"Khao! Miêu!" - Hai tiếng được Lan La căm hận rít ra từ kẽ răng.
Tuy cô không nhớ gì nhưng theo lời kể của A Phủ, ả Lan La này luôn tìm cách truy sát cô mà không thành. Cô ta hận cô thấu xương. Cũng may đã được A Phủ kể lại chuyện quá khứ, Khao Miêu bước lên dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Lan La:
"Công chúa giả, nín miệng lại, làm ta thấy rất điếc tai."
Nghe xong câu này, vẻ mặt Lan La nhìn cô như nhìn thấy quỷ. Cô ta ngã phịch xuống đất, cả người run lẩy bẩy. Gia đinh muốn giải cô ta về thì cô ta gạt phăng đi, tự mình chạy về Lan viện của mình, trên môi nở nụ cười âm hiểm.
Cũng may là ngày đó cô ta chưa dại dột vứt con hình nhân được quấn chín sợi tóc của Khao Miêu đi. Cô ta tưởng Khao Miêu đã ch.ết nên nhúng nó vào nước, còn lấy một hòn đá nhọn xiên vào giữa bụng con hình nhân, đưa cho lão thầy Pom bảo quản. Cô ta không biết thực hư Khao Miêu có giải được ngải không, nhưng cứ làm vậy để hả cơn tức.
Lan La quay về phòng, hậm hực viết thư cho lão thầy Pom: "Khao Miêu còn sống. Ông biết phải làm gì với chín sợi tóc của nó rồi đấy."
Rồi cô ta đứng trước gương, uốn éo vuốt ve thân thể thoang thoảng mùi hương ngải của mình. Đêm nay chắc chắn Nam Viễn Vương sẽ ngủ lại phòng Khao Miêu, không được, cô ta phải tìm cách dụ ngài ấy qua phòng mình.
"Mang bức thư này giao cho người của mình, gửi tới lão thầy Pom."
Lan La giao việc cho con nô tì rồi lấy ra một vật trông như thang thuốc. Nhưng bên trong không phải thuốc mà là máu kinh đã phơi khô và được lão thầy Pom luyện thành bùa. Cô ta sẽ đem pha nó vào đồ ăn thức uống của Nam Viễn Vương.
Tiệc tan, A Phủ đi về phòng Khao Miêu. Trên người cậu nồng đậm mùi rượu, ánh mắt vẫn lạnh lùng sắc bén nhưng có thêm mấy phần mơ màng, vô tình tăng thêm sức hút của người đàn ông. Mở cửa bước vào phòng, trông thấy khuôn mặt buồn thiu vì phải chờ lâu của Khao Miêu, cậu bật cười thành tiếng, ánh mắt dịu dàng như tan ra nước.
"Đúng thật là! Nào cậu cẩn thận kẻo ngã."
Khao Miêu đi tới đỡ A Phủ, uống say đến mềm cả người, có vẻ hôm nay cậu rất vui.
"Nào nào uống rượu giao bôi rồi còn động phòng chứ hả?"
A Phủ cười vô lại nhéo đôi má bầu bĩnh của cô, cô bất lực than: "Cho cậu thả lỏng khi ở cạnh tôi thôi đấy. Ở cạnh người phụ nữ khác mà say khướt thế này, khéo người ta bỏ bùa cậu cũng không biết đâu."
Hai người cạn rượu, A Phủ đang cởi bỏ lớp trang phục nặng nề trên người Khao Miêu thì nghe bên ngoài có tiếng kinh hô:
"Vương gia! Không hay rồi, Lan viện đang bốc cháy!"
Ngọn lửa sáng bừng một góc trong vương phủ, sắc mặt A Phủ nặng nề. Tuy cô ta là công chúa giả nhưng trong mắt hoàng thượng vẫn là công chúa thật, lúc này cô ta chưa thể ch.ết.
"Em ở đây chờ một chút, tôi sẽ quay về ngay!"
A Phủ không muốn Khao Miêu đi tới đám cháy nguy hiểm nên chỉ một mình ra khỏi phòng, dẫn theo người đi tới Lan viện.
Lan La cố tình phóng hoả dụ vương gia tới nên chú tớ cô ta không có ai thiệt mạng. Chỉ mệt người của A Phủ vất vả dập lửa, ai nấy đều vã đầm mồ hôi, mặt mũi ám khói lửa xám xịt.
Cô ta làm bộ suy yếu nằm trên giường, A Phủ đứng cách xa cô ta như bệnh dịch, không thèm nhìn lấy một cái, chỉ lạnh lùng phân phó người hầu: "Mời thầy lang đến xem cho cô ta."
Nghe vậy cô ta liền xuống giường, lao đến quỳ mọp dưới chân cậu khóc đến thương tâm: "Vương gia, không cần gọi thầy lang đâu! Chỉ cần có ngài ở bên, đối với thiếp không khác gì tiên dược cả!"
"Thiếp không oán trách chuyện ngài đánh tráo cô dâu, chỉ cần cho thiếp ở bên hầu hạ ngài, thiếp cũng mãn nguyện rồi."
A Phủ nhấc chân tránh đi bàn tay của Lan La, cười lạnh: "Cô cũng có tư cách để oán trách sao?"
Nét mặt Lan La sượng trân, nhưng rất nhanh lấy lại nước mắt tiếp tục khóc lóc: "Xin ngài đừng vô tình như vậy! Lúc mới sinh bị bế nhầm cũng đâu phải lỗi của thiếp? Thiếp cũng không cố tình chiếm mất thân phận của Khao Miêu mà."
"Không cố tình, vậy thì tự mình đứng trước hoàng tộc Lan Xang, thừa nhận mình là công chúa giả đi?"
A Phủ ném ra một câu vô tình lạnh lẽo khiến Lan La nín họng luôn. Mãi một lúc sau mới nghĩ ra câu từ để nói tiếp:
"Làm vậy hoàng tộc Lan Xang sẽ lấy mạng thiếp mất! Chỉ vì bị bế nhầm mà phải mất mạng sao, xin ngài rủ lòng thương cho thiếp một con đường sống sót! Nguyện làm trâu ngựa làm việc cho vương gia suốt đời."
A Phủ không nói gì, trong lòng đã có sự tính toán. Công chúa Lan Xang sang hoà thân, thực chất chỉ là một con tin của Đại Việt mà thôi. Nếu hai nước xảy ra tranh chấp, người nào mang thân phận công chúa này sẽ bị đem ra làm con tin để uy hiếp Lan Xang.
Cậu sẽ nuôi Lan La làm kẻ thế thân cho Khao Miêu những lúc nguy hiểm đó. Khao Miêu vẫn là chính thất của cậu, ngộ nhỡ có ngày Đại Việt dùng công chúa Lan Xang làm con tin, thì sẽ đem Lan La ra.
Tuy cô không nhớ gì nhưng theo lời kể của A Phủ, ả Lan La này luôn tìm cách truy sát cô mà không thành. Cô ta hận cô thấu xương. Cũng may đã được A Phủ kể lại chuyện quá khứ, Khao Miêu bước lên dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Lan La:
"Công chúa giả, nín miệng lại, làm ta thấy rất điếc tai."
Nghe xong câu này, vẻ mặt Lan La nhìn cô như nhìn thấy quỷ. Cô ta ngã phịch xuống đất, cả người run lẩy bẩy. Gia đinh muốn giải cô ta về thì cô ta gạt phăng đi, tự mình chạy về Lan viện của mình, trên môi nở nụ cười âm hiểm.
Cũng may là ngày đó cô ta chưa dại dột vứt con hình nhân được quấn chín sợi tóc của Khao Miêu đi. Cô ta tưởng Khao Miêu đã ch.ết nên nhúng nó vào nước, còn lấy một hòn đá nhọn xiên vào giữa bụng con hình nhân, đưa cho lão thầy Pom bảo quản. Cô ta không biết thực hư Khao Miêu có giải được ngải không, nhưng cứ làm vậy để hả cơn tức.
Lan La quay về phòng, hậm hực viết thư cho lão thầy Pom: "Khao Miêu còn sống. Ông biết phải làm gì với chín sợi tóc của nó rồi đấy."
Rồi cô ta đứng trước gương, uốn éo vuốt ve thân thể thoang thoảng mùi hương ngải của mình. Đêm nay chắc chắn Nam Viễn Vương sẽ ngủ lại phòng Khao Miêu, không được, cô ta phải tìm cách dụ ngài ấy qua phòng mình.
"Mang bức thư này giao cho người của mình, gửi tới lão thầy Pom."
Lan La giao việc cho con nô tì rồi lấy ra một vật trông như thang thuốc. Nhưng bên trong không phải thuốc mà là máu kinh đã phơi khô và được lão thầy Pom luyện thành bùa. Cô ta sẽ đem pha nó vào đồ ăn thức uống của Nam Viễn Vương.
Tiệc tan, A Phủ đi về phòng Khao Miêu. Trên người cậu nồng đậm mùi rượu, ánh mắt vẫn lạnh lùng sắc bén nhưng có thêm mấy phần mơ màng, vô tình tăng thêm sức hút của người đàn ông. Mở cửa bước vào phòng, trông thấy khuôn mặt buồn thiu vì phải chờ lâu của Khao Miêu, cậu bật cười thành tiếng, ánh mắt dịu dàng như tan ra nước.
"Đúng thật là! Nào cậu cẩn thận kẻo ngã."
Khao Miêu đi tới đỡ A Phủ, uống say đến mềm cả người, có vẻ hôm nay cậu rất vui.
"Nào nào uống rượu giao bôi rồi còn động phòng chứ hả?"
A Phủ cười vô lại nhéo đôi má bầu bĩnh của cô, cô bất lực than: "Cho cậu thả lỏng khi ở cạnh tôi thôi đấy. Ở cạnh người phụ nữ khác mà say khướt thế này, khéo người ta bỏ bùa cậu cũng không biết đâu."
Hai người cạn rượu, A Phủ đang cởi bỏ lớp trang phục nặng nề trên người Khao Miêu thì nghe bên ngoài có tiếng kinh hô:
"Vương gia! Không hay rồi, Lan viện đang bốc cháy!"
Ngọn lửa sáng bừng một góc trong vương phủ, sắc mặt A Phủ nặng nề. Tuy cô ta là công chúa giả nhưng trong mắt hoàng thượng vẫn là công chúa thật, lúc này cô ta chưa thể ch.ết.
"Em ở đây chờ một chút, tôi sẽ quay về ngay!"
A Phủ không muốn Khao Miêu đi tới đám cháy nguy hiểm nên chỉ một mình ra khỏi phòng, dẫn theo người đi tới Lan viện.
Lan La cố tình phóng hoả dụ vương gia tới nên chú tớ cô ta không có ai thiệt mạng. Chỉ mệt người của A Phủ vất vả dập lửa, ai nấy đều vã đầm mồ hôi, mặt mũi ám khói lửa xám xịt.
Cô ta làm bộ suy yếu nằm trên giường, A Phủ đứng cách xa cô ta như bệnh dịch, không thèm nhìn lấy một cái, chỉ lạnh lùng phân phó người hầu: "Mời thầy lang đến xem cho cô ta."
Nghe vậy cô ta liền xuống giường, lao đến quỳ mọp dưới chân cậu khóc đến thương tâm: "Vương gia, không cần gọi thầy lang đâu! Chỉ cần có ngài ở bên, đối với thiếp không khác gì tiên dược cả!"
"Thiếp không oán trách chuyện ngài đánh tráo cô dâu, chỉ cần cho thiếp ở bên hầu hạ ngài, thiếp cũng mãn nguyện rồi."
A Phủ nhấc chân tránh đi bàn tay của Lan La, cười lạnh: "Cô cũng có tư cách để oán trách sao?"
Nét mặt Lan La sượng trân, nhưng rất nhanh lấy lại nước mắt tiếp tục khóc lóc: "Xin ngài đừng vô tình như vậy! Lúc mới sinh bị bế nhầm cũng đâu phải lỗi của thiếp? Thiếp cũng không cố tình chiếm mất thân phận của Khao Miêu mà."
"Không cố tình, vậy thì tự mình đứng trước hoàng tộc Lan Xang, thừa nhận mình là công chúa giả đi?"
A Phủ ném ra một câu vô tình lạnh lẽo khiến Lan La nín họng luôn. Mãi một lúc sau mới nghĩ ra câu từ để nói tiếp:
"Làm vậy hoàng tộc Lan Xang sẽ lấy mạng thiếp mất! Chỉ vì bị bế nhầm mà phải mất mạng sao, xin ngài rủ lòng thương cho thiếp một con đường sống sót! Nguyện làm trâu ngựa làm việc cho vương gia suốt đời."
A Phủ không nói gì, trong lòng đã có sự tính toán. Công chúa Lan Xang sang hoà thân, thực chất chỉ là một con tin của Đại Việt mà thôi. Nếu hai nước xảy ra tranh chấp, người nào mang thân phận công chúa này sẽ bị đem ra làm con tin để uy hiếp Lan Xang.
Cậu sẽ nuôi Lan La làm kẻ thế thân cho Khao Miêu những lúc nguy hiểm đó. Khao Miêu vẫn là chính thất của cậu, ngộ nhỡ có ngày Đại Việt dùng công chúa Lan Xang làm con tin, thì sẽ đem Lan La ra.
Danh sách chương