Lúc này, nhóm tỳ nữ Vương phủ bắt đầu vội vàng bê bình phong ra che chắn cho các nữ lang.
Bình phong vừa dựng lên bốn phía, Trần Dung thở dài nhẹ nhõm, vừa rồi ánh mắt của mọi người sáng quắc làm hại nàng không được tự nhiên.
Nàng cúi đầu, cầm lấy chén rượu, nhấp một ngụm nho nhỏ, vừa uống vừa ngắm nhìn bóng người mơ hồ của Vương Hoằng phía sau bình phong.
Đúng lúc này, ở cửa điện trở nên ồn ào, chúng kẻ sĩ đều đứng lên, ngay cả Vương Hoằng cũng vậy, tươi cười đi ra ngênh đón.
Trần Dung ngẩn ra, bên cạnh Trần Vi vui mừng kêu lên: “A, chàng đã đến.” Bởi vì khẩn trương, giọng nói của nàng ta hơi run rẩy.
Nhiễm Mẫn đến rồi ư? Trần Dung quay đầu nhìn lại.
Xuyên qua bình phong, nàng chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ bước nhanh mà đến kia, trong ánh đuốc phiêu diêu, dáng người y cao lớn như một ngọn núi.
Cùng Vương Hoằng làm bạn, Nhiễm Mẫn vừa trầm giọng nói chuyện vừa đi nhanh về phía trước.
Chỉ chốc lát, y đã ngồi xuống mấy tháp ở phía trước Trần Dung.
Dù Nhiễm Mẫn đã ngồi xuống, chúng sĩ tộc vẫn còn vây quanh y, trong tiếng ồn ào náo động, Trần Công Nhương cung kính đứng lên, hắn hướng tới Nhiễm Mẫn vái chào thật sâu, cất cao giọng nói: “Nam Dương an nguy, may mà có tướng quân. Tướng quân có thể tiến đến, mọi người trong Nam Dương thật sự là vui mừng.”
Trần Công Nhương đức cao vọng trọng, hắn vừa mở miệng, mọi người đều yên tĩnh lại.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Nhiễm Mẫn cười cười, giọng nói của y có chút mỏi mệt cùng khàn khàn: “Công cần gì nhiều lời?”
Trần Công Nhương ha ha cười nói: “Đúng, đúng cần gì nhiều lời, cần gì nhiều lời? Tướng quân đã sớm sáng tỏ trong lòng.” Hắn vung tay áo dài, ngồi ở lại tháp của mình.
Lúc này, Trần Vi dựa vào gần Trần Dung, khẽ nói: “A Dung, tim của ta đập thật nhanh.”
Trần Dung nhìn chằm chằm nam nhân cao lớn hiên ngang kia, cười cười, chậm rãi nói: “Tỷ tỷ, bối rối không có ích gì đâu.”
Trần Vi đáp nhẹ một tiếng, nàng ta thì thào nói: “Muội thì không hoảng hốt rồi. Lần trước khi chàng gặp ta, ta biểu hiện không tốt, cũng không biết chàng có thể không bao giờ thích ta nữa hay không?”
Vấn đề này, Trần Dung không thể trả lời, nàng cũng không muốn trả lời.
Nàng chỉ nhìn ngó bên cạnh Nhiễm Mẫn, thấy trong số những người đi theo y cũng không có bóng dáng của Tôn Diễn, trong lòng có chút thất vọng.
Lúc này, quý tộc có thân phận đã tới đầy đủ. Trong tiếng nhạc, nhóm tỳ nữ mặc hoa phục đi vào, dọn rượu thịt trên tháp của mọi người.
Khi mang rượu thịt lên tháp của Trần Dung và Trần Vi, mấy bình phòng vây quanh các nàng không thể không bị dời đi.
Trần Dung vừa mới ngẩng đầu thì cùng với Trần Vi đón nhận ánh mắt của Nhiễm Mẫn. Trong đèn đuốc sáng trưng, ánh mắt y sắc bén như đao, chỉ liếc mắt một cái, Trần Vi theo bản năng co rụt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến đỏ bừng. Về phần Trần Dung, cũng bị y trừng mắt mà rùng mình.
Đảo mắt, bình phong lại vây quanh, nam nhân cũng dời tầm mắt.
Chỉ thấy Vương Hoằng ngồi trên chủ tháp đột nhiên bưng rượu, bước đến bên cạnh Nhiễm Mẫn, chàng không chút khách khí giơ tay lên, nói: “Dời tháp.”
“Vâng.”
Trong tiếng đồng ý, hai người chuyển tháp của chàng đặt đối diện với Nhiễm Mẫn.
Sau khi Vương Hoằng ngồi xuống, chàng giơ lên chén rượu cười nói: “Lúc này nếu không nhờ có hai ngàn nhân mã của tướng quân, Vương Hoằng đã chết ở thành Mạc Dương rồi. Ơn cứu mạng suốt đời khó quên, mời uống cạn chén này.”
Dứt lời, chàng ngửa mặt lên uống một hơi cạn sạch.
Nhiễm Mẫn ha hả cười, y bưng lên chén rượu, cũng uống một hơi cạn sạch.
Sau đó, Nhiễm Mẫn nhìn Vương Hoằng chăm chú, đột nhiên hỏi: “Lại không biết, vì sao Mộ Dung Khác kia nhất định phải có được đầu của Thất lang?”
Giọng của y không nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn, vô số cái đầu xoay qua đây, đại điện vốn huyên náo giờ đây cũng yên tĩnh lại. Mỗi người đều đang chăm chú lắng nghe đối thoại của bọn họ.
Vương Hoằng cũng cười, chàng thản nhiên nói: “Lòng dạ của gã hẹp hòi, thua nhưng không chấp nhận nổi mà thôi.”
Lời này vừa nói ra, tiếng nghị luận nổi lên bốn phía.
Nhiễm Mẫn cũng kinh ngạc hỏi: “Thua nhưng không chấp nhận nổi? Làm sao đệ có thể cùng gã giao tế qua mà biết?”
Vương Hoằng cười mà không đáp.
Thấy chàng không muốn trả lời, Nhiễm Mẫn lại ha hả cười, y rót cho mình và Vương Hoằng một chén rượu, nói: “Đến đây, lại làm một chén.”
Bọn họ uống rượu, Vương Nghi trên chủ tháp thì nhíu mày, hắn khinh thường liếc mắt nhìn Nhiễm Mẫn, hỏi xung quanh: “Sao Thất lang lại giao hảo với tên thất phu này?”
Bọn người hầu ngẩn ra, một hồi lâu, kẻ sĩ trung niên vẫn đi theo Vương Hoằng kia mới nhẹ giọng đáp: “Thất lang là người luôn thích làm theo ý mình, công cần gì quản nhiều?”
Những lời này có chút không khách khí, Vương Nghi liếc nhìn kẻ sĩ trung niên kia một cái, thấy tuy rằng kẻ sĩ cúi đầu nhưng không hề sợ hãi, hắn không khỏi hừ khẽ rồi nói: “Chỉ là một nô bộc của người Hồ, Thất lang giao hảo với y đúng là làm nhục thân phận.” Nói thì nói như thế nhưng giọng của hắn vẫn thấp xuống, từ đầu đến cuối đều không để Nhiễm Mẫn nghe thấy.
Lúc này, nhóm sĩ tộc ngồi đầy trong điện bắt đầu giơ chén rượu đi quanh một vòng. Trong tiếng ồn ào cười đùa, Trần Công Nhương vẫn ngồi trên tháp của mình.
Nhiễm Mẫn và Vương Hoằng ngồi phía trước hắn lúc này đã cùng đi ra.
Trong tiếng tiếp đón của mọi người, Trần Công Nhương tươi cười khả cúc, nhưng vẫn không đi về phía Vương Nghi. Một hạ nhân tiến đến phía sau hắn khẽ nói: “Lang chủ, vì sao không đến nói một câu với Vương công?”
Trần Công Nhương và một tộc trưởng sĩ tộc đối ẩm một chén, ôn hòa trả lời: “Nói cái gì?”
Người kia ngẩn ra, hắn ta liếc nhìn Trần Dung một cái, nói: “Tối hôm qua, không phải lang chủ đã đáp ứng yêu cầu của Trần Nguyên rồi sao? Giờ phút này Thất lang không ở đây, bên cạnh Vương Nghi không có ai, đúng lúc có thể nhắc tới nữ lang A Dung mà.”
Trần Công Nhương buông chén rượu, hắn từ từ nói: “Vương Tác, ngươi đã nhận bao nhiêu lương thực của Trần Nguyên rồi?”
Người tên Vương Tác kia cả kinh, đảo mắt hắn ta bối rối, ấp úng sau một lúc, hắn ta nhẹ giọng trả lời: “Một túi lương thực.”
Trần Công Nhương gật đầu, ôn hòa nói: “Ngươi mới cưới một tiểu thiếp, tiêu dùng thiếu thốn cũng là điều bình thường.“
Lời này của hắn thập phần ôn hòa, nhưng Vương Tác kia đã là mồ hôi chảy như mưa, mặt hắn ta trắng bệch, run giọng nói: “Vương Tác không dám, lang chủ, Vương Tác cũng không dám nữa.”
Trong ánh mắt vội vàng khổ sở cầu xin tha thứ của hắn ta, Trần Công Nhương vẫn nói bằng giọng hòa hòa khí khí: “Vừa rồi không phải Vương Thất lang đã tặng cho nữ lang A Dung một chậu nước sao? Chứng tỏ cậu ấy coi trọng nữ lang này. Dưới tình huống như vậy, ta nhắc lại việc tặng A Dung cho Vương Nghi không nói tới Vương Nghi sẽ không thu nhận, mà ngay cả Thất lang cũng sẽ ghi hận với Trần Phủ chúng ta. Trần Nguyên kia vốn là người nông cạn, tính cách cũng nóng vội, lời của đệ ấy, về sau đừng nghe nữa.”
Vương Tác nghe vậy, vội vàng đáp: “Vâng, vâng, lời của lang chủ rất đúng.”
Lúc này, Vương Nghĩ đã đứng lên, đại diện các gia tộc đều nhanh chóng đi lên. Trần Công Nhương cũng cầm chén rượu đi qua.
Vương Tác nhìn bóng dáng của hắn, lại vươn tay áo lau mồ hôi trên trán, biểu tình vẫn lo sợ.
Đối thoại của bọn họ, Trần Dung và Trần Vi ngồi ở một góc cách tận mấy tháp nên không hề nghe thấy.
Trần Vi hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nàng ta lại dựa về phía Trần Dung, nhìn nàng, hỏi với vẻ bất an: “A Dung, muội bảo ta đến lúc nhìn thấy Nhiễm tướng quân thì phải nói gì với chàng đây?”
Lúc này, nàng ta đã dời bình phong của mình và Trần Dung đi, cũng chuyển tháp tới gần Trần Dung.
Trần Dung đối mặt với ánh mắt cầu xin của Trần Vi, cười cười, tươi cười này có chút giả dối.
Nàng rũ hai mắt, lắc đầu nói: “Ta không biết.”
Ba chữ vừa thốt ra, Trần Vi có chút tức giận, nàng ta vội vàng nói: “Không phải muội là tri kỷ của chàng sao? Sao lại không biết?” Giọng của Trần Vi vừa vang lên, Trần Dung nhìn nàng ta, nghiêm túc nói: “A Vi, hai chữ tri kỷ, cũng không phải là tùy tiện thì có thể nói ra. Ta và Nhiễm tướng quân, nam nữ khác biệt, địa vị bất đồng, dù thế nào cũng không thể trở thành tri kỷ. Tỷ nói như vậy, chẳng những với Nhiễm tướng quân, ngay cả với ta, cũng sẽ khiến thanh danh bị tổn hại.”
Trong giọng nói của Trần Dung hàm chứa nghiêm túc cùng kiên trì, Trần Vi không khỏi ngẩn ra. Đảo mắt, nàng ta lại đỏ hốc mắt, mím môi, nói với vẻ oán hận: “Kể cả muội không nói, ta cũng biết nên nói chuyện với chàng thế nào.” Dứt lời, nàng ta tức tối xoay người đi.
Đúng lúc này, giọng của Trần Công Nhương từ một bên truyền đến: “A Vi.”
Trần Vi vừa nghe thấy thì nhanh chóng quay đầu lại, đáp: “Dạ.”
“Đi theo ta đi.”
“Vâng.”
Trần Vi đáp ứng một tiếng, run run đứng lên, nàng ta vừa dời bình phong, cũng không biết nghĩ tới cái gì, tay phải duỗi ra, đột nhiên kéo lấy ống tay áo của Trần Dung.
Nàng ta cầm tay Trần Dung, trông mong nhìn nàng, cầu xin: “A Dung, đi cùng đi.”
Lúc này, Trần Dung thực sảng khoái gật đầu, lên tiếng trả lời đứng dậy.
Hai nàng dời bình phong, đi theo phía sau Trần Công Nhương.
Trong tiếng ồn ào cười đùa, dòng người như nước, Trần Công Nhương thong thả khoan thai, chậm rãi đi về phía trước.
Lúc đi ra cửa điện, bước lên bậc thang, ở chỗ dòng người thưa thớt, Trần Công Nhương lắc đầu, than nhỏ với Trần Vi: “Hôn nhân đại sự, vốn là trưởng giả thương nghị quyết định. Tiểu bối các con mới chỉ gặp nhau một lần rồi lại xa cách. Nhưng mà Nhiễm Mẫn tính tình lỗ mãng, lại ra đi vội vàng, ta làm bá phụ, cũng chỉ có thể thuận theo y, không có cấp bậc lễ nghĩa.”
Khi hắn nói chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Vi đỏ đến mức như muốn chảy máu, hai chân nàng ta mềm nhũn, vội vàng dựa vào Trần Dung, nàng ta đáp giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve: “Vâng, hết thảy do bá phụ quyết định.”
Trần Công Nhương không quay lại, nghe thấy nàng ta trả lời, chỉ khẽ gật đầu.
Đi được vài chục bước, Trần Công Nhương chuyển hướng về phía căn phòng bên trái kia.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi, khi bọn người hầu đối mặt với Trần Công Nhương đều nhất tề khom mình hành lễ.
Trần Công Nhương thong thả khoan thai bước vào trong phòng.
Trong phòng sáng sủa, Trần Vi vốn khẩn trương ngay cả hô hấp đều ngừng lại, vừa thấy phòng này trống không thì không khỏi thất vọng thở ra một hơi.
Tiếng hít thở này hơi lớn, Trần Công Nhương không khỏi quay đầu liếc nhìn nàng ta một cái, từ từ nói: “Một nữ lang sĩ tộc, cử chỉ phải ung dung, gặp sự bất loạn mới đúng.”
Đây là giáo huấn.
Trần Vi vội vàng thi lễ, cúi đầu đáp: “Vâng.”
Trong đèn đuốc, vẻ mặt nàng ta kính cẩn nghe theo, nhưng sự chờ mong cùng xuân ý vẫn không thể che giấu.
Trần Công Nhương nhìn Trần Vi như thế thì không khỏi nhíu mày.
Ngay lập tức hắn lại giãn mày ra, Trần Vi cũng không chú ý tới sự thay đổi này.
Trần Công Nhương bước đến vị trí chủ tháp, hắn chậm rãi ngồi xuống, vung tay áo dài, nói: “Đi mời Nhiễm tướng quân đến đây.”
“Vâng.”
Khi người kia nhanh chóng rời đi, Trần Công Nhương lại thở dài một hơi, trong lúc Trần Vi khó hiểu, chăm chú nhìn hắn, hắn vô lực nói: “Hoang đường như thế, không phải cưới thê sao? Người xuất thân là gia nô người Hồ lại không biết nặng nhẹ.”
Đối với Trần Vi mà nói, chỉ cần Trần Công Nhương không có ý hối hận, nàng ta đã cảm thấy thỏa mãn, lập tức nàng ta khẽ thở một hơi.
Lúc này, nàng ta liếc mắt một cái thấy Trần Dung đứng ở một góc, liền kêu lên: “A Dung, muội đến đây làm bạn bên cạnh ta.”
Trần Dung đáp nhẹ một tiếng, đi về phía nàng.
Trần Vi kêu to khiến Trần Công Nhương quay đầu lại, hắn nhìn Trần Dung chăm chú, đột nhiên hỏi: “Con là A Dung?”
“Vâng.”
Trần Dung thi lễ.
“Tiến lên đây.”
“Vâng.”
Trần Dung tới gần, cách Trần Công Nhương chỉ có ba bước mới dừng chân, nàng cúi đầu, trong lòng bất ổn tùy ý để Trần Công Nhương đánh giá.
Trần Công Nhương nhìn nàng nửa ngày, ôn hòa nói: “A Dung.”
“Dạ.”
Ánh mắt cùng biểu tình của Trần Công Nhương đều vô cùng hiền lành: “Con và Vương Thất lang đã tự định chung thân rồi sao?”
Tiếng nói vừa dứt, Trần Dung lập tức đáp: “Không có.”
Cảm giác được mình trả lời quá rõ ràng lãnh tình, Trần Dung cúi thấp đầu đến tận ngực, nàng nhẹ giọng nói: “Nam nhân như Thất lang làm sao có thể cùng A Dung tự định chung thân?”
Trần Công Nhương gật gật đầu, ôn hòa nói: “Con hiểu được điều này là tốt rồi. A Dung, vậy bá phụ hỏi con, cậu ta đối với con có gì thân mật quá mức hay không?”
Thân mật quá mức ư? Có nghĩa là hỏi Vương Hoằng có từng vô lễ với nàng không.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dung đỏ lên, nàng không khỏi nghĩ tới nụ hôn kia, còn có hai lần ôm ấp, nhưng mà trong miệng nàng vẫn trả lời với vẻ kính cẩn mà cẩn thận: “Thất lang là chính nhân quân tử, sao có thể làm như vậy được?”
Trần Công Nhương nghe thấy nàng trả lời, thần sắc không thay đổi, chỉ cười cười.
Hắn lại hỏi: “Vậy A Dung có bằng lòng hầu hạ cậu ta hay không?”
Lời này vừa thốt ra, Trần Vi ở một bên không khỏi thốt ra tiếng sợ hãi nho nhỏ, tiếng kêu vang lên, nàng ta dùng tay áo che miệng, hai mắt mở tròn xoe, không hề chớp mắt nhìn Trần Dung và Trần Công Nhương.
Sắc mặt Trần Dung không thay đổi, nàng chỉ cúi đầu, ngữ khí trả lời vẫn kính cẩn nhu thuận: “Mặc dù Thất lang rất tốt, A Dung cũng không muốn làm thiếp cho người khác.”
Nghe thấy câu trả lời này, Trần Vi nhịn không được khẽ hừ một tiếng.
Trợ thủ đắc lực nhiều năm đi theo bên cạnh Trần Công Nhương lúc này cũng quay đầu, nghiêm túc nhìn về phía Trần Dung.
Trần Công Nhương trầm ngâm một hồi, thở dài một tiếng: “Hài tử này lại ngây thơ như thế!”
Hắn lắc đầu, đã mất đi hứng thú nói chuyện với Trần Dung. Vừa mới vẫy tay bảo nàng lui ra, ngoài cửa truyền đến một giọng nói trong trẻo: “Lang chủ, Nhiễm tướng quân đến.”
Trần Công Nhương tươi cười, đứng lên, nói: “Mời y tiến vào.”
Giọng của hắn vừa vang lên, Nhiễm Mẫn đã nhanh bước vào.
Ngay tại một khắc khi y đi vào, Trần Dung lui về phía sau một bước, che giấu bản thân ở trong bóng đêm.
Lần này Nhiễm Mẫn rõ ràng gầy hơn một chút so với trước kia. Nhưng dù gầy đi, ngũ quan lập thể tuấn mỹ, ánh mắt sáng ngời như đao của y vẫn tản ra hàn quang khí thế bức người. Y vừa bước vào, toàn bộ không khí trong phòng giống như bị rút đi hết, một loại khí uy áp cùng với sát khí dày đặc ập đến.
Với Trần Dung, nàng biết đây chỉ là y vô ý thức phóng xuất uy áp, kiếp trước, so với khí thế đáng sợ nàng đã từng trông thấy cũng không là gì. Nhưng Trần Vi đứng trước nàng thì mặt trắng bệch, ngay cả Trần Công Nhương và mấy người kia, khí thế cũng bị cướp đoạt, yếu ớt thêm vài phần.
Với quý tộc người Tấn, ngay cả Tư Mã hoàng thất bọn họ cũng không đặt ở trong mắt, chán ghét nhất chính loại uy áp này có vẻ câu thúc cùng khiếp đảm, về điểm này, ngay cả Trần Công Nhương cũng không ngoại lệ.
Hắn nhíu mày, chậm rãi đứng lên.
Tựa hồ vừa đứng lên, hắn mới tìm được cảm giác đủ để cùng Nhiễm Mẫn đối mặt, biểu tình của hắn khôi phục vẻ ung dung, cười nói: “Nhiễm tướng quân? Mời lên tháp.”
Bất tri bất giác, ngữ khí của hắn vẫn có chút cứng ngắc.
Nhiễm Mẫn không hề nhận ra không khí biến chuyển, trên thực tế, y ở trong sa trường nhiều năm, người nhìn thấy y mà không đổi sắc chỉ có vài người thôi, y cũng đã quen rồi.
Trong tiếng tiếp đón của Trần Công nhương, y tươi cười, đi nhanh về phía trước.
Vung tay áo dài, đến khi Trần Công Nhương ngồi xuống đối diện, Nhiễm Mẫn vươn tay cầm bầu rượu, sau khi ngửa đầu uống cạn thì đưa tay áo lau bên miệng, nhìn chằm chằm Trần Công Nhương, cười nói: “Trần Công Nhương lần này gặp ta là vì chuyện gì?”
Ánh mắt y như đao như gió, cũng không hề nhìn về phía Trần Vi, giống như căn bản y không hay biết trong phòng này còn có nữ lang.
Trần Công Nhương đang rót cho mình một chén rượu, sau khi chậm rãi nhấp một ngụm, mới nói với giọng ôn hòa: “Nghe nói đêm nay tướng quân sẽ rời khỏi thành Nam Dương?”
“Tin tức của Trần Công Nhương thật linh thông, không sai, chiến sự tiền phương bận rộn, Nhiễm mỗ thật sự không thể thoát thân.”
Trần Công Nhương nở nụ cười, hắn ha ha nói: “Chiến sự dù có bận rộn, thân là đại trượng phu cũng không thể không cần hương khói. Nhiễm tướng quân, thân phùng loạn thế, ta cũng bất chấp nghi thức xã giao. Không biết khi nào tướng quân đi thì có thể trở lại, ta muốn hỏi tướng quân một chút về việc đám hỏi giữa ngài và Trần phủ chúng ta.”
Dứt lời, hắn vung tay phải lên, nói: “A Vi, tiến lên gặp Nhiễm tướng quân.”
Trần Vi khẽ run đáp ứng, đỏ mặt chậm rãi đến bên cạnh Trần Công Nhương, tới trước mặt Nhiễm Mẫn.
Nhiễm Mẫn liếc nhìn nàng ta một cái.
Y gật đầu nói: “Tiểu cô này, ta đã gặp rồi.”
Trần Công Nhương ha ha cười, hai tay chặp lại, cao giọng nói: “Tướng quân da ngựa bọc thây, là người thống khoái. A Vi, con thay Nhiễm tướng quân dâng một chén trà, Nhiễm tướng quân, đây là A Vi, phụ thân nàng là Trần Nguyên, tuy nàng chỉ là thứ nữ nhưng vẫn được nuông chiều đặt bên người chính thê của Trần Nguyên, Trần Nguyên lại không có đích nữ, thân phận của nàng cũng coi như là đích nữ. Nếu ngài nguyện ý, thì ở lại Nam Dương mấy ngày thực hiện cho xong hôn sự, thế nào?”
Khi Trần Công Nhương lanh lảnh nói chuyện không ngừng mà cau mày, ngữ khí nói chuyện cũng không có sự cứng ngắc. Không có cách nào, hắn thật sự cảm thấy đây không giống như gả nữ nhi, mà như tặng nữ nhi làm thiếp cho đối phương vậy. Hắn bình sinh gặp qua vô số trường hợp, thật đúng là chưa từng thấy hôn nhân nào như trò đùa thế này.
Trần Công Nhương nói xong, sai người lấy chén trà, đặt ở trước mặt Trần Vi. Trần Vi bưng bằng hai tay, đỏ mặt, bước rụt rè đi về phía Nhiễm Mẫn.
Khi không còn nhìn thấy y, toàn thân nàng ta mềm nhũn, tâm cũng bối rối tột đỉnh, cũng không biết vì sao, hiện tại nhìn nhìn thấy y, nàng ta theo trực giác giống như sống lại, tuy rằng khẩn trương, nhưng trào ra trong lòng đa phần là phấn khởi, là chờ mong, là ái mộ, là hận không thể phủ phục trước chân y.
Trần Vi đến trước người Nhiễm Mẫn, tư thái tuyệt vời mà thi lễ, chén trà trong tay được dâng lên quá đỉnh đầu. Ngẩng đầu lên, trên gương mặt xinh đẹp kích động đỏ au, hai mắt nàng ta sáng ngời, si ngốc nhìn y, nhẹ giọng nói: “Nhiễm tướng quân, mời uống trà.”
Giọng nói kéo dài, ánh mắt đưa tình.
Bình phong vừa dựng lên bốn phía, Trần Dung thở dài nhẹ nhõm, vừa rồi ánh mắt của mọi người sáng quắc làm hại nàng không được tự nhiên.
Nàng cúi đầu, cầm lấy chén rượu, nhấp một ngụm nho nhỏ, vừa uống vừa ngắm nhìn bóng người mơ hồ của Vương Hoằng phía sau bình phong.
Đúng lúc này, ở cửa điện trở nên ồn ào, chúng kẻ sĩ đều đứng lên, ngay cả Vương Hoằng cũng vậy, tươi cười đi ra ngênh đón.
Trần Dung ngẩn ra, bên cạnh Trần Vi vui mừng kêu lên: “A, chàng đã đến.” Bởi vì khẩn trương, giọng nói của nàng ta hơi run rẩy.
Nhiễm Mẫn đến rồi ư? Trần Dung quay đầu nhìn lại.
Xuyên qua bình phong, nàng chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ bước nhanh mà đến kia, trong ánh đuốc phiêu diêu, dáng người y cao lớn như một ngọn núi.
Cùng Vương Hoằng làm bạn, Nhiễm Mẫn vừa trầm giọng nói chuyện vừa đi nhanh về phía trước.
Chỉ chốc lát, y đã ngồi xuống mấy tháp ở phía trước Trần Dung.
Dù Nhiễm Mẫn đã ngồi xuống, chúng sĩ tộc vẫn còn vây quanh y, trong tiếng ồn ào náo động, Trần Công Nhương cung kính đứng lên, hắn hướng tới Nhiễm Mẫn vái chào thật sâu, cất cao giọng nói: “Nam Dương an nguy, may mà có tướng quân. Tướng quân có thể tiến đến, mọi người trong Nam Dương thật sự là vui mừng.”
Trần Công Nhương đức cao vọng trọng, hắn vừa mở miệng, mọi người đều yên tĩnh lại.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Nhiễm Mẫn cười cười, giọng nói của y có chút mỏi mệt cùng khàn khàn: “Công cần gì nhiều lời?”
Trần Công Nhương ha ha cười nói: “Đúng, đúng cần gì nhiều lời, cần gì nhiều lời? Tướng quân đã sớm sáng tỏ trong lòng.” Hắn vung tay áo dài, ngồi ở lại tháp của mình.
Lúc này, Trần Vi dựa vào gần Trần Dung, khẽ nói: “A Dung, tim của ta đập thật nhanh.”
Trần Dung nhìn chằm chằm nam nhân cao lớn hiên ngang kia, cười cười, chậm rãi nói: “Tỷ tỷ, bối rối không có ích gì đâu.”
Trần Vi đáp nhẹ một tiếng, nàng ta thì thào nói: “Muội thì không hoảng hốt rồi. Lần trước khi chàng gặp ta, ta biểu hiện không tốt, cũng không biết chàng có thể không bao giờ thích ta nữa hay không?”
Vấn đề này, Trần Dung không thể trả lời, nàng cũng không muốn trả lời.
Nàng chỉ nhìn ngó bên cạnh Nhiễm Mẫn, thấy trong số những người đi theo y cũng không có bóng dáng của Tôn Diễn, trong lòng có chút thất vọng.
Lúc này, quý tộc có thân phận đã tới đầy đủ. Trong tiếng nhạc, nhóm tỳ nữ mặc hoa phục đi vào, dọn rượu thịt trên tháp của mọi người.
Khi mang rượu thịt lên tháp của Trần Dung và Trần Vi, mấy bình phòng vây quanh các nàng không thể không bị dời đi.
Trần Dung vừa mới ngẩng đầu thì cùng với Trần Vi đón nhận ánh mắt của Nhiễm Mẫn. Trong đèn đuốc sáng trưng, ánh mắt y sắc bén như đao, chỉ liếc mắt một cái, Trần Vi theo bản năng co rụt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến đỏ bừng. Về phần Trần Dung, cũng bị y trừng mắt mà rùng mình.
Đảo mắt, bình phong lại vây quanh, nam nhân cũng dời tầm mắt.
Chỉ thấy Vương Hoằng ngồi trên chủ tháp đột nhiên bưng rượu, bước đến bên cạnh Nhiễm Mẫn, chàng không chút khách khí giơ tay lên, nói: “Dời tháp.”
“Vâng.”
Trong tiếng đồng ý, hai người chuyển tháp của chàng đặt đối diện với Nhiễm Mẫn.
Sau khi Vương Hoằng ngồi xuống, chàng giơ lên chén rượu cười nói: “Lúc này nếu không nhờ có hai ngàn nhân mã của tướng quân, Vương Hoằng đã chết ở thành Mạc Dương rồi. Ơn cứu mạng suốt đời khó quên, mời uống cạn chén này.”
Dứt lời, chàng ngửa mặt lên uống một hơi cạn sạch.
Nhiễm Mẫn ha hả cười, y bưng lên chén rượu, cũng uống một hơi cạn sạch.
Sau đó, Nhiễm Mẫn nhìn Vương Hoằng chăm chú, đột nhiên hỏi: “Lại không biết, vì sao Mộ Dung Khác kia nhất định phải có được đầu của Thất lang?”
Giọng của y không nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn, vô số cái đầu xoay qua đây, đại điện vốn huyên náo giờ đây cũng yên tĩnh lại. Mỗi người đều đang chăm chú lắng nghe đối thoại của bọn họ.
Vương Hoằng cũng cười, chàng thản nhiên nói: “Lòng dạ của gã hẹp hòi, thua nhưng không chấp nhận nổi mà thôi.”
Lời này vừa nói ra, tiếng nghị luận nổi lên bốn phía.
Nhiễm Mẫn cũng kinh ngạc hỏi: “Thua nhưng không chấp nhận nổi? Làm sao đệ có thể cùng gã giao tế qua mà biết?”
Vương Hoằng cười mà không đáp.
Thấy chàng không muốn trả lời, Nhiễm Mẫn lại ha hả cười, y rót cho mình và Vương Hoằng một chén rượu, nói: “Đến đây, lại làm một chén.”
Bọn họ uống rượu, Vương Nghi trên chủ tháp thì nhíu mày, hắn khinh thường liếc mắt nhìn Nhiễm Mẫn, hỏi xung quanh: “Sao Thất lang lại giao hảo với tên thất phu này?”
Bọn người hầu ngẩn ra, một hồi lâu, kẻ sĩ trung niên vẫn đi theo Vương Hoằng kia mới nhẹ giọng đáp: “Thất lang là người luôn thích làm theo ý mình, công cần gì quản nhiều?”
Những lời này có chút không khách khí, Vương Nghi liếc nhìn kẻ sĩ trung niên kia một cái, thấy tuy rằng kẻ sĩ cúi đầu nhưng không hề sợ hãi, hắn không khỏi hừ khẽ rồi nói: “Chỉ là một nô bộc của người Hồ, Thất lang giao hảo với y đúng là làm nhục thân phận.” Nói thì nói như thế nhưng giọng của hắn vẫn thấp xuống, từ đầu đến cuối đều không để Nhiễm Mẫn nghe thấy.
Lúc này, nhóm sĩ tộc ngồi đầy trong điện bắt đầu giơ chén rượu đi quanh một vòng. Trong tiếng ồn ào cười đùa, Trần Công Nhương vẫn ngồi trên tháp của mình.
Nhiễm Mẫn và Vương Hoằng ngồi phía trước hắn lúc này đã cùng đi ra.
Trong tiếng tiếp đón của mọi người, Trần Công Nhương tươi cười khả cúc, nhưng vẫn không đi về phía Vương Nghi. Một hạ nhân tiến đến phía sau hắn khẽ nói: “Lang chủ, vì sao không đến nói một câu với Vương công?”
Trần Công Nhương và một tộc trưởng sĩ tộc đối ẩm một chén, ôn hòa trả lời: “Nói cái gì?”
Người kia ngẩn ra, hắn ta liếc nhìn Trần Dung một cái, nói: “Tối hôm qua, không phải lang chủ đã đáp ứng yêu cầu của Trần Nguyên rồi sao? Giờ phút này Thất lang không ở đây, bên cạnh Vương Nghi không có ai, đúng lúc có thể nhắc tới nữ lang A Dung mà.”
Trần Công Nhương buông chén rượu, hắn từ từ nói: “Vương Tác, ngươi đã nhận bao nhiêu lương thực của Trần Nguyên rồi?”
Người tên Vương Tác kia cả kinh, đảo mắt hắn ta bối rối, ấp úng sau một lúc, hắn ta nhẹ giọng trả lời: “Một túi lương thực.”
Trần Công Nhương gật đầu, ôn hòa nói: “Ngươi mới cưới một tiểu thiếp, tiêu dùng thiếu thốn cũng là điều bình thường.“
Lời này của hắn thập phần ôn hòa, nhưng Vương Tác kia đã là mồ hôi chảy như mưa, mặt hắn ta trắng bệch, run giọng nói: “Vương Tác không dám, lang chủ, Vương Tác cũng không dám nữa.”
Trong ánh mắt vội vàng khổ sở cầu xin tha thứ của hắn ta, Trần Công Nhương vẫn nói bằng giọng hòa hòa khí khí: “Vừa rồi không phải Vương Thất lang đã tặng cho nữ lang A Dung một chậu nước sao? Chứng tỏ cậu ấy coi trọng nữ lang này. Dưới tình huống như vậy, ta nhắc lại việc tặng A Dung cho Vương Nghi không nói tới Vương Nghi sẽ không thu nhận, mà ngay cả Thất lang cũng sẽ ghi hận với Trần Phủ chúng ta. Trần Nguyên kia vốn là người nông cạn, tính cách cũng nóng vội, lời của đệ ấy, về sau đừng nghe nữa.”
Vương Tác nghe vậy, vội vàng đáp: “Vâng, vâng, lời của lang chủ rất đúng.”
Lúc này, Vương Nghĩ đã đứng lên, đại diện các gia tộc đều nhanh chóng đi lên. Trần Công Nhương cũng cầm chén rượu đi qua.
Vương Tác nhìn bóng dáng của hắn, lại vươn tay áo lau mồ hôi trên trán, biểu tình vẫn lo sợ.
Đối thoại của bọn họ, Trần Dung và Trần Vi ngồi ở một góc cách tận mấy tháp nên không hề nghe thấy.
Trần Vi hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nàng ta lại dựa về phía Trần Dung, nhìn nàng, hỏi với vẻ bất an: “A Dung, muội bảo ta đến lúc nhìn thấy Nhiễm tướng quân thì phải nói gì với chàng đây?”
Lúc này, nàng ta đã dời bình phong của mình và Trần Dung đi, cũng chuyển tháp tới gần Trần Dung.
Trần Dung đối mặt với ánh mắt cầu xin của Trần Vi, cười cười, tươi cười này có chút giả dối.
Nàng rũ hai mắt, lắc đầu nói: “Ta không biết.”
Ba chữ vừa thốt ra, Trần Vi có chút tức giận, nàng ta vội vàng nói: “Không phải muội là tri kỷ của chàng sao? Sao lại không biết?” Giọng của Trần Vi vừa vang lên, Trần Dung nhìn nàng ta, nghiêm túc nói: “A Vi, hai chữ tri kỷ, cũng không phải là tùy tiện thì có thể nói ra. Ta và Nhiễm tướng quân, nam nữ khác biệt, địa vị bất đồng, dù thế nào cũng không thể trở thành tri kỷ. Tỷ nói như vậy, chẳng những với Nhiễm tướng quân, ngay cả với ta, cũng sẽ khiến thanh danh bị tổn hại.”
Trong giọng nói của Trần Dung hàm chứa nghiêm túc cùng kiên trì, Trần Vi không khỏi ngẩn ra. Đảo mắt, nàng ta lại đỏ hốc mắt, mím môi, nói với vẻ oán hận: “Kể cả muội không nói, ta cũng biết nên nói chuyện với chàng thế nào.” Dứt lời, nàng ta tức tối xoay người đi.
Đúng lúc này, giọng của Trần Công Nhương từ một bên truyền đến: “A Vi.”
Trần Vi vừa nghe thấy thì nhanh chóng quay đầu lại, đáp: “Dạ.”
“Đi theo ta đi.”
“Vâng.”
Trần Vi đáp ứng một tiếng, run run đứng lên, nàng ta vừa dời bình phong, cũng không biết nghĩ tới cái gì, tay phải duỗi ra, đột nhiên kéo lấy ống tay áo của Trần Dung.
Nàng ta cầm tay Trần Dung, trông mong nhìn nàng, cầu xin: “A Dung, đi cùng đi.”
Lúc này, Trần Dung thực sảng khoái gật đầu, lên tiếng trả lời đứng dậy.
Hai nàng dời bình phong, đi theo phía sau Trần Công Nhương.
Trong tiếng ồn ào cười đùa, dòng người như nước, Trần Công Nhương thong thả khoan thai, chậm rãi đi về phía trước.
Lúc đi ra cửa điện, bước lên bậc thang, ở chỗ dòng người thưa thớt, Trần Công Nhương lắc đầu, than nhỏ với Trần Vi: “Hôn nhân đại sự, vốn là trưởng giả thương nghị quyết định. Tiểu bối các con mới chỉ gặp nhau một lần rồi lại xa cách. Nhưng mà Nhiễm Mẫn tính tình lỗ mãng, lại ra đi vội vàng, ta làm bá phụ, cũng chỉ có thể thuận theo y, không có cấp bậc lễ nghĩa.”
Khi hắn nói chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Vi đỏ đến mức như muốn chảy máu, hai chân nàng ta mềm nhũn, vội vàng dựa vào Trần Dung, nàng ta đáp giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve: “Vâng, hết thảy do bá phụ quyết định.”
Trần Công Nhương không quay lại, nghe thấy nàng ta trả lời, chỉ khẽ gật đầu.
Đi được vài chục bước, Trần Công Nhương chuyển hướng về phía căn phòng bên trái kia.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi, khi bọn người hầu đối mặt với Trần Công Nhương đều nhất tề khom mình hành lễ.
Trần Công Nhương thong thả khoan thai bước vào trong phòng.
Trong phòng sáng sủa, Trần Vi vốn khẩn trương ngay cả hô hấp đều ngừng lại, vừa thấy phòng này trống không thì không khỏi thất vọng thở ra một hơi.
Tiếng hít thở này hơi lớn, Trần Công Nhương không khỏi quay đầu liếc nhìn nàng ta một cái, từ từ nói: “Một nữ lang sĩ tộc, cử chỉ phải ung dung, gặp sự bất loạn mới đúng.”
Đây là giáo huấn.
Trần Vi vội vàng thi lễ, cúi đầu đáp: “Vâng.”
Trong đèn đuốc, vẻ mặt nàng ta kính cẩn nghe theo, nhưng sự chờ mong cùng xuân ý vẫn không thể che giấu.
Trần Công Nhương nhìn Trần Vi như thế thì không khỏi nhíu mày.
Ngay lập tức hắn lại giãn mày ra, Trần Vi cũng không chú ý tới sự thay đổi này.
Trần Công Nhương bước đến vị trí chủ tháp, hắn chậm rãi ngồi xuống, vung tay áo dài, nói: “Đi mời Nhiễm tướng quân đến đây.”
“Vâng.”
Khi người kia nhanh chóng rời đi, Trần Công Nhương lại thở dài một hơi, trong lúc Trần Vi khó hiểu, chăm chú nhìn hắn, hắn vô lực nói: “Hoang đường như thế, không phải cưới thê sao? Người xuất thân là gia nô người Hồ lại không biết nặng nhẹ.”
Đối với Trần Vi mà nói, chỉ cần Trần Công Nhương không có ý hối hận, nàng ta đã cảm thấy thỏa mãn, lập tức nàng ta khẽ thở một hơi.
Lúc này, nàng ta liếc mắt một cái thấy Trần Dung đứng ở một góc, liền kêu lên: “A Dung, muội đến đây làm bạn bên cạnh ta.”
Trần Dung đáp nhẹ một tiếng, đi về phía nàng.
Trần Vi kêu to khiến Trần Công Nhương quay đầu lại, hắn nhìn Trần Dung chăm chú, đột nhiên hỏi: “Con là A Dung?”
“Vâng.”
Trần Dung thi lễ.
“Tiến lên đây.”
“Vâng.”
Trần Dung tới gần, cách Trần Công Nhương chỉ có ba bước mới dừng chân, nàng cúi đầu, trong lòng bất ổn tùy ý để Trần Công Nhương đánh giá.
Trần Công Nhương nhìn nàng nửa ngày, ôn hòa nói: “A Dung.”
“Dạ.”
Ánh mắt cùng biểu tình của Trần Công Nhương đều vô cùng hiền lành: “Con và Vương Thất lang đã tự định chung thân rồi sao?”
Tiếng nói vừa dứt, Trần Dung lập tức đáp: “Không có.”
Cảm giác được mình trả lời quá rõ ràng lãnh tình, Trần Dung cúi thấp đầu đến tận ngực, nàng nhẹ giọng nói: “Nam nhân như Thất lang làm sao có thể cùng A Dung tự định chung thân?”
Trần Công Nhương gật gật đầu, ôn hòa nói: “Con hiểu được điều này là tốt rồi. A Dung, vậy bá phụ hỏi con, cậu ta đối với con có gì thân mật quá mức hay không?”
Thân mật quá mức ư? Có nghĩa là hỏi Vương Hoằng có từng vô lễ với nàng không.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dung đỏ lên, nàng không khỏi nghĩ tới nụ hôn kia, còn có hai lần ôm ấp, nhưng mà trong miệng nàng vẫn trả lời với vẻ kính cẩn mà cẩn thận: “Thất lang là chính nhân quân tử, sao có thể làm như vậy được?”
Trần Công Nhương nghe thấy nàng trả lời, thần sắc không thay đổi, chỉ cười cười.
Hắn lại hỏi: “Vậy A Dung có bằng lòng hầu hạ cậu ta hay không?”
Lời này vừa thốt ra, Trần Vi ở một bên không khỏi thốt ra tiếng sợ hãi nho nhỏ, tiếng kêu vang lên, nàng ta dùng tay áo che miệng, hai mắt mở tròn xoe, không hề chớp mắt nhìn Trần Dung và Trần Công Nhương.
Sắc mặt Trần Dung không thay đổi, nàng chỉ cúi đầu, ngữ khí trả lời vẫn kính cẩn nhu thuận: “Mặc dù Thất lang rất tốt, A Dung cũng không muốn làm thiếp cho người khác.”
Nghe thấy câu trả lời này, Trần Vi nhịn không được khẽ hừ một tiếng.
Trợ thủ đắc lực nhiều năm đi theo bên cạnh Trần Công Nhương lúc này cũng quay đầu, nghiêm túc nhìn về phía Trần Dung.
Trần Công Nhương trầm ngâm một hồi, thở dài một tiếng: “Hài tử này lại ngây thơ như thế!”
Hắn lắc đầu, đã mất đi hứng thú nói chuyện với Trần Dung. Vừa mới vẫy tay bảo nàng lui ra, ngoài cửa truyền đến một giọng nói trong trẻo: “Lang chủ, Nhiễm tướng quân đến.”
Trần Công Nhương tươi cười, đứng lên, nói: “Mời y tiến vào.”
Giọng của hắn vừa vang lên, Nhiễm Mẫn đã nhanh bước vào.
Ngay tại một khắc khi y đi vào, Trần Dung lui về phía sau một bước, che giấu bản thân ở trong bóng đêm.
Lần này Nhiễm Mẫn rõ ràng gầy hơn một chút so với trước kia. Nhưng dù gầy đi, ngũ quan lập thể tuấn mỹ, ánh mắt sáng ngời như đao của y vẫn tản ra hàn quang khí thế bức người. Y vừa bước vào, toàn bộ không khí trong phòng giống như bị rút đi hết, một loại khí uy áp cùng với sát khí dày đặc ập đến.
Với Trần Dung, nàng biết đây chỉ là y vô ý thức phóng xuất uy áp, kiếp trước, so với khí thế đáng sợ nàng đã từng trông thấy cũng không là gì. Nhưng Trần Vi đứng trước nàng thì mặt trắng bệch, ngay cả Trần Công Nhương và mấy người kia, khí thế cũng bị cướp đoạt, yếu ớt thêm vài phần.
Với quý tộc người Tấn, ngay cả Tư Mã hoàng thất bọn họ cũng không đặt ở trong mắt, chán ghét nhất chính loại uy áp này có vẻ câu thúc cùng khiếp đảm, về điểm này, ngay cả Trần Công Nhương cũng không ngoại lệ.
Hắn nhíu mày, chậm rãi đứng lên.
Tựa hồ vừa đứng lên, hắn mới tìm được cảm giác đủ để cùng Nhiễm Mẫn đối mặt, biểu tình của hắn khôi phục vẻ ung dung, cười nói: “Nhiễm tướng quân? Mời lên tháp.”
Bất tri bất giác, ngữ khí của hắn vẫn có chút cứng ngắc.
Nhiễm Mẫn không hề nhận ra không khí biến chuyển, trên thực tế, y ở trong sa trường nhiều năm, người nhìn thấy y mà không đổi sắc chỉ có vài người thôi, y cũng đã quen rồi.
Trong tiếng tiếp đón của Trần Công nhương, y tươi cười, đi nhanh về phía trước.
Vung tay áo dài, đến khi Trần Công Nhương ngồi xuống đối diện, Nhiễm Mẫn vươn tay cầm bầu rượu, sau khi ngửa đầu uống cạn thì đưa tay áo lau bên miệng, nhìn chằm chằm Trần Công Nhương, cười nói: “Trần Công Nhương lần này gặp ta là vì chuyện gì?”
Ánh mắt y như đao như gió, cũng không hề nhìn về phía Trần Vi, giống như căn bản y không hay biết trong phòng này còn có nữ lang.
Trần Công Nhương đang rót cho mình một chén rượu, sau khi chậm rãi nhấp một ngụm, mới nói với giọng ôn hòa: “Nghe nói đêm nay tướng quân sẽ rời khỏi thành Nam Dương?”
“Tin tức của Trần Công Nhương thật linh thông, không sai, chiến sự tiền phương bận rộn, Nhiễm mỗ thật sự không thể thoát thân.”
Trần Công Nhương nở nụ cười, hắn ha ha nói: “Chiến sự dù có bận rộn, thân là đại trượng phu cũng không thể không cần hương khói. Nhiễm tướng quân, thân phùng loạn thế, ta cũng bất chấp nghi thức xã giao. Không biết khi nào tướng quân đi thì có thể trở lại, ta muốn hỏi tướng quân một chút về việc đám hỏi giữa ngài và Trần phủ chúng ta.”
Dứt lời, hắn vung tay phải lên, nói: “A Vi, tiến lên gặp Nhiễm tướng quân.”
Trần Vi khẽ run đáp ứng, đỏ mặt chậm rãi đến bên cạnh Trần Công Nhương, tới trước mặt Nhiễm Mẫn.
Nhiễm Mẫn liếc nhìn nàng ta một cái.
Y gật đầu nói: “Tiểu cô này, ta đã gặp rồi.”
Trần Công Nhương ha ha cười, hai tay chặp lại, cao giọng nói: “Tướng quân da ngựa bọc thây, là người thống khoái. A Vi, con thay Nhiễm tướng quân dâng một chén trà, Nhiễm tướng quân, đây là A Vi, phụ thân nàng là Trần Nguyên, tuy nàng chỉ là thứ nữ nhưng vẫn được nuông chiều đặt bên người chính thê của Trần Nguyên, Trần Nguyên lại không có đích nữ, thân phận của nàng cũng coi như là đích nữ. Nếu ngài nguyện ý, thì ở lại Nam Dương mấy ngày thực hiện cho xong hôn sự, thế nào?”
Khi Trần Công Nhương lanh lảnh nói chuyện không ngừng mà cau mày, ngữ khí nói chuyện cũng không có sự cứng ngắc. Không có cách nào, hắn thật sự cảm thấy đây không giống như gả nữ nhi, mà như tặng nữ nhi làm thiếp cho đối phương vậy. Hắn bình sinh gặp qua vô số trường hợp, thật đúng là chưa từng thấy hôn nhân nào như trò đùa thế này.
Trần Công Nhương nói xong, sai người lấy chén trà, đặt ở trước mặt Trần Vi. Trần Vi bưng bằng hai tay, đỏ mặt, bước rụt rè đi về phía Nhiễm Mẫn.
Khi không còn nhìn thấy y, toàn thân nàng ta mềm nhũn, tâm cũng bối rối tột đỉnh, cũng không biết vì sao, hiện tại nhìn nhìn thấy y, nàng ta theo trực giác giống như sống lại, tuy rằng khẩn trương, nhưng trào ra trong lòng đa phần là phấn khởi, là chờ mong, là ái mộ, là hận không thể phủ phục trước chân y.
Trần Vi đến trước người Nhiễm Mẫn, tư thái tuyệt vời mà thi lễ, chén trà trong tay được dâng lên quá đỉnh đầu. Ngẩng đầu lên, trên gương mặt xinh đẹp kích động đỏ au, hai mắt nàng ta sáng ngời, si ngốc nhìn y, nhẹ giọng nói: “Nhiễm tướng quân, mời uống trà.”
Giọng nói kéo dài, ánh mắt đưa tình.
Danh sách chương