Đảo mắt tới nguyên tiêu. Nguyên tiêu là ngày đoàn viên, ban ngày Hàn Cẩm ở bên Cao Thịnh Phong và Lư Nhã Giang, nhưng người ở đây, tâm tư lại ở tận chỗ Đan Khuyết, dù sao thì Đan Khuyết cũng lẻ loi cô đơn ở Vạn Ngải Cốc, đến một người để bầu bạn cũng không có, mà lúc Cao Thông Minh ở Tụ Sơn căn bản không biết cái gì là tết đoàn viên, bởi vì ngày nào cũng ở bên gia đình.

Lư Nhã Giang nhìn thấu tâm tư hắn, đến buổi chiều, ông đi tới ngồi xuống trên người Cao Thịnh Phong, nói với Hàn Cẩm: “Con đi ra ngoài đi.”

Hàn Cẩm nhìn Cao Thịnh Phong, Cao Thịnh Phong ôm eo Lư Nhã Giang, đá một cước vào mông nhi tử: “Còn chưa biến đi.”

Hàn Cẩm mừng rỡ liền chạy tới tìm Đan Khuyết.

Hàn Cẩm bưng hai bát bánh trôi mới ra nồi chạy tới chỗ Đan Khuyết, Đan Khuyết đang đứng ngẩn người bên cây mơ, thấy hắn đi tới, xoay người vào trong nhà, giữ cửa mở cho hắn. Hàn Cẩm bưng hai bát bánh trôi nóng hổi ngồi xuống bên bàn, mong đợi nhìn Đan Khuyết: “Đan công tử, ăn bánh trôi đi.”

Đan Khuyết lặng lẽ chăm chú nhìn bát bánh trôi nóng hổi hẵng còn bốc khói nghi ngút, nhẹ giọng nói: “Ngươi không cần gọi là Đan công tử.”

Hàn Cẩm ngẩn người, dè dè dặt dặt hỏi: “Thuộc hạ có thể gọi công tử là… ca ca không? Đan Khuyết mím môi, đoạn nói: “Ngươi nhỏ tuổi hơn ta, có thể.”

Hàn Cẩm cười đến là vui vẻ, đôi mắt sáng trong, lấp lánh như ánh sao.

Trong lòng Đan Khuyết rất rối bời. Hàn Cẩm tựa như một đứa trẻ, hắn chưa từng trải qua cuộc sống bình thường, bởi vậy nên vô cùng ước mong có thể sinh sống bình thường như vậy, mấy tháng này ở chung, hắn đều cố gắng cùng Đan Khuyết trải qua cuộc sống của người bình thường, tự mình làm công kiếm tiền, cùng nhau đi dạo phố, chen chúc trong một chiếc giường nhỏ và đắp chung một ổ chăn. Cũng như hắn, Đan Khuyết cũng chưa từng trải qua cảnh sinh hoạt bình dân ấm áp, cho nên Hàn Cẩm là người đầu tiên mang tới cảm giác ấm áp yên bình cho y.

Sau khi nghe Lư Nhã Giang nói xong, tuy y không tin hết, nhưng cũng có xu hướng tin. Cứ như vậy, y đã hiểu được phần nào về con người Hàn Cẩm. Nhưng tuy những gì Lư Nhã Giang nói là sư thật, thì chuyện Hàn Cẩm gạt y vẫn là sự thật, y bị Hàn Cẩm lừa quanh cũng là sự thật. Y không thể dễ dàng tha thứ cho một người có thể gây uy hiếp với mình lớn như vậy, bởi vậy nên y không thể cứ như vậy mà tha thứ cho Hàn Cẩm. Nhưng trái tim đã trao đi không dễ dàng thu hồi, y quyết định, cho Hàn Cẩm thêm một cơ hội nữa. Lúc này đây, y sẽ lợi dụng Hàn Cẩm, chứ không bỏ ra cái gì cho hắn. Giả như Hàn Cẩm thật tâm, vậy chứng minh cho y xem đi.

Ăn bánh trôi nước xong, Đan Khuyết nói: “Sáng sớm mai ta sẽ đi.”

Hàn Cẩm im lặng, nhỏ giọng hỏi: “Ca ca định đi đâu?”

Đan Khuyết nói: “Tới một sơn cốc ta từng đi qua. Ta muốn tu luyện ở đó một thời gian.”

Hàn Cẩm hỏi: “Một thời gian là bao lâu?”

Đan Khuyết nói: “Phải xem thành quả tu luyện của ta. Ngắn thì chỉ vài tháng, lâu hơn thì có lẽ sẽ là mấy năm.”

Hàn Cẩm giãy giụa hỏi: “Ca ca định chỉ ẩn cư trong cốc sao? Không thể vừa đi xung quanh vừa tu luyện sao?”

Đan Khuyết nhíu mày: “Ta cần một nơi an tĩnh và cần tĩnh tâm.”

Hàn Cẩm cắn môi một cái, thể như hạ một quyết tâm: “Ca ca, đệ có thể đi cùng ca ca không?”

Đan Khuyết nhìn hắn một cái, vốn còn muốn hỏi điều gì đó, cuối cùng lại không hỏi gì, chỉ nói: “Nếu ngươi muốn, giờ Dần sáng mai, ta ở cốc khẩu đợi ngươi, quá giờ mà ngươi không đến, ta sẽ tự đi.”

Buổi tối Hàn Cẩm quay trở lại nơi ở, nói với Cao Thịnh Phong rằng muốn đi cùng Đan Khuyết, chỉ sợ một năm rưỡi nữa sẽ không thể quay về Tụ Sơn. Cao Thịnh Phong xụ mặt mắng hắn là đồ vô dụng, bỏ lại một câu đồ vô dụng, lấy một quyển đao phổ ra ném lên bàn, xoay người đi. Lư Nhã Giang không nói gì, lấy một lọ thuốc ra đưa cho Hàn Cẩm, Hàn Cẩm mở ra nhìn, bên trong có hai viên giải dược được chế từ cỏ Nguyệt Kiến. Lư Nhã Giang nói: “Lúc cần uống đừng tiết kiệm, thuốc uống hết còn có thể kiếm nữa.”

Mũi Hàn Cẩm chua xót, ôm eo Lư Nhã Giang khóc to một hồi, sau đó mới cẩn thận cầm đao phổ Cao Thịnh Phong đưa và thuốc Lư Nhã Giang cho lên, cất kỹ vào trong hành lý của mình.

Sáng hôm sau, hắn đang chuẩn bị đi, Cao Thịnh Phong lại đi ra gọi hắn lại.

Vốn Hàn Cẩm tưởng Cao Thịnh Phong không đồng ý cho hắn đi, hắn trở nên căng thẳng, đang nghĩ lý do để Cao Thịnh Phong yên tâm, không ngờ Cao Thịnh Phong lại hỏi: “Rốt cuộc con đưa ngọc bội cho ai?”

Hàn Cẩm ngạc nhiên nói: “Kỷ Thư làm gì vậy?”

Cao Thịnh Phong nói: “Bạch Tiểu Tả dùng bồ câu đưa thư tới nói cho ta, trước đó Vô Mi loan tin ra giang hồ, nói con là một nhân vật lớn ở Thiên Ninh Giáo, còn nói Thiên Ninh Giáo và Vạn Ngải Cốc cấu kết với nhau, muốn thả độc trùng xâm hại võ lâm chính đạo vùng Trung Nguyên, kích động võ lâm chính đạo tiêu diệt cái nhọt Vạn Ngải Cốc. Gã ta nói Hàn Cẩm đang ở trong Vạn Ngải Cốc, lúc ta và Nhã Giang tới, phái nhân Loan Sơn vẫn còn đang coi chừng ngoài cốc, có lẽ là sợ con và Đan Khuyết đào tẩu. Thế nhưng cách đây không lâu, Kỷ Thư ngụy trang thành con, dẫn người của Xích Hà Giáo đi đánh lén Hành Sơn. Bạch Tiểu Tả nói, giờ Kỷ Thư ở bên kia cho người loan tin trong giang hồ, nói Xích Hà Giáo có tham vong thôn tính Vạn Ngải Cốc, cấu kết không thành, đành mượn võ lâm chính đạo để diệt trừ Vạn Ngải Cốc, mà thân phận thật của “Hàn Cẩm” là ma tôn đệ nhị Xích Hà Giáo, nhưng bởi vì ông nội hắn có liên quan tới Thiên Ninh Giáo, cho nên mới cố ý giả mạo làm tay chân của Thiên Ninh Giáo, hãm hại Thiên Ninh Giáo và Vạn Ngải Cốc.”

Giờ suy nghĩ Hàn Cẩm không tốt, hắn bị Cao Thịnh Phong nói một tràng làm cho mê man, mờ mờ mịt mịt sắp xếp lại thông tin, Cao Thịnh Phong nói: “Nói gọn là, Kỷ Thư châm ngọn lửa chiến tranh lên Xích Hà Giáo, muốn gác Thiên Ninh Giáo chúng ta sang một bên. Hơn nữa, tới khi tin này loan ra, như vậy Vạn Ngải Cốc là bị liên lụy vô tội, có thể tránh được tranh đấu.”

Hàn Cẩm gật đầu liên tục: “Vậy sao?”

Cao Thịnh Phong ngạc nhiên nói: “Con biết y muốn làm gì không?”

Hàn Cẩm nói: “Hình như y rất ghét Xích Hà Giáo.”

Cao Thịnh Phong nhíu mày: “Vậy sao. Vậy kệ y thôi, nói chung dù có âm mưu gì, Thiên Ninh Giáo ta cũng không sợ.”

Hàn Cẩm do do dự dự một chút, nói: “Cha, sau này còn có tin tức gì liên quan tới y, cha dùng bồ câu đưa thư cho con được không?”

Cao Thịnh Phong gật đầu: “Được.”

Hàn Cẩm do do dự dự đi được hai bước, đột nhiên xoay người lại, nhào vào trong lòng Cao Thịnh Phong, cuốn lấy ông mà kêu lên: “Cha.”

Cao Thịnh Phong mỉm cười, xoa xoa đầu hắn nói: “Không sao, Thông Minh, con đi đi, lúc cha ở cái tuổi này, cũng muốn cái gì làm cái đấy. Khi nào rảnh rỗi thì quay trở lại Tụ Sơn, ta và Nhã Giang cũng sẽ tới thăm con.”

Hàn Cẩm lưu luyến cọ vào lòng Cao Thịnh Phong một lúc lâu, mắt thấy sắc trời không còn sớm, không thể làm gì hơn là rời khỏi lòng cha thân yêu, dùng sức hôn chụt lên mặt Cao Thịnh Phong một cái, quay lưng chạy tới cốc khẩu.

Mắt thấy sắp tới giờ dần mà Đan Khuyết hẹn, Hàn Cẩm chạy tới trước sân nơi Đỗ Húy ở, nói lời tạm biệt với ông. Đỗ Húy đã nghe qua chuyện hắn sẽ đi, đã đứng ngoài cửa sân đợi hắn từ trước. Hàn Cẩm cười hì hì nhảy tới trước mặt Đỗ Húy: “Đỗ bá bá, con phải đi rồi”

Đỗ Húy lấy một bọc đồ ra đưa cho hắn: “Bên trong có thuốc bổ, giúp tăng cường nội công, nên sử dụng thế nào, ta đều đã viết rõ trên giấy cất vào trong bọc.”

Hàn Cẩm nhận lấy bọc đồ, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn Đỗ bá bá.”

Đỗ Húy lại nói: “Nếu con thấy Vân Đan, hoặc là bắt về giao cho ta, nếu không thì thay ta giáo huấn cái tên nghịch đồ này.” (Nghịch đồ: Đồ đệ phản nghịch)

Hàn Cẩm gật đầu liên tục: “Vâng.”

Đỗ Húy nói: “Nhược điểm của Vân Đan là hết sức sợ chuột. Lúc nó còn nhỏ mẫu thân qua đời, rất nhiều ngày không ai phát hiện ra, nó lại đang đi chơi bên ngoài, lúc đi về mới thấy chuột bò đầy trên thi thể mẫu thân, trong đó có con chuột chui ra từ thi thể mẫu thân của nó. Từ đó về sau, nó vừa thấy chuột đã mất hồn mất vía. Con chỉ cần bắt mấy con chuột sống mang tới dọa nó, là có thể khiến nó sợ tè ra quần.”

Hàn Cẩm cười nói: “Đỗ bá bá, bá bá yên tâm đi. Nếu con bắt được tên quỷ đáng ghét kia, nhất định sẽ xử đẹp hắn!”

Nán lại chỗ Đỗ Húy một hồi, mắt thấy sắp tới giờ Dần, Hàn Cẩm chạy vội tới cốc khẩu. Lúc hắn chạy tới cốc khẩu, Đan Khuyết đã đeo hành lý đứng đợi ở đó, bởi vì tới sớm, nên y sốt ruột mà đi vòng tròn, liên tục ngẩng đầu nhìn sắc trời, nét mặt đầy nôn nóng.

Hàn Cẩm chạy lên, hét lớn: “Ca ca.”

Đan Khuyết trông thấy bóng hắn, liền thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng bờ vai xuống, khẽ hừ lạnh một tiếng, nhảy lên lưng ngựa: “Ngươi đã tới rồi, vậy chúng ta lên đường.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện