Hai người đi một đoạn đường, trời hoàn toàn tối đen, nếu đi tiếp sẽ không thấy đường núi, tiếp tục đi sẽ rất nguy hiểm, bởi vậy nên họ dừng lại nghỉ ngơi.

Kỷ Thư dùng một tay để xử lý vết thương, Hàn Cẩm dùng một tay để nhóm lửa.

Một lát sau, Hàn Cẩm hỏi: “Này, sao ngươi lại đánh nhau với Vô Mi? Không phải các ngươi đều cùng một phe sao?”

Kỷ Thư nhếch môi muốn cười nhưng lại không cười: “Một phe? Trước đó chẳng phải Đan Khuyết cũng cùng một phe với bọn ta sao? Thanh Lê đã chết như thế nào?”

Hàn Cẩm bĩu môi: “Ngươi chính là ma tôn Linh Ngọc kia đúng không? Sao ngươi và Vô Mi lại chạy tới đây? Đám người phái Loan Sơn cầm trong tay bức họa của chúng ta, là Vô Mi đưa.”

Kỷ Thư nheo mắt lại một cái: “Đúng, ta đúng là Linh Ngọc. Chuyện này, nói ra rất dài dòng. Trước đây tứ đại ma tôn của Xích Hà Giáo theo thứ tự là Tam Loan, Đan Khuyết, Vô Mi. Ngoài mặt thì, Tam Loan cùng phe với Thanh Lê, Đan Khuyết cùng phe với Vô Mi, bốn người hai kiềm hai, nhưng thế cục cũng an ổn.”

Hàn Cẩm nhắc lại lời y: “Ngoài, mặt, sao?”

Kỷ Thư gật đầu: “Không sai. Ta nói cho ngươi biết, dã tâm của Vô Mi còn lớn hơn bất cứ ai, ngươi có tin không?”

Hàn Cẩm gật đầu: “Ta tin.”

Kỷ Thư tiếp lời: “Cái người Đan Khuyết này, vô cùng cảnh giác, y không tin bất cứ kẻ nào, nhưng tác phong vô cùng cao, y luyện công rất khắc khổ, lúc làm nhiệm vụ thủ đoạn độc ác, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, từng vì ngăn chặn một thông tin mà y giết toàn bộ người trong một sơn trang. Tuy chúng ta đều là người trong ma giáo, nhưng cũng có những lúc nhân từ mà buông tay, nhưng Đan Khuyết thì không, y tựa như một kẻ không có tình cảm, không có máu thịt, coi bá tánh như cỏ rác. Lão giáo chủ nhìn trúng điểm này của y, nên vô cùng sủng hạnh. Mà Vô Mi cũng nhìn trúng điểm này, bởi vậy nên chủ động lấy lòng y, lật đổ Thanh Lê.”

Hàn Cẩm mở to mắt, có hứng thú muốn nghe tiếp.

Kỷ Thư nói: “Ngay từ đầu, tứ đại ma tôn đều cùng một nhóm, chính bởi hành động này của Vô Mi, nên mới khiến Thanh Lê phải bất đắc dĩ dựa vào Tam Loan, dẫn tới cục diện hai hai. Nhưng mà về lâu về dài, Vô Mi phát hiện, Đan Khuyết không giống như hắn mong muốn, bởi vô luận hắn làm gì, Đan Khuyết đều chưa từng tin tưởng hắn, thậm chí Đan Khuyết vẫn luôn khinh thường hắn. Cái người Đan Khuyết này, vô cùng tự phụ, y không muốn kéo bè kéo cánh với ai, cũng không muốn dựa dẫm vào bất cứ kẻ nào, y chỉ cần chính mình trở nên mạnh mẽ. Bởi vậy nên Vô Mi vứt bỏ Đan Khuyết, bắt đầu âm thầm cấu kết với Tam Loan, đối phó với Đan Khuyết.”

Hàn Cẩm nghe mà không ngừng nhíu mày, hận không thể nấu nhừ cái tên Vô Mi rắc rối này. Thế nhưng hắn cũng đồng quan điểm với Kỷ Thư: Hắn ở với Đan Khuyết lâu như vậy, biểu hiện bảo sao nghe vậy với Đan Khuyết, nhưng chỉ tới khi Đan Khuyết bị người ta đuổi giết mới yêu cầu hắn xuất thủ, chưa từng đề cập hắn giúp y báo thù, muốn mượn sức của hắn để đoạt lại Xích Hà Giáo. Y chỉ cần hắn dạy võ công phái Ngũ Luân cho mình, để y trở nên mạnh mẽ.

Kỷ Thư thở gấp nói: “Chuyện của Đan Khuyết với Thanh Lê, cũng là Vô Mi âm thầm an bài. Bên ngoài thì truyền rằng Tam Loan giết chết lão giáo chủ, đoạt lấy ngôi giáo chủ, nhưng trên thực tế, Tam Loan không giết lão giáo chủ, thứ nhất, lão giáo chủ có ân với ông ta, ông ta có chấp niệm với ngôi vị giáo chủ này, cũng không gay gắt như người ngoài đồn, tất cả đều là Vô Mi xúi giục. Thậm chí ta còn hoài nghi, lão giáo chủ trở nên suy nhược, là do hắn âm thầm hạ độc mãn tính. Hắn gây ra một loạt chuyện, xui khiến Tam Loan để Thanh Lê ám sát Đan Khuyết, là muốn hai hổ cắn nhau, làm suy giảm sức mạnh của bọn họ, nhân lúc bọn họ không ở trong giáo, nâng đỡ Tam Loan lên ngôi.”

Hàn Cẩm dẩu môi nói: “Quả nhiên ngươi là thủ hạ của Tam Loan. Nghe ngươi nói xong, Tam Loan lại trở thành người vô tội.”

Kỷ Thư nhìn hắn, khẽ nở nụ cười: “Đúng là ta là thủ hạ của Tam Loan, những gì ta nói là những gì ta biết. Nếu ngươi không tin, cũng không còn cách nào. Thế nhưng, cái người Tam Loan này,” Đột nhiên ánh mắt y trở nên lạnh lẽo, nụ cười càng khắc sâu, mềm giọng nói: “Tiểu Anh Tuấn, Hàn Cẩm, nếu ngươi cần ta, ta có thể vì ngươi phản bội hắn bất cứ lúc nào.”

Hàn Cẩm liếc mắt: “Ngươi và Vô Mi, cũng có khác gì nhau đâu.”

Kỷ Thư nhún vai: “Ta khác hắn, dã tâm của hắn quá lớn.”

Hàn Cẩm hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”

Kỷ Thư nhướn mày, đưa tay sờ lên cổ mình, nhẹ giọng nói: “Ta? Ta không muốn danh, không muốn lợi, không muốn trở nên nổi bật. Ta muốn gì? Hử??” Y mở nắp bầu rượu bên mình, đổ chút rượu vào lửa, ngọn lửa thoáng bùng lên, sau đó lại nhỏ xuống. Ngọn lửa in lên đôi mắt y, gương mặt mang theo ý cười: “Lửa càng đốt, lại càng to, càng loạn, lại càng thú vị, không phải sao?”

Hàn Cẩm không khỏi mở to mắt nhìn y.

Một lát sau, Kỷ Thư tiếp tục nói: “Ngay từ đầu, Thanh Lê đã là quân cờ tế của Vô Mi. Hắn phái Thanh Lê đi ám sát Đan Khuyết, lại cố ý đảo lộn ván cờ, ép Thanh Lê không đợi được đến lúc vẹn toàn mới ra tay, mà lại dùng phương thức ngu xuẩn để đánh lén Đan Khuyết. Kết cục khiến Vô Mi rất hài lòng, Thanh Lê chết, Đan Khuyết sống dở chết dở biến mất, Tam Loan lên làm giáo chủ, tứ đại ma tôn chỉ còn lại mình hắn, hắn có thể thuận vị mà lên, hiển nhiên sẽ thành đệ nhất ma tôn. Có lẽ sau này hắn còn có thể lại đối phó với Tam Loan, có lẽ chức đệ nhất ma tôn chưa đủ để thỏa mãn hắn —— thế nhưng đó cũng chỉ là chuyện của sau này. Thế mà, đột nhiên lại có ta chen vào.” Y cười ha hả: “Tam Loan lên làm giáo chủ Xích Hà Giáo, việc đầu tiên ông ta làm là nâng ta lên làm đệ nhất ma tôn. Đúng là Vô Mi thuận thế mà lên, nhưng chẳng qua chỉ là lên chức ma tôn đệ nhị. Hắn thiên tân vạn khổ, tốn nhiều tâm tư như vậy, diệt trừ đối lập, tự cho rằng dưới Tam Loan không có ai là đối thủ của mình, nhưng trăm triệu lần không ngờ, ta lại tới chắn ngang, khiến những gì hắn làm chẳng khác nào dâng cho người khác.”

Hàn Cẩm vô cùng ngạc nhiên: “Sao Tam Loan lại nâng ngươi lên làm đệ nhất ma tôn? Quan hệ của ngươi và ông ta thế nào?”

Kỷ Thư lười biếng nói: “Ta sao? Ta lớn lên ở Nhập Lĩnh Sơn từ nhỏ, năm ấy mười hai tuổi bị Tam Loan thu làm kỳ hạ, năm ấy Tam Loan đã là ma tôn. Ông ta vẫn bồi dưỡng ta ở bên ngoài, giúp ông ta làm chuyện bên ngoài, rất ít khi ta về Nhập Lĩnh Sơn. Thanh Lê chết, Đan Khuyết trốn đi, ông ta bảo ta quay về, cho ta làm ma tôn.”

Hàn Cẩm nói: “Ngươi ở bên ngoài suốt, chẳng trách Đan Khuyết không biết ngươi.”

Kỷ Thư nhìn hắn, há miệng ra, muốn nói gì đó, lại không nói gì, khẽ hừ một tiếng: “Người y không nhớ, rất nhiều. Nếu y nhớ hết những người như ta, chỉ sợ đến cơm cũng không cần ăn, giấc cũng không cần ngủ.”

Hàn Cẩm ngạc nhiên nói: “Đây là ý gì?”

Kỷ Thư nhìn chằm chằm ánh lửa hồng bập bùng, khóe miệng hơi nhếch lên: “Không có ý gì. Nếu ngươi muốn nghe ta nói hết, đừng hỏi ta mấy chuyện linh tinh này. Ta làm đệ nhất ma tôn, hiển nhiên Vô Mi không cam lòng, lúc này hắn mới phát hiện, Tam Loan cũng giống như Đan Khuyết, đều khinh thường hắn. Lần này ta phụng mệnh đi ra, là muốn tiêu diệt Đan Khuyết, với ngươi,” Y dừng lại một chút, “Ta không muốn để Đan Khuyết cứ như vậy mà chết. Ta ở trong Nhạn thành lâu như vậy, nếu ta muốn y chết, ngươi cho là, một Từ Ký nho nhỏ có thể giấu các ngươi sao? Bởi vậy nên ta tìm người, lừa lấy bí tịch Ngũ Luân làm lý do, đưa các ngươi về Xích Hà Giáo.”

Trong lòng Hàn Cẩm thầm xì một tiếng đầy khinh miệt.

“Cái tên Vô Mi này, đã sớm nảy sinh oán hận với ta. Ta cũng không biết hắn nghe chuyện này từ đâu mà chạy tới. Thành ra hắn phát hiện ta, ngươi, và Đan Khuyết, ba người đều trúng Triêu Hàn Mộ Noãn, nhân chuyện này tiết kiệm không ít công phu của hắn.” Kỷ Thư quay đầu nhìn chằm chằm Hàn Cẩm: “Có phải hắn giải độc Thanh Hoa cho ngươi không?”

Hàn Cẩm gật đầu.

Kỷ Thư nói: “Ngươi đừng tưởng hắn thật sự có lòng hảo tâm. Hắn giải độc Thanh Hoa cho ngươi, bởi vì so với độc Triêu Hàn Mộ Noãn, Thanh Hoa chẳng là cái gì, chỉ cần Triêu Hàn Mộ Noãn thôi là hắn có thể khống chế ba người chúng ta. Độc Triêu Hàn Mộ Noãn này rất khó giải, một viên thuốc không đủ để giải dược. Cần châm kim giải độc, ngâm trong nước nóng ba ngày, lại kết hợp với thảo dược để bức độc tính ra, thảo dược này cũng không dễ có, thế nhưng Vô Mi trồng trên Nhập Lĩnh Sơn, ta vốn định quay trở lại Xích Hà Giáo rồi giải độc. Viên giải dược ta đưa cho ngươi kia, ngươi cần phải biết, đó là Triêu Noãn Mộ Hàn, sau khi uống vào sẽ bất đắc kỳ tử trong bảy ngày.”

Hàn Cẩm nghe y nhắc tới chuyện này lại tức giận, nặng nề hừ một tiếng.

Kỷ Thư chẳng để tâm, nói tiếp: “Chủ ý của Vô Mi, là mượn dao giết người, chính hắn cũng biết mình không phải đối thủ của ta, có liều mạng cũng không thắng được, bởi vậy nên đầu tiên lấy lòng ngươi và Đan Khuyết, mong mượn sức hai người để hãm chân ta. Sau đó hắn cố ý tiết lộ hành tung của chúng ta cho võ lâm chính đạo, hắn không cần võ lâm chính đạo giết chúng ta, chỉ cần có thể làm lỡ hành trình, để chúng ta không thể quay về Nhập Lĩnh Sơn, chỉ cần hai tháng không giải được Triêu Hàn Mộ Noãn, chúng ta sẽ mất mạng. Thế nhưng hắn không ngờ, đột nhiên ngươi lại dẫn Đan Khuyết trốn đi. Sao ta không biết tâm tư hắn được, dọc đường luôn cẩn thận đề phòng, nhưng vẫn để hắn làm lộ tin tức ra ngoài, dọc đường quay về Nhập Lĩnh Sơn ta bị võ lâm chính đạo khư khư đề phòng nghiêm ngặt, ta đành phải quay đầu lại tới Vạn Ngải Cốc giúp đỡ. Hắn đã sớm dự liệu, lại đưa tin, mượn đám giáo phái Loan Sơn cắt đứt đường lui của ta. Thế nhưng, nhưng chuyện hắn làm đều giấu Tam Loan, nếu Tam Loan biết hắn hại ta, sao có thể để hắn sống yên được? Hắn rất sợ ta quay trở về Nhập Lĩnh Sơn tố cáo với Tam Loan, bởi vậy nên mới phóng tay đánh một trận, muốn dồn ta vào chỗ chết.”

Hàn Cẩm nói: “Vậy ngươi có truyền tin cho Tam Loan không?”

Kỷ Thư mỉm cười: “Không. Cho ông ta biết, chẳng phải chuyện sẽ mất thú vị hơn sao?”

Hàn Cẩm nghe xong, im lặng chẳng nói chẳng rằng.

Kỷ Thư khó hiểu nhìn hắn, bất chợt, Hàn Cẩm ném cành cây trong tay vào đống lửa, mắng to: “Chết tiệt, nghe xong ta sắp tức điên rồi! Các ngươi là môn phái chó má gì chứ!” Hắn quay đầu chỉ tay vào Kỷ Thư: “Não đám các ngươi tàn hết cả rồi à? Nội bộ tranh đấu chết đi sống lại, có biết cái gọi là đồng bào hay không hả? Cả ngươi nữa, thú vị? Thú vị cái quái gì? Sắp mất mạng đến nơi rồi mà còn thú với chả vị! Thật không chịu nổi ngươi, ngươi đấy, cái tên ngu xuẩn này! Ngươi muốn chết thì tự chết đi, còn lôi kéo ta và Đan Khuyết vào. Ta ghét nhất là cái loại chỉ vì muốn chơi đùa vui vẻ mà quấy rối gây phiền phức cho ngời khác!”

Kỷ Thư nhướn mày, nhìn chằm chằm hắn đầy sâu xa.

Hàn Cẩm vẫn còn hùng hồn không cảm thấy sai ở đâu, đột nhiên đứng bật dậy, Kỷ Thư bị hắn kéo cũng lảo đảo đứng lên theo. Hàn Cẩm hít sâu mấy hơi, lớn tiếng nói: “Ta quyết rồi! Ta không thèm phí tâm tìm hiểu cái đám Xích Hà Giáo chó má các ngươi nữa! Ta không hứng thú!”

Ngay sau đó, hắn cười lạnh một tiếng, siết chặt tay, ánh mắt sáng như bầu trời đầy sao: “Xích Hà Giáo? Đích thân ta sẽ tiêu diệt nó, bắt nó về dưới trướng Đại Thiên Ninh ta!!”

Kỷ Thư khẽ nhíu mày: “Đoạt lấy Xích Hà Giáo, vậy Đan Khuyết thì sao?!”

“Đan Khuyết?!” Hàn Cẩm liếc mắt nhìn y, trong lòng đã có dự tính mà hừ một tiếng: “Đan Khuyết cũng là người của Thiên Ninh Giáo ta!!!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện