Nghe những lời này Lan La cau mày: "Tưởng ghê gớm thế nào, mấy thứ dơ dáy đó bổn công chúa sao có thể dính dáng tới?"
Con nô tì cũng cho là phải, công chúa cành vàng lá ngọc, ai mà dám hành hạ thân xác công chúa, càng không có chuyện mấy thứ ô uế chạm đến tay công chúa được. Lan La si mê nhìn bức chân dung của Nam Viễn Vương, cô ta suy nghĩ cân nhắc cả đêm rồi quyết định viết thư hồi đáp thầy Pom.
Trong thư thầy Pom nói ông ta đã đích thân sang Lan Xang để luyện ngải cho cô ta.
Nam Viễn Vương nặng tình với con nhỏ Khao Miêu đáng ghét đó, muốn giữ chân ngài ấy bên mình có lẽ cô ta phải dùng đến thứ bùa yêu, ngải tình này. Còn có thứ ngải mà lần trước yểm lên người Khao Miêu nữa, cô ta cũng phải cần đến để phòng Nam Viễn Vương có thêm những cô vợ khác.
Ngày mùng mười tháng tám cuối cùng cũng tới.
Công chúa Lan La ngồi trong kiệu lớn tám người khiêng, khởi hành từ sớm tinh mơ. Bởi gả sang Đại Việt nên trang phục mặc trên người cũng là trang phục của phụ nữ Đại Việt. Lan La mới trải qua bảy ngày bảy đêm luyện ngải yêu cùng lão thầy Pom, cộng với phải vượt đường xa vất vả và mặc trang phục của Đại Việt không quen, cô ta thấy thân thể hơi mệt mỏi.
Ngồi trong kiệu, Lan La cảm nhận được một mùi hương nồng nồng quanh quẩn bên mũi. Khuôn mặt cô ta trắng bệch, mùi này sao giống mùi mê hương mà con Cúc chế quá vậy? Không đúng, con Cúc sau lần trộm được chín sợi tóc của Khao Miêu, chẳng phải đã bị thuộc hạ của cô ta gi.ết để bịt miệng rồi sao? Mùi hương này ở đâu ra? Con Cúc hiện hồn về báo oán cô ta ư? Lan La quanh quẩn với mớ suy nghĩ lo sợ đó, gục xuống thiếp đi lúc nào không hay.
Toàn bộ quá trình rước dâu đều do Nam Viễn Vương phụ trách. Lan La vừa sang đến địa phận Đại Việt chưa được bao lâu, lập tức có một toán cướp ùa tới tấn công đoàn người, tung hoả mù che mắt đoàn rước dâu. Trong khung cảnh hỗn loạn khói bay mịt mù đó, Lan La trong kiệu lớn hôn mê bất tỉnh bị tráo sang một cái kiệu nhỏ khác đưa đi mà không ai hay.
Lại nói Khao Miêu cũng được đưa lên kiệu rước về Nam Viễn Vương phủ. Cô ngồi trong kiệu hồi hộp, đôi tay bấu chặt vào nhau đầy căng thẳng. Bộ đồ cô mặc trên người rất thơm, thơm mùi rất kỳ lạ. Ngồi được một lúc thì đôi tay cô thả lỏng dần, mí mắt nặng nề, cô không nhịn được mà gục ngủ thiếp đi mất...
"Mợ ơi, mau dậy thôi, đến giờ lành rồi."
Giọng nói của con Đậu đánh thức Khao Miêu tỉnh dậy. Cô mơ màng mở mắt, con Đậu dìu cô bước xuống kiệu đi vào cửa chính Nam Viễn Vương phủ. Cùng lúc đó cô thấy một cái kiệu nhỏ đi vào vương phủ bằng cửa sau.
"Hôm nay vương gia còn cưới thêm thiếp thất nữa à?"
"Dạ, cưới thêm một thứ phi. Mợ đừng bận tâm, là hoàng thượng ban hôn nên cậu không thể từ chối thôi, chẳng yêu thương gì đâu."
Đứng trước cửa chính, A Phủ đã đứng chờ sẵn. Cậu giơ tay nắm tay cô, nở nụ cười rạng rỡ và yêu chiều. Khao Miêu nóng mặt cúi đầu, tim đập lỡ một nhịp.
Thế nhưng cô lại nghe loáng thoáng những người dân vây xem đám rước dâu, họ xì xào gọi cô là công chúa? Càng đi vào trong lại càng thấy ai cũng gọi cô là công chúa, từ người hầu của vương phủ cho đến khách khứa.
Choáng nhất là, người ngồi trên chủ vị - Huệ phi mẹ ruột của Nam Viễn Vương, bà ấy nghe những người khác gọi cô là công chúa mà cũng không có ý kiến gì!
Chuyện này là sao?
A Phủ có kể cho cô nghe chuyện quá khứ, có thể thân thế thật sự của cô là công chúa Lan Xang. Nhưng ngoài cô và A Phủ có ai biết chuyện này đâu?
Cô ngơ ngác ở đó, không có A Phủ nhắc nhở hành lễ thì đã khiến khách khứa chê cười.
"Ngài... ngài dám công bố với bên ngoài tôi là công chúa Lan Xang?"
Trong lúc hai người giao bái, cô nghiến răng hỏi cậu.
"Cũng không hẳn là thế, mà thôi cứ coi là thế đi."
A Phủ thủng thẳng đáp, đôi môi ẩn sau lớp mặt nạ thoáng nhếch nhẹ cười. Hôm nay để cưới được cô làm vợ cả vào cửa, cậu đã liều lĩnh đánh tráo cô với công chúa Lan La. Thành ra Khao Miêu được rước vào vương phủ với thân phận công chúa - vợ cả, còn Lan La chỉ được đưa vào qua cửa sau với thân phận thứ phi - vợ bé.
Lan La tỉnh dậy có phát hiện thì cũng không dám kêu ai. Bởi làm lớn chuyện ra, thân phận công chúa giả của cô ta sẽ bị bại lộ. Cũng may là Huệ phi chịu hùa theo kế hoạch liều lĩnh này của cậu. Còn bên phía hoàng thượng thì... cậu chuẩn bị vào cung nhận tội thôi.
Khao Miêu bước vào phòng tân hôn ngồi chờ. Cô nhìn ngắm một lượt căn phòng hoa lệ, cảm giác như một giấc mơ. Một lúc lâu sau con Đậu đi vào, trên mặt nó hiện rõ nét bực bội.
"Ả công chúa giả kia đúng là phiền muốn ch.ết, tỉnh rồi la hét ầm ĩ như mụ điên!"
Con nô tì cũng cho là phải, công chúa cành vàng lá ngọc, ai mà dám hành hạ thân xác công chúa, càng không có chuyện mấy thứ ô uế chạm đến tay công chúa được. Lan La si mê nhìn bức chân dung của Nam Viễn Vương, cô ta suy nghĩ cân nhắc cả đêm rồi quyết định viết thư hồi đáp thầy Pom.
Trong thư thầy Pom nói ông ta đã đích thân sang Lan Xang để luyện ngải cho cô ta.
Nam Viễn Vương nặng tình với con nhỏ Khao Miêu đáng ghét đó, muốn giữ chân ngài ấy bên mình có lẽ cô ta phải dùng đến thứ bùa yêu, ngải tình này. Còn có thứ ngải mà lần trước yểm lên người Khao Miêu nữa, cô ta cũng phải cần đến để phòng Nam Viễn Vương có thêm những cô vợ khác.
Ngày mùng mười tháng tám cuối cùng cũng tới.
Công chúa Lan La ngồi trong kiệu lớn tám người khiêng, khởi hành từ sớm tinh mơ. Bởi gả sang Đại Việt nên trang phục mặc trên người cũng là trang phục của phụ nữ Đại Việt. Lan La mới trải qua bảy ngày bảy đêm luyện ngải yêu cùng lão thầy Pom, cộng với phải vượt đường xa vất vả và mặc trang phục của Đại Việt không quen, cô ta thấy thân thể hơi mệt mỏi.
Ngồi trong kiệu, Lan La cảm nhận được một mùi hương nồng nồng quanh quẩn bên mũi. Khuôn mặt cô ta trắng bệch, mùi này sao giống mùi mê hương mà con Cúc chế quá vậy? Không đúng, con Cúc sau lần trộm được chín sợi tóc của Khao Miêu, chẳng phải đã bị thuộc hạ của cô ta gi.ết để bịt miệng rồi sao? Mùi hương này ở đâu ra? Con Cúc hiện hồn về báo oán cô ta ư? Lan La quanh quẩn với mớ suy nghĩ lo sợ đó, gục xuống thiếp đi lúc nào không hay.
Toàn bộ quá trình rước dâu đều do Nam Viễn Vương phụ trách. Lan La vừa sang đến địa phận Đại Việt chưa được bao lâu, lập tức có một toán cướp ùa tới tấn công đoàn người, tung hoả mù che mắt đoàn rước dâu. Trong khung cảnh hỗn loạn khói bay mịt mù đó, Lan La trong kiệu lớn hôn mê bất tỉnh bị tráo sang một cái kiệu nhỏ khác đưa đi mà không ai hay.
Lại nói Khao Miêu cũng được đưa lên kiệu rước về Nam Viễn Vương phủ. Cô ngồi trong kiệu hồi hộp, đôi tay bấu chặt vào nhau đầy căng thẳng. Bộ đồ cô mặc trên người rất thơm, thơm mùi rất kỳ lạ. Ngồi được một lúc thì đôi tay cô thả lỏng dần, mí mắt nặng nề, cô không nhịn được mà gục ngủ thiếp đi mất...
"Mợ ơi, mau dậy thôi, đến giờ lành rồi."
Giọng nói của con Đậu đánh thức Khao Miêu tỉnh dậy. Cô mơ màng mở mắt, con Đậu dìu cô bước xuống kiệu đi vào cửa chính Nam Viễn Vương phủ. Cùng lúc đó cô thấy một cái kiệu nhỏ đi vào vương phủ bằng cửa sau.
"Hôm nay vương gia còn cưới thêm thiếp thất nữa à?"
"Dạ, cưới thêm một thứ phi. Mợ đừng bận tâm, là hoàng thượng ban hôn nên cậu không thể từ chối thôi, chẳng yêu thương gì đâu."
Đứng trước cửa chính, A Phủ đã đứng chờ sẵn. Cậu giơ tay nắm tay cô, nở nụ cười rạng rỡ và yêu chiều. Khao Miêu nóng mặt cúi đầu, tim đập lỡ một nhịp.
Thế nhưng cô lại nghe loáng thoáng những người dân vây xem đám rước dâu, họ xì xào gọi cô là công chúa? Càng đi vào trong lại càng thấy ai cũng gọi cô là công chúa, từ người hầu của vương phủ cho đến khách khứa.
Choáng nhất là, người ngồi trên chủ vị - Huệ phi mẹ ruột của Nam Viễn Vương, bà ấy nghe những người khác gọi cô là công chúa mà cũng không có ý kiến gì!
Chuyện này là sao?
A Phủ có kể cho cô nghe chuyện quá khứ, có thể thân thế thật sự của cô là công chúa Lan Xang. Nhưng ngoài cô và A Phủ có ai biết chuyện này đâu?
Cô ngơ ngác ở đó, không có A Phủ nhắc nhở hành lễ thì đã khiến khách khứa chê cười.
"Ngài... ngài dám công bố với bên ngoài tôi là công chúa Lan Xang?"
Trong lúc hai người giao bái, cô nghiến răng hỏi cậu.
"Cũng không hẳn là thế, mà thôi cứ coi là thế đi."
A Phủ thủng thẳng đáp, đôi môi ẩn sau lớp mặt nạ thoáng nhếch nhẹ cười. Hôm nay để cưới được cô làm vợ cả vào cửa, cậu đã liều lĩnh đánh tráo cô với công chúa Lan La. Thành ra Khao Miêu được rước vào vương phủ với thân phận công chúa - vợ cả, còn Lan La chỉ được đưa vào qua cửa sau với thân phận thứ phi - vợ bé.
Lan La tỉnh dậy có phát hiện thì cũng không dám kêu ai. Bởi làm lớn chuyện ra, thân phận công chúa giả của cô ta sẽ bị bại lộ. Cũng may là Huệ phi chịu hùa theo kế hoạch liều lĩnh này của cậu. Còn bên phía hoàng thượng thì... cậu chuẩn bị vào cung nhận tội thôi.
Khao Miêu bước vào phòng tân hôn ngồi chờ. Cô nhìn ngắm một lượt căn phòng hoa lệ, cảm giác như một giấc mơ. Một lúc lâu sau con Đậu đi vào, trên mặt nó hiện rõ nét bực bội.
"Ả công chúa giả kia đúng là phiền muốn ch.ết, tỉnh rồi la hét ầm ĩ như mụ điên!"
Danh sách chương