Ánh mắt tinh anh này, sự trầm ổn chín chắn này, nếu bảo là A Phủ, ngài tin.
A Phủ kể lại đầu đuôi mình đã nhập vào thân xác Nam Viễn Vương ra sao: "Thần tội đáng muôn ch.ết, nhưng thần và Nam Viễn Vương đều có nỗi khổ riêng. Nam Viễn Vương sợ Huệ phi nương nương không chịu nổi đả kích quá lớn này..."
"Huệ phi có không chịu nổi thì cũng không đến nỗi như thế kia. Bộ dạng đó giống trúng tà hơn là chịu đả kích. Nói đi, có phải ngươi gây ra?"
"Chuyện này thần thật sự oan uổng!"
Vua rút bảo kiếm về, chắp tay quay lưng đi: "Cho dù chuyện của Huệ phi không liên quan đến ngươi, nhưng ngươi vẫn có lá gan lừa dối trẫm. Trẫm rất thất vọng."
Ngài cho A Phủ lui rồi lập tức soạn thánh chỉ, Nam Viễn Vương đi trấn giữ biên cương, không có lệnh không được về kinh.
"Thần khấu tạ long ân."
Ngài vẫn giữ thân phận Nam Viễn Vương này cho cậu, đuổi đi trấn giữ biên cương chẳng qua là cho cậu cơ hội lập công chuộc tội. A Phủ quay về cung Huệ phi cáo biệt bà ấy và đưa Khao Miêu đi, đụng phải Trần Long vẫn thấp thỏm chờ từ nãy.
"Ta vẫn là Nam Viễn Vương, không rớt đài như ngươi mong đợi rồi."
Cậu đi qua hắn bỏ lại một câu. Trần Long vất vả suy tính để vua mất sự tín nhiệm với cậu, nhưng sau vụ bắt được lão Tự tại Trần phủ, hắn cũng không được tín nhiệm như trước nữa. Dù có chối bay chối biến khuôn mặt biến dạng đó không phải lão Tự, hắn vẫn bị nghi ngờ.
Đêm nay vợ chồng A Phủ chuẩn bị khăn gói đi biên cương.
Lần trước đi trong vẻ vang, lần này là đi chịu phạt, nhưng cô lại thấy trong lòng nhẹ nhõm.
"Lần này cậu có bắt em ở lại cũng không được nhé. Hoàng thượng phạt cả nhà phải đi theo cậu chịu phạt, sau này bất cứ chuyện gì cũng không chia cắt được một nhà ba người chúng ta nữa!"
A Phủ nhìn hai mẹ con phấn khởi soạn đồ, cười bất đắc dĩ: "Có vẻ vui thế nhỉ? Chúng ta đi chịu phạt, không phải đi hưởng thụ đâu."
Cậu không muốn cô bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực rắc rối này chút nào. Nhưng biết làm sao được, bản thân cô đã là một nút thắt lớn trong vòng xoáy đó. Cậu tự hỏi mình, nếu thân thế của cô đúng là người hoàng tộc Lan Xang, thì cậu phải làm sao? Cậu sẽ buông tay để cô trở về với gốc gác của cô ư? Hai nước chiến tranh, để cô trở về không khác gì ly biệt không bao giờ gặp lại.
Hay cậu cứ ích kỉ giữ cô lại bên mình?
A Phủ ôm mớ tâm trạng rối bời đó cho đến lúc mẹ con Khao Miêu đã gói xong túi lớn túi nhỏ chất hết lên xe ngựa.
"Cậu ngơ ngẩn cái gì thế? Đi thôi!"
"Lên đó núi non hữu tình, cậu lại là đại gia bất động sản sở hữu cả một vùng đất. Cậu phải xây cho em chục cái villa thật hoành tráng đấy nhá!"
"Vi-la là cái gì?"
Cô vợ lanh chanh này cứ hay nói những câu lạ lùng làm cậu vắt óc suy luận cũng không hiểu nổi.
"À thì... là biệt thự, nói sao cho cậu hiểu nhỉ? À là lâu đài, cậu xây cho em chục cái lâu đài hoa lệ có được không?"
"Trăm cái cũng được."
A Phủ xoa đầu cô dịu dàng nói, nhìn cô tíu tít cười đùa với thằng Bờm, cậu càng nghiêng về lựa chọn ích kỉ giữ cô lại bên mình. Đi được một đoạn khá xa, mẹ con Khao Miêu thấm mệt nên thiu thiu ngủ.
A Phủ vuốt ve mái tóc của vợ con, chợt phát hiện tóc cô ướt sũng đầm đìa mồ hôi.
"Bé Miêu, em sao vậy?"
Khao Miêu không trả lời mà ngày càng chìm trong giấc ngủ mê mệt. Khuôn mặt cô nhăn lại nhíu mày, và càng lúc nét mặt cô càng thống khổ hơn. Bàn tay cô ướt đầm mồ hôi đưa lên túm chặt vị trí ngực trái nơi có trái tim. Tim của cô, nó đang đau cấu xé như hàng vạn mũi dao cắm khoét vào...
"Đau, đau quá..."
Đôi môi cô tái nhợt, cô đau cảm giác như từng nhát dao nhọn cứa khoét vào, rồi lại rút ra, rồi lại cắm khoét vào tim cô. Từng nhát từng nhát như vậy làm thân thể cô rúm ró co cụm lại, đau muốn tắt thở.
Ở một nơi nào đó cũng vào lúc này, công chúa Lan La đang điên cuồng cắm dao nhọn vào con hình nhân, cắm liên tục tới tấp. Cô ta nghiến răng nghiến lợi, trút hết mọi sự phẫn hận với Khao Miêu lên con hình nhân này.
"Mẹ ơi, mẹ sao vậy? Mẹ đừng có chuyện gì mà..."
Thằng Bờm khóc mếu xót xa, A Phủ cũng không biết làm gì ngoài ôm cô vào lòng xoa dịu những chỗ cô kêu đau. Nhưng vô ích vì phụ thuộc vào đầu bên kia ả công chúa Lan La khi nào mới chịu dừng động tác đâm con hình nhân.
"Tăng tốc lên cho ta! Chúng ta phải đến nhà tù trưởng càng nhanh càng tốt!"
Biểu hiện của cô giống như trúng bùa ngải, A Phủ không thể làm gì hơn là mau chóng đưa cô đến nơi nghỉ ngơi. Ông tù trưởng người Thái này quen thân với cậu, bản thân ông ấy cũng là một thầy mo.
"Cậu, có khi nào em sẽ ch.ết không..."
Khao Miêu đau đến nỗi thần trí mơ hồ, cô nhắm nghiền mắt thều thào hỏi.
Danh sách chương