Khi Trần Dung ngồi trên xe ngựa, sắc trời đã tối muộn, xe ngựa của Trần Công Nhương đã rời đi.
Thượng tẩu đánh xe đi theo phía sau xe ngựa của Trần Vi, chậm rãi ra khỏi Trần phủ.
Buổi tối hôm nay trăng sáng ngời, thanh phong như nước. Trần Dung vén rèm xe, nhìn người đi qua đi lại trên ngã tư đường, trong số đó, không ít người quần áo tả tơi, lần này khi Tôn Diễn phá vây thành Mạc Dương, cậu hành động quá mức đột nhiên, có rất nhiều kẻ sĩ ngay cả hành lý đều không mang theo, chỉ vội vàng chạy theo phía sau.
Đi đến thành Nam Dương, nếu ở trong thành có gia tộc còn có thể có ba bữa ấm no, nếu không có, tất nhiên cuộc sống sẽ trở nên túng quẫn.
Tại thế đạo này, thân phận như Trần Dung có thể được gia tộc bảo hộ quả thật rất ít.
Xe ngựa chạy tới Vương trạch.
Gần đến đại môn của Vương trạch, dưới mái hiên, trên nhánh cây, hai bên ngã tư đường, nơi nơi đều treo đầy đèn lồng.
Cửa chính mở rộng, ngựa xe như nước. Một đám nữ lang trang phục hoa sức, từng chiếc xe ngựa hoa mỹ lăn bánh trong ban đêm yên tĩnh, giống như hoa thêu trên gấm.
Xe ngựa ngừng lại trên quảng trường.
Trần Vi được tỳ nữ đỡ xuống, bước về phía có tiếng sanh nhạc, bước chân nàng ta hơi vội vã hấp tấp, hai mắt sáng ngời dị thường.
Khi Trần Dung đi đến bên cạnh nàng ta, Trần Vi cũng không chú ý, nàng ta chỉ trơ mắt nhìn trong điện, môi mím chặt, đôi tay được tỳ nữ nâng đỡ vì khẩn trương mà có chút cứng đờ.
Trần Dung nhìn nàng ta, chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Lúc này, Trần Công Nhương được mấy sĩ phu vây quanh bước nhanh vào trong điện.
Trần Dung cũng bước nhanh hơn theo sát phía sau, đi vào bên trong.
Vừa vào đại điện, mọi người, bao gồm cả Trần Dung, đều không tự chủ được nhìn về phía chủ tháp. Nhìn về phương hướng đó, lần đầu tiên Trần Dung hiểu được hàm nghĩa vẻ vang cho kẻ hèn này. Rõ ràng đèn đuốc cũng chỉ là đèn đuốc, rõ ràng khắp nơi đều là kẻ sĩ phong lưu y phục chỉnh tề, nhưng ở chỗ đó lại đặc biệt sáng ngời, sáng ngời đến bỏng mắt, sáng ngời đến mức khiến tất cả mọi người cũng không khỏi tự chủ nhìn lại…… Ở chỗ đó, có Vương Hoằng.
Trần Dung thu hồi ánh mắt, đi theo phía sau Trần Công Nhương, có mấy tháp sắp xếp ở vị trí thứ ba bên trái, nàng chọn một góc tối rồi ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, ánh mắt của nàng lại chuyển về phía Vương Hoằng.
Nam nhân này cho dù là lúc nào nhìn thấy chàng thì chàng vẫn luôn thanh phong lãng nguyệt như thế, tựa hồ mọi phiền não, ồn ào náo động trên thế gian đều không liên quan đến chàng.
Trần Dung nhìn ngắm, ánh mắt có chút thất thần.
Đúng lúc này, Vương Hoằng thản nhiên cười, nhấp một ngụm rượu, ánh mắt liếc về phía Trần Công Nhương, cũng liếc về phía nàng.
Khi ánh mắt chàng chuyển tới trên thân Trần Dung thì rõ ràng giật mình, từ từ, chàng vung tay phải lên.
Một người bước nhanh đến gần, cung kính hỏi: “Lang quân có gì phân phó?”
“Mang một chậu nước trong đến.”
“Vâng.”
Chỉ chốc lát, người kia bưng chậu nước vào, đi đến phía sau Vương Hoằng.
Nhìn người đó, Vương Ngũ lang tò mò cười nói: “Thất lang muốn làm gì vậy?”
Vương Hoằng chỉ cười.
Chàng chậm rãi chỉ về phía Trần Dung, thản nhiên nói: “Đưa cho nữ lang kia.”
Hạ nhân đáp: “Vâng.”
Hắn ta bưng chậu nước đi về phía Trần Dung.
Phải biết rằng, Vương Hoằng vốn là trọng điểm chú ý của kẻ sĩ, tuy rằng chàng không nói to, động tác cũng tầm thường, nhưng mọi người đều nhìn về phía chàng, cũng nhìn người đang bưng chậu nước kia.
Trước mắt bao người, hạ nhân bưng chậu nước bước đến trước mặt Trần Dung. Hắn ta đặt chậu nước xuống bên cạnh nàng, nói với giọng ôn hòa có lễ: “Nữ lang, đây là lang quân nhà ta thưởng!”
Một lời thốt ra, mọi ánh mắt đều nhìn về phía Trần Dung.
Ngay lập tức, trên gương mặt đầy phấn trắng của nàng trở nên đỏ hồng. Nhưng mà phấn trên mặt nàng quá dày, sắc đỏ cũng không hề lộ ra, chỉ có từ vệt đỏ lan từ cổ nàng kéo dài tới trước vạt áo che ngực.
Nàng mím môi, một hồi lâu mới thấp giọng trả lời: “Đa tạ lang quân nhà ngươi.” Nếu lắng nghe cẩn thận, dường như câu nói này bật ra từ giữa hai kẽ răng.
Mọi người đang nhìn nàng chằm chằm.
Lúc này, tất cả mọi người hiểu được ý tứ của Vương Hoằng.
Đương nhiên Trần Dung cũng hiểu được ý tứ của chàng.
Nàng chỉ do dự một chút rồi đặt đôi tay nhỏ bé vào trong chậu nước: Xem tình hình này, nếu nàng không làm theo ý của Vương Hoằng, chỉ sợ đoàn người vẫn sẽ nhìn nàng như thế.
Sau khi tay đặt vào trong chậu nước, Trần Dung hứng nước trong, táp lên mặt mình.
Trong đại điện, ở trước mắt bao người, khi nàng bất đắc dĩ rửa mặt, Trần Công Nhương nhíu mày, hắn hỏi hạ nhân bên cạnh: “Ai hóa trang cho nàng như vậy?” Giọng nói vẫn ôn hoà hiền hậu, nhưng ý bất mãn không cần phải bàn tới.
Hạ nhân kia thấp giọng trả lời: “Là thê tử của Trần Nguyên.”
Trần Công Nhương hừ nhẹ một tiếng.
Khi Trần Dung rửa mặt, một bên Trần Vi còn có mười mấy nữ lang ngồi ở các góc đều có chút đứng ngồi không yên.
Các nàng thỉnh thoảng vươn tay xoa xoa mặt mình, do dự thật lâu, sau đó từng người lặng lẽ rời đi.
Sự biến hóa của chúng nữ đều lọt vào mắt của Vương Ngũ lang, hắn nhìn quanh khắp nơi, thì thào nói: “Chỉ là một chậu nước, toàn bộ thành Kiến Khang đều sẽ bị ảnh hưởng!” Trong giọng nói của hắn, hoặc nhiều hoặc ít có hàm chứa ghen tuông.
Lúc này khi Vương Ngũ lang nhìn về phía Trần Dung, ánh mắt vẫn rất phức tạp, nhưng mà không còn lửa nóng như trước kia nữa.
Chỉ chốc lát, Trần Dung đã rửa sạch mặt không còn chút phấn son.
Hạ nhân bưng chậu nước đi.
Ánh mắt mọi người vẫn khóa chặt trên mặt, trên người nàng, trong điện vang lên tiếng nói nhỏ, đều là một ít sự tích về nàng.
Trong đủ loại ánh mắt, Trần Dung vẫn cúi đầu, lúc này, một hạ nhân khác của Vương gia đưa tới khăn mặt sạch sẽ tẩm hương, Trần Dung tiếp nhận, lau sạch giọt nước trên mặt đi. Tiếp theo, một tỳ nữ khác cầm gương đồng đến đặt trước mặt nàng, rồi đi ra phía sau Trần Dung, ngay tại trong đại điện chải lại tóc giúp nàng đến khi mái tóc nàng chỉnh tề, có lọn suôn mượt rủ trên bả vai, chúng người hầu mới thối lui.
Lúc này, tổng cộng chỉ tốn hai khắc – trước yến hội, chỉ vì trang điểm cho nàng mà trì hoãn hai khắc! Nhóm người hầu vừa lui xuống, tiếng sanh nhạc vang lên, một đám tỳ nữ bưng rượu thịt, bắt đầu thướt tha đi vào.
Mà ánh mắt của mọi người rốt cục cũng dời khỏi Trần Dung.
Đến lúc này, Trần Dung mới hít một hơi thật sâu, nàng mở to mắt, oán hận nhìn nam nhân đang cười nói vui vẻ trên chủ tháp kia, trong lòng vừa ủy khuất vừa tức giận, lại là ngượng ngùng.
Rượu thịt dâng lên chưa được bao lâu, chúng nữ lang cũng đã trở lại, các nàng hiện tại cũng giống như Trần Dung, phấn trên mặt được rửa sạch, tóc cũng chải lại, khẽ xõa trên bả vai.
Trần Vi cũng vậy.
Nàng ta vươn tay che mặt lại, nhìn da thịt Trần Dung trong trắng lộ hồng sau khi rửa mặt càng thêm trơn bóng, thì hỏi với giọng hơi đố kỵ: “A Dung, mặt của ta có xấu lắm không?”
Trần Dung nhìn về phía nàng ta, trong ánh mắt chờ mong của nàng ta, nàng lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: “Không có, thật sự thanh mĩ.” Trần Vi mừng rỡ, vội vàng ngẩng đầu lên, tràn ngập tự tin đánh giá nhóm nữ lang bốn phía.
Thượng tẩu đánh xe đi theo phía sau xe ngựa của Trần Vi, chậm rãi ra khỏi Trần phủ.
Buổi tối hôm nay trăng sáng ngời, thanh phong như nước. Trần Dung vén rèm xe, nhìn người đi qua đi lại trên ngã tư đường, trong số đó, không ít người quần áo tả tơi, lần này khi Tôn Diễn phá vây thành Mạc Dương, cậu hành động quá mức đột nhiên, có rất nhiều kẻ sĩ ngay cả hành lý đều không mang theo, chỉ vội vàng chạy theo phía sau.
Đi đến thành Nam Dương, nếu ở trong thành có gia tộc còn có thể có ba bữa ấm no, nếu không có, tất nhiên cuộc sống sẽ trở nên túng quẫn.
Tại thế đạo này, thân phận như Trần Dung có thể được gia tộc bảo hộ quả thật rất ít.
Xe ngựa chạy tới Vương trạch.
Gần đến đại môn của Vương trạch, dưới mái hiên, trên nhánh cây, hai bên ngã tư đường, nơi nơi đều treo đầy đèn lồng.
Cửa chính mở rộng, ngựa xe như nước. Một đám nữ lang trang phục hoa sức, từng chiếc xe ngựa hoa mỹ lăn bánh trong ban đêm yên tĩnh, giống như hoa thêu trên gấm.
Xe ngựa ngừng lại trên quảng trường.
Trần Vi được tỳ nữ đỡ xuống, bước về phía có tiếng sanh nhạc, bước chân nàng ta hơi vội vã hấp tấp, hai mắt sáng ngời dị thường.
Khi Trần Dung đi đến bên cạnh nàng ta, Trần Vi cũng không chú ý, nàng ta chỉ trơ mắt nhìn trong điện, môi mím chặt, đôi tay được tỳ nữ nâng đỡ vì khẩn trương mà có chút cứng đờ.
Trần Dung nhìn nàng ta, chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Lúc này, Trần Công Nhương được mấy sĩ phu vây quanh bước nhanh vào trong điện.
Trần Dung cũng bước nhanh hơn theo sát phía sau, đi vào bên trong.
Vừa vào đại điện, mọi người, bao gồm cả Trần Dung, đều không tự chủ được nhìn về phía chủ tháp. Nhìn về phương hướng đó, lần đầu tiên Trần Dung hiểu được hàm nghĩa vẻ vang cho kẻ hèn này. Rõ ràng đèn đuốc cũng chỉ là đèn đuốc, rõ ràng khắp nơi đều là kẻ sĩ phong lưu y phục chỉnh tề, nhưng ở chỗ đó lại đặc biệt sáng ngời, sáng ngời đến bỏng mắt, sáng ngời đến mức khiến tất cả mọi người cũng không khỏi tự chủ nhìn lại…… Ở chỗ đó, có Vương Hoằng.
Trần Dung thu hồi ánh mắt, đi theo phía sau Trần Công Nhương, có mấy tháp sắp xếp ở vị trí thứ ba bên trái, nàng chọn một góc tối rồi ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, ánh mắt của nàng lại chuyển về phía Vương Hoằng.
Nam nhân này cho dù là lúc nào nhìn thấy chàng thì chàng vẫn luôn thanh phong lãng nguyệt như thế, tựa hồ mọi phiền não, ồn ào náo động trên thế gian đều không liên quan đến chàng.
Trần Dung nhìn ngắm, ánh mắt có chút thất thần.
Đúng lúc này, Vương Hoằng thản nhiên cười, nhấp một ngụm rượu, ánh mắt liếc về phía Trần Công Nhương, cũng liếc về phía nàng.
Khi ánh mắt chàng chuyển tới trên thân Trần Dung thì rõ ràng giật mình, từ từ, chàng vung tay phải lên.
Một người bước nhanh đến gần, cung kính hỏi: “Lang quân có gì phân phó?”
“Mang một chậu nước trong đến.”
“Vâng.”
Chỉ chốc lát, người kia bưng chậu nước vào, đi đến phía sau Vương Hoằng.
Nhìn người đó, Vương Ngũ lang tò mò cười nói: “Thất lang muốn làm gì vậy?”
Vương Hoằng chỉ cười.
Chàng chậm rãi chỉ về phía Trần Dung, thản nhiên nói: “Đưa cho nữ lang kia.”
Hạ nhân đáp: “Vâng.”
Hắn ta bưng chậu nước đi về phía Trần Dung.
Phải biết rằng, Vương Hoằng vốn là trọng điểm chú ý của kẻ sĩ, tuy rằng chàng không nói to, động tác cũng tầm thường, nhưng mọi người đều nhìn về phía chàng, cũng nhìn người đang bưng chậu nước kia.
Trước mắt bao người, hạ nhân bưng chậu nước bước đến trước mặt Trần Dung. Hắn ta đặt chậu nước xuống bên cạnh nàng, nói với giọng ôn hòa có lễ: “Nữ lang, đây là lang quân nhà ta thưởng!”
Một lời thốt ra, mọi ánh mắt đều nhìn về phía Trần Dung.
Ngay lập tức, trên gương mặt đầy phấn trắng của nàng trở nên đỏ hồng. Nhưng mà phấn trên mặt nàng quá dày, sắc đỏ cũng không hề lộ ra, chỉ có từ vệt đỏ lan từ cổ nàng kéo dài tới trước vạt áo che ngực.
Nàng mím môi, một hồi lâu mới thấp giọng trả lời: “Đa tạ lang quân nhà ngươi.” Nếu lắng nghe cẩn thận, dường như câu nói này bật ra từ giữa hai kẽ răng.
Mọi người đang nhìn nàng chằm chằm.
Lúc này, tất cả mọi người hiểu được ý tứ của Vương Hoằng.
Đương nhiên Trần Dung cũng hiểu được ý tứ của chàng.
Nàng chỉ do dự một chút rồi đặt đôi tay nhỏ bé vào trong chậu nước: Xem tình hình này, nếu nàng không làm theo ý của Vương Hoằng, chỉ sợ đoàn người vẫn sẽ nhìn nàng như thế.
Sau khi tay đặt vào trong chậu nước, Trần Dung hứng nước trong, táp lên mặt mình.
Trong đại điện, ở trước mắt bao người, khi nàng bất đắc dĩ rửa mặt, Trần Công Nhương nhíu mày, hắn hỏi hạ nhân bên cạnh: “Ai hóa trang cho nàng như vậy?” Giọng nói vẫn ôn hoà hiền hậu, nhưng ý bất mãn không cần phải bàn tới.
Hạ nhân kia thấp giọng trả lời: “Là thê tử của Trần Nguyên.”
Trần Công Nhương hừ nhẹ một tiếng.
Khi Trần Dung rửa mặt, một bên Trần Vi còn có mười mấy nữ lang ngồi ở các góc đều có chút đứng ngồi không yên.
Các nàng thỉnh thoảng vươn tay xoa xoa mặt mình, do dự thật lâu, sau đó từng người lặng lẽ rời đi.
Sự biến hóa của chúng nữ đều lọt vào mắt của Vương Ngũ lang, hắn nhìn quanh khắp nơi, thì thào nói: “Chỉ là một chậu nước, toàn bộ thành Kiến Khang đều sẽ bị ảnh hưởng!” Trong giọng nói của hắn, hoặc nhiều hoặc ít có hàm chứa ghen tuông.
Lúc này khi Vương Ngũ lang nhìn về phía Trần Dung, ánh mắt vẫn rất phức tạp, nhưng mà không còn lửa nóng như trước kia nữa.
Chỉ chốc lát, Trần Dung đã rửa sạch mặt không còn chút phấn son.
Hạ nhân bưng chậu nước đi.
Ánh mắt mọi người vẫn khóa chặt trên mặt, trên người nàng, trong điện vang lên tiếng nói nhỏ, đều là một ít sự tích về nàng.
Trong đủ loại ánh mắt, Trần Dung vẫn cúi đầu, lúc này, một hạ nhân khác của Vương gia đưa tới khăn mặt sạch sẽ tẩm hương, Trần Dung tiếp nhận, lau sạch giọt nước trên mặt đi. Tiếp theo, một tỳ nữ khác cầm gương đồng đến đặt trước mặt nàng, rồi đi ra phía sau Trần Dung, ngay tại trong đại điện chải lại tóc giúp nàng đến khi mái tóc nàng chỉnh tề, có lọn suôn mượt rủ trên bả vai, chúng người hầu mới thối lui.
Lúc này, tổng cộng chỉ tốn hai khắc – trước yến hội, chỉ vì trang điểm cho nàng mà trì hoãn hai khắc! Nhóm người hầu vừa lui xuống, tiếng sanh nhạc vang lên, một đám tỳ nữ bưng rượu thịt, bắt đầu thướt tha đi vào.
Mà ánh mắt của mọi người rốt cục cũng dời khỏi Trần Dung.
Đến lúc này, Trần Dung mới hít một hơi thật sâu, nàng mở to mắt, oán hận nhìn nam nhân đang cười nói vui vẻ trên chủ tháp kia, trong lòng vừa ủy khuất vừa tức giận, lại là ngượng ngùng.
Rượu thịt dâng lên chưa được bao lâu, chúng nữ lang cũng đã trở lại, các nàng hiện tại cũng giống như Trần Dung, phấn trên mặt được rửa sạch, tóc cũng chải lại, khẽ xõa trên bả vai.
Trần Vi cũng vậy.
Nàng ta vươn tay che mặt lại, nhìn da thịt Trần Dung trong trắng lộ hồng sau khi rửa mặt càng thêm trơn bóng, thì hỏi với giọng hơi đố kỵ: “A Dung, mặt của ta có xấu lắm không?”
Trần Dung nhìn về phía nàng ta, trong ánh mắt chờ mong của nàng ta, nàng lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: “Không có, thật sự thanh mĩ.” Trần Vi mừng rỡ, vội vàng ngẩng đầu lên, tràn ngập tự tin đánh giá nhóm nữ lang bốn phía.
Danh sách chương