Cả một ngày Hàn Cẩm không dám đi tìm Đan Khuyết, phải để Đản Đản thật đi. Đợi Đản Đản quay về, Hàn Cẩm lập tức giữ lấy cậu ta hỏi xem phản ứng của Đan Khuyết. Đản Đản nói Đan Khuyết vẫn bình thường, không có chỗ gì kì quái. Thế là ngày hôm sau, Hàn Cẩm lại dịch dung thành Đản Đản để đi.
Đan Khuyết không cần ngâm dược tuyền nữa, thế là “Đản Đản” chủ động nhận nhiệm vụ đưa đồ ăn ba lần một ngày tới, thế là một ngày vẫn có thể gặp y đủ ba lần.
Sau khi bị dằn vặt một hồi, Đan Khuyết từ kích động đã quay trở về vẻ bình thản vốn có. Y tự nhận Hàn Cẩm không thể lấy được cái gì tốt từ trên người y, y đã rời khỏi Xích Hà Giáo, không còn giá trị lợi dụng, bởi vậy nên y cũng không vạch trần, để kệ xem hắn hao tâm tổn huyết như vậy rốt cuộc nhằm mục đích gì, liệu có đúng như lời hắn nói, chỉ là hắn thích y hay không.
Trưa hôm nay, Hàn Cẩm tới đưa cơm cho Đan Khuyết, ngồi trong sân bồi Đan Khuyết ăn, Đan Khuyết ngửi thấy mùi thuốc đông y trên người Hàn Cẩm đã đỡ hơn rất nhiều, xem ra hắn đã ngưng thuốc. Thế là y nói: “Mấu hôm nay ngươi mài thuốc, là để chữa bệnh cho người sao?”
“Dạ?” Vẻ mặt Hàn Cẩm hoang mang.
Đan Khuyết nói: “Bệnh nhân mà ngươi chữa cho kia, đã khỏe hơn chút nào chưa?”
Hàn Cẩm ngẩn người, đỏ mặt gật đầu: “Rồi ạ.”
Cơm nước xong, Đan Khuyết đưa thanh Đan Hà đao Cao Thịnh Phong tặng cho y ra, đưa cho Hàn Cẩm xem: “Cái này hôm trước “Hàn Cẩm” tặng ta.”
Hàn Cẩm làm bộ làm tịch mà ngắm nghía một hồi: “Đúng là thanh đao tốt.”
Đan Khuyết bình tĩnh nói: “Hắn tặng thanh đao này cho ta, nói muốn ta làm người của Thiên Ninh Giáo, còn muốn ta làm ấm giường cho hắn.”
Hàn Cẩm đỏ mặt lên, ấp úng nói: “Vậy, vậy sao?”
Đan Khuyết quan sát phản ứng của hắn, cười lạnh một tiếng: “Ta không biết rốt cuộc hắn coi ta là cái gì, chẳng lẽ muốn dùng một thanh đao để mua chuộc ta? Không thể nào.”
Hàn Cẩm há miệng, muốn giải thích, lại không biết với thân phận này nên mở miệng sao cho phải, không thể làm gì hơn là khổ não cào đầu: “Hẳn Hàn công tử không có ý như vậy.”
Đan Khuyết nói: “Không có ý như vậy, thì có ý gì?”
Hàn Cẩm nói: “Tặng đao là chuyện của tặng đao, Hàn Cẩm muốn đưa công tử vào Thiên Ninh Giáo, là vì thích công tử, không phải là ép buộc, cũng không phải là giao dịch.”
Đan Khuyết nhìn hắn, hừ một tiếng, chẳng nói chẳng rằng.
Buổi chiều Hàn Cẩm quay về, “Hàn Cẩm” lại tới lần nữa. Đan Khuyết đang luyện đao, liền nhìn thấy bóng một người nhanh chóng nhảy lên cây mơ trên đỉnh đầu, cười tủm tỉm nhìn y.
Cao Thịnh Phong cầm một quyển bí tịch gì đó trong tay, quơ quơ trước mặt Đan Khuyết: “Có muốn không?”
Đan Khuyết nhìn theo quyển bí tịch ông cầm trong tay quơ qua quơ lại, Cao Thịnh Phong càng hứng thú mà quơ trái quơ phải nâng lên hạ xuống, mãi đến khi Đan Khuyết nhận ra ông ta đang đùa mình, tức giận thu hồi ánh mắt.
Cao Thịnh Phong nói: “Dựa vào thiên tư của ngươi, giờ học đủ loại binh khí e rằng đã muộn, nhưng muốn tinh thông đao pháp thì vẫn có hy vọng. Đây là đao phổ của Thiên Ninh Giáo ta cải thiện qua, có muốn không?” (Đao phổ: sách luyện đao)
Đan Khuyết nheo mắt: “Ta muốn, ngươi sẽ cho sao?”
Cao Thịnh Phong bắt chéo chân: “Không cho thì ta mang ra đây cho ngươi nhìn làm gì? Nhưng mà phải đổi lấy một thứ của ngươi.”
Đan Khuyết nhíu mày: “Ngươi muốn cái gì?”
Cao Thịnh Phong vươn tay: “Bí tịch hợp hoan bị ngươi lấy đi kia, đưa ra đây.”
Đan Khuyết sửng sốt. Cao Thịnh Phong không nhắc tới thì thôi, nhắc tới y lại giận không có chỗ phát tiết, cắn răng nghiến lợi nhìn ông đăm đăm.
Cao Thịnh Phong dẩu môi: “Quyển bí tịch kia là do Thiên Tôn anh minh uy vũ của ta dùng kinh nghiệm cả đời để chỉ dạy, là thánh Thiên Tôn dồn tâm huyết đại ân viết tròn nửa tháng, ta còn chưa đọc xong đã bị ngươi lấy đi. Nhanh đưa ra đây, ta sẽ đưa đao phổ cho ngươi.”
Đan Khuyết lạnh lùng hừ một tiếng: “Hóa ra là do “ông ta” viết!” Bàn tay đảo chiều một cái, một cây ngân châm bắn về phía Cao Thịnh Phong. Cao Thịnh Phong nghiêng đầu tránh được. Đan Khuyết trợn mắt tức giận quát với ông: “Ta xé rồi!”
“Cái gì?!” Cao Thịnh Phong trợn tròn mắt: “Ngươi xé rồi?! Quyển bí tịch kia còn hữu dụng hơn đao phổ trong tay ta nhiều! Ngươi thế mà lại xé?! Ngươi, cái tên hỗn đản này!”
Trên thực tế, cũng không phải là Đan Khuyết xé, mà y đã ném thẳng quyển bí tịch hợp hoan kia vào đống lửa. Vừa nhìn thấy quyển bí tịch này, y liền nghĩ tới những đêm hoang đường triền miên cùng Hàn Cẩm. Đến tột cùng hợp hoan có thể giúp y thăng nội lực hay không, đây không phải vấn đề y quan tâm nhất, giống như Cao Thịnh Phong nói, ngay từ đầu đã là y cam tâm tình nguyện, chỉ là y nguyện ý làm chuyện này cùng Hàn Cẩm mà thôi. Y đã chuẩn bị tinh thần bị lừa gạt, nhưng y chỉ có thể chấp nhận chuyện Hàn Cẩm bị cha hắn lừa, chứ không phải y bị Hàn Cẩm lừa.
Cao Thịnh Phong nhảy từ cây mơ xuống, cắn răng nghiến lợi quơ quyển đao phổ trong tay: “Ngươi dám xé bí tịch Thiên Tôn ta viết, quyển đao phổ này ngươi đừng hòng muốn nữa.”
“Hừ.” Đan Khuyết quay đầu đi.
Cao Thịnh Phong cả giận nói: “Ngươi, ngươi chẳng biết cái gì cả!”
Đan Khuyết nghe xong lời này, liền không vui nhíu mày: “Ngươi nghĩ ta không biết cái gì? Đúng, ta không biết rất nhiều chuyện. Ta muốn biết, ta đã cho Hàn Cẩm rất nhiều cơ hội, thế nhưng hắn cho ta biết cái gì?!”
Cao Thịnh Phong không nhiều lời, nói: “Ngươi chờ ta, để ta đi tìm Thiên Tôn anh minh thần võ đến nói cho ngươi!” Dứt lời liền đạp chân một cái, nhanh chóng đi ra. Thế nhưng chỉ chốc lát sau, ông đã quay trở về, dịch dung trên mặt đã tháo, nhưng y phục vẫn chưa thay. Đan Khuyết nhìn bộ dạng trang nghiêm của ông, không khỏi nghẹn lời.
Cao Thịnh Phong nói: “Có phải ngươi cho rằng, Thông Minh cố ý lừa ngươi, đùa giỡn ngươi hay không”
Đan Khuyết hoang mang: “Thông Minh?”
Cao Thịnh Phong mất kiên nhẫn nói: “Là Hàn Cẩm, Hàn Cẩm là nhũ danh của nó, đại danh là Cao Thông Minh.”
“……..” Đây vẫn là lần đầu tiên Đan Khuyết nghe thấy một người có đại danh và nhũ danh như vậy.
Đan Khuyết cười nhạt: “Chẳng lẽ hắn không gạt ta?”
Cao Thịnh Phong nói: “Thằng bé lừa ngươi thật, nhưng những gì nó lừa ngươi, chắc chắn không nhiều như ngươi nghĩ. Đứa trẻ này..” Vẻ mặt Cao Thịnh Phong có chút mất tự nhiên. Ông không muốn nói Cao Thông Minh ngốc. Nếu như thừa nhận ông nhặt một đứa bé ngốc về, thật sự rất mất mặt.
Hai bên đang căng thẳng, đột nhiên, một nam tử vận hồng y từ phía sau cây đi ra, nói: “Thiên Tôn, để ta nói cho.”
Người đi ra chính là Lư Nhã Giang. Ông trông thấy Cao Thịnh Phong cầm bộ dịch dung lén lút ra khỏi phòng, liền biết ngay Cao Thịnh Phong muốn làm gì, bởi vậy nên mới sáng sớm đã đi tới đây đợi.
Cao Thịnh Phong thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi được rồi, ta để em giải thích.”
Lư Nhã Giang thấy Đan Khuyết kinh ngạc nhìn mình, mỉm cười, đoạn nói: “Ta là trưởng lão của Thiên Ninh Giáo, mười năm trước, xưng là Xích Luyện Ma trong giang hồ. Đan công tử, chúng ta tìm một chỗ để nói.”
Lư Nhã Giang dẫn Đan Khuyết ra phía sau gian phòng, tránh khỏi tai mắt của Cao Thịnh Phong rồi mới dừng lại, thẳng thắn mà nói: “Đan công tử, Hàn Cẩm là một đứa trẻ bị vứt bỏ được Cao Thiên Tôn và ta nhặt dưới chân núi về. Sở dĩ Hàn Cẩm bị vứt bỏ, là bởi vì nó là một đứa ngốc.”
Đan Khuyết ngẩn cả người.
Lư Nhã Giang không nhanh không chậm giải thích về thân thế Hàn Cẩm cho Đan Khuyết nghe, bao gồm chuyện hắn luyện “Não tàn thần công”, sau khi được Đỗ Húy trị liệu hết năm này qua tháng nọ để rồi trở thành bộ dạng nửa ngốc nửa thông minh. Ông nói: “Có lẽ cậu sẽ không tin, kẻ khác nghe sẽ không thể tưởng tượng nổi, nhưng những gì ta nói đều là sự thật, ta không cần phải lừa gạt cậu. Đứa trẻ Hàn Cẩm này thật sự rất đơn giản thuần khiết, thằng bé chưa từng trông thấy các mặt của xã hội, cũng không hiểu dương gian hiểm ác đáng sợ, nó chỉ mới mười bảy tuổi, đây là lần đầu nó xuống núi, và nó gặp được cậu. Nó hành động tùy theo ý thích, chẳng mưu tính sâu xa, cậu suy nghĩ một chút, sẽ tin lời ta nói. Thuốc nó cho cậu uống, là thuốc tiên mà ta và Thiên Tôn tìm được từ quần đảo Mỗ Sơn, có thể giải bách độc, hẳn cậu đã nghe nói qua, chính thằng bé nhịn uống, lại đưa cho cậu một viên. Nếu nó không có tình cảm với cậu, chỉ đơn thuần muốn lợi dụng, như vậy sẽ không đổi ý giữa chừng, đưa cậu rời khỏi Kỷ Thư và Vô Mi, đi tới Vạn Ngải Cốc chữa thương cho cậu. Thậm chí ngay từ đầu, nó đã không chọn cậu, bởi vì nó sẽ không chiếm được gì từ trên người cậu.”
Đan Khuyết nghe xong câu này rất mất hứng, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, liền cảm thấy có lẽ những lời Lư Nhã Giang nói là sự thật, theo những gì ông nói, những hành động khó lý giải của Hàn Cẩm dường như đã có thể giải thích. Sở dĩ y vẫn không nghĩ ra, cũng bởi vì cho rằng Hàn Cẩm tâm cơ thâm trầm, mỗi một hành động đều có nguyên nhân, ví dụ như lúc ở Loan Thành trêu chọc đám người phái Loan Sơn, y vẫn không rõ hắn làm như vậy nhằm mục đích gì, nhưng trên thực tế, đại đa số hành động của Hàn Cẩm đều là làm tùy làm tiện, căn bản không hề nghĩ sâu xa. Suy nghĩ kỹ lại một chút, lúc Hàn Cẩm đầu tháng và giữa tháng thật sự có sự khác biệt, đầu tháng hắn rất nhu thuận, bảo cái gì, hắn liền thành thành thật thật làm cái đó; mà giữa tháng, ngoài mặt hắn có vẻ ngoan ngoãn, miệng cũng ngọt sớt, nhưng thật ra y nói một đằng, hắn thường làm một nẻo, gây ra rất nhiều phiền phức. Chỉ là trước giờ, Đan Khuyết chưa từng liên hệ sự khác biệt về thời gian như vậy với nhau.
Cũng lúc này, ở một nơi khác.
Sau khi Đỗ Húy kiểm tra toàn thân Hàn Cẩm, đưa cho hắn một xâu kẹo hồ lô: “Mấy ngày nay con cảm thấy thế nào?”
Hàn Cẩm nhận lấy kẹo hồ lô cắn một cái, suy nghĩ một chút, nói: “Ngoại trừ hơi buồn ngủ, thi thoảng hay quên đồ vật đặt ở đâu ra thì tốt.”
Đỗ Húy vuốt râu nói: “Xem ra chứng “Hoàn đồng” của con đã tương đối khỏi rồi. Thế nhưng đây mới là tháng đầu tiên, không biết sau này có thể xảy ra tình huống gì. Nếu không con ở lại cốc ta thêm mấy tháng, để ta quan sát thêm một chút.”
Hàn Cẩm mặt chau mày ủ nói: “Không được đâu Đỗ bá bá, Đan Khuyết nói hết nguyên tiêu sẽ rời đi.”
Đỗ Húy nhíu mày: “Vội như vậy? Y đi thì có thể làm gì? Chẳng lẽ muốn một mình quay về Nhập Lĩnh Sơn?”
Hàn Cẩm thở dài.
Đỗ Húy vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói: “Ngoài cốc đang truyền một tin, sáng nay ta đã nói cho Cao Thiên Tôn, không biết ông ấy đã nói cho con hay chưa.”
Hàn Cẩm ngạc nhiên nói: “Tin gì?”
Đỗ Húy nhìn hắn một cái, đóng hòm thuốc lại, nói: “Mấy hôm trước, “Hàn Cẩm” phái Ngũ Luân, dẫn theo một nhóm ma đồ Xích Hà Giáo tới một con đường bên cạnh Dương Sơn đánh lén đệ tử phái Hành Sơn đi qua đó.”
Hán Cẩm há miệng, xâu kẹo hồ lô ngậm một nửa trong miệng rơi xuống đất. Hắn lặng lẽ liếm mép, nhẹ giọng nói: “Vậy sao.”
Đỗ Húy hỏi: “Là Kỷ Thư?”
Hàn Cẩm gật đầu.
Đỗ Húy ngạc nhiên nói: “Hắn muốn làm gì?”
Hàn Cẩm nhún vai: “Ai biết được, mặc hắn đi.”
Đan Khuyết không cần ngâm dược tuyền nữa, thế là “Đản Đản” chủ động nhận nhiệm vụ đưa đồ ăn ba lần một ngày tới, thế là một ngày vẫn có thể gặp y đủ ba lần.
Sau khi bị dằn vặt một hồi, Đan Khuyết từ kích động đã quay trở về vẻ bình thản vốn có. Y tự nhận Hàn Cẩm không thể lấy được cái gì tốt từ trên người y, y đã rời khỏi Xích Hà Giáo, không còn giá trị lợi dụng, bởi vậy nên y cũng không vạch trần, để kệ xem hắn hao tâm tổn huyết như vậy rốt cuộc nhằm mục đích gì, liệu có đúng như lời hắn nói, chỉ là hắn thích y hay không.
Trưa hôm nay, Hàn Cẩm tới đưa cơm cho Đan Khuyết, ngồi trong sân bồi Đan Khuyết ăn, Đan Khuyết ngửi thấy mùi thuốc đông y trên người Hàn Cẩm đã đỡ hơn rất nhiều, xem ra hắn đã ngưng thuốc. Thế là y nói: “Mấu hôm nay ngươi mài thuốc, là để chữa bệnh cho người sao?”
“Dạ?” Vẻ mặt Hàn Cẩm hoang mang.
Đan Khuyết nói: “Bệnh nhân mà ngươi chữa cho kia, đã khỏe hơn chút nào chưa?”
Hàn Cẩm ngẩn người, đỏ mặt gật đầu: “Rồi ạ.”
Cơm nước xong, Đan Khuyết đưa thanh Đan Hà đao Cao Thịnh Phong tặng cho y ra, đưa cho Hàn Cẩm xem: “Cái này hôm trước “Hàn Cẩm” tặng ta.”
Hàn Cẩm làm bộ làm tịch mà ngắm nghía một hồi: “Đúng là thanh đao tốt.”
Đan Khuyết bình tĩnh nói: “Hắn tặng thanh đao này cho ta, nói muốn ta làm người của Thiên Ninh Giáo, còn muốn ta làm ấm giường cho hắn.”
Hàn Cẩm đỏ mặt lên, ấp úng nói: “Vậy, vậy sao?”
Đan Khuyết quan sát phản ứng của hắn, cười lạnh một tiếng: “Ta không biết rốt cuộc hắn coi ta là cái gì, chẳng lẽ muốn dùng một thanh đao để mua chuộc ta? Không thể nào.”
Hàn Cẩm há miệng, muốn giải thích, lại không biết với thân phận này nên mở miệng sao cho phải, không thể làm gì hơn là khổ não cào đầu: “Hẳn Hàn công tử không có ý như vậy.”
Đan Khuyết nói: “Không có ý như vậy, thì có ý gì?”
Hàn Cẩm nói: “Tặng đao là chuyện của tặng đao, Hàn Cẩm muốn đưa công tử vào Thiên Ninh Giáo, là vì thích công tử, không phải là ép buộc, cũng không phải là giao dịch.”
Đan Khuyết nhìn hắn, hừ một tiếng, chẳng nói chẳng rằng.
Buổi chiều Hàn Cẩm quay về, “Hàn Cẩm” lại tới lần nữa. Đan Khuyết đang luyện đao, liền nhìn thấy bóng một người nhanh chóng nhảy lên cây mơ trên đỉnh đầu, cười tủm tỉm nhìn y.
Cao Thịnh Phong cầm một quyển bí tịch gì đó trong tay, quơ quơ trước mặt Đan Khuyết: “Có muốn không?”
Đan Khuyết nhìn theo quyển bí tịch ông cầm trong tay quơ qua quơ lại, Cao Thịnh Phong càng hứng thú mà quơ trái quơ phải nâng lên hạ xuống, mãi đến khi Đan Khuyết nhận ra ông ta đang đùa mình, tức giận thu hồi ánh mắt.
Cao Thịnh Phong nói: “Dựa vào thiên tư của ngươi, giờ học đủ loại binh khí e rằng đã muộn, nhưng muốn tinh thông đao pháp thì vẫn có hy vọng. Đây là đao phổ của Thiên Ninh Giáo ta cải thiện qua, có muốn không?” (Đao phổ: sách luyện đao)
Đan Khuyết nheo mắt: “Ta muốn, ngươi sẽ cho sao?”
Cao Thịnh Phong bắt chéo chân: “Không cho thì ta mang ra đây cho ngươi nhìn làm gì? Nhưng mà phải đổi lấy một thứ của ngươi.”
Đan Khuyết nhíu mày: “Ngươi muốn cái gì?”
Cao Thịnh Phong vươn tay: “Bí tịch hợp hoan bị ngươi lấy đi kia, đưa ra đây.”
Đan Khuyết sửng sốt. Cao Thịnh Phong không nhắc tới thì thôi, nhắc tới y lại giận không có chỗ phát tiết, cắn răng nghiến lợi nhìn ông đăm đăm.
Cao Thịnh Phong dẩu môi: “Quyển bí tịch kia là do Thiên Tôn anh minh uy vũ của ta dùng kinh nghiệm cả đời để chỉ dạy, là thánh Thiên Tôn dồn tâm huyết đại ân viết tròn nửa tháng, ta còn chưa đọc xong đã bị ngươi lấy đi. Nhanh đưa ra đây, ta sẽ đưa đao phổ cho ngươi.”
Đan Khuyết lạnh lùng hừ một tiếng: “Hóa ra là do “ông ta” viết!” Bàn tay đảo chiều một cái, một cây ngân châm bắn về phía Cao Thịnh Phong. Cao Thịnh Phong nghiêng đầu tránh được. Đan Khuyết trợn mắt tức giận quát với ông: “Ta xé rồi!”
“Cái gì?!” Cao Thịnh Phong trợn tròn mắt: “Ngươi xé rồi?! Quyển bí tịch kia còn hữu dụng hơn đao phổ trong tay ta nhiều! Ngươi thế mà lại xé?! Ngươi, cái tên hỗn đản này!”
Trên thực tế, cũng không phải là Đan Khuyết xé, mà y đã ném thẳng quyển bí tịch hợp hoan kia vào đống lửa. Vừa nhìn thấy quyển bí tịch này, y liền nghĩ tới những đêm hoang đường triền miên cùng Hàn Cẩm. Đến tột cùng hợp hoan có thể giúp y thăng nội lực hay không, đây không phải vấn đề y quan tâm nhất, giống như Cao Thịnh Phong nói, ngay từ đầu đã là y cam tâm tình nguyện, chỉ là y nguyện ý làm chuyện này cùng Hàn Cẩm mà thôi. Y đã chuẩn bị tinh thần bị lừa gạt, nhưng y chỉ có thể chấp nhận chuyện Hàn Cẩm bị cha hắn lừa, chứ không phải y bị Hàn Cẩm lừa.
Cao Thịnh Phong nhảy từ cây mơ xuống, cắn răng nghiến lợi quơ quyển đao phổ trong tay: “Ngươi dám xé bí tịch Thiên Tôn ta viết, quyển đao phổ này ngươi đừng hòng muốn nữa.”
“Hừ.” Đan Khuyết quay đầu đi.
Cao Thịnh Phong cả giận nói: “Ngươi, ngươi chẳng biết cái gì cả!”
Đan Khuyết nghe xong lời này, liền không vui nhíu mày: “Ngươi nghĩ ta không biết cái gì? Đúng, ta không biết rất nhiều chuyện. Ta muốn biết, ta đã cho Hàn Cẩm rất nhiều cơ hội, thế nhưng hắn cho ta biết cái gì?!”
Cao Thịnh Phong không nhiều lời, nói: “Ngươi chờ ta, để ta đi tìm Thiên Tôn anh minh thần võ đến nói cho ngươi!” Dứt lời liền đạp chân một cái, nhanh chóng đi ra. Thế nhưng chỉ chốc lát sau, ông đã quay trở về, dịch dung trên mặt đã tháo, nhưng y phục vẫn chưa thay. Đan Khuyết nhìn bộ dạng trang nghiêm của ông, không khỏi nghẹn lời.
Cao Thịnh Phong nói: “Có phải ngươi cho rằng, Thông Minh cố ý lừa ngươi, đùa giỡn ngươi hay không”
Đan Khuyết hoang mang: “Thông Minh?”
Cao Thịnh Phong mất kiên nhẫn nói: “Là Hàn Cẩm, Hàn Cẩm là nhũ danh của nó, đại danh là Cao Thông Minh.”
“……..” Đây vẫn là lần đầu tiên Đan Khuyết nghe thấy một người có đại danh và nhũ danh như vậy.
Đan Khuyết cười nhạt: “Chẳng lẽ hắn không gạt ta?”
Cao Thịnh Phong nói: “Thằng bé lừa ngươi thật, nhưng những gì nó lừa ngươi, chắc chắn không nhiều như ngươi nghĩ. Đứa trẻ này..” Vẻ mặt Cao Thịnh Phong có chút mất tự nhiên. Ông không muốn nói Cao Thông Minh ngốc. Nếu như thừa nhận ông nhặt một đứa bé ngốc về, thật sự rất mất mặt.
Hai bên đang căng thẳng, đột nhiên, một nam tử vận hồng y từ phía sau cây đi ra, nói: “Thiên Tôn, để ta nói cho.”
Người đi ra chính là Lư Nhã Giang. Ông trông thấy Cao Thịnh Phong cầm bộ dịch dung lén lút ra khỏi phòng, liền biết ngay Cao Thịnh Phong muốn làm gì, bởi vậy nên mới sáng sớm đã đi tới đây đợi.
Cao Thịnh Phong thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi được rồi, ta để em giải thích.”
Lư Nhã Giang thấy Đan Khuyết kinh ngạc nhìn mình, mỉm cười, đoạn nói: “Ta là trưởng lão của Thiên Ninh Giáo, mười năm trước, xưng là Xích Luyện Ma trong giang hồ. Đan công tử, chúng ta tìm một chỗ để nói.”
Lư Nhã Giang dẫn Đan Khuyết ra phía sau gian phòng, tránh khỏi tai mắt của Cao Thịnh Phong rồi mới dừng lại, thẳng thắn mà nói: “Đan công tử, Hàn Cẩm là một đứa trẻ bị vứt bỏ được Cao Thiên Tôn và ta nhặt dưới chân núi về. Sở dĩ Hàn Cẩm bị vứt bỏ, là bởi vì nó là một đứa ngốc.”
Đan Khuyết ngẩn cả người.
Lư Nhã Giang không nhanh không chậm giải thích về thân thế Hàn Cẩm cho Đan Khuyết nghe, bao gồm chuyện hắn luyện “Não tàn thần công”, sau khi được Đỗ Húy trị liệu hết năm này qua tháng nọ để rồi trở thành bộ dạng nửa ngốc nửa thông minh. Ông nói: “Có lẽ cậu sẽ không tin, kẻ khác nghe sẽ không thể tưởng tượng nổi, nhưng những gì ta nói đều là sự thật, ta không cần phải lừa gạt cậu. Đứa trẻ Hàn Cẩm này thật sự rất đơn giản thuần khiết, thằng bé chưa từng trông thấy các mặt của xã hội, cũng không hiểu dương gian hiểm ác đáng sợ, nó chỉ mới mười bảy tuổi, đây là lần đầu nó xuống núi, và nó gặp được cậu. Nó hành động tùy theo ý thích, chẳng mưu tính sâu xa, cậu suy nghĩ một chút, sẽ tin lời ta nói. Thuốc nó cho cậu uống, là thuốc tiên mà ta và Thiên Tôn tìm được từ quần đảo Mỗ Sơn, có thể giải bách độc, hẳn cậu đã nghe nói qua, chính thằng bé nhịn uống, lại đưa cho cậu một viên. Nếu nó không có tình cảm với cậu, chỉ đơn thuần muốn lợi dụng, như vậy sẽ không đổi ý giữa chừng, đưa cậu rời khỏi Kỷ Thư và Vô Mi, đi tới Vạn Ngải Cốc chữa thương cho cậu. Thậm chí ngay từ đầu, nó đã không chọn cậu, bởi vì nó sẽ không chiếm được gì từ trên người cậu.”
Đan Khuyết nghe xong câu này rất mất hứng, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, liền cảm thấy có lẽ những lời Lư Nhã Giang nói là sự thật, theo những gì ông nói, những hành động khó lý giải của Hàn Cẩm dường như đã có thể giải thích. Sở dĩ y vẫn không nghĩ ra, cũng bởi vì cho rằng Hàn Cẩm tâm cơ thâm trầm, mỗi một hành động đều có nguyên nhân, ví dụ như lúc ở Loan Thành trêu chọc đám người phái Loan Sơn, y vẫn không rõ hắn làm như vậy nhằm mục đích gì, nhưng trên thực tế, đại đa số hành động của Hàn Cẩm đều là làm tùy làm tiện, căn bản không hề nghĩ sâu xa. Suy nghĩ kỹ lại một chút, lúc Hàn Cẩm đầu tháng và giữa tháng thật sự có sự khác biệt, đầu tháng hắn rất nhu thuận, bảo cái gì, hắn liền thành thành thật thật làm cái đó; mà giữa tháng, ngoài mặt hắn có vẻ ngoan ngoãn, miệng cũng ngọt sớt, nhưng thật ra y nói một đằng, hắn thường làm một nẻo, gây ra rất nhiều phiền phức. Chỉ là trước giờ, Đan Khuyết chưa từng liên hệ sự khác biệt về thời gian như vậy với nhau.
Cũng lúc này, ở một nơi khác.
Sau khi Đỗ Húy kiểm tra toàn thân Hàn Cẩm, đưa cho hắn một xâu kẹo hồ lô: “Mấy ngày nay con cảm thấy thế nào?”
Hàn Cẩm nhận lấy kẹo hồ lô cắn một cái, suy nghĩ một chút, nói: “Ngoại trừ hơi buồn ngủ, thi thoảng hay quên đồ vật đặt ở đâu ra thì tốt.”
Đỗ Húy vuốt râu nói: “Xem ra chứng “Hoàn đồng” của con đã tương đối khỏi rồi. Thế nhưng đây mới là tháng đầu tiên, không biết sau này có thể xảy ra tình huống gì. Nếu không con ở lại cốc ta thêm mấy tháng, để ta quan sát thêm một chút.”
Hàn Cẩm mặt chau mày ủ nói: “Không được đâu Đỗ bá bá, Đan Khuyết nói hết nguyên tiêu sẽ rời đi.”
Đỗ Húy nhíu mày: “Vội như vậy? Y đi thì có thể làm gì? Chẳng lẽ muốn một mình quay về Nhập Lĩnh Sơn?”
Hàn Cẩm thở dài.
Đỗ Húy vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói: “Ngoài cốc đang truyền một tin, sáng nay ta đã nói cho Cao Thiên Tôn, không biết ông ấy đã nói cho con hay chưa.”
Hàn Cẩm ngạc nhiên nói: “Tin gì?”
Đỗ Húy nhìn hắn một cái, đóng hòm thuốc lại, nói: “Mấy hôm trước, “Hàn Cẩm” phái Ngũ Luân, dẫn theo một nhóm ma đồ Xích Hà Giáo tới một con đường bên cạnh Dương Sơn đánh lén đệ tử phái Hành Sơn đi qua đó.”
Hán Cẩm há miệng, xâu kẹo hồ lô ngậm một nửa trong miệng rơi xuống đất. Hắn lặng lẽ liếm mép, nhẹ giọng nói: “Vậy sao.”
Đỗ Húy hỏi: “Là Kỷ Thư?”
Hàn Cẩm gật đầu.
Đỗ Húy ngạc nhiên nói: “Hắn muốn làm gì?”
Hàn Cẩm nhún vai: “Ai biết được, mặc hắn đi.”
Danh sách chương