Trong nhà quạnh quẽ, hiển nhiên Hải Sâm đã đợi hắn rất lâu.
“Chẳng phải tôi đã về rồi sao?” Nguy Dã hơi lãng tránh ánh nhìn của y.
“Đúng vậy.” Hồi lâu chưa mở miệng làm giọng Hải Sâm có chút khàn khàn: “May mắn, em đã trở lại.”
Nếu Nguy Dã lại biến mất thêm lần nữa, y cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.
“Nhưng em có nhớ mình đã nói gì không?”
Nguy Dã chột dạ chớp chớp mắt: “Tôi có gửi tin nhắn cho anh……”
Hải Sâm vẫn bướng bỉnh mà nhìn chằm chằm hắn: “Em có nhớ mình đã nói gì không?”
Nguy Dã cứng người, bả vai rũ xuống, biết trong lòng đối phương có cái gai.
“Chúng ta vốn không nên gặp nhau.” Dù Hải Sâm không nhắc tới, nhưng lòng hắn vẫn không yên, dứt khoát chủ động nhắc tới: “Hôm nay tôi ở bên cạnh anh, nhưng về sau không có khả năng vẫn luôn ở bên cạnh anh…… Anh biết rồi nhỉ? Tôi từng nhận tiền của cha anh.”
Nhận tiền thì làm việc. Đều đã xài hết một phần trong số 888 vạn, còn cùng Hải Sâm gặp mặt, có chút vi phạm đạo đức nghề nghiệp.
“Tiền.” Hải Sâm cười một chút, lần đầu tiên Nguy Dã nhìn thấy y cười lạnh với mình: “Chỉ bởi vì tiền?”
Đôi mắt Hải Sâm phiếm hồng, ánh mắt như một con sói bị thương. Càng làm y khó chấp nhận đó là, Nguy Dã chỉ “Ừ” một tiếng, chẳng hề biện giải.
Trên tinh quặng bỏ hoang, Nguy Dã từng hứa sẽ không rời xa y. Nếu đó là một giấc mơ đẹp, thì mộng đẹp tan vỡ quá nhanh.
Sau khi bị nguyên soái mang đi, y bị nhốt lại. Tựa như lúc ở trên phi thuyền Chúc Long, y từng chút một liều mạng đâm vào nhà giam, đâm tới chảy máu cũng phải đi tìm Nguy Dã, đến tận lúc nguyên soái cho y xem một đoạn video ——
Nguy Dã không chút do dự lựa chọn tiền mà vứt bỏ y.
Lúc ấy nguyên soái không đồng tình mà nhìn y, như hận sắt không thành thép: “Nhân phẩm như thế này, đây là Omega mà con chọn sao?”
Tựa như sét đánh giữa trời quang, Hải Sâm không nói một lời, sau đó dấn thân vào chiến trường.
Trong mưa bom bão đạn, vô số lần tìm được đường sống trong chỗ chết, y như không muốn sống mà xông vào tuyến đầu, rất nhiều lần y cho rằng mình đã quên Nguy Dã, nhưng khi ở một mình, y lại vuốt ve con dao găm được làm từ răng thú kia đến bóng loáng.
Thật ra, Nguy Dã luôn tồn tại trong sinh mệnh của y, dù chỉ bên nhau một khoảng thời gian ngắn, nguyên soái cho rằng y đã buông xuống, nhưng khi biết được Louis đưa ra yêu cầu cử hành nghi thức thăng chức ở chỗ này, y vẫn không chút do dự xin đến trường quân đội tại đây.
Y biết Louis vẫn luôn liên lạc với Nguy Dã.
“Tôi không tin.” Trong nháy mắt, Hải Sâm suy nghĩ rất nhiều, y nhớ đến những ngày đối phương dốc lòng dạy dỗ, dạy chữ cho y, tắm rửa cho y, vì y mà mài dao găm từ răng thú……
“Tôi không tin em làm vậy vì tiền.” Nếu chỉ vì tiền, lúc trước Nguy Dã cứu y liền tính đã hoàn thành nhiệm vụ, vì sao phải trả giá nhiều tâm sức trên người y như vậy? “Anh tin hay không thì tùy.” Nguy Dã rũ mắt xuống: “Anh là con trai của nguyên soái, ngôi sao mới trong quân đội, tôi chỉ là tội phạm lừa đảo, con đường của hai chúng ta không giống nhau.”
“Tất nhiên không cần thiết ở bên nhau.”
Cổ tay bị siết chặt, Hải Sâm bị kích thích đến đột nhiên siết chặt ngón tay.
Nguy Dã muốn rút tay ra, đối phương lại nắm càng chặt, y đứng dậy, bóng người cao lớn che khuất ánh sáng phía trên đỉnh đầu.
Từng câu từng chữ phát ra từ trong cổ họng: “Em muốn đi cùng anh ta?”
Bỗng nhiên xuất hiện thêm người thứ ba, Nguy Dã nghi hoặc: “Ai?”
“Trên người của em có mùi của anh ta.” Hải Sâm khom lưng dựa sát vào ngửi ngửi, giọng nói như cố gắng áp chế mà trở nên nghẹn ngào: “Các người ở bên nhau làm cái gì?”
Nguy Dã ngạc nhiên: “Cái……”
“Các người hôn nhau? Anh ta ôm em?” Hải Sâm ngắt lời hắn, hơi thở phả vào bên tai hắn: “Hay là càng nhiều hơn…… Các người đi khách sạn?”
Chưa từng bị đối phương đối đãi như thế này, Nguy Dã nhăn mày: “Hải Sâm!”
Trên người hắn không có dấu vết gì, nhưng lại vươn vấn mùi gió biển chan hòa, như có ai đó đang cố ý tỏ rõ điều gì.
Hải Sâm dựa vào bên gáy hắn, động tác ngửi ngửi như dã thú, pheromene lạnh lẽo của Alpha như muốn xâm chiếm, thô bạo xua tan mùi hương mà Louis lưu lại.
Vành tai nhạy cảm của Nguy Dã phiếm hồng, hắn run một chút, muốn né tránh lui về phía sau, nhưng cổ tay còn bị nắm chặt trong tay đối phương, nên chẳng thể lùi ra xa.
Cảm giác bị xâm phạm kì lạ làm Nguy Dã gần như muốn cho Hải Sâm một cái tát.
Cuối cùng vẫn không đành lòng, giơ tay vỗ nhẹ vào cằm y, tức giận nói: “Tên nhóc này, anh trưởng thành rồi thì bắt nạt tôi?”
Một âm thanh nhỏ vang lên.
Lần này không đau chút nào, Hải Sâm lại nghiêng mặt, nhất thời không nói gì.
Tóc mái của y rũ xuống tạo thành cái bóng, trong sự im lặng y khàn giọng nói: “Xin lỗi, tôi mất khống chế.”
Nguy Dã xoa xoa cổ tay bị y nắm chặt, trên cổ tay hằng những vết đỏ. Sau khi được buông ra hắn liền lui về phía sau một cách nhanh chóng, nhưng pheromene của Alpha tràn ngập trong nhà, dù đã rời xa ngọn nguồn nhưng pheromene vẫn bao vây lấy hắn.
Vành tai nóng lên, tim đập loạn nhịp.
Nguy Dã nghiêng người vòng qua y: “Tôi về phòng trước, anh tự giải quyết cho tốt.”
Lúc đi ngang qua, cổ tay lại bị bắt lấy, lần này Hải Sâm không dám dùng sức, rồi lại không dám buông tay, y gần như thấp giọng cầu xin: “…… Đừng đi.”
“Tôi không đi, tôi chỉ là về phòng.” Nguy Dã nghiêm mặt nói: “Anh buông tôi ra.”
Đang muốn buông tay, Hải Sâm lại đột nhiên ôm lấy eo hắn, đem hắn đặt lên trên bàn.
Nguy Dã cũng không kịp phản ứng: “Anh làm gì?”
Mũi chân lơ lửng giữa không trung, dẫm không tới mặt đất, hắn theo bản năng ôm lấy vai Hải Sâm.
“Em đừng đi.” Hải Sâm ngồi xổm xuống trước mặt hắn, giống như quá khứ ngửa đầu nhìn hắn: “Nguyên soái đã mặc kệ tôi.” Y cũng không gọi đối phương là cha, trịnh trọng nói: “Về sau ông ta cũng không quản được em.”
“Sao có thể?” Nguy Dã không tin.
“Tôi đã không còn giá trị đối với ông ta.” Hải Sâm nói: “Tôi đã làm phẫu thuật triệt sản.”
Nguy Dã: Á a a???
“Anh nói cái gì?!” Hắn đột nhiên lớn giọng, chẳng dám tin.
“Tôi không lừa em. Tôi đã làm phẫu thuật triệt sản, làm hoàn toàn, không có cách để khôi phục.”
Nguy Dã bị sét đánh đến choáng váng, có bao nhiêu hoàn toàn?
Ánh mắt hắn nhìn xuống, giọng nói run rẩy: “Hệ thống, đứa nhỏ này sẽ không……”
“Không.” Trán 001 co giật, nó cũng không biết nói gì.
Chỉ có thể nói, Hải Sâm có sự quyết đoán của một người đàn ông.
Y muốn phản kháng nguyên soái, nhưng giờ thời gian còn chưa đủ, lại không muốn nhìn Nguy Dã rời xa mình, thì chỉ có thể dứt khoát hoàn toàn chặt đứt mong muốn của nguyên soái.
Hải Sâm tìm đến bác sĩ Phạm, người thành thạo trong lĩnh vực này để phẫu thuật hoàn toàn, nguyên soái tức giận đến mức suýt cắn rớt răng, buộc y phải đi phục hồi, nhưng chỉ nhận được kết luận là không thể cứu vãn.
Hải Sâm nói: “Tôi làm ông ta lại sinh một đứa.”
Nguy Dã: “……”
Hải Sâm đánh giá sắc mặt của hắn, nói thẳng: “Nhưng em yên tâm, tôi còn năng lực tình dục.”
“À, đó là chuyện tốt.” Nguy Dã thở phào nhẹ nhõm, đã hết sợ hãi, biến hoá trong thân thể lại một lần nữa chiếm lấy tâm trí hắn, hắn giơ tay kéo kéo cổ áo.
Nhận thấy có điều gì đó không ổn: “Trong nhà có thuốc ức chế sao?”
Chẳng biết do xui xẻo hay do kỳ động dục hỗn loạn, mới tiêm thuốc ức chế không bao lâu lại mất hiệu lực.
Cũng phải trách Alpha ở trước mặt cứ trêu chọc hắn, pheromene của Hải Sâm lạnh như băng tuyết, không ngừng xâm nhập bao quanh thân hắn, vốn nên cảm thấy thoải mái tươi mát, thế mà ngược lại trở nên khô nóng.
Trong nhà Hải Sâm không có thuốc ức chế.
Nguy Dã nhẹ nhàng thở dốc: “Anh mau đi…… Mua cho tôi, khó chịu quá.”
Lần đầu tiên, đối mặt với sự sai khiến của hắn, mà Hải Sâm chẳng hề động đậy.
Ánh đèn trên trần nhà chiếu vào trong đôi mắt lục kia, tựa như thấp sáng lên hai ngọn lửa.
Hắn nhăn mày, mũi chân đá đá người trước mắt: “Còn chờ cái gì?”
Gương mặt Hải Sâm ửng hồng, y lại hỏi vấn đề lúc trước từng hỏi qua: “Em còn nhớ mình từng hứa gì sao?”
“Tôi từng hứa gì?” Nguy Dã mê mang nhắc lại một lần nữa.
Hắn hít thở thật sâu để giữ tỉnh táo, nhưng chỉ thở ra hơi nóng.
Đối phương không chịu hành động, chỉ nhìn hắn chật vật, sự nôn nóng ập vào trong lòng, trong lúc Nguy Dã cảm thấy khó chịu, thì lại đột nhiên nhanh trí: “Nếu lại gặp phải loại việc này thì…… Tìm anh?”
“Đúng, em đã hứa như vậy.” Hải Sâm nhìn chằm chằm cái cổ thon dài trắng như tuyết của hắn, hầu kết lên xuống.
Hình như hắn từng nói lời này. Đầu Nguy Dã đã thành bột nhão, hắn chần chừ vén lên tóc sau cổ: “Vậy anh giúp tôi một chút…… Á!”
Hải Sâm bỗng nhiên bế Nguy Dã lên khỏi mặt bàn, hít thật sâu mùi hương của hắn.
Hương hoa đào nở rộ tràn vào trong mũi, pheromene của Omega cùng Alpha giao hòa càng sâu.
Một cái đánh dấu tạm thời in sau gáy, nhưng lúc sau, dấu cắn còn đang xuống phía dưới, Nguy Dã ý thức được sắp xảy ra chuyện gì, ánh mắt run rẩy: “Không được.”
Hắn vừa xấu hổ lại lo sợ không yên, thậm chí hốc mắt ươn ướt, dùng sức chống đẩy hàm dưới của đối phương: “Không được, tôi nhìn anh lớn lên, không được……”
“Không đúng, em không có nhìn tôi lớn lên.” Trên trán Hải Sâm mướt mồ hôi, ngực phập phồng, trong mắt toát ra vẻ ủy khuất: “Em bỏ lại tôi một mình.”
Lúc này đây, y hiếm thấy biểu lộ vẻ yếu ớt, Nguy Dã như nhìn thấy con thú nhỏ bị thương năm đó.
Áy náy cùng mềm lòng làm sức lực trên tay hắn buông lỏng, đến khi bị nhét vào trong quần áo Nguy Dã mới ý thức được, cậu nhóc đơn thuần trước kia vậy mà giờ đây đã học được giả vờ đáng thương?
Một lúc lâu sau, cổ tay trắng gầy vô lực buông lỏng bên mép giường, ánh mắt Hải Sâm đảo qua, trong mắt hiện lên chút áy náy. Một vòng vết đỏ đó là do bị bàn tay thô to của y tạo thành.
Cảm xúc ướt át chạm vào cổ tay, đầu ngón tay Nguy Dã run lên, Hải Sâm liếm láp làn da nơi đó, giống như vô số lần trước đây, khi được đút ăn, y luôn thích liếm cặn điểm tâm trên đầu ngón tay hắn.
“Thật ra tôi không trách em bỏ rơi tôi. Về sau tôi có thể đi tìm em.”
“Chỉ cần em đừng lại đẩy tôi ra xa…… Tất cả mọi thứ đều không sao cả.”
Hải Sâm lẩm bẩm nói, bỗng nhiên nở nụ cười: “Em có biết hiệu ứng mèo bị bỏ rơi không?”
Nguy Dã còn đang hoảng hốt: “Hửm?”
Hải Sâm đem trán đặt trên mu bàn tay hắn, tràn đầy thành kính cùng quý trọng, y thở dài nói: “Em thuần hóa tôi.”
Editor có lời muốn nói:
Hải Sâm: Tôi là sói nhưng ở trước mặt em tôi sẽ là mèo.
Danh sách chương