Thời gian hai năm có thể thay đổi cái gì? Đối với người vô tư như Nguy Dã mà nói, đó chỉ là một cái búng tay hay một cái chớp mắt, trong đầu hắn vẫn còn nhớ rõ bộ dáng thời thiếu niên của sói con.
Nhưng hai năm, đủ khiến thiếu niên ngây ngô đó trưởng thành.
Hải Sâm trong kí ức trùng lặp với người đàn ông ở trước mặt, làm Nguy Dã không khỏi hoảng hốt.
Đường nét khuôn mặt y càng thâm thúy, góc cạnh rõ ràng, dưới mày kiếm là đôi mắt màu lục sâu không thấy đáy.
Dáng người đĩnh bạt khoác quân trang, Nguy Dã phải cố gắng ngẩng đầu lên mới có thể nhìn y.
Hải Sâm mở miệng, giọng nói cũng càng trầm thấp: "Sao lại trở thành như vậy?"
Nguy Dã há miệng thở dốc, nhẹ nhàng "A" một tiếng.
Cơ thể kiệt sức ngồi ở chân tường, vẻ mặt có chút mờ mịt khi chợt gặp lại người quen cũ, áo sơ mi trắng dán vào trên da thịt ửng hồng, tóc đen mướt mồ hôi rũ ở trên trán.
Mang vài phần cảm giác nghèo túng khi "Phong thuỷ thay đổi".
Đứng ở góc độ từ trên cao nhìn xuống này, khiến Nguy Dã không khỏi hoài nghi ý nghĩa trong câu hỏi của y.
Tên nhóc này sẽ không vui sướng khi người gặp nạn đấy chứ, anh cũng có ngày hôm nay?
Không đợi hắn trả lời, Hải Sâm đã ngồi xổm xuống trước mặt hắn, đem hắn ôm lên.
Nguy Dã theo bản năng bám lấy bờ vai của y, sờ đến cơ bắp rắn chắc nơi cánh tay.
...... Được rồi, đã không còn là nhóc con nữa.
Hải Sâm ôm hắn bước nhanh ra khỏi hẻm nhỏ, bên ngoài đang có người lảng vảng tìm kiếm omega động dục, y xoè bàn tay năm ngón, che mặt người mình đang ôm trong ngực, chặn lại những ánh mắt tò mò.
Bàn tay mang vết chai cọ vào gò má mềm mại, lông mi Nguy Dã run rẩy, cảm giác ngứa ngáy làm bàn tay Hải Sâm thu lại, rồi đột nhiên che kĩ hơn, gần như chặn toàn bộ ánh nắng trên đỉnh đầu hắn.
Giọng nói rầu rĩ của Nguy Dã truyền ra từ dưới lòng bàn tay y: "Anh dẫn tôi đi đâu?"
Hải Sâm không nói chuyện, đem hắn nhét vào trong chiếc xe đang dừng ở ven đường, bản thân thì vững vàng ngồi bên cạnh hắn, xoạch một tiếng, tất cả cửa xe đều bị khoá lại.
Nguy Dã: "......"
Sao giống áp giải phạm nhân thế.
Xe tự động chạy đi, khung cảnh ngoài cửa sổ chuyển động, sự chú ý của Nguy Dã cũng nhanh chóng bị phân tán.
Hắn cười hai tiếng, vui mừng cho Hải Sâm: "Giờ anh thật giàu có, chiếc xe này cũng rất quý giá."
Hải Sâm nhàn nhạt nói: "Tặng em."
Nguy Dã nuốt nước bọt.
Tuy rằng rất muốn, nhưng luôn cảm thấy kì kì.
Hắn nhìn sườn mặt lạnh lùng của Hải Sâm, trải qua rèn luyện trong quân đội, sự hung lệ như chó sói trong mắt y đã thu liễm lại, lắng đọng thành sự thâm trầm khó có thể nhìn thấu.
Từ lúc gặp mặt, y chẳng hề có phản ứng vui sướng khi lâu ngày gặp lại, nói xong một câu, cũng không đề cập tới việc hắn rời đi mà chẳng từ biệt.
Xe chạy vào một chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố, được trang trí đẹp mắt, nằm ở vị trí đắc địa, thoạt nhìn không hề rẻ.
Nguy Dã lần này không dám mở miệng, sợ mình vừa hỏi, Hải Sâm lại nói một câu "Tặng em".
Sau khi vào nhà, Hải Sâm mang quần áo cùng khăn lông cho hắn, đưa hắn vào phòng tắm, lại tự mình giúp hắn pha nước ấm xong mới đóng cửa đi ra ngoài.
Nguy Dã cởi quần áo ẩm ướt trên người, bước vào bồn nước ấm. Hắn nói thầm: "Đứa nhỏ đã trưởng thành, càng ngày càng khó giao lưu."
"Em còn xem cậu ta là trẻ con?" Tuy rằng trong lòng 001 thấy khó chịu, nhưng vì nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ đành phải nói: "Phải công lược."
Nguy Dã thầm ngượng ngùng: "Làm ơn, em cũng không phải cầm thú, nuôi lâu như vậy, tâm tính nhất thời khó thay đổi được."
Hắn vừa tắm vừa cùng hệ thống nói chuyện phiếm, rửa sạch mồ hôi cùng cát bụi trên người, rồi bước ra khỏi bồn tắm.
001 nhắc nhở hắn: "Cẩn thận dưới chân."
Nguy Dã đang phân tâm, thì chân vướng phải thành bồn tắm.
May mà thân thủ của hắn tốt, khi ngã xuống một tay chống trên mặt đất, lúc chuẩn bị đứng lên, lại không ngờ dưới tay có vệt nước --
Điều khiển được cơ giáp, giết được thủ lĩnh quân phản loạn, lại thua trong phòng tắm.
Nguy Dã tức giận đến dùng tay đấm xuống mặt đất: "Đệt!"
Sớm biết thế này thì sẽ không sử dụng đạo cụ xui xẻo kia!
001 kịp thời mở chế độ chặn cảm giác đau cho hắn, nhìn thấy trên người hắn có vết bầm tím do té ngã thì đau lòng: "Trên mặt đất lạnh, mau đứng lên."
Nguy Dã chưa kịp bò dậy, cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, Hải Sâm đã xông vào.
Thân thể nhẹ đi, trời đất quay cuồng, hắn bị bế lên đặt ở trên giường.
"Quần áo......" Hắn duỗi tay lấy quần áo, muốn che khuất cơ thể lạnh băng của mình, nhưng bị Hải Sâm đè tay lại: "Để tôi xem em có bị thương ở đâu không."
Làn da của Nguy Dã trắng nõn, vết bầm tím do bị té càng hiện rõ, ánh mắt Hải Sâm dừng ở trên đùi hắn hơi lóe, ngón tay siết chặt, chậm rãi đem tay hắn cầm trong lòng bàn tay. Dù tùy tiện đến mấy, cũng khó có thể thản nhiên khi đang loã thể. Tuy rằng trước kia bọn họ từng cùng tắm cùng ngủ, nhưng đó là khi Hải Sâm còn nhỏ.
Nguy Dã bị nhìn đến nhịn không được nhẹ nhàng cuộn tròn hai chân, một bàn tay bị nắm lấy, hắn tự nhiên thấy bất an, nâng lên một cái tay khác đẩy mặt y ra: "Này, vết thương nhỏ xíu thế này anh không cần phải xem."
Khi còn là thiếu niên Hải Sâm cũng từng tri kỷ hầu hạ hắn, nhưng sau khi trưởng lại làm việc này, cảm giác trở nên hoàn toàn khác.
Đối mặt với Alpha cao lớn trước mắt, Nguy Dã nói không ra hai chữ: "Hiếu thảo".
Hắn mơ hồ ngửi thấy pheromene của Alpha, mùi hương mát lạnh của cánh đồng tuyết, càng dựa gần, càng có cảm giác xâm lược khó có thể xem nhẹ.
Chỉ là vết bầm, với thể chất cấp S rất nhanh liền sẽ tiêu tán.
Hải Sâm bị hắn đẩy nhẹ sườn mặt qua một bên, cụp mắt xuống, đem khăn tắm đưa cho hắn.
Những ngày sau đó, Nguy Dã liền ở chỗ Hải Sâm. Không thể không nói, ở cùng một người có thực lực mạnh mẽ, sinh hoạt trở nên nhẹ nhàng không ít.
Hải Sâm tựa như đang bảo vệ trân bảo mà mình đánh mất nhưng tìm lại được, lại như đang một lần nữa giam giữ tội phạm từng có tiền án vượt ngục, dù có việc phải ra ngoài cũng sẽ đem các thiết bị bảo vệ bật ở mức cao nhất, khi ở nhà, lại ở bên hắn như hình với bóng, cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ ngồi ở một bên nhìn hắn.
Nguy Dã nhịn không được hỏi: "Chẳng phải anh vừa thăng chức lên trung tá à, sao mỗi ngày đều về sớm thế?"
Hải Sâm nói: "Gần đây tôi đang dạy thể thuật ở trường quân đội Monan, dạy xong có thể tan làm."
Trường quân đội Monan là trường quân đội cấp bậc tối cao trong Liên Minh, đã đào tạo ra rất nhiều sinh viên ưu tú, có vô số đóng góp cho Liên Minh, cũng là trường cũ của Louis.
Điều này khiến Nguy Dã nhớ ra, còn một ngày nữa là buổi lễ thăng chức của Louis sẽ diễn ra ở trường quân đội, hắn vốn đang muốn tìm cách lẻn vào, giờ có Hải Sâm mọi việc sẽ thuận tiện hơn.
Sau khi hắn nói ra, Hải Sâm hồi lâu không trả lời.
Nguy Dã không nghĩ tới y sẽ cự tuyệt, sau khi gặp lại, mặc dù có chút thay đổi, nhưng Hải Sâm vẫn như trước kia hắn nói gì thì nghe nấy, thậm chí có thể nói là ngoan ngoãn phục tùng.
Lúc này, y lại im lặng thật lâu, mới mở miệng: "Tôi mang em vào."
"Nhưng em phải luôn ở bên cạnh tôi."
Nguy Dã nói được, Hải Sâm nhìn hắn vẫn dễ dàng gật đầu như trước.
Trường quân đội ngày thường quản lý nghiêm ngặt, chỉ có ngày tổ chức nghi thức, mới cho phép người ngoài vào. Nguy Dã đi theo phía sau Hải Sâm suốt chặng đường mà không gặp trở ngại gì, những người gặp hắn còn khá lịch sự đối với hắn.
Trước lúc bắt đầu nghi thức, hắn nhìn thấy Louis ở phía xa xa, vừa định đi qua, Hải Sâm chợt quay người đi sang phía bên kia để nói chuyện với ai đó, trước khi xoay người còn nhìn hắn một cái, như thúc giục hắn đi theo.
...... Chẳng lẽ là cố ý? Nguy Dã hoài nghi nhìn y, ánh mắt Hải Sâm vẫn bình tĩnh, mặt không đổi sắc, như là hắn đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.
Nguy Dã không có mặc quân trang, nếu một mình đi vào bên trong nhất định sẽ bị nghi ngờ thân phận, nên đành phải theo sát Hải Sâm.
Đến khi nghi thức bắt đầu, hắn cũng chưa thể gặp được Louis.
Trong bài chiến ca, quân kỳ của Liên Minh được kéo lên cao, Louis ở trên sân nhận quân chương, vô số đôi mắt ngưỡng mộ nhìn vị trung tướng trẻ tuổi này, mái tóc vàng của y rạng rỡ phát sáng dưới ánh mặt trời, đẹp trai đến chói mắt.
Đôi mắt xanh sâu như nước biển đó nhìn phía đám người, bắt gặp ánh mắt của một người với vẻ ngoài bình thường.
Nguy Dã đã thay đổi vẻ ngoài, Louis chỉ liếc mắt một cái là nhận ra hắn, ở chỗ không ai thấy, Nguy Dã lặng lẽ lấy ra vòng cổ lắc lư về phía y, nhận được nụ cười hiểu ý.
Khi nghi thức được cử hành, mọi người xếp hàng theo cấp bậc quân hàm, còn những người không thuộc quân đội thì chỉ có thể ở trong thính phòng ngoài sân.
Khi đám đông giải tán, Hải Sâm thoát được đám người kia, bóng người y muốn tìm đã không thấy.
"Trung tá, nghe danh đã lâu, tôi tên......" Người đàn ông đuổi kịp đang định chào hỏi, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt u ám của y, lời nói đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng, người run lập cập.
* . Cùng Louis chơi một buổi trưa, Nguy Dã uyển chuyển từ chối lời mời ở lại qua đêm của đối phương, về chỗ Hải Sâm.
Sau khi mở cửa, trong nhà tối thui, hắn sờ soạng bật công tắt mở đèn, chợt giật mình khi thấy bóng người ngồi bên cạnh bàn.
Trên người Hải Sâm còn mặc quân trang lúc sáng, quần áo thẳng thớm luôn khiến người ta cảm thấy gò bó, y vẫn chưa thay ra, giống như pho tượng im lặng trong bóng tối.
"Chẳng phải đã gửi tin nhắn cho anh rồi à, anh còn chờ tôi ư?" Nguy Dã đi tới vỗ vỗ bờ vai y: "Sao anh còn chưa thay đồ......"
Lời còn chưa dứt, cổ tay chợt bị nắm lấy. Đôi mắt lục của Hải Sâm u tối: "Không phải đã hứa, sẽ vẫn luôn ở bên tôi sao?"
Danh sách chương