Hiện tại dù sao cũng đã vào đông, cho dù thái dương ấm áp, khi có gió thổi đến thì toàn thân cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Mọi người du ngoạn hơn nửa canh giờ đã cảm thấy khó nhịn nổi gió lạnh. Vì thế sau khi rượu chuyển qua một vòng, Hoàn Cửu lang có thể chất yếu nhất đã nhắc tới việc trở về.
Thuyền nhẹ nhàng cập bờ, mọi người lục tục ngồi trên xe ngựa.
Sau khi xe ngựa của nàng chạy được hai bước, nàng bảo xa phu dừng lại, xoay người, nhìn về phía đám người Vương Hoằng.
Đám danh sĩ này, không người nào là không tài hoa cao tuyệt, khí chất xuất chúng. Nếu kiếp trước, đừng nói là đứng cùng với những người này, ngay cả từ xa mà nhìn ngắm cũng rất khó có cơ hội – cảm giác tự cảm thấy hổ thẹn này đúng là khó có thể nói nên lời. Nhưng lúc này, có lẽ là bởi vì đứng ở phía sau Vương Hoằng, Trần Dung không hề cảm thấy ngạo khí bức người của chúng danh sĩ. Chẳng những không cảm giác được, thậm chí nàng cảm thấy khi ở chung với bọn họ cả người đều thả lỏng, thời gian cũng trôi qua rất nhanh.
Ngay lúc nàng nhìn Vương Hoằng suy tư, Vương Hoằng đang nói chuyện với đám người Dũ Chí liền quay đầu lại. Chàng nhìn Trần Dung, khóe miệng nhếch lên, tay phải khẽ vung: “A Dung không cần lưu luyến, nàng trở về trước đi, nếu nhớ ta thì lúc nào cũng có thể đến Vương phủ.”
Câu nói của chàng vừa thốt ra thì nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dung đỏ bừng, trong cặp mắt đen không thấy đáy kia cũng có lửa giận đang sôi trào.
Vương Thất lang thấy thế, mày nhíu lại hỏi với giọng ngạc nhiên: “Khanh khanh nhìn ta như thế, có phải có điều gì muốn nói hay không?”
Trần Dung khẽ cắn cái miệng nhỏ nhắn, suýt nữa bật ra câu lườm nguýt.
Mà lúc này, đám người Dũ Chí đã cười ha hả.
Trong tiếng cười của bọn họ, Trần Dung quay đầu kêu lên với xa phu: “Chúng ta đi.”
Ba chữ vừa thốt ra, tiếng cười càng vang.
Vương Hoằng lại không cười, chàng lẳng lặng nhìn theo bóng dáng Trần Dung vội vàng rời đi, đến khi cát bụi bốc lên chặn tầm nhìn mới miễn cưỡng quay đầu lại.
Xe ngựa Trần Dung trực tiếp chạy vào trong viện.
Nàng mang theo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng bước xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn quanh, đôi mày thanh tú nhíu lại, cất giọng gọi: “Bình ẩu?”
Bình ẩu không xuất hiện.
Sắc mặt Trần Dung nặng nề, nàng đi nhanh bước lên bậc thang, kêu lên: “Có người không, ra đây một chút.”
Khi nàng gọi năm sáu lần, Thượng tẩu mới từ hậu viện vội vàng đi ra. Trên mặt trên người lão đều là tro bụi, xem ra vừa rồi đang bận rộn.
Trần Dung nhìn lão, hỏi: “Người đâu? Tại sao hôm nay lại im lặng như thế?”
Thượng tẩu không trả lời, mà là nhìn thoáng qua xung quanh, rồi vội vàng đi đến phía trước Trần Dung thấp giọng nói: “Vào phòng rồi nói sau.”
Trần Dung cả kinh, gật đầu, cùng Thượng tẩu đi vào chính sảnh.
Thượng tẩu nhìn ngó ra bên ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi mới quay đầu đối diện với Trần Dung, nói với vẻ sầu khổ: “Mới vừa rồi lang chủ sai Như phu nhân Lý thị lại đây, nàng ta nói, nữ lang đã quy về theo danh nghĩa của lang chủ, tất nhiên chịu sự quản chế của phu nhân, hết thảy ẩm thực khởi cư đều giống với A Vi. Nàng ta còn nói, tuổi nữ lang còn nhỏ, nàng ta nguyện thay nữ lang bảo quản lương thực. Bởi vậy, nàng ta sai người chuyển bốn xe lương thực trong kho hàng đi rồi, còn đuổi năm người đi, Bình ẩu cũng bị kéo đi.” Ngừng một chút, lão thấp giọng nói: “Năm người Bình ẩu, lão nô an trí bọn họ ở trong cửa hàng vừa mới mua. Chúng phó đi an bài, hẳn là sẽ mau trở lại thôi.” Khi nói những lời này, Thượng tẩu vẫn lo lắng nhìn Trần Dung, sợ nàng sẽ giống như ngày xưa nổi nóng không thèm quan tâm đến tình huống.
Nhưng mà, đến tận khi lão nói xong, Trần Dung vẫn đều thực bình tĩnh. Trong ánh mắt kinh ngạc của Thượng tẩu, Trần Dung cúi đầu xuống, sau khi suy nghĩ, nàng nhẹ giọng nói: “Năm người bị điều đi, ngươi đi an bài một chút cứ để ở trong cửa hàng đã mua. Đúng rồi, đã đổi hết bảy xe lương thực thành cửa hàng chưa?”
Thượng tẩu liên tục gật đầu, vui vẻ ra mặt nói: “Đổi rồi đổi rồi, vẫn là nữ lang chu đáo, bằng không, hiện tại bảy xe lương thực kia cũng bị Như phu nhân chuyển đi rồi. Là như thế này, người người hoảng sợ, lương thực dùng để đổi cửa hàng được lợi hơn nhiều so với lúc trước. Bảy cỗ xe ngựa kia, xưa nay chỉ có thể đổi được ba cửa hàng thôi nhưng lần này đã đổi được những 12 gian. Ở phố nam nơi đó chỉ có mười cửa hàng bán ra, lão nô đã mua hết toàn bộ, mặt khác thì mua hai cửa hàng ở phố chính.”
Trần Dung gật đầu, nàng bình tĩnh, khẽ nói: “Việc này đừng lộ ra, ngươi đi bảo với bọn họ một chút, người Trần thị hỏi thì nói cửa hàng kia được mua dưới danh nghĩa của Nhiễm tướng quân.”
“Vâng.”
“Đi đi.”
Thượng tẩu tuân lệnh bước đi, đi được hai bước, lão chần chờ quay đầu, nhỏ giọng hỏi: “Nữ lang, mấy năm nay người đã quen với sự hầu hạ của Bình ẩu, hiện tại bà không ở đây, nữ lang thấy thế nào?”
Trần Dung vẫn bình tĩnh, phất phất tay, nói: “Ta đã có chủ trương, lui ra đi.”
“Vâng.”
Nhìn bóng dáng Thượng tẩu rời đi, mặt Trần Dung càng ngày càng nhăn lại, nàng thật không ngờ, Nguyễn thị cùng Lý thị lại ngoan tuyệt như thế, tuy trượng phu Trần Nguyên của các nàng ta chỉ là tiểu nhân, nhưng hắn còn bận tâm lời nói của người khác. Còn hai người này thoải mái lấy đi toàn bộ lương thực của nàng, lại đuổi trung phó của nàng đi! May mắn Trần Thuật cho nàng một xe vải vóc kia chỉ là chút tiền trinh, nói cách khác, hiện tại ăn mặc đi ở đều bị người ta quản chế.
Rõ ràng ngày hôm qua vẫn rất tốt, sao chỉ một chốc, Nguyễn thị và Lý thị đã ngoan tuyệt như thế? Trần Dung nghĩ mãi cũng không thông. Nàng đi qua đi lại trong phòng một hồi lâu, rồi bỗng bừng tỉnh đại ngộ: Tất nhiên là vì Trần Tam lang! Hẳn hai người đó đem việc Trần Tam lang bị nhóm danh sĩ lạnh nhạt trào phúng tính lên trên đầu mình! Xem ra, thấy mình không có ai để dựa vào, nên có người muốn giẫm đạp đây!
Trần Dung cũng không phải là một người nhanh trí, hơn nữa, nàng cũng biết tính cách dễ xúc động của mình, cho tới nay, nàng đều khiến bản thân cố gắng nhẫn nại, mỗi khi gặp phải trường hợp sẽ xuất hiện xung đột thì đều tránh đi. Chẳng lẽ, hiện tại lại càng phải nhẫn nhịn hay sao? Trần Dung đi thong thả vài bước, lạnh lùng cười, xem ra, thực không thể để những người đó nghĩ mình yếu đuối dễ bị bắt nạt được!
Nghĩ đến đây, nàng cất đoản đao vào trong tay áo, đi ra phía ngoài.
Chỉ chốc lát, Trần Dung thướt tha xuất hiện ở bên ngoài sân viện của Nguyễn thị.
Đứng ở chỗ cổng vòm, nàng hướng tới một tỳ nữ thi lễ, thấp giọng nói nhỏ nhẹ: “Không biết phu nhân có ở trong phủ không? A Dung xin cầu kiến.”
Tỳ nữ kia ngẩn ra.
Lúc này, một tỳ nữ khác đi đến phía sau nàng ta, thấp giọng nói một câu.
Tức thì, tỳ nữ kia lộ ra vẻ hiểu rõ, nàng ta gật đầu, cũng thi lễ: “Là A Dung sao, vào đi thôi.”
“Đa tạ.” Trần Dung ôn nhu nói cảm tạ, trên mặt mỉm cười, tư thái mạn diệu đi vào bên trong.
Chỉ chốc lát, nàng đã đi tới bậc thang. Thi lễ với bên trong, Trần Dung cất giọng trong trẻo: “A Dung cầu kiến phu nhân.”
Một giọng nói ôn nhu truyền đến: “Là A Dung ư, vào đi.”
“Vâng.” Trần Dung cất bước đi vào.
Ngồi ngay ngắn ở trong phòng lại chỉ có thiếu phụ Lý thị tầm 27, 28 tuổi, đứng trái phải Lý thị có bốn tỳ nữ khác.
Lý thị cúi đầu, đang uống cái gì đó, nhìn thấy Trần Dung đi tới, nàng ta đặt chén xuống bàn, cười nói: “A Dung đến đây, ngồi đi.”
“Vâng.” Trần Dung ngồi xuống tháp ở bên phải. Nàng ngẩng đầu nhìn ngắm bên trong, tò mò hỏi: “Phu nhân không ở đây sao?”
Lý thị mỉm cười, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Tỷ tỷ không có ở đây, A Dung có việc gì thì nói với ta đi.”
“Vâng.” Bộ dạng Trần Dung phục tùng liễm mục, nàng nói nhỏ nhẹ: “A Dung vừa rồi nghe thấy lão bộc nói, phu nhân hạ lệnh nói đãi ngộ của ta sẽ giống như A Vi tỷ tỷ. A Dung nghe vậy thì không khỏi cảm kích, cố ý tiến đến nói lời cảm tạ.”
Lý thị bưng chén lên thổi một hơi, lại nhấp một ngụm nhỏ, cũng không thèm liếc nhìn Trần Dung một cái, nói: “A Dung cũng là người biết lễ. Với xuất thân của phu nhân, phu nhân không thích bị người đàm tiếu, tuy A Dung là chi hệ khác, nhưng nếu phu nhân đã tiếp nhận thì sẽ giống như A Vi, cũng là nữ nhi của phu nhân – người làm như vậy vốn là muốn săn sóc A Dung, nếu A Dung có tâm cảm kích, vậy đúng là người hiểu chuyện.” Ngữ khí bán âm bán dương, một câu nói lại chứa đựng nhiều ý tứ.
Nhưng mà Trần Dung không để tâm, cũng không nguyện ý tìm hiểu cho rõ. Lời của Lý thị vừa thốt ra, Trần Dung đã tươi cười ngây thơ, sau đó, tay phải của nàng vung lên.
Xoẹt một tiếng, một chút hàn quang từ tay áo hiện ra, dày đặc chói mắt.
Mấy nữ nhân cả kinh, không hẹn mà cùng khẽ thốt ra tiếng.
Lý thị mở to hai mắt, mày nhíu lại, áp chế kinh hô trào ra khỏi cổ họng, quát: “A Dung, đây là cái gì vậy? Ngươi, ở chỗ này, sao ngươi lại lấy ra một đoản đao, muốn làm cái gì thế?”
Trần Dung nghe vậy, ngây thơ khanh khách cười, hai mắt đều híp lại: “Như phu nhân đừng vội sợ hãi, đây chỉ là một cây đao nhỏ, vừa rồi khi A Dung gặp gỡ mấy người Thất lang, Hoàn Cửu lang, cũng lấy đao ra đùa giỡn mà, bọn họ còn cảm thấy chơi rất vui.” Trần Dung nói tới đây, đao cầm trong tay mang theo hàn quang dày đặc đột nhiên quăng vào không trung!
Khi đao phong bay đến giữa không trung, một tia nắng chiếu rọi vào phòng, tức thì hàn quang bắn ra bốn phía.
Chúng nữ lại kinh hô ra tiếng.
Thời đại này, tuy là loạn thế nhưng sĩ tộc vẫn coi yếu đuối là đẹp đẽ, có thiếu niên sĩ tộc nghe thấy tiếng ngựa hí đều quá sợ hãi, nước tiểu ẩm ướt ra quần, huống chi trong tay Trần Dung còn cầm một cây đao thật sự để chơi đùa?
Ngay lúc nàng vừa vung lên, ánh đao dày đặc, tuy rằng mấy nữ nhân cố gắng tự trấn định, nhưng người người sắc mặt đều trắng bệch, biểu tình hoảng sợ.
Trần Dung không hề chú ý tới bọn họ đang sợ hãi, nàng vừa khanh khách cười không ngừng, vừa đứng ngay dậy. Trần Dung tà nghễ nhìn Lý thị, khóe miệng mỉm cười, trong mắt mang sát khí nói: “Như phu nhân, bốn xe lương thực kia của ta đâu? A Dung thiện tâm muốn lấy nó ra phân cho năm nô bộc bị đuổi đi, ý của phu nhân như thế nào?” Nàng vừa đi, vừa vung đao, vừa nói xong câu này, người cũng chỉ cách Lý thị có ba bước!
Ngay lúc Lý thị dựng thẳng chân mày, chuẩn bị gọi người đi vào, động tác cầm đao của Trần Dung hơi xoay lại. Với động tác này, khi ánh mặt trời chiết xạ lên thân đao, tức thì, tia sáng chói mắt chiếu thẳng vào mắt Lý thị.
Lý thị kinh hoảng, đặt mông ngồi trên tháp, không kìm được thét chói tai ra tiếng.
Theo tiếng thét chói tai, vài tỳ nữ cùng hộ vệ nhất thời xông vào. Bọn họ nhảy vào trong phòng, ngơ ngác nhìn Lý thị co rúm ngồi trên tháp, lại nhìn Trần Dung đã cất đao vào trong tay áo, đang thản nhiên đi trở về chỗ ngồi của mình, bọn họ ngẩn ngơ sau một lúc lâu rồi kêu lên: “Như phu nhân, xảy ra chuyện gì vậy?”
Lý thị run run, vươn tay chỉ vào Trần Dung, kêu lên: “Nàng, nàng, nàng……” ‘Nàng’ nửa ngày, lại không nói gì được nữa. Mà vừa rồi Trần Dung vốn không hề làm gì cả, chỉ đùa giỡn nghịch đao mà thôi.
Lý thị nhìn chúng phó cũng đang ngơ ngác nhìn mình, lại nhìn về phía Trần Dung, lòng thầm hận, nàng ta kêu lên: “A Dung, ngươi thật to gan, thật không có tôn ti cao thấp gì cả?”
Tiếng thét chói tai của nàng ta khó khăn thốt ra, Trần Dung đã nghiêng đầu, chớp mắt to ngây thơ nhìn nàng ta, cười hì hì rồi nói: “Như phu nhân, A Dung đâu có làm gì đâu.”
Sau khi Lý thị ngẩn ngơ, Trần Dung cong khóe miệng, chậm rãi than thở: “Mới vừa rồi Thất lang còn nói để tránh khiến ta khó xử, muốn giúp Tam ca một tay mà.” Giọng của nàng không lớn, nhưng cũng không nhỏ, Lý thị vừa vặn có thể nghe thấy.
Lý thị vội vàng thu liễm tâm thần, hỏi Trần Dung: “Ngươi nói cái gì?”
Trần Dung không đáp.
Lý thị liếc mắt nhìn người đứng đầy sảnh đường, phất phất tay, quát: “Không có việc gì, không có việc gì, đều lui ra đi.”
“Vâng.” Mọi người theo thứ tự rời khỏi. Trong sảnh đường lại an tĩnh lại.
Nhìn thấy bọn họ lui ra, Trần Dung mếu máo, có chút ủy khuất, cũng có chút khó hiểu nói: “Chỉ là đùa nghịch đao nhỏ thôi, vừa rồi ở trước mặt Thất lang ta cũng chơi như thế, chàng còn cười ha ha, còn vươn tay cướp lấy mà. Sao Như phu nhân nhát gan như thế, đã bị dọa đến mức này rồi?”
Lý thị vừa nghe thấy thì nhất thời chán nản. Nàng ta đưa tay vỗ ngực, quát khẽ: “Ngươi, ngươi……” Thở hổn hển vài tiếng, nàng ta quyết định tính sổ chuyện này sau, rồi nghiêng người về phía Trần Dung hỏi: “A Dung, vừa rồi con nói Tam ca con làm sao vậy?”
Trần Dung trừng mắt nhìn, hỏi ngược lại: “Như phu nhân, bốn xe lương thực kia của ta đâu? Nô bộc theo ta đi về phía nam, nhiều lần vào sinh ra tử. Nếu gia tộc nguyện ý gánh vác chi phí của ta, số lương thực này của ta sẽ thưởng cho bọn họ, cũng miễn cho bọn họ lưu lạc không nơi nương tựa.”
Lý thị nhíu mày, mặt trầm xuống, nói: “A Dung, bốn xe lương thực trân quý cỡ nào, con còn quá nhỏ, vẫn nên để ta thay con bảo quản đi. Cái gì mà đưa cho người khác, những lời này về sau đừng nói nữa.”
Giọng nói của nàng ta vừa thốt ra, Trần Dung đã vụt đứng lên, thét to: “Vì sao? Suốt cả chặng đường bọn họ bảo hộ ta, dựa dẫm vào ta. Như phu nhân, chẳng lẽ người muốn để thế nhân chỉ trích Trần thị A Dung ta vô tình vô nghĩa sao? Không được, phải đưa bốn xe lương thực kia cho ta.” Nàng hiển nhiên quá mức phẫn nộ, trong tiếng thét chói tai, đao nhọn giấu ở trong ống tay áo lại lộ ra, lạnh lẽo khiến người hoa mắt.
Lý thị thật sự sợ cây đao này, cũng sợ người cầm đao, làm việc hoàn toàn không dựa theo quy củ, càng sợ bộ dạng của nàng giờ này khắc này, trong đôi mắt lộ ra điên cuồng cùng sát khí. Khi đao của Trần Dung lại lấp lóa dưới ánh mặt trời đâm vào trong mắt nàng ta, nàng ta lại đặt mông ngã ngồi xuống, kêu lên: “Cho ngươi, cho ngươi, đều cho ngươi cả.”
Nàng ta vội vàng quát: “Người đâu, thỉnh tiểu cô Trần Dung điên khùng này ra ngoài.”
Khi mấy người nhất tề xông vào, Trần Dung thu đao vào trong tay áo, hướng tới Lý thị vội vàng thi lễ, khẽ nói: “Không cần thỉnh, tự ta sẽ đi ra.”
Nàng xoay người, kêu lên với mấy người kia: “Đi, theo ta đi lấy lương thực về.”
Vài người đó ngẩn ra, nhìn về phía Lý thị.
Lý thị kinh hồn chưa định, nàng ta vươn tay đặt trên ngực, sắc mặt tái nhợt, liên tục vẫy tay, hữu khí vô lực nói: “Theo ý nàng đi.”
Mấy phó dịch nghe vậy, vội thi lễ, đi theo Trần Dung ra ngoài.
Đến khi Trần Dung đi thật xa, một tỳ nữ mới hồi phục tinh thần, nàng ta oán hận kêu lên: “A Dung này dám vô lễ với trưởng bối như thế sao? Trong mắt của nàng còn có tôn ti cao thấp không đây?” Tỳ nữ quay đầu, lớn tiếng nói với Lý thị: “Như phu nhân, cũng không thể buông tha nàng được. Không được, nhất định phải xử phạt nàng!”
Mặt Lý thị vẫn tái nhợt, nàng ta cắn môi, sau một lúc lâu mới nói: “Xử phạt thế nào chứ? Đúng là nàng vung đao trước mặt trưởng bối, nhưng nàng chỉ là đang đùa giỡn, còn đứng xa mấy bước, chưa từng dùng đao chỉ vào chúng ta, thế nhân mà đàm tiếu sẽ nói chúng ta nhát như chuột mất thôi. Nói đến nói đi, nếu thật sự muốn so đo, nàng hoàn toàn có thể nói bản thân vì muốn giành lại lương thực cho người khác, đây là nghĩa cử!” Dừng một chút, nàng ta nói với vẻ vô lực: “Quan trọng nhất là, trên thanh danh nàng là người của Vương Thất, cho dù là phu chủ (ý chỉ Trần Nguyên) cũng không dám không nể mặt Vương Thất. Toàn bộ người trong thành Nam Dương đều nói nàng là người vì đại nghĩa, cử chỉ cao đẹp. Chúng ta nói ra có người nào tin tưởng hay không cũng là một vấn đề.” Nàng ta càng nói càng cảm thấy vô lực.
Sau một lúc lâu, một tỳ nữ khác run giọng nói: “Trần thị A Dung này, đúng là một kẻ điên.”
Lời này vừa nói ra, mấy nữ nhân đều liên tiếp gật đầu, các nàng nhìn phương hướng Trần Dung đi xa, không tự chủ được thầm nghĩ: Nàng chính là người điên, về sau vẫn nên cách xa một chút sẽ tốt hơn – Trong binh pháp Tôn Tử cũng nêu rõ về Tồn vong chi đạo (Chiến trận là nơi chết chóc,còn sự sống là sự kéo dài sinh tồn tùy thuộc ta làm thế nào mới được sống,muốn biết sự sống ra sao,ta cần phải biết, sự tồn vong không chỉ riêng người tham chiến mà ảnh hưởng đến sự tồn vong của quốc gia và dân tộc), lại có một câu tục ngữ nói: ‘Mềm sợ cứng, cứng sợ ngang tàng, ngang tàng sợ liều lĩnh.’ vừa rồi Trần Dung vũ động đao phong (vung đao tạo gió), trong ánh mắt toát ra sát khí cùng ngoan tuyệt, khiến các nàng cảm giác một vẻ liều lĩnh không muốn sống, tất nhiên là phải tuyệt đối tránh xa.
Mọi người du ngoạn hơn nửa canh giờ đã cảm thấy khó nhịn nổi gió lạnh. Vì thế sau khi rượu chuyển qua một vòng, Hoàn Cửu lang có thể chất yếu nhất đã nhắc tới việc trở về.
Thuyền nhẹ nhàng cập bờ, mọi người lục tục ngồi trên xe ngựa.
Sau khi xe ngựa của nàng chạy được hai bước, nàng bảo xa phu dừng lại, xoay người, nhìn về phía đám người Vương Hoằng.
Đám danh sĩ này, không người nào là không tài hoa cao tuyệt, khí chất xuất chúng. Nếu kiếp trước, đừng nói là đứng cùng với những người này, ngay cả từ xa mà nhìn ngắm cũng rất khó có cơ hội – cảm giác tự cảm thấy hổ thẹn này đúng là khó có thể nói nên lời. Nhưng lúc này, có lẽ là bởi vì đứng ở phía sau Vương Hoằng, Trần Dung không hề cảm thấy ngạo khí bức người của chúng danh sĩ. Chẳng những không cảm giác được, thậm chí nàng cảm thấy khi ở chung với bọn họ cả người đều thả lỏng, thời gian cũng trôi qua rất nhanh.
Ngay lúc nàng nhìn Vương Hoằng suy tư, Vương Hoằng đang nói chuyện với đám người Dũ Chí liền quay đầu lại. Chàng nhìn Trần Dung, khóe miệng nhếch lên, tay phải khẽ vung: “A Dung không cần lưu luyến, nàng trở về trước đi, nếu nhớ ta thì lúc nào cũng có thể đến Vương phủ.”
Câu nói của chàng vừa thốt ra thì nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dung đỏ bừng, trong cặp mắt đen không thấy đáy kia cũng có lửa giận đang sôi trào.
Vương Thất lang thấy thế, mày nhíu lại hỏi với giọng ngạc nhiên: “Khanh khanh nhìn ta như thế, có phải có điều gì muốn nói hay không?”
Trần Dung khẽ cắn cái miệng nhỏ nhắn, suýt nữa bật ra câu lườm nguýt.
Mà lúc này, đám người Dũ Chí đã cười ha hả.
Trong tiếng cười của bọn họ, Trần Dung quay đầu kêu lên với xa phu: “Chúng ta đi.”
Ba chữ vừa thốt ra, tiếng cười càng vang.
Vương Hoằng lại không cười, chàng lẳng lặng nhìn theo bóng dáng Trần Dung vội vàng rời đi, đến khi cát bụi bốc lên chặn tầm nhìn mới miễn cưỡng quay đầu lại.
Xe ngựa Trần Dung trực tiếp chạy vào trong viện.
Nàng mang theo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng bước xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn quanh, đôi mày thanh tú nhíu lại, cất giọng gọi: “Bình ẩu?”
Bình ẩu không xuất hiện.
Sắc mặt Trần Dung nặng nề, nàng đi nhanh bước lên bậc thang, kêu lên: “Có người không, ra đây một chút.”
Khi nàng gọi năm sáu lần, Thượng tẩu mới từ hậu viện vội vàng đi ra. Trên mặt trên người lão đều là tro bụi, xem ra vừa rồi đang bận rộn.
Trần Dung nhìn lão, hỏi: “Người đâu? Tại sao hôm nay lại im lặng như thế?”
Thượng tẩu không trả lời, mà là nhìn thoáng qua xung quanh, rồi vội vàng đi đến phía trước Trần Dung thấp giọng nói: “Vào phòng rồi nói sau.”
Trần Dung cả kinh, gật đầu, cùng Thượng tẩu đi vào chính sảnh.
Thượng tẩu nhìn ngó ra bên ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi mới quay đầu đối diện với Trần Dung, nói với vẻ sầu khổ: “Mới vừa rồi lang chủ sai Như phu nhân Lý thị lại đây, nàng ta nói, nữ lang đã quy về theo danh nghĩa của lang chủ, tất nhiên chịu sự quản chế của phu nhân, hết thảy ẩm thực khởi cư đều giống với A Vi. Nàng ta còn nói, tuổi nữ lang còn nhỏ, nàng ta nguyện thay nữ lang bảo quản lương thực. Bởi vậy, nàng ta sai người chuyển bốn xe lương thực trong kho hàng đi rồi, còn đuổi năm người đi, Bình ẩu cũng bị kéo đi.” Ngừng một chút, lão thấp giọng nói: “Năm người Bình ẩu, lão nô an trí bọn họ ở trong cửa hàng vừa mới mua. Chúng phó đi an bài, hẳn là sẽ mau trở lại thôi.” Khi nói những lời này, Thượng tẩu vẫn lo lắng nhìn Trần Dung, sợ nàng sẽ giống như ngày xưa nổi nóng không thèm quan tâm đến tình huống.
Nhưng mà, đến tận khi lão nói xong, Trần Dung vẫn đều thực bình tĩnh. Trong ánh mắt kinh ngạc của Thượng tẩu, Trần Dung cúi đầu xuống, sau khi suy nghĩ, nàng nhẹ giọng nói: “Năm người bị điều đi, ngươi đi an bài một chút cứ để ở trong cửa hàng đã mua. Đúng rồi, đã đổi hết bảy xe lương thực thành cửa hàng chưa?”
Thượng tẩu liên tục gật đầu, vui vẻ ra mặt nói: “Đổi rồi đổi rồi, vẫn là nữ lang chu đáo, bằng không, hiện tại bảy xe lương thực kia cũng bị Như phu nhân chuyển đi rồi. Là như thế này, người người hoảng sợ, lương thực dùng để đổi cửa hàng được lợi hơn nhiều so với lúc trước. Bảy cỗ xe ngựa kia, xưa nay chỉ có thể đổi được ba cửa hàng thôi nhưng lần này đã đổi được những 12 gian. Ở phố nam nơi đó chỉ có mười cửa hàng bán ra, lão nô đã mua hết toàn bộ, mặt khác thì mua hai cửa hàng ở phố chính.”
Trần Dung gật đầu, nàng bình tĩnh, khẽ nói: “Việc này đừng lộ ra, ngươi đi bảo với bọn họ một chút, người Trần thị hỏi thì nói cửa hàng kia được mua dưới danh nghĩa của Nhiễm tướng quân.”
“Vâng.”
“Đi đi.”
Thượng tẩu tuân lệnh bước đi, đi được hai bước, lão chần chờ quay đầu, nhỏ giọng hỏi: “Nữ lang, mấy năm nay người đã quen với sự hầu hạ của Bình ẩu, hiện tại bà không ở đây, nữ lang thấy thế nào?”
Trần Dung vẫn bình tĩnh, phất phất tay, nói: “Ta đã có chủ trương, lui ra đi.”
“Vâng.”
Nhìn bóng dáng Thượng tẩu rời đi, mặt Trần Dung càng ngày càng nhăn lại, nàng thật không ngờ, Nguyễn thị cùng Lý thị lại ngoan tuyệt như thế, tuy trượng phu Trần Nguyên của các nàng ta chỉ là tiểu nhân, nhưng hắn còn bận tâm lời nói của người khác. Còn hai người này thoải mái lấy đi toàn bộ lương thực của nàng, lại đuổi trung phó của nàng đi! May mắn Trần Thuật cho nàng một xe vải vóc kia chỉ là chút tiền trinh, nói cách khác, hiện tại ăn mặc đi ở đều bị người ta quản chế.
Rõ ràng ngày hôm qua vẫn rất tốt, sao chỉ một chốc, Nguyễn thị và Lý thị đã ngoan tuyệt như thế? Trần Dung nghĩ mãi cũng không thông. Nàng đi qua đi lại trong phòng một hồi lâu, rồi bỗng bừng tỉnh đại ngộ: Tất nhiên là vì Trần Tam lang! Hẳn hai người đó đem việc Trần Tam lang bị nhóm danh sĩ lạnh nhạt trào phúng tính lên trên đầu mình! Xem ra, thấy mình không có ai để dựa vào, nên có người muốn giẫm đạp đây!
Trần Dung cũng không phải là một người nhanh trí, hơn nữa, nàng cũng biết tính cách dễ xúc động của mình, cho tới nay, nàng đều khiến bản thân cố gắng nhẫn nại, mỗi khi gặp phải trường hợp sẽ xuất hiện xung đột thì đều tránh đi. Chẳng lẽ, hiện tại lại càng phải nhẫn nhịn hay sao? Trần Dung đi thong thả vài bước, lạnh lùng cười, xem ra, thực không thể để những người đó nghĩ mình yếu đuối dễ bị bắt nạt được!
Nghĩ đến đây, nàng cất đoản đao vào trong tay áo, đi ra phía ngoài.
Chỉ chốc lát, Trần Dung thướt tha xuất hiện ở bên ngoài sân viện của Nguyễn thị.
Đứng ở chỗ cổng vòm, nàng hướng tới một tỳ nữ thi lễ, thấp giọng nói nhỏ nhẹ: “Không biết phu nhân có ở trong phủ không? A Dung xin cầu kiến.”
Tỳ nữ kia ngẩn ra.
Lúc này, một tỳ nữ khác đi đến phía sau nàng ta, thấp giọng nói một câu.
Tức thì, tỳ nữ kia lộ ra vẻ hiểu rõ, nàng ta gật đầu, cũng thi lễ: “Là A Dung sao, vào đi thôi.”
“Đa tạ.” Trần Dung ôn nhu nói cảm tạ, trên mặt mỉm cười, tư thái mạn diệu đi vào bên trong.
Chỉ chốc lát, nàng đã đi tới bậc thang. Thi lễ với bên trong, Trần Dung cất giọng trong trẻo: “A Dung cầu kiến phu nhân.”
Một giọng nói ôn nhu truyền đến: “Là A Dung ư, vào đi.”
“Vâng.” Trần Dung cất bước đi vào.
Ngồi ngay ngắn ở trong phòng lại chỉ có thiếu phụ Lý thị tầm 27, 28 tuổi, đứng trái phải Lý thị có bốn tỳ nữ khác.
Lý thị cúi đầu, đang uống cái gì đó, nhìn thấy Trần Dung đi tới, nàng ta đặt chén xuống bàn, cười nói: “A Dung đến đây, ngồi đi.”
“Vâng.” Trần Dung ngồi xuống tháp ở bên phải. Nàng ngẩng đầu nhìn ngắm bên trong, tò mò hỏi: “Phu nhân không ở đây sao?”
Lý thị mỉm cười, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Tỷ tỷ không có ở đây, A Dung có việc gì thì nói với ta đi.”
“Vâng.” Bộ dạng Trần Dung phục tùng liễm mục, nàng nói nhỏ nhẹ: “A Dung vừa rồi nghe thấy lão bộc nói, phu nhân hạ lệnh nói đãi ngộ của ta sẽ giống như A Vi tỷ tỷ. A Dung nghe vậy thì không khỏi cảm kích, cố ý tiến đến nói lời cảm tạ.”
Lý thị bưng chén lên thổi một hơi, lại nhấp một ngụm nhỏ, cũng không thèm liếc nhìn Trần Dung một cái, nói: “A Dung cũng là người biết lễ. Với xuất thân của phu nhân, phu nhân không thích bị người đàm tiếu, tuy A Dung là chi hệ khác, nhưng nếu phu nhân đã tiếp nhận thì sẽ giống như A Vi, cũng là nữ nhi của phu nhân – người làm như vậy vốn là muốn săn sóc A Dung, nếu A Dung có tâm cảm kích, vậy đúng là người hiểu chuyện.” Ngữ khí bán âm bán dương, một câu nói lại chứa đựng nhiều ý tứ.
Nhưng mà Trần Dung không để tâm, cũng không nguyện ý tìm hiểu cho rõ. Lời của Lý thị vừa thốt ra, Trần Dung đã tươi cười ngây thơ, sau đó, tay phải của nàng vung lên.
Xoẹt một tiếng, một chút hàn quang từ tay áo hiện ra, dày đặc chói mắt.
Mấy nữ nhân cả kinh, không hẹn mà cùng khẽ thốt ra tiếng.
Lý thị mở to hai mắt, mày nhíu lại, áp chế kinh hô trào ra khỏi cổ họng, quát: “A Dung, đây là cái gì vậy? Ngươi, ở chỗ này, sao ngươi lại lấy ra một đoản đao, muốn làm cái gì thế?”
Trần Dung nghe vậy, ngây thơ khanh khách cười, hai mắt đều híp lại: “Như phu nhân đừng vội sợ hãi, đây chỉ là một cây đao nhỏ, vừa rồi khi A Dung gặp gỡ mấy người Thất lang, Hoàn Cửu lang, cũng lấy đao ra đùa giỡn mà, bọn họ còn cảm thấy chơi rất vui.” Trần Dung nói tới đây, đao cầm trong tay mang theo hàn quang dày đặc đột nhiên quăng vào không trung!
Khi đao phong bay đến giữa không trung, một tia nắng chiếu rọi vào phòng, tức thì hàn quang bắn ra bốn phía.
Chúng nữ lại kinh hô ra tiếng.
Thời đại này, tuy là loạn thế nhưng sĩ tộc vẫn coi yếu đuối là đẹp đẽ, có thiếu niên sĩ tộc nghe thấy tiếng ngựa hí đều quá sợ hãi, nước tiểu ẩm ướt ra quần, huống chi trong tay Trần Dung còn cầm một cây đao thật sự để chơi đùa?
Ngay lúc nàng vừa vung lên, ánh đao dày đặc, tuy rằng mấy nữ nhân cố gắng tự trấn định, nhưng người người sắc mặt đều trắng bệch, biểu tình hoảng sợ.
Trần Dung không hề chú ý tới bọn họ đang sợ hãi, nàng vừa khanh khách cười không ngừng, vừa đứng ngay dậy. Trần Dung tà nghễ nhìn Lý thị, khóe miệng mỉm cười, trong mắt mang sát khí nói: “Như phu nhân, bốn xe lương thực kia của ta đâu? A Dung thiện tâm muốn lấy nó ra phân cho năm nô bộc bị đuổi đi, ý của phu nhân như thế nào?” Nàng vừa đi, vừa vung đao, vừa nói xong câu này, người cũng chỉ cách Lý thị có ba bước!
Ngay lúc Lý thị dựng thẳng chân mày, chuẩn bị gọi người đi vào, động tác cầm đao của Trần Dung hơi xoay lại. Với động tác này, khi ánh mặt trời chiết xạ lên thân đao, tức thì, tia sáng chói mắt chiếu thẳng vào mắt Lý thị.
Lý thị kinh hoảng, đặt mông ngồi trên tháp, không kìm được thét chói tai ra tiếng.
Theo tiếng thét chói tai, vài tỳ nữ cùng hộ vệ nhất thời xông vào. Bọn họ nhảy vào trong phòng, ngơ ngác nhìn Lý thị co rúm ngồi trên tháp, lại nhìn Trần Dung đã cất đao vào trong tay áo, đang thản nhiên đi trở về chỗ ngồi của mình, bọn họ ngẩn ngơ sau một lúc lâu rồi kêu lên: “Như phu nhân, xảy ra chuyện gì vậy?”
Lý thị run run, vươn tay chỉ vào Trần Dung, kêu lên: “Nàng, nàng, nàng……” ‘Nàng’ nửa ngày, lại không nói gì được nữa. Mà vừa rồi Trần Dung vốn không hề làm gì cả, chỉ đùa giỡn nghịch đao mà thôi.
Lý thị nhìn chúng phó cũng đang ngơ ngác nhìn mình, lại nhìn về phía Trần Dung, lòng thầm hận, nàng ta kêu lên: “A Dung, ngươi thật to gan, thật không có tôn ti cao thấp gì cả?”
Tiếng thét chói tai của nàng ta khó khăn thốt ra, Trần Dung đã nghiêng đầu, chớp mắt to ngây thơ nhìn nàng ta, cười hì hì rồi nói: “Như phu nhân, A Dung đâu có làm gì đâu.”
Sau khi Lý thị ngẩn ngơ, Trần Dung cong khóe miệng, chậm rãi than thở: “Mới vừa rồi Thất lang còn nói để tránh khiến ta khó xử, muốn giúp Tam ca một tay mà.” Giọng của nàng không lớn, nhưng cũng không nhỏ, Lý thị vừa vặn có thể nghe thấy.
Lý thị vội vàng thu liễm tâm thần, hỏi Trần Dung: “Ngươi nói cái gì?”
Trần Dung không đáp.
Lý thị liếc mắt nhìn người đứng đầy sảnh đường, phất phất tay, quát: “Không có việc gì, không có việc gì, đều lui ra đi.”
“Vâng.” Mọi người theo thứ tự rời khỏi. Trong sảnh đường lại an tĩnh lại.
Nhìn thấy bọn họ lui ra, Trần Dung mếu máo, có chút ủy khuất, cũng có chút khó hiểu nói: “Chỉ là đùa nghịch đao nhỏ thôi, vừa rồi ở trước mặt Thất lang ta cũng chơi như thế, chàng còn cười ha ha, còn vươn tay cướp lấy mà. Sao Như phu nhân nhát gan như thế, đã bị dọa đến mức này rồi?”
Lý thị vừa nghe thấy thì nhất thời chán nản. Nàng ta đưa tay vỗ ngực, quát khẽ: “Ngươi, ngươi……” Thở hổn hển vài tiếng, nàng ta quyết định tính sổ chuyện này sau, rồi nghiêng người về phía Trần Dung hỏi: “A Dung, vừa rồi con nói Tam ca con làm sao vậy?”
Trần Dung trừng mắt nhìn, hỏi ngược lại: “Như phu nhân, bốn xe lương thực kia của ta đâu? Nô bộc theo ta đi về phía nam, nhiều lần vào sinh ra tử. Nếu gia tộc nguyện ý gánh vác chi phí của ta, số lương thực này của ta sẽ thưởng cho bọn họ, cũng miễn cho bọn họ lưu lạc không nơi nương tựa.”
Lý thị nhíu mày, mặt trầm xuống, nói: “A Dung, bốn xe lương thực trân quý cỡ nào, con còn quá nhỏ, vẫn nên để ta thay con bảo quản đi. Cái gì mà đưa cho người khác, những lời này về sau đừng nói nữa.”
Giọng nói của nàng ta vừa thốt ra, Trần Dung đã vụt đứng lên, thét to: “Vì sao? Suốt cả chặng đường bọn họ bảo hộ ta, dựa dẫm vào ta. Như phu nhân, chẳng lẽ người muốn để thế nhân chỉ trích Trần thị A Dung ta vô tình vô nghĩa sao? Không được, phải đưa bốn xe lương thực kia cho ta.” Nàng hiển nhiên quá mức phẫn nộ, trong tiếng thét chói tai, đao nhọn giấu ở trong ống tay áo lại lộ ra, lạnh lẽo khiến người hoa mắt.
Lý thị thật sự sợ cây đao này, cũng sợ người cầm đao, làm việc hoàn toàn không dựa theo quy củ, càng sợ bộ dạng của nàng giờ này khắc này, trong đôi mắt lộ ra điên cuồng cùng sát khí. Khi đao của Trần Dung lại lấp lóa dưới ánh mặt trời đâm vào trong mắt nàng ta, nàng ta lại đặt mông ngã ngồi xuống, kêu lên: “Cho ngươi, cho ngươi, đều cho ngươi cả.”
Nàng ta vội vàng quát: “Người đâu, thỉnh tiểu cô Trần Dung điên khùng này ra ngoài.”
Khi mấy người nhất tề xông vào, Trần Dung thu đao vào trong tay áo, hướng tới Lý thị vội vàng thi lễ, khẽ nói: “Không cần thỉnh, tự ta sẽ đi ra.”
Nàng xoay người, kêu lên với mấy người kia: “Đi, theo ta đi lấy lương thực về.”
Vài người đó ngẩn ra, nhìn về phía Lý thị.
Lý thị kinh hồn chưa định, nàng ta vươn tay đặt trên ngực, sắc mặt tái nhợt, liên tục vẫy tay, hữu khí vô lực nói: “Theo ý nàng đi.”
Mấy phó dịch nghe vậy, vội thi lễ, đi theo Trần Dung ra ngoài.
Đến khi Trần Dung đi thật xa, một tỳ nữ mới hồi phục tinh thần, nàng ta oán hận kêu lên: “A Dung này dám vô lễ với trưởng bối như thế sao? Trong mắt của nàng còn có tôn ti cao thấp không đây?” Tỳ nữ quay đầu, lớn tiếng nói với Lý thị: “Như phu nhân, cũng không thể buông tha nàng được. Không được, nhất định phải xử phạt nàng!”
Mặt Lý thị vẫn tái nhợt, nàng ta cắn môi, sau một lúc lâu mới nói: “Xử phạt thế nào chứ? Đúng là nàng vung đao trước mặt trưởng bối, nhưng nàng chỉ là đang đùa giỡn, còn đứng xa mấy bước, chưa từng dùng đao chỉ vào chúng ta, thế nhân mà đàm tiếu sẽ nói chúng ta nhát như chuột mất thôi. Nói đến nói đi, nếu thật sự muốn so đo, nàng hoàn toàn có thể nói bản thân vì muốn giành lại lương thực cho người khác, đây là nghĩa cử!” Dừng một chút, nàng ta nói với vẻ vô lực: “Quan trọng nhất là, trên thanh danh nàng là người của Vương Thất, cho dù là phu chủ (ý chỉ Trần Nguyên) cũng không dám không nể mặt Vương Thất. Toàn bộ người trong thành Nam Dương đều nói nàng là người vì đại nghĩa, cử chỉ cao đẹp. Chúng ta nói ra có người nào tin tưởng hay không cũng là một vấn đề.” Nàng ta càng nói càng cảm thấy vô lực.
Sau một lúc lâu, một tỳ nữ khác run giọng nói: “Trần thị A Dung này, đúng là một kẻ điên.”
Lời này vừa nói ra, mấy nữ nhân đều liên tiếp gật đầu, các nàng nhìn phương hướng Trần Dung đi xa, không tự chủ được thầm nghĩ: Nàng chính là người điên, về sau vẫn nên cách xa một chút sẽ tốt hơn – Trong binh pháp Tôn Tử cũng nêu rõ về Tồn vong chi đạo (Chiến trận là nơi chết chóc,còn sự sống là sự kéo dài sinh tồn tùy thuộc ta làm thế nào mới được sống,muốn biết sự sống ra sao,ta cần phải biết, sự tồn vong không chỉ riêng người tham chiến mà ảnh hưởng đến sự tồn vong của quốc gia và dân tộc), lại có một câu tục ngữ nói: ‘Mềm sợ cứng, cứng sợ ngang tàng, ngang tàng sợ liều lĩnh.’ vừa rồi Trần Dung vũ động đao phong (vung đao tạo gió), trong ánh mắt toát ra sát khí cùng ngoan tuyệt, khiến các nàng cảm giác một vẻ liều lĩnh không muốn sống, tất nhiên là phải tuyệt đối tránh xa.
Danh sách chương