Vương Hoằng đi lên hai bước, vươn tay ra với Trần Dung.

Thân hình cao to của chàng theo con thuyền bập bềnh mà khẽ lắc lư, dưới ánh mặt trời, hai mắt chàng cao xa trong suốt, mang theo ý cười, ôn nhu nhìn nàng chăm chú.

Trần Dung đối diện với ánh mắt như thế, không biết vì sao tim bỗng đập hoảng loạn, nàng vội vàng cúi đầu tránh né ánh mắt đó, thầm nghĩ: Diện mạo của người này quá tuấn tú, đối với nữ nhân lại có thủ đoạn, ta phải tránh né ánh mắt của hắn mới có thể cùng hắn đàm luận.

Khi nàng còn đang trầm tư, bàn tay với những ngón thon dài trắng trẻo của Vương Hoằng đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.

Hai tay nắm vào nhau, bàn tay Trần Dung run rẩy, theo phản xạ nàng định rút về.

Đúng lúc này, tay phải của Vương Hoằng nắm chặt, ngăn cản nàng làm điều đó.

Chàng nắm tay nàng, nhẹ nhàng kéo một cái, lôi nàng lên trên thuyền.

Nhưng mà, lên thuyền rồi, chàng vẫn không buông tay Trần Dung, ngược lại cứ nắm tay nàng đi tới đầu thuyền.

Trần Dung dừng bước bất động.

Nàng cúi đầu, hai gò má ửng hồng, khẽ kêu lên: “Buông ra.”

Trong giọng nói mang theo vài phần giả bộ cương quyết mạnh mẽ.

Vương Hoằng quay đầu, hai mắt híp lại nhìn nàng chăm chú, ôn nhu cười nói: “Khanh khanh đang nói với ai mà khẩu khí cứng rắn như thế?”

Mặt Trần Dung càng đỏ hơn, nàng cắn môi, nói với vẻ hung hăng: “Ta còn là người chưa gả đi mà.”

“Vậy sao?!” Vương Hoằng gật đầu, rồi không cho là đúng quay đầu đi, tiếp tục nắm tay nàng đi về phía trước: “Điều này thì ta biết.” Một biểu tình ra vẻ nàng nói lời vô nghĩa.

Trần Dung liếc mắt nhìn xung quanh một cái, vừa thoáng nhìn, nàng nhất thời cảm thấy khẩn trương, chỉ thấy bảy tám danh sĩ đều cười hì hì nhìn chằm chằm mình và Vương Hoằng, đúng là người người đều đang xem diễn.

Trần Dung xấu hổ cúi đầu thấp đến tận ngực, nàng vội vàng cất bước, tùy ý để Vương Hoằng nắm tay đi đến đầu thuyền.

Trên đầu thuyền, bọn họ dùng thanh sắt vững vàng dựng thành mấy tháp. Trên tháp bày rượu thịt, còn có cả cầm.

Vương Hoằng ngồi xuống tháp, tay phải khẽ nâng, chỉ về phía đối diện: “Ngồi đi.”

Trần Dung thuận theo ngồi xuống. Hai người vừa an tọa, cự hán hô to một tiếng, thuyền con nhẹ nhàng dời bến.

Theo khởi động của con thuyền, Trần Dung không khỏi khẽ lung lay. Nàng đến từ phương bắc, tuy rằng thích vung roi cưỡi ngựa, nhưng đúng là vịt cạn. Sóng nước bập bềnh thế này, thân thuyền nhấp nhô không ổn định, nàng cảm thấy hơi hoa mắt, chân cũng mềm nhũn.

Trần Dung thu hồi ánh mắt, hai tay nắm lấy chén rượu, bắt buộc bản thân không hề nhìn về phía sóng nước cuồn cuộn kia.

Lúc này, ở đối diện truyền đến giọng nói ôn nhu của Vương Hoằng: “Vừa rồi dường như khanh khanh có chuyện muốn nói với ta?” Lời chàng vừa thốt ra, thuyền đi vào một chỗ sâu có sóng, thân thuyền chuyển mạnh, Trần Dung bối rối hạ thấp người, hai tay vươn ra bấu chặt vào vật gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh diễm đã có chút trắng bệch.

Một hồi lâu, thân thuyền rốt cục vững vàng, Trần Dung thở một hơi dài, đột nhiên phát hiện chỗ trên tay mình rất ấm áp.

Nàng quay đầu lại.

Vừa nhìn qua, khuôn mặt nhỏ nhắn tức thì nóng bừng như lửa đỏ. Hóa ra thứ giúp nàng ngồi vững là cánh tay của Vương Hoằng. Điều này kỳ thật không tính là gì, trọng điểm là thân mình nàng khẽ nghiêng về phía trước, cả người rơi vào tư thế yêu thương nhung nhớ đúng tiêu chuẩn.

Giờ này khắc này, chén rượu của Vương Hoằng đã chuyển sang tay trái, chàng vươn tay phải thuận tiện giúp đỡ Trần Dung, khóe miệng khẽ nhếch, tươi cười nhợt nhạt.

Khi Trần Dung đỏ mặt nhìn về phía chàng, Vương Hoằng nhướn một bên mày, nói với giọng cực kỳ ôn nhu: “Nàng say tàu sao? Nếu không thì đến ngồi trong lòng ta đi.”

“Không.”

Trần Dung lập tức thốt ra tiếng, nàng vội vàng thu hồi hai tay, dù sao đã khiến người trước mắt này nhận ra mình khiếp đảm, hai tay nàng vội đặt lên thành thuyền.

Lần này, nàng rốt cục ổn định, Trần Dung cảm thấy tâm thần đại định.

Sau đó, nàng lại liếc nhìn quanh trái phải, thấy tất cả mọi người đang đánh giá khung cảnh hồ và núi non trước mắt thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, chuyển sang nhìn Vương Hoằng.

Nhìn nam nhân này gần như thế, Trần Dung phát hiện chẳng những ngũ quan của Vương Hoằng thập phần tuấn dật, trên mặt còn phủ một tầng huỳnh quang mỏng manh. Hơn nữa hai mắt chàng cực kỳ trong suốt cao xa, làm cho người ta vừa nhìn thấy thì không thể thở nổi, tâm thần mê say.

Nhìn ngắm, nàng phát hiện đã quen biết với nam nhân này khá lâu nhưng đến tận lúc này mới nhìn rõ ngũ quan của chàng, mới dám nhìn thẳng chàng, không còn bị gương mặt đó làm bỏng mắt nữa.

Ngay khi Trần Dung nhìn chàng không dời mắt, một tiếng cười cao mà trong sáng của một thiếu niên từ phía sau truyền đến: “Khi nữ lang này nhìn Vương Thất lang, ánh mắt sáng quắc giống như trộm vậy.” Chính là giọng của Hoàn Cửu lang.

Lời vừa thốt ra, mọi người cười vang, Trần Dung xấu hổ không thôi.

Dữu Chí vui mừng vừa vỗ đùi, vội kêu lên: “Nữ lang cần gì phải như thế? Thất lang đã là Thất lang của nàng, sao ánh mắt của nàng lại sáng quắc giống như ăn trộm thế.”

Mọi người cười vang càng lớn hơn nữa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dung càng đỏ.

Nàng nhanh chóng cúi đầu, còn dùng tay áo che mặt. Đảo mắt, nàng lại vội vàng ngẩng đầu lên.

Có điều, bởi vậy mà hai mắt nàng mở to lúng liếng, hàm chứa mị ý, nàng chỉ nhìn chằm chằm sóng nước nhộn nhạo kia, không dám nhìn về phía Vương Hoằng nữa.

Hoàn Cửu lang thấy nàng như thế thì nói cười vẻ quái dị: “Nữ lang xấu hổ rồi đây. Ta nói nữ lang này nghe nha, toàn bộ Kiến Khang nhìn thấy Thất lang đều là như sói như hổ, ánh mắt của nàng chỉ giống trộm thôi, không có gì phải xấu hổ đâu.”

Trần Dung vừa nghe thấy cũng đúng, cho dù là ở Bình thành hay là Nam Dương, khi nhóm nữ lang đối mặt với mỹ nam thì luôn chen chen chúc chúc, ngươi xô ta ngã. Nàng cần gì phải thẹn thùng.

Vì thế nàng lại nâng cằm, dũng cảm nhìn về phía Vương Thất lang.

Ánh mắt vừa nâng lên, nàng đối mặt với Vương Thất lang đang cố nhịn cười. Chàng tiếp nhận chén rượu trong tay của cự hán, cũng không sợ hãi thuyền con đang lướt đi nhanh, vững vàng nhấp một ngụm rồi cười nói: “Đến tận hôm nay ta mới biết được A Dung quả nhiên yêu thích ta.”

Trần Dung sửng sốt, suýt nữa theo phản xạ thốt ra hai chữ “Nói bậy”, may mắn miệng nàng vừa hé thì nhìn thấy Vương Hoằng thản nhiên liếc qua, ánh mắt chàng hơi trầm xuống, nên nàng nhanh chóng ngậm miệng lại.

Trần Dung cúi đầu, nàng hít một hơi, dũng cảm nói: “Thất lang, cái kia, cái kia, chàng đừng gọi ta là khanh khanh nữa.”

“Vậy ư, vì sao?”

Vương Hoằng tò mò nhìn nàng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dung mang vẻ khổ sở, nàng chớp chớp lông mi thật dài, thì thào nói: “Bị lang quân gọi như thế, sao A Dung còn có thể gả ra ngoài nữa?” Nàng hít một hơi, cầu xin: “Tuy rằng A Dung ti tiện nhưng thật sự sẽ không làm thiếp. Lang quân thu hồi lời chàng đã nói đi.”

Vương Thất lang liếc nhìn nàng, chuyển chén rượu đặt vào tay trái, ôn nhu cười nói: “Không thu.”

Ngữ khí quyết đoán vô cùng.

Trần Dung trừng mắt nhìn chàng, hạ giọng vội vàng nói: “Nhưng đối với chàng thì phải làm sao bây giờ?”

Vương Hoằng cười lộ ra hàm răng tuyết trắng nói với vẻ bình thản: “Không thế nào cả. Nàng cứ tự an ủi bản thân, về sau ở trước mặt Vương Thất lang ôn nhu nhiều hơn, biểu hiện nhiều hơn, có lẽ người này sẽ cưới nàng làm thê.”

Lời này vừa thốt ra, Trần Dung hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Bỗng Dũ Chí hét lớn: “Thất lang, chú ý kìa!”

Vương Hoằng đứng lên, quay đầu lại. Theo góc áo trắng bay trong gió của chàng, Trần Dung mới phát hiện, mọi thuyền con đã ở giữa hồ đỗ lại tạo thành một vòng. Người đang đứng bên mạn thuyền là Dũ Chí. Hắn cầm một chén rót đầy rượu, ném xuống mặt hồ.

Chén rượu quá nhẹ, vững vàng rơi ở ngay giữa hồ nước. Lúc này, tay phải Dũ Chí nhẹ nhàng khua, theo vài vòng gợn sóng, chén rượu lung lay, chậm rãi chuyển hướng về phía Hoàn Cửu lang và Vương Hoằng.

Chén rượu vừa di chuyển, Dũ Chí kêu lên: “Vẫn là quy củ cũ, chén rượu đến trước mặt ai thì người kia phải ngâm thơ, không thì phải đánh đàn vẽ tranh.”

Ánh mắt hắn liếc về phía Trần Dung đang ngây ngốc, cười quái dị: “Thất lang, huynh cũng có thể gọi khanh khanh của huynh đánh đàn thay thế.”

Nói đến đây, hắn ha ha cười to.

Lúc này Trần Dung vẫn ngơ ngác ngây ngốc, nàng mở to mắt nhìn, hơn nửa ngày mới đưa ánh mắt chuyển về phía Vương Hoằng.

Nàng chậm rãi đứng lên.

Nhìn Vương Thất lang cản gió mà đứng, tựa như mây bay, vẻ mặt Trần Dung đau khổ, thở dài: “Xong rồi, xong rồi.”

Giọng điệu vô cùng bi hào.

Khóe miệng Vương Hoằng khẽ nhếch, đúng lúc này, chén rượu kia đã di chuyển đến phía chàng và Hoàn Cửu lang.

Vương Hoằng tiếp nhận sào trúc trong tay phu thuyền, nhẹ nhàng khua một cái, vớt chén tới trước mặt mình, chàng vươn tay ra, sau đó nhét vào trong tay Trần Dung, nói: “Tới phiên nàng.”

Trần Dung rốt cục phục hồi tinh thần lại, nàng chớp chớp mắt nhìn Vương Hoằng, hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Không phải chén rượu tự động di chuyển tới trước mặt người nào thì là người đó sao? Vì sao chàng vớt nó lên đưa cho ta?”

Vương Hoằng cười, chàng còn chưa trả lời, bên cạnh Hoàn Cửu lang đã nói với giọng không hề khách khí: “Còn phải hỏi nữa sao? Thất lang của nàng muốn thưởng thức cảnh đẹp mỹ nhân đánh đàn trong gió.”

Trần Dung cũng không ngốc, lập tức hiểu ra.

Đúng như theo lời của Hoàn Cửu lang, Vương Thất lang không muốn nàng cứ nhớ kỹ việc kia, quấy nhiễu nhã hứng của nàng, chàng muốn nàng thả lòng, cùng chàng thưởng thức khung cảnh hồ nước.

Nghĩ đến đây, Trần Dung cười nói: “Được.”

Nụ cười này cực kỳ rạng rỡ.

Cự hán cầm thất huyền cầm đưa tới cho nàng.

Trần Dung tiếp nhận rồi ngồi xuống.

Ngay lúc vừa ngồi xuống, đồng thời nàng đột nhiên phát hiện mình vẫn đang ngồi ở trên thuyền.

Tức thì, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, vừa rồi tâm niệm chuyện của mình nên đã quên mất bản thân còn đang choáng váng.

Tay nhỏ bé của nàng bỗng ấm áp.

Chính là Vương Hoằng vươn người ra, ôm cầm của nàng.

Tay phải chàng khẽ gẩy, một tiếng đàn du dương cao xa vang lên, chàng thản nhiên nói: “Hát một khúc đi.”

Tiếng nói vừa dứt, tiếng đàn như nước mãnh liệt ập đến.

Trong tiếng đàn mãnh liệt mênh mông lộ ra vài phần bôn ba khổ sở nơi thế gian, nhưng trong sự khổ sở lại có một loại tự tại cao xa, giống như một người ngoài cuộc đứng ở bên ngoài hồng trần, nhìn ngắm hết thảy hỗn loạn.

Trần Dung hé miệng, khẽ xướng ca khúc: “Phồn hoa hôm nay, rượu hôm nay, ngày mai phong ba để ngày mai. Hỏi quân nơi nào có tiên sơn, quân viết, tiên sơn không có, tục nhân khắp nơi, người trước mắt này, tâm địa thực ngoan tuyệt.”

Không thể không nói, tiếng ca của Trần Dung rất hay, trong trong trẻo lộ ra mị ý, hơi khàn khàn lại có hai phần triền miên. Nàng chọn ca khúc này lại khiến sự xa hoa xen lẫn với vẻ đạm mạc.

Có điều, khúc này là sao? Chúng danh sĩ hai mặt nhìn nhau, đều ngơ ngác nhìn Trần Dung.

Vương Thất lang mặc áo trắng như tuyết, người đẹp như ngọc, hai tay nhấn một cái, tiếng đàn bỗng ngừng lại.

Chàng ngẩng đầu lên.

Chàng tà nghễ nhìn Trần Dung, hỏi: “Thế gian có bài dân ca này sao?”

Trần Dung trừng mắt nhìn chàng, nói: “Vốn không có, quân tấu cầm, nó liền xuất hiện thôi.”

Tiểu khúc này quả thực chính là lời văn nói, không có âm vận, không hợp luật, không có thâm ý, hát lên trước mặt mọi người ngồi trên hồ đây, thật sự là không phù hợp, giống như để tiểu hài tử nhà mình tự lung tung vẽ xấu vậy. Nhưng nó cũng có ưu điểm, đó là ưu điểm của lời văn nói, dễ hiểu thú vị.

Nó là do Trần Dung tự bịa ra.

Sau khi ngơ ngẩn một lúc, Hoàn Cửu lang dẫn đầu nở nụ cười: “Thất lang, xem ra oán niệm của phụ nhân của huynh thật sâu đậm.”

Dữ Chí cũng cười không ngừng: “Đúng vậy, đúng vậy, Thất lang, huynh làm gì khiến giai nhân tức giận bị người ta nói thành người tục, còn nói huynh tâm địa ngoan tuyệt đây?”

Văn sĩ trung niên kia cũng cười nói: “Hóa ra nữ lang tiến đến là để tố khổ. Hay hay hay, hiếm khi có việc thú vị này, nữ lang có gì thì cứ nói, nàng yên tâm, ngay cả việc chém Vương Thất lang thành tám khối, chúng ta cũng sẽ để nữ lang đạt thành tâm nguyện.”

Từng câu, từng ngữ khí đều đứng về phía Trần Dung.

Vương Hoằng ngẩng đầu lên.

Chàng đối diện với vẻ mặt đắc ý của Trần Dung.

Khóe miệng chậm rãi nhếch lên, Vương Thất lang quay đầu đi, chàng liếc nhìn mọi người một cái, từ từ nói: “Này, khanh khanh ta ta đang nói chuyện, các người xem náo nhiệt cái gì?”

Chàng nói, đây là chàng và Trần Dung đang tâm sự liếc mắt đưa tình……

Trần Dung tức thì nghẹn lời.

Nàng vô lực cúi đầu.

Khẽ mếu máo, Trần Dung cúi đầu rên rỉ: “Lang quân hủy hoại danh tiết của ta, cẩn thận ta sẽ không buông tha cho chàng, buộc chàng cưới ta làm thê.”

Nói đến đây, ngữ khí của nàng thêm vài phần ngoan khí: “Còn nữa, nếu gia tộc của chàng an bài nữ lang nào cho chàng, ta gặp một người sẽ đuổi một người. Hừ hừ, chàng đừng cho là ta không dám.”

Trả lời nàng là ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Vương Thất lang, không thể không nói, người trước mắt thần thái phiêu nhiên như ngọc thụ lâm phong, vừa cười vừa nhìn như thế, thật sự là làm người ta hoa mắt thần mê. Bởi vậy, Trần Dung lại ngây dại.

Khi nàng tỉnh lại, Vương Thất đã nâng chén rót đầy rượu, vung tay áo, ném nó vào trong hồ.

Sau đó, Trần Dung nhìn dáng người chàng đón gió mà đứng thầm than một tiếng, quyết định quẳng phiền não đi rồi nói sau.

Lúc này, chén rượu đã chuyển tới trước mặt văn sĩ trung niên. Lúc thuyền đang phiêu đãng, mặt nước gợn sóng, hắn bảo nô bộc lấy giấy Tuyên Thành, viết ra một loạt chữ rồng bay phượng múa.

Trần Dung nhìn bút pháp của hắn vững vàng, khí chất ung dung, trong lòng âm thầm tâm phục.

Chỉ chốc lát, một bộ hành thư xuất hiện ở trước mắt mọi người (Hành thư là chữ Hành, là chữ khải viết nhanh, nhưng không đến mức như chữ Thảo. Hành thư viết tự do, nhanh chóng hơn khải, nhưng không đến mức quá phóng túng như Thảo, nên Hành thư là loại chữ được sử dụng phổ biến nhất trong quá trình viết tay).

Khi nhóm danh sĩ kia ca ngợi, chén rượu kia cũng không biết là cố ý hay là vô tình, vài lần đều lãng đãng hướng về phía Vương Hoằng. Mỗi khi đó, Vương Hoằng vung tay áo một cái, tiễn bước nó đi xa.

Dữ Chí kêu to, nói với vẻ ảo não: “Vương Thất lang, huynh dám không tuân thủ quy củ sao?”

Vương Hoằng tà nghễ nhìn hắn, nói: “Ta mà muốn giữ, thì nó mới chính là quy củ.”

Lời này nói ra vô cùng tùy hứng.

Nhóm danh sĩ cười ha hả.

Hoàn Cửu lang dẫn đầu kêu lên: “Hay hay hay, đúng là như thế, ta muốn giữ thì nó mới chính là quy củ. Ha ha ha.”

Trong tiếng cười to, chỉ có Trần Dung chớp chớp mắt, kinh ngạc nhìn Vương Hoằng, nghĩ rằng: Hắn lại còn nói cái gì mà ‘Ta muốn giữ thì nó mới chính là quy củ’, Vương Thất lang thật đúng là người dám nói ra miệng.

Tâm tình của nàng vốn buồn bực, rất ít có thời điểm cảm thấy buông lỏng rộng mở. Nhưng ở chung với những người này cùng một chỗ, không biết vì sao, nàng cảm thấy thoải mái vui vẻ hơn rất nhiều.

Bất tri bất giác, vẻ mặt nàng tươi cười, ánh mắt trong veo.

Vương Hoằng trong lúc vô ý thoáng nhìn qua nàng, khóe miệng cong lên, tiện tay cầm chén rượu trong hồ, ngửa đầu uống cạn. Theo cử động của tay phải chàng, tiếng đàn u dương thanh nhã lưu chuyển trên non nước, bay vào giữa tầng mây trắng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện