửa kính.

“Ai nha, cuối cùng cũng tìm được em.” Doãn Nhất Kiều cầm một ly cà phê với một ly sữa bò đi tới, cô nói: “Chị tìm em ở mọi ngóc ngách công ty rồi đấy.” Sợ cô nhất thời luẩn quẩn trong lòng nên đi tới ngồi cùng cô.

Tần Thư quay đầu, Doãn Nhất Kiều đối diện với ánh mắt của cô, có lẽ là vừa khóc, trong ánh mắt còn có một tầng nước, khiến ánh mắt càng thêm sạch sẽ, đơn thuần tốt đẹp như một đứa trẻ.

Chỉ trong cái chớp mắt này, Doãn Nhất Kiều bỗng nhiên rõ ràng, vì sao người đàn ông thành thục như Hàn Phái lại tìm một cô gái tính trẻ con như vậy, sự thuần túy và tốt đẹp trong ánh mắt cô, là thứ mà rất nhiều những người phụ nữ trưởng thành hiện thực đã đánh mất.

Thấy Doãn Nhất Kiều nhìn chằm chằm vào mắt cô, Tần Thư vội xoa xoa, “Có phải là rất làm ra vẻ không ạ?”

Doãn Nhất Kiều nói: “Cũng chỉ có em, nếu người khác làm mất dự án lớn thế này, đã sớm khóc lớn rồi.”

“Này, cà phê nhà này uống ngon lắm.” Doãn Nhất Kiều đưa cà phê cho Tần Thư, tự giữ lại sữa bò, ngồi xuống bên cạnh Tần Thư.

“Cảm ơn chị.” Tần Thư cười nhẹ, thật sự không vui vẻ nổi.

Doãn Nhất Kiều uống mấy ngụm sữa bò, “Đừng cười, nhìn còn xấu hơn khóc.”

Tần Thư: “…”

Doãn Nhất Kiều lấy sữa bò chạm vào cốc cà phê của cô: “Đừng nghĩ quá nhiều, không có ý nghĩa gì đâu.”

Tần Thư: “Cảm ơn chị.”

Mấy cái đạo lý lớn, Doãn Nhất Kiều không nói thêm nữa, cô cảm thấy một cô gái như Tần Thư thì cái gì cũng hiểu, chỉ là tạm thời cần thời gian bình tĩnh một chút.

Cứ như vậy yên tĩnh ngồi với Tần Thư một hồi lâu.

Tần Thư cảm thấy đỡ hơn mới nhìn cô: “Thu Lam có người bạn như chị thật may mắn.”

Doãn Nhất Kiều: “Ừ, có cô ấy chị cũng rất may mắn.”

Tần Thư nhấp miệng cười nhạt.

Doãn Nhất Kiều hỏi cô: “Có hứng thú nói chuyện phiếm không?”

Tần Thư gật đầu: “Vừa lúc dời đi lực chú ý của em.”

Doãn Nhất Kiều nói với cô: “Có lẽ em từ nhỏ xuôi chèo mát mái, không biết thất bại là gì, cũng không phải chuyện tốt, té ngã một lần bảo đảm cho em ghi nhớ mãi mãi.”

“Đúng vậy.” Tần Thư uống mấy hụm cà phê, đắng quá.

“Giữa em với Hàn Phái, ai nhường ai?” Doãn Nhất Kiều hỏi.

Tần Thư nghĩ nghĩ: “Đều là anh ấy nhường em, giữa bọn em hình như còn chưa từng cãi nhau, có hôm em không muốn cùng anh ấy chạy bộ nên nói dối nói em đi công tác, kết quả bị anh ấy bắt được, anh ấy cũng không giận.”

Doãn Nhất Kiều cười: “Em xem, có nắm chắc chính là khác biệt như vậy đấy, đổi thành người khác, gặp được một anh vừa đẹp trai vừa nhiều tiền như vậy, ai nỡ cho leo cây, hận không thể mỗi ngày cùng nhau chạy bộ ý chứ.”

Tần Thư: “Hình như em đang ở trong phúc mà không biết hưởng nhỉ?”

Doãn Nhất Kiều cười: “Không có cách nào, con gái có tiền lại xinh đẹp có bản lĩnh để tùy hứng, cho nên rất nhiều đàn ông không muốn tìm phụ nữ môn đăng hộ đối, khó hầu hạ.”

Tần Thư cũng cười, “Hình như là vậy.” Hỏi cô: “Đơn từ chức của chị được Hạ tổng phê duyệt chưa?”

Doãn Nhất Kiều, “Phê rồi, tháng sau chị nghỉ, nếu rảnh thì tìm chị chơi.”

Tần Thư: “Nếu em rảnh nhất định sẽ đi quấy rầy chị.”

Doãn Nhất Kiều nhìn đồng hồ, sắp phải về phòng mở họp, nói với Tần Thư: “Em phải tỉnh táo lại, đừng phủ định bản thân mình, chị vẫn luôn cảm thấy em khá tốt. Có lẽ em không biết, từ ngày đầu tiên em đến công ty chị đã muốn em vào đội của chị, nhưng Hạ tổng không đồng ý, nói việc bên Triệu Mạn Địch đã đủ cho em bận rồi.”

Tần Thư thụ sủng nhược kinh, cười hỏi: “Bây giờ có phải cảm thấy rất may mắn khi không có em không? Nếu không thì em cũng phá hết dự án của chị rồi.”

Doãn Nhất Kiều cười vài tiếng, trở lại chuyện chính: “Hiện tại chị vẫn rất thích em, em từ trước đến nay đều không vì gia thế của mình mà cảm thấy mình hơn người khác. Chị không biết em sống thế nào, tính tình tiểu công chúa khẳng định không tránh được, nhưng trong công việc, chị thấy, mặc kệ mưa to gió lớn, em đều đến rất sớm, hầu như cũng là người về muộn nhất. Việc vất vả nhất trong đội cũng là em làm, còn chưa bao giờ oán hận kêu mệt, chuyên môn cũng không có gì để bắt bẻ, dù sao chị cũng tự thấy không bằng.”

Cô nói: “Về sau nếu chị làm một mình, nhất định sẽ dùng lương cao đến mời em.”

Tần Thư khóe miệng giương lên, một câu cảm ơn vẫn là quá nhẹ, cô không nói gì, lắc lắc ly cà phê trong tay chạm với sữa bò của Doãn Nhất Kiều.

Doãn Nhất Kiều đứng dậy, xoa đầu cô: “Chị về làm việc đây, nghĩ thông suốt rồi thì về văn phòng nhé.”

Doãn Nhất Kiều vừa đi, bên này lại an tĩnh lại.

Tần Thư suy nghĩ một lát, lấy ra di động gọi điện thoại cho Hàn Phái, mới vừa vang hai tiếng Hàn Phái đã nghe.

Tần Thư mở miệng câu đầu tiên chính là: “Anh không gọi điện thoại tìm em tính sổ à.”

Hàn Phái hỏi lại cô: “Gọi cho em làm gì? Nếu là tìm, anh cũng phải tìm Hạ tổng của các em, đây là chuyện công việc.”

Anh bên kia đang là ban đêm, anh vẫn đang bận công việc.

Từ lúc xảy ra chuyện AC đến bây giờ, anh một khắc cũng chưa rảnh rỗi, anh muốn gọi cho cô, sau lại không gọi, sợ không nhịn được sẽ trách cứ cô khuya rồi còn đi quán bar.

“Anh có trách em không?” Tần Thư hỏi.

“Trách em chuyện gì?”

“Làm hỏng dự án của anh.”

Trầm mặc một lát, Hàn Phái mở lời: “Anh nói dự án là chuyện công việc, anh sẽ tìm người phụ trách của các em, còn người phụ trách trừng phạt em thế nào, là quy định của Hải Nạp, anh mặc kệ. Chờ em bị trừng phạt cảm thấy bị ủy khuất, em tới tìm anh.”

“Tìm anh làm gì?” Tần Thư hỏi.

“An ủi em.”

“Em không cần an ủi, việc này vốn dĩ là em sai, em sẽ không cảm thấy ủy khuất.”

“Vậy ôm em một cái.”

“Ừ, cái này thì em cần.” Lại hỏi anh: “Anh không có gì muốn nói sao?”

Ngừng một lát, Hàn Phái rốt cuộc không nhịn được: “Đêm rồi còn chạy tới quán bar uống rượu, còn nói dối anh, chuyện này em giải thích thế nào.”

“Em sai rồi, anh phạt em thế nào cũng được.”

Cô sảng khoái nhận sai như vậy, Hàn Phái ngược lại không tiện làm khó cô, “Không phải một câu em sai rồi là được, chuyện này chờ anh về nhà lại nói.”

Tần Thư chuyển chủ đề hỏi anh: “Công ty AC anh định làm thế nào?”

Hàn Phái tạm thời không nghĩ nhiều: “Chờ anh về lại họp với Hạ Cánh Nam.”

Tần Thư ‘Vâng’ một tiếng, cách một cái chớp mắt: “Anh còn gì muốn nói với em không?”

“Em muốn nghe cái gì?”

“Anh nói gì thì em nghe cái đó.”

Hàn Phái cười cười: “Yêu em.”

Tần Thư chần chờ một cái chớp mắt: “Me too.” Cô lại nói: “Ngoại trừ câu này, còn có câu khác không?”

Hàn Phái biết cô đang đợi anh tỏ thái độ, “Chuyện này là em sai, chủ quan, cho đối thủ cạnh tranh cơ hội, trong lòng em không thoải mái ở chỗ, đối phương cố tình không lợi dụng cơ hội này đối phó Hải Nạp, chỉ đẩy em đến đầu sóng ngọn gió, khiến em không có cách nào đối diện với lãnh đạo và đồng nghiệp, em cứ dựa theo cách em thích đi đánh trả là được.”

Tần Thư rầu rĩ nói: “Hôm nay em hoàn toàn bị dạy dỗ lại cách làm người, ở trước mặt bọn họ em là một người ngốc bạch ngọt, bị người cho một chiêu là không còn lời gì để nói, không chỉ phải câm điếc ăn hoàng liên*, lại còn phải cảm ơn bọn họ ‘ hảo tâm nhắc nhở ’, bởi vì đạo đức nghề nghiệp của bọn họ cao, không lén tiết lộ tin tức này cho đối thủ cạnh tranh của anh, không mang đến tổn thất không thể đo lường.”

(*): Hoàng liên là vị thuốc đắng, câm điếc ăn hoàng liên ý nói dù có đắng cũng không kêu ca được gì.

Nói xong, cô hít một hơi cho nhuận khí: “Thật ra bọn họ cũng sẽ không thật sự đi nói cho đối thủ cạnh tranh của anh. Bọn họ cũng không ngốc, sẽ không vì sảng khoái và lợi ích nhất thời mà đắc tội anh, đắc tội bọn em, đây là chỗ thông minh của bọn họ, biết là lộ ra không chỗ nào tốt nên chỉ đi châm ngòi, hiện tại không chỉ có em phải cảm kích, Hải Nạp phải cảm kích, mà bọn họ cũng có được hảo cảm của anh, bởi vì bọn họ quang minh lỗi lạc, khinh thường làm những việc trơ trẽn đó.”

Càng nói trong lòng cô càng uất ức, “Hiện tại để tất cả mọi người biết, dự án bị ngừng lại, bọn họ có thanh danh tốt, còn có thể hoàn toàn đả kích đến em.”

Dừng một chút, Tần Thư nhắc nhở: “Trong mấy người bọn họ, có bạn học Úy Lam của anh, anh biết không?”

Hàn Phái: “Anh biết.” Thu Lam đã sớm gọi điện thoại nói với anh.

Biết trong lòng cô uất ức, lại nói: “Anh biết bọn họ bắt nạt vợ anh.”

Một câu này khiến tâm tình hỏng bét của Tần Thư tốt hơn không ít, “Chờ em về trường bận xong đợt thi này, quay lại sẽ mời mấy người đó uống cà phê.”

Sau đó lại nói đến lần phạm sai lầm này, hỏi anh: “Hàn Phái, anh có lúc nào phạm sai lầm không? Loại sai lầm cấp thấp như thế này ấy.”

Hàn Phái gật đầu: “Có, cũng không ít.”

Anh nghĩ nghĩ: “Anh cũng ở nơi công cộng nói qua AC, lúc trước ở sân bay Kennedy, anh đã nói đến AC, chẳng qua vận khí của anh tương đối tốt, không bị người có tâm nghe được.”

Anh lại trấn an cô: “Anh cũng không phải thánh nhân, khó tránh khỏi sẽ phạm sai lầm, việc này không chỉ có em, anh cũng phải coi như một bài học.”

Tần Thư không biết Hàn Phái nói như vậy có phải là đơn thuần muốn an ủi cô hay không, mặc kệ như thế nào, anh đều đặt mình ở một tư thái thấp nhất nói chuyện với cô.

Nhìn đồng hồ, cô ra ngoài lâu lắm rồi, còn phải về văn phòng đối mặt với đồng nghiệp.

Cô có thể tưởng tượng được biểu tình của mọi người, bọn họ đã tha thứ cho cô một lần, liên tiếp hai dự án, ai cũng không thể hào phóng mà nói một câu ‘không sao’.

Nghĩ vậy, tâm tình của Tần Thư lại lần nữa trầm trọng lên, nói với Hàn Phái: “Anh bận việc đi, em cũng phải về văn phòng đây.”

Trước khi cúp điện thoại, cô lại nghĩ tới: “À phải rồi, sáng mai em đi New York.”

“Cái gì?” Hàn Phái cho rằng chính mình nghe nhầm, sáng mai anh đi Luân Đôn, lại không gặp được, anh nói: “Em đừng tới đây, sáng mai anh đi Luân Đôn, sắp xếp công việc xong, thứ bảy anh về.”

Tần Thư: “Em phải về trường.”

Hàn Phái còn nhớ cô đã nói: “Không phải đầu tháng 5 em mới về sao?”

Tần Thư ‘ Vâng ’, “Nhưng hiện tại dự án kết thúc hết rồi, em phải về ôn tập, vé cũng đặt rồi.”

Hàn Phái thương lượng với cô: “Đợi mấy ngày nữa đi, chờ anh về đã.” Anh biết dạo này tâm tình cô không tốt, liên tiếp chịu đả kích, người bình thường sẽ chịu không nổi.

Chờ anh về khai thông cho cô, có lẽ sẽ tốt hơn chút.

Tần Thư vẫn kiên trì: “Không được, vé đặt hết rồi, vốn dĩ em chỉ định thực tập ở chi nhánh của Hải Nạp một tháng, rồi về tổng bộ thực tập, quay về kịp lúc ôn tập. Kết quả vì dự án, em đã hoãn thời gian về trường, trong khoảng thời gian này em chỉ quan tâm đến dự án, sách ôn tập cũng chưa đọc, cuối tháng 5 thi, em sợ em không qua được, em phải về trường ôn tập.”

Hàn Phái cũng kiên trì: “Ở nhà học cũng thế, không ai quấy rầy em.”

Tần Thư: “Sách ở chung cư bên New York, với lại, học ở nhà không có bầu không khí của trường học.”

Điện thoại rơi vào trầm mặc, phảng phất có thể nghe được nhịp tim của nhau.

Cuối cùng, Hàn Phái nhượng bộ, thanh âm so với trước ôn hòa hơn một ít: “Đầu tháng 5 Vạn Hòa có họp cổ đông, anh không thể vắng mặt được, cuộc họp sẽ kết thúc vào ngày mùng 10, anh không kịp tổ chức sinh nhật cho em, em đợi vài ngày, ăn sinh nhật với anh xong rồi đi.”

Cổ họng Tần Thư nhẹ nhàng lăn lộn, ngón tay cái của bàn tay không cầm điện thoại bấm vào ngón trỏ, bấm đến phát đau mà cô cũng không có cảm giác gì.

Cô gian nan mở miệng: “Sinh nhật không sao cả, cũng không phải mỗi năm em đều tổ chức sinh nhật, ba mẹ em bận nên thường xuyên quên sinh nhật em, không sao hết, lần sau bổ sung là được.”

Lời này vừa nói ra, hoàn toàn bức quan hệ của hai người đến cục diện bế tắc.

Hàn Phái không nói tiếp, cảm thấy ngực như có cái gì chặn lại, anh đi đến bên cửa sổ mở ra để gió thổi vào, khiến mình bình tĩnh lại.

Đại khái giằng co một hai phút, ai cũng không chủ động nói chuyện.

“Hàn Phái?” Lúc này là Tần Thư đánh vỡ trầm mặc.

“Em không muốn nhìn thấy anh à?” Hàn Phái trực tiếp hỏi.

“Không phải, em muốn bình tĩnh lại một chút.”

“Kỳ Kỳ, anh nói, dự án AC không ai trách em, một dự án mà thôi, thu mua không phải đường ra duy nhất, anh có thể xếp hàng chờ IPO. Còn có dự án BD, cũng không phải em sai, giữa anh và Phương Mộ Hòa không tồn tại ai nhường ai, em đừng ôm hết trách nhiệm lên người mình như thế.”

Hàn Phái cực lực khống chế cảm xúc của mình, nhưng khi nói chuyện ngữ khí vẫn không khỏi có chút hơi nặng.

“Em biết, em đều biết hết, mọi người đều không phải là em, đừng nói nữa được không? Em bây giờ không muốn nghe bất cứ cái súp gà nào cho tâm hồn hết, với em mà nói không có chút tác dụng nào, một chút cũng không có! Dự án AC bởi vì em mới bị hủy, thực xin lỗi với sự tín nhiệm của anh họ em, còn liên luỵ đến mọi người trong đội. Hơn nữa BD…”

Tần Thư xoa xoa ngực, bình phục hô hấp.

“Đêm qua gần như một đêm em không ngủ, nghĩ cả một đêm, có lẽ anh dùng dự án BD là muốn đổi lấy thứ anh muốn, mà thứ này có khả năng còn có liên quan tới em, có lẽ chính là quà tốt nghiệp anh muốn đưa cho em, đúng không?”

Hiện tại cũng không có gì phải giấu giếm, Hàn Phái nói đúng vậy.

Tuy rằng sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi anh chính miệng nói ra, chấn động, cảm động, áy náy, đan xen lẫn nhau, tràn ngập đại não với lồng ngực cô, thật lâu sau cũng không nói nên lời.

“Kỳ Kỳ?”

“Em đây.” Tần Thư còn đang bình phục cảm xúc, “Mặc kệ anh tặng em cái gì, em đều thích, nhưng mà…”

Cô cũng không biết diễn đạt tâm tình rối rắm của mình lúc này thế nào.

“Không sao, em nói đi.” Hàn Phái cảm thấy được sự giãy giụa và mâu thuẫn của cô.

Tần Thư hít một hơi: “Nhưng anh có nghĩ tới không, món quà này em phải nhận như thế nào? Đây là hy sinh lợi ích công ty của Phương Mộ Hòa để được, anh biết Phương Mộ Hòa với em mà nói có ý nghĩa gì không? Anh cùng anh ấy giống nhau, là người mà em tình nguyện dùng toàn bộ tài sản để đánh đổi.”

Nói xong, cô dùng sức chớp chớp mắt, không cho nước mắt rơi xuống.

“Phương Mộ Hòa liều mạng muốn BD, lại bị anh đoạt lấy, sau đó lại từ đối thủ cạnh tranh của anh ấy đổi thành quà tặng cho em, anh nói em…”

Hàn Phái trước sau trầm mặc, Tần Thư cũng không đoán ra anh hiện tại suy nghĩ cái gì.

Cô nói tiếp: “Hàn Phái, em không trách anh, anh không sai, bởi vì anh với Phương Mộ Hòa vốn dĩ chính là đối thủ, không tồn tại ai nhường ai, nhưng em thì không được, em vô dụng, không có cách nào lý trí bình tĩnh được như anh, em không biết phải làm sao bây giờ.”

Ngắn ngủn vài phút, Hàn Phái trải qua mấy phen giãy giụa mới quyết định: “Được, món quà này anh giữ lại, đổi món quà tốt nghiệp khác cho em.”

Lại nói với cô: “Em muốn bình tĩnh cũng được, về trường ôn tập cho cẩn thận, đến lễ tốt nghiệp anh đi gặp em.”

Tần Thư ‘ Vâng ’, trong lòng vẫn khó chịu: “Xin lỗi anh, luôn bắt anh phải nhượng bộ em.”

Hàn Phái trầm giọng nói: “Người sai là anh, anh không đứng ở góc độ của em suy xét, đem thứ mà anh nghĩ là tốt áp đặt cho em, không nghĩ đến cảm nhận của em.”

Anh cũng không muốn nhắc lại việc này: “Em chuẩn bị thi cho tốt, thi xong chúng ta đi du lịch, trở về em đến chỗ anh làm, đổi một chi nhánh khác cho em, chuyện AC với BD nháo lớn như vậy, về sau sẽ không để cho em phải không vui.”

Nội tâm Tần Thư lại bắt đầu giao chiến, có chút chuyện không thể kéo dài nữa, “Em không đến chỗ anh nữa, tính em như vậy không thích hợp quản lý công ty, em sẽ đến chỗ anh họ em làm.”

Nói xong, tim cô muốn vọt đến cổ họng.

Lựa chọn thời cơ hôm nay ngả bài với anh cũng không tốt, nhưng đã nói đến mức này, không nói cũng không được.

Hàn Phái ngẩn ra: “Em muốn tiếp tục ở Hải Nạp à?”

Tần Thư giải thích: “Không ở Bắc Kinh, cũng không làm việc với Hạ Cánh Nam, em về tổng bộ bên New York.”

“Em quyết định rồi?” Anh lại hỏi một lần.

“Vâng.”

Cũng không biết qua bao lâu, lâu đến mức Tần Thư cảm thấy mình lên thiên đường, sau đó từ thiên đường rơi xuống địa ngục, thật vất vả lại bò từ địa ngục đến nhân gian.

Cuối cùng, Hàn Phái chỉ nói câu: “Anh biết rồi, em đi làm việc đi.”

Hàn Phái.” Tần Thư sốt ruột gọi anh.

“Làm sao vậy?”

“Em biết anh không vui, cũng biết em lật lọng quá kỳ cục, không phải bởi vì anh không nhường dự án BD cho Phương Mộ Hòa, mà em không vui không chịu đi làm bên chỗ anh, em ở lại Hải Nạp chỉ là bởi vì em muốn làm chuyện em thích.”

Lặng im mấy giây, Hàn Phái hỏi cô: “Em không cần mắt nữa à?” Giọng anh bình tĩnh lại lãnh đạm.

Tần Thư cố gắng xem nhẹ chất vấn không mang theo tình cảm của anh, bảo đảm: “Mỗi lần em chỉ làm một dự án, một năm nhiều nhất chỉ làm hai cái, sẽ không thức đêm, cũng sẽ chú ý nghỉ ngơi, lúc anh không đến New York công tác, mặc kệ anh ở đâu, em đều sẽ đến gặp anh.”

Lời nói đã nói đến mức này, hai người cũng không có gì để nói thêm nữa, nhưng lại không muốn cúp điện thoại.

Tần Thư biết, hai dự án BD và AC, trước sau gì cũng sẽ là nút thắt trong lòng bọn họ, ngoài miệng nói không có việc gì, thật ra trong lòng ai cũng chưa vượt qua được.

Dù sao mỗi dự án không phải mấy chục triệu thì cũng là mấy trăm triệu, tất cả không phải con số nhỏ gì, không phải nói qua là có thể qua.

Mà mọi chuyện đều vì cô, phút chốc đều tan thành mây khói.

Lại trầm mặc hơn nửa phút, cuộc trò chuyện cứ như vậy mà kết thúc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện