Buổi tối, Hàn Cẩm ngủ trước, không bao lâu sau Kỷ Thư cũng nằm xuống theo. Ước chừng một nén nhang, Hàn Cẩm cảm thấy Kỷ Thư đã ngủ say, liền lặng lẽ trở mình, ngón tay điểm lên người y mấy cái, sau đó mò tay vào trong y phục y bắt đầu lục lọi.

Đầu tiên hắn sờ ngực Kỷ Thư, không tìm được chìa có có thể tháo còng tay, bàn tay lại mò xuống, sờ xoạng đùi y một hồi, nhưng vẫn không tìm được, liền cởi giày ra, đổ giày xuống, không thấy bên trong có đồ giấu. Chỉ còn mỗi đũng quần Kỷ Thư là hắn chưa sờ qua.

Hàn Cẩm cắn ngón tay nhìn đũng quần y hồi lâu, nghiên cứu xem liệu có khả năng y giấu chìa khóa bên trong không, lần lữa không hạ thủ. Đương lúc hắn đang chìm trong suy nghĩ sâu xa, lại nghe thấy tiếng cười nói: “Sao ngươi không sờ tiếp?” Trông thấy Hàn Cẩm ngạc nhiên nhìn mình, y mỉm cười nói: “Thật ngại quá, ta vừa mới luyện được thuật bế huyệt.”

Hàn Cảm vừa liếc mắt, liền thấy Kỷ Thư cười híp mắt nhìn mình, sắc mặt nhất thời tối xuống, nặng nề hừ một tiếng, xoay người nằm xuống.

Kỷ Thư cũng trở mình, một tay khoát lên hông hắn, từ từ lần về phía trước, ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói: “Tiểu Anh Tuấn.”

Hàn Cẩm tức giận nói: “Cái gì?”

Kỷ Thư nói: “Đan Khuyết làm được, ta cũng có thể làm.”

Hàn Cẩm hừ một tiếng, nhấc tay y ra: “Ta có thể làm với Đan Khuyết, không thể làm với ngươi.”

Kỷ Thư sửng sốt: “Tại sao?”

“Bởi vì mông ngươi không đủ vểnh.” Hàn Cẩm ngáp một cái, chép miệng, nhắm mắt lại.

Kỷ Thư kinh ngạc, không nói gì một lúc lâu, sau đó lại nằm xuống chỗ.

Y vừa rời khỏi người mình, Hàn Cẩm liền mở mắt, nhìn chằm chằm người nằm trên đất kia đến dại ra. Mới đầu vừa nhìn thấy Kỷ Thư, hắn đã thích như với Đan Khuyết, bọn họ đều rất đẹp. Đan Khuyết đánh hắn, hắn không thật sự tức giận, Kỷ Thư hạ độc hắn, hắn cũng không thực sự oán, nếu không, hắn đã chẳng cứu Kỷ Thư, cũng sẽ không lọt vào mưu đồ Kỷ Thư một lần nữa. Nhưng hắn thích Kỷ Thư, khác với Đan Khuyết. Khi đó Kỷ Thư hôn môi hắn, nói muốn luyện công cùng hắn, thật sự hắn muốn thử một lần, dù sao thì khi đó hắn cũng chỉ mới đơn thuần hiếu kỳ với chuyện hợp hoan này mà thôi. Nhưng bây giờ Kỷ Thư một lần nữa đưa ra yêu cầu, hắn lại không còn ý niệm như vậy trong đầu nữa.

Hắn nhớ tới đoạn đường trước kia, hắn và Đan Khuyết triền miên bên nhau rất nhiều đêm. Đan Khuyết là một người vô cùng quật cường, thế nhưng trước mặt hắn, y cũng không cố gắng dè dặt hay ra vẻ, có lẽ là bởi y coi hắn như một kẻ ngốc, tháo tất cả xuống trước mặt hắn cũng không lo bị tổn thương cười nhạo. Mặc dù bởi một vài nguyên nhân mà Đan Khuyết sẽ kháng cự hợp hoan cùng Hàn Cẩm, nhưng chỉ cần Hàn Cẩm đánh vỡ lớp kháng cự của y, y cũng sẽ không che giấu sự nhiệt tình và mê đắm của mình. Mỗi lần Hàn Cẩm tiến vào sâu trong y, y sẽ run rẩy mà ôm chặt lấy Hàn Cẩm, lúc hôn y, biết hắn dùng lực cắn, y sẽ không kiềm được mà run rên, gọi hắn từng tiếng “Si nhi, si nhi”.. Đan Khuyết từng nói, chỉ được ôm y, chỉ được luyện công với mình y, những chuyện đã làm với y, không được làm với người khác. Một câu uy hiếp kia của Đan Khuyết, mới đầu Hàn Cẩm không để trong lòng, nhưng cũng không biết từ khi nào, hắn không ngờ mình lại vô tri vô giác nghe theo lời Đan Khuyết nói.

Hàn Cẩm lại nghĩ tới cảnh Đan Khuyết kề dao vào cổ mình, trong lòng không khỏi căng thẳng, chỉ chốc lát sau đã lại thở gằn. Hắn biết, Đan Khuyết thả lỏng mình trước hắn, sau khi biết được chân tướng sẽ càng hận hắn thêm. Hôm nay mới biết hắn không phải kẻ ngốc đã điên cuồng như vậy, nếu như y biết hắn là tiểu giáo chủ của Thiên Ninh Giáo, chỉ sợ sẽ hận không thể dùng dao đâm nát mắt hắn, móc hết tâm can hắn ra. Mà hắn lại không muốn buông ca ca, hắn thích ca ca, muốn đưa ca ca quay về Tụ Sơn, muốn ở chung một chỗ với ca ca.

Đột nhiên, Kỷ Thư ở sau lưng hắn thấp giọng cười: “Ha ha ha ha..”

Suy nghĩ của Hàn Cẩm bị tiếng cười y cắt đứt, trong lòng cảm thấy khó hiểu.

Kỷ Thư thấp giọng nói: “Rốt cuộc, ta không bằng hắn ở đâu?”

Hàn Cẩm không trả lời y, bởi nghe y nói thể như đang tự độc thoại một mình.

Bọn họ đi rất thuận lợi, dọc đường đi chỉ bị võ lâm chính đạo chặn ba lần, đều không phải thời gian độc phát, cho nên dễ dàng thoát khỏi đám người đó. Mà bọn họ cũng không gặp đám người Xích Hà Giáo của Vô Mi, cũng không gặp Đan Khuyết và Bạch Tiểu Hữu.

Tám ngày sau, họ thuận lợi đi tới cốc khẩu Vạn Ngải Cốc.

Nhưng Hàn Cẩm còn chưa kịp thở phào, đã bị kẹt lại —— cốc khẩu Vạn Ngải Cốc có tám lối đi, đều giống nhau như đúc, hắn không biết đi vào từ đâu. Đây hiển nhiên là một nghi trận, không cho người ngoài dễ dàng vào trong cốc, chỉ người trong cốc mới biết nên đi thế nào.

Hàn Cẩm mờ mịt nhìn về phía Kỷ Thư, Kỷ Thư cũng thắc mắc nhìn hắn, đợi đáp án của hắn.

“Ta chưa từng tới đây.” Kỷ Thư nhún vai.

Hàn Cẩm dở khóc dở cười: “Khi ấy ta tới, đã là chuyện của năm bảy tuổi. Nghĩa… Xích Luyện ma sử đưa ta tới, chuyện khi đó, ta không nhớ rõ.” Khi đó Hàn Cẩm hoàn toàn là đi theo Lư Nhã Giang, huống hồ năm ấy bảy tuổi bệnh ngốc của hắn còn chưa được chữa tốt, dù có tự mình đi, cũng không thể nhớ rõ.

Kỷ Thư tiến lên trước, vòng trước lối đi vài vòng, quay đầu lại nói với Hàn Cẩm: “Cái này phải làm thuật kỳ môn độn giáp. Ngươi có biết không?” (Kỳ môn độn giáp là một loại môn dự đoán)

Đầu Hàn Cẩm lắc như cái trống bồi. Từ nhỏ hắn đã ngốc, đến năm mười mấy tuổi thì được chữa thành nửa thông minh nửa ngốc, bởi vậy nên Cao Thịnh Phong không dạy hắn bất cứ chuyện gì phải dùng tới đầu óc, chỉ cần hắn luyện võ công giỏi. Thuật kỳ môn độn giáp này, Bạch Tiểu Tả và Bạch Tiểu Hữu đều tinh thông, Cao Thịnh Phong dụng tâm bồi dưỡng hai hộ pháp, có lẽ là hy vọng nhi tử được an toàn, không ngờ nhi tử lại quăng cả hai người họ đi, một mình chạy tới.

Kỷ Thư cau mày nói: “Thuật kỳ môn độn giáp, thật ra ta biết một chút, nếu ngươi chịu tin ta, có thể để ta thử xem. Chỉ là tám con đường này hoàn toàn không có chỉ thị, e rằng đầu tiên phải thử vận khí chọn một lối đi vào. Hơn nữa cũng không biết bên trong có nguy hiểm gì.”

Hàn Cẩm suy nghĩ một chút, chỉ vào một con đường bên phải: “Bắt đầu từ đây trước đi.”

Kỷ Thư cũng không dị nghị, hai người một trước một sau đi vào lối đi bên phải.

Mới đầu lối đi là một con đường thẳng tắp, không lâu sau đó bắt đầu quanh co khúc khuỷu. Kỷ Thư đi trước, Hàn Cẩm đi sau, hai người đều vô cùng cảnh giác bốn phía xung quanh, rất sợ có bất cứ cơ quan ám toán nào. Nhưng mới đầu con đường không có, chẳng bao lâu sau đó, con đường chật hẹp trở nên rộng rãi, trước mặt xuất hiện một thạch thất đang mở. Thạch thất hình tròn, ngoài lối bọn họ đi vào ra, còn có tám mặt tường hợp lại, mỗi mặt tường đều đóng chặt, mà dưới sàn thạch thất có trận đồ bát quái, do các mặt thạch hợp lại mà thành.

Kỷ Thư kéo Hàn Cẩm tiến lên trước, kiểm tra vài thạch bích đóng chặt, sau đó nói: “Những thạch bích này đều làm bằng dá, nếu như chạm đúng cơ quan, sẽ xuất hiện đường đi xuống.” (thạch bích: tường thạch)

Hàn Cẩm tò mò nhìn toàn bộ thạch thất một lượt, không tìm được bất cứ cơ quan nào, ngoại trừ hình bát quái dưới sàn nhà do mặt thạch tạo thành.

Kỷ Thư khẽ cười một tiếng, nói: “Chính là cái này.”

Hai người đi tới bên mép hình bát quái, Kỷ Thư tỉ mỉ quan sát chỗ này, nói: “Đây là lục hợp Thái Âm chân, nói đơn giản là một trận hình. Thuật kỳ môn độn giáp còn được xưng là Bát Môn Độn Giáp Thuật, chia làm hưu môn, sanh môn, thương môn, đỗ môn, cảnh môn, kinh môn, tử môn và khai môn. Ý nghĩa như tên, chúng ta phải tìm được sanh môn mới tìm được con đường chính xác.”

Hàn Cẩm cảm thấy vô cùng thú vị: “Tìm như thế nào?”

Kỷ Thư nói: “Ngươi theo sát ta, ta dẫm lên tảng đá nào ngươi dẫm lên tảng đá đó, tuyệt đối không được đụng vào những thứ khác.”

Hàn Cẩm gật đầu: “Được rồi.”

Kỷ Thư lại nhìn chằm chằm thạch trận một lúc, cẩn thận dẫm lên một hòn đá, đứng lên trên. Hàn Cẩm lập tức theo sát mà đứng lên, tảng đá liền lún xuống.

Hàn Cẩm ngạc nhiên nói: “Ồ? Quả nhiên là cơ quan.”

Kỷ Thư cẩn thận nhớ kỹ khẩu quyết: “Tiên tu chưởng trung bài Cửu Cung, tung hoành Thập Ngũ Đồ kỳ trung, thứ tướng Bát Quái phân Bát Tiết, nhất khí thống tam vi chính tông, Âm Dương nhị Độn phân thuận nghịch, nhất khí Tam Nguyên nhân mạc trắc.” Sau đó dẫm lên hòn đá, Hàn Cẩm lập tức đi theo.

Hai người theo thứ tự dẫm lên vài hòn đá, đột nhiên nghe thấy tiếng ầm ầm, một cửa đá từ từ mở ra, lộ ra một con đường u ám.

Kỷ Thư quay đầu nói với Hàn Cẩm: “Đi thôi.”

Hàn Cẩm ngạc nhiên nhìn hình Bát Quái dưới chân một hồi, thầm nghĩ sau này về nhất định phải bảo Doãn trưởng lão dạy hắn thuật kỳ môn độn giáp thần kỳ này, sau đó cùng Kỷ Thư đi vào trong cửa đá.

Kỷ Thư vừa đi, vừa nói: “Tám lối đi kia không có bất kỳ gợi ý nào, ta nghĩ, cuối mỗi con đường đều có thể thông tới Vạn Ngải Cốc, chỉ là khó hay dễ mà thôi. Vậy là tốt rồi, trước kia ta còn lo nếu đi nhầm, phải quay lại đi lại một lần nữa. Nếu như vậy thì quá tốn thời gian.”

Hàn Cẩm chỉ gật đầu không nói lời nào.

Rất nhanh, họ liền tới trận pháp thứ hai. Trận pháp thứ hai là giáp trận Lục Nghi. Kỷ Thư nghiên cứu một hồi, cũng giải xong, hai người tiếp tục đi xuống phía dưới.

Con đường này quanh co khúc khuỷu, cũng không biết đâu mới là đường cùng, trận pháp họ gặp mỗi lúc một khó. Kỷ Thư cũng không khiêm tốn, y chỉ biết qua về thuật kỳ môn độn giáp mà thôi, trước năm mười hai tuổi theo lão giáo chủ học qua mấy trận pháp đơn giản, sau mười hai tuổi theo Tam Loan, Tam Loan không dạy y trận pháp Âm Dương nữa, bởi vậy nên tốc độ giải trận cũng càng ngày càng chậm.

Đến thạch thất thứ năm, giữa thạch thất vẫn là một hình bát quái, nhưng khối thạch cấu thành hình bát quái càng ngày càng nhỏ hơn, trận pháp cũng càng lúc càng phức tạp.

Hai người đứng bên ngoài thạch trận, Hàn Cẩm đợi nửa ngày, cũng không thấy Kỷ Thư hé răng, vừa quay đầu, trông thấy chân mày y cau chặt, trán chảy mồ hôi, dáng vẻ nôn nóng, không khỏi hỏi: “Ngươi không biết giải cái này sao?”

Kỷ Thư liền giơ tay ra giấu không lên tiếng với hắn, miệng không ngừng lẩm bẩm khẩu quyết: “Thái xung, Tiểu cát dữ Tòng Khôi. Thử thị thiên môn tu xuất lộ. Địa hộ trừ, Nguy, Định dữ khai. Cử sự giai tòng thử trung khứ. Lục Hợp, Thái Âm, Thai thường quân. Tam… Tam… Tam…”

Hàn Cẩm tò mò nhìn y.

Kỷ Thư cắn răng: “Cái gì mà Địa tư môn? Tam… tam… tam…!”

Hàn Cẩm đợi một hồi, bắt đầu thấy buồn chán, ngồi chồm hổm nhìn mấy hòn đá dưới dất. Tay trái của hắn còng một chỗ với tay phải của Kỷ Thư, vừa giơ tay trái lên, Kỷ Thư liền nói: “Cẩn thận, đừng đụng vào hòn đá.”

Hàn Cẩm thờ ơ nói: “Ta biết, ta chỉ nhìn thôi.”

Lại qua một lúc, vô luận dùng cách gì Kỷ Thư cũng không nhớ nổi khẩu pháp thế nào. Hàn Cẩm ngồi một hồi, đột nhiên cảm thấy thân thể bất thường. Giờ độc trong người hắn đã tới trình độ cứ một giờ lại phát tác một lần. Còn Kỷ Thư, bởi vì bị thương, trong lúc tìm cách chạy trốn bị cảm lạnh, cho nên còn không bằng hắn, chưa đầy một canh giờ đã phát tác, thời gian phát tác cũng lâu hơn hắn. Thế nhưng trước khi vào động, Kỷ Thư đã phát tác một lần, bởi vậy nên lúc này không sao.

Hàn Cẩm rùng mình lên một cái, ý nghĩ bắt đầu mờ mịt. Hắn vội vàng đứng lên, muốn rời xa chỗ những khối đá nhô lên kia, không ngờ hắn đứng quá vội, máu không kịp lên não, trước mắt trắng nhợt, lảo đảo ngã về phía thạch trận.

Kỷ Thư sợ hãi kêu lên: “Không!” Nhưng y không kịp kéo Hàn Cẩm, hai tay bị còng một chỗ khiến y cũng bị ngã xuống, hai người nặng nề ngã xuống trận đồ bát quái, đè lên vài hòn đá.

Kỷ Thư không để ý tới khuỷu tay và cằm bị dập đau, vội vàng kéo Hàn Cẩm lên, sắc mặt trắng bệch: “Không xong rồi.”

Hàn Cẩm ôm bụng, há miệng, hoàn toàn không nói được câu nào, trong bất chợt, động thạch rung lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện