"Nói bậy gì đó! Tôi nhất định tìm cách chữa cho em!"

Mê man đau đớn suốt nửa ngày đường, cuối cùng cũng tới được nhà tù trưởng.

"Cô ấy sao vậy?"

Tù trưởng xem xét thấy cô giống như trúng bùa, đôi mày ông ta cau lại. Ông sai người làm đi mời thầy thuốc đến xem cho cẩn thận, về phần mình thì ông để Khao Miêu vào phòng kín, đưa cho A Phủ trứng gà luộc bảo cậu cởi quần áo cô ra lăn khắp người.

Quả trứng lăn xong lởm chởm mọc ra những sợi tóc người khiến ai nấy đều lạnh gáy! Tù trưởng tiếp tục lấy cái áo Khao Miêu vừa thay ra, đem hơ đều một lượt trên ngọn lửa. Ông ta vốc nước đã làm phép vẩy vào chiếc áo, vẩy đến đâu túa ra những mẩu kim nhỏ nhọn hoắt đến đấy, cái nào cũng nhuốm một màu đỏ tươi gay mắt của máu...

"Cô ấy trúng ngải cậu A Phủ ạ, là ngải Xiêm. Tôi không rành về ngải của bọn nó nên không dám nói trước điều gì, chỉ biết dốc hết sức mà thôi."

Tù trưởng là một trong số ít người biết A Phủ đang ở trong thân xác Nam Viễn Vương.

"Trăm sự nhờ cậy ông, A Phủ nguyện dùng bất cứ giá nào để báo đáp."

"Giao tình giữa chúng ta còn phải nói những lời khách khí này sao? Cái mạng này của lão năm đó cũng là nhờ cậu cứu, coi như lão đang trả ơn cậu đi."

Tù trưởng vừa bắt tay vào lập đàn cúng giải ngải, vừa nói: "Nhưng kể cũng lạ, cô Khao Miêu làm gì mà gây thù chuốc oán với bọn Xiêm được chứ?"

"Là người bên nước Lan Xang."

A Phủ nói ra lời này căm giận như rít từ kẽ răng. Kể từ lúc tù trưởng nói đây là ngải Xiêm, cậu đã đoán ra tác giả trò hèn hạ này là ả công chúa đó. Lan Xang đang bị Đại Việt áp đảo, ắt phải dựa vào nước Xiêm.

Tù trưởng lập đàn cúng xong, lấy ra một con hình nhân, quấn cái áo của Khao Miêu mặc cho nó rồi nhẩm nhẩm khấn. Được một lúc thì con hình nhân rung lắc kịch liệt, trông nó như đang quằn quại rung lắc y hệt người thật, còn mơ hồ nghe tiếng người rú lên đau đớn, nghe kĩ thì rất giống giọng Khao Miêu.

Cứ như vậy phải đến cả canh giờ, cho đến khi tù trưởng "húng" lên một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, mặt ông ấy vã đầm mồ hôi, thì con hình nhân hết rung lắc trở lại như bình thường.

"Tù trưởng, ông có sao không?"

A Phủ lo lắng hỏi, sắc mặt ông ấy tái nhợt như vừa trải qua một trận thập tử nhất sinh. Tù trưởng lau vết máu bên khoé miệng, lắc đầu nói: "Tôi không sao, nghỉ ngơi chút là đỡ."

"Không đúng! Ông không khoẻ chút nào!"

Khao Miêu từ bên trong phòng kín yếu ớt đi ra, cô run rẩy đi đến trước mặt tù trưởng nói: "Ngải của người Xiêm chúng ta không rành, để giải được ngải cho tôi nhất định ông sẽ bị ngải quật lại, tổn hại sức khỏe của chính ông! Ông làm như vậy, tôi thật sự rất áy náy..."

Tù trưởng thở dài: "Đúng là lão không biết cách giải ngải này, lão chỉ dùng con hình nhân đó thế mạng cho cô. Nó sẽ thay cô chịu những cơn đau khi bị ngải hành. Chút hao tổn sức khỏe này, cùng lắm là mất vài năm tuổi thọ, lão tự nguyện nhận lấy. Xin cô cậu đừng áy náy, cho lão trả ơn cứu mạng của cậu A Phủ."

Vợ chồng A Phủ cảm kích tạ ơn. Tù trưởng giữ họ ở lại đến hôm sau, rồi cậu đưa vợ con đến doanh trại của mình.

"Cậu à, em sợ lắm."

Đêm nay, dưới ánh trăng sáng vằng vặc, hai người ngồi bên nhau trước đống lửa bập bùng.

"Sợ cái gì?"

"Sợ một ngày nào đó, phát hiện dòng máu chảy trong người mình không phải là của con dân Đại Việt."

Cánh tay đang đốt lửa của A Phủ cứng ngắc, điều cô nói cũng chính là điều cậu lo sợ. Chỉ là cậu không dám nói ra trước mặt cô.

"Nếu thật sự có ngày đó, em sẽ bỏ tôi về với gốc gác của mình sao?"

Lúc nói ra lời này, ánh mắt cậu buồn rười rượi. Khao Miêu cũng cay cay sống mũi, cô kiên quyết nói:

"Không! Em là người Đại Việt! Sẽ không có ngày đó!"

Nếu cô có là người của hoàng tộc Lan Xang thật, cô cũng tự lừa mình dối người là không phải. Cô không đủ dũng khí chấp nhận sự thật này.

"Đồ ngốc, nếu em là công chúa Lan Xang thật, tôi sẽ xin hoàng thượng cầu thân em. Không cần phải tự chối bỏ gốc gác của mình, làm khổ mình như vậy."

Cậu ôm cô vào lòng, hai người tận hưởng giây phút yên bình hiếm hoi giữa cuộc chiến. Đằng xa những con đom đóm bay lượn phát ra ánh sáng xanh lập loè, che giấu cho những đôi mắt xanh thâm độc ẩn mình trong tối.

Ở một nơi khác, công chúa Lan La đang điên cuồng đâm dao nhọn vào hình nhân.

"Công chúa, đây là bức chân dung Nam Viễn Vương của Đại Việt."

Thuộc hạ vào bẩm báo, Lan La hậm hực giật lấy bức tranh, kênh kiệu mở ra xem. Tình hình chiến sự Đại Việt đang thắng, vua Lan Xang đang có ý đưa cô ta sang Đại Việt hoà thân để giữ hoà hảo hai nước.

Lan La tìm hiểu các vị thân vương hoàng tộc của Đại Việt, chỉ có vị Nam Viễn Vương này là chưa lấy vợ. Nếu có hoà thân thì tám chín phần là gả cho người này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện