Cô nhóc thậm thí cũng không dám ngẩng đầu, sợ nhìn thấy khinh thường và phỉ nhổ trong mắt những người đó.

Cô nhóc xấu hổ đến hận không thể tìm một cái hầm ngầm để chui vào.

Thím Ngũ cũng mặc kệ nhiều như vậy, chỉ cần tưởng tượng đến Nguyễn gia có được hai con gà rừng mười mấy cân mà nhà mình lại chỉ có hai con chim cút nho nhỏ thì lại cảm thấy nhà mình thiệt thòi lớn.

Bà ta cái gì cũng có thể ăn, chỉ là sẽ không chịu thiệt.

Bà ta cũng mặc kệ Ngũ Y Đình có cảm thấy thẹn hay không, đẩy cô nhóc đến trước mặt Nguyễn Kiến Quốc, giống như sợ người khác không nghe được, to giọng kêu lên: "Nguyễn Kiến Quốc, nhà ông cũng thật là giỏi nha. Làm hàng xóm nhiều năm như vậy, nhà ông làm sao lại có thể tham như vậy chứ? Bọn nhỏ là cùng nhau đi vào sau núi, dựa vào cái gì nhà ông được hai con gà rừng to đùng mà nhà tôi lại chỉ có hai con chim gầy còm chứ?"

"Việc này nếu ông không cho tôi một lời giải thích thì đừng có mơ mà xong chuyện! Tôi muốn xem xem Nguyễn gia các người có biết xấu hổ là gì hay không?"

"Ông nói chuyện đi, làm trò ngay tại trước mặt bà con đem việc này giải thích rõ ràng!!".

"Gà rừng này là do em gái cháu bắt được, đương nhiên là thuộc về nhà bọn cháu rồi." Nguyễn Kiến Quốc còn không kịp nói gì, nhóc mập mạp đã sốt ruột hô lên, cổ đều trở nên đỏ bừng.

"Xùy." Thím Ngũ cười nhạo một tiếng, giống như là nghe thấy chuyện gì chê cười vậy, cười đến eo đều gập cong vào, chỉ tay vào nhóc mập mạp, nói với mọi người đang đứng vây xem: "Mọi người có nghe thấy gì không? Thằng nhóc này thế mà lại nói gà rừng này là do em gái nó bắt được. Đúng là nói dối không biết chuẩn bị bản thảo, có buồn cười hay không cơ chứ."

"Tiểu Bát nói không có sai, gà này là do em gái cháu bắt được." Nguyễn Kiệt nhíu mày, so với nhóc mập mạp thì trấn định hơn một chút, nhưng cũng rất tức giận.

"Đúng vậy, lúc đó có rất nhiều người thấy được." Nguyễn Khánh cũng nói theo.



"Ha ha ha ha...." Thím Ngũ lại càng cười to hơn, giễu cợt: "Chúng mày là người một nhà, đương nhiên là sẽ hướng về nhà của mình. Em gái chúng mày mới bao lớn, lại còn có thể đánh gà rừng. Sao không nói con bé có thể lên trời luôn đi!" Nói xong lại ha ha cười to: "Ai mà không biết khoảng thời gian trước nó sắp bị bệnh chết. Hiện tại mới qua bao lâu mà có thể bắt được gà rừng?"

"Bà nói ai bị bệnh sắp chết?" Đôi mắt Nguyễn Kiến Quốc trừng lên, thanh âm lạnh xuống, biểu tình cũng trở nên âm trầm.

Vốn dĩ thấy thím Ngũ là một người phụ nữ, Nguyễn Kiến Quốc cũng khinh thường cãi nhau với bà ta, nhưng cũng không đại biểu ông có thể chịu đựng bà ta nói con gái của ông như vậy. Lúc này ông cũng không cố kỵ bà ta có phải là phụ nữ hay không nữa.

Thím Ngũ dám nói chuyện như thế còn không phải bởi vì biết Nguyễn Kiến Quốc sẽ không cãi nhau với bà ta. Lại không nghĩ rằng ông sẽ đột nhiên biến sắc mặt, ngay lập tức vô cùng hoảng sợ. Sau khi phản ứng lại thì bắt đầu hư trương thanh thế kêu lên: "Nguyễn Kiến Quốc, anh muốn bắt nạt một người phụ nữ yếu đuối sao? Anh có còn là đàn ông hay không?!"

"Anh ấy có phải là đàn ông hay không không cần đồ đê tiện không biết xấu hổ như cô phải nghi ngờ. Cô chỉ cần biết rằng chồng cô có phải đàn ông hay không là được. Đương nhiên, nếu cô không biết thì hiện tại có thể về trên giường để kiểm chứng thử." Bà nội Nguyễn ôm Nguyễn Kiều Kiều từ bên trong đi ra, cười lạnh châm chọc.

"Phụt...."

"Ha ha ha...."

"Phốc phốc...."

Bà con vây xem ngay lập tức cười ha ha, có người hơi phóng túng thậm chí còn bắt đầu mồm năm miệng mười xúi giục thím Ngũ chạy nhanh về nhà nghiệm chứng thử xem, làm xong nhớ quay trở lại nói cho bọn họ biết.

Cho dù da mặt của thím Ngũ có dày đi chăng nữa thì cũng xấu hổ không chịu được.

Cô ta hồng một khuôn mặt, trong lòng thầm mắng Bà nội Nguyễn là bà già không đứng đắn, trên mặt lại là bộ dạng muốn một cái công chính nghiêm túc: "Thím nhà họ Nguyễn, tôi kính thím một câu thím nhưng không đại biểu việc hôm nay có thể kết thúc như vậy được."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện