"Rõ ràng là cả đoàn người cùng đi vào sau núi, bằng cái gì mà nhà bà được hai con gà rừng mà Đình Tử nhà tôi lại chỉ được hai con chim. Như thế nào, nhà họ Nguyễn mấy người ỷ vào người đông thế mạnh muốn bắt nạt Đình Tử nhà chúng tôi là trẻ mồ côi có phải không?"

"Đình Tử nhà tôi thật đáng thương, từ nhỏ không cha không mẹ, đi theo hai vợ chồng tôi không có bản lĩnh, ngay cả bị bắt nạt cũng không thể lấy lại công bằng được. Về sau xuống dưới lòng đất, tôi làm sao còn mặt mũi để đi gặp chị dâu cơ chứ." Nói nói, trong mắt còn chảy ra hai giọt nước mắt, cứ như thể vô cùng đau lòng vậy. Ở góc khuất mọi người không nhìn thấy được còn véo Ngũ Y Đình một cái thật đau.

Ngũ Y Đình không thể chịu được đau đớn, lập tức khóc lên.

Thím Ngũ lại càng được đà khóc tang, ôm cô bé vào trong lồng ngực, ngay tại chỗ trình diễn một tuồng khổ kịch.

Hai người khóc đến tình thâm ý thiết, những người mới nãy còn cười đùa cũng ngượng ngùng cười cười.

Trong số đó đúng lúc cũng có một số người cũng có con cái đi cùng ra sau núi, cũng biết hết chuyện hôm nay, chỉ là không có như người nào thay trắng đổi đen ra như vậy, vì một miếng ăn mà nháo thành như thế.

Hiện tại thấy được có người đi đầu náo loạn, có mấy người cũng theo sau tựa thật tựa giả mà hùa theo: "Đúng đó thím Nguyễn, hôm nay thằng nhóc nhà tôi cũng đi theo, nó cũng mang về hai con chim nhỏ, lúc đó tôi còn khen nó có bản lĩnh cơ. Hiện tại xem ra mấy thằng nhóc nhà thím càng lợi hại hơn nhỉ, hai con gà rừng đều có thể bắt về trong nhà."

"Còn không phải vậy sao, thím Nguyễn thím xem, đều là bà con quê nhà, ai cũng không muốn làm ầm ĩ thành như vậy. Chỉ là Đình Tử nhà tôi còn nhỏ, tôi cũng không thể để con bé bị bắt nạt thành như vậy được, đúng không? Bằng không tương lai tôi xuống dưới lòng đất, tôi cũng không dễ nói chuyện với cha mẹ con bé." Thím Ngũ vừa thấy có người tiếp lời, lập tức liền thừa thắng mà xông lên.



Chỉ là Bà nội Nguyễn có trường hợp nào mà chưa từng thấy qua? Trước kia khi bà thủ tiết, một người dẫn theo bốn đứa con trai, bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào chút đồ vật này của nhà bà. Nếu bà không có chút bản lĩnh nào thì làm sao có thể bảo vệ một gia đình đông đúc như vậy.

Hiện tại thấy mọi người đem họng súng nhắm ngay vào nhà mình, bà chỉ cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào thím Ngũ rồi tiếp lời của người nọ: "Vốn dĩ việc này đã qua thì cũng cho qua đi, tôi cũng nghĩ mọi người đều là bà con với nhau, cũng không muốn tìm mấy người. Nếu mấy người đã tự tìm đến cửa, chúng ta cũng tính toán rõ ràng đi."

"Hôm nay mấy đứa nhóc nhà tôi mang theo Kiều Kiều đi sau núi, sáu thằng nhóc cùng với một cô bé thì có hai đứa bị thương. Một đứa không thể đi xuống đất, một đứa đau đầu nguyên một buổi trưa, thiếu chút nữa là ngất xỉu. Lại chỉ vì hai con gà rừng mà ầm ĩ thành như vậy, mấy người cái gì cũng không phải bỏ ra, mà từng người từng người đều được hai con chim nhỏ. Bà con mọi người nói xem, trên thế giới này có chuyện tốt như vậy sao?"

"Vốn dĩ lúc trước tôi cũng không muốn làm ầm ĩ, nghĩ đến tình cảm bà con quê nhà. Nhưng mà các người đều đã đi đầu náo loạn, chúng ta cũng tính toán rõ ràng đi, tới đây, nhìn xem chân của cháu gái tôi, mấy người tính toán ra bao nhiêu tiền? Còn có đầu của cháu trai tôi, đấy chính một cái đầu vô cùng quý giá, tương lai không biết chừng có thể thi đậu đại học đấy. Nếu là bị đập hỏng, mấy người muốn bồi thường như thế nào?"

"Lời này của thím Nguyễn là không đúng rồi. Người nhà các người đều đang rất tốt, như thế nào lại trọng thương rồi. Thím cho mọi người đều là mắt mù à?" Thím Ngũ nghi ngờ nói.

Bà nội Nguyễn cũng không vô nghĩa, trực tiếp xắn ống quần của Nguyễn Kiều Kiều lên, để lộ rõ đầu gối đang bị thương.

Đã qua mấy tiếng, đầu gối so với lúc đầu lại càng thêm sưng đỏ, lộ ra màu xanh tím. Hơn nữa đã bôi qua một lần thuốc đỏ, cho nên thoạt nhìn càng thêm khiến cho người khác sợ hãi, không cần nghĩ cũng đều biết thật sự là bị trọng thương.

"Thấy được không? Đây là do Kiều Kiều nhà tôi dùng đầu gối để đổi lấy gà rừng. Gà rừng kia đâm vào đầu gối, xương cốt đều suýt bị chặt đứt. Thế nào, chẳng lẽ gà rừng này còn muốn lôi ra để chia sẻ với mấy người?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện