Sân không lớn, hai gốc Thực Nguyệt Thụ chiếm gần một nửa diện tích, diện tích còn lại tổng cộng trồng hai mươi bốn bụi Linh Huỳnh Thảo, thu hoạch tổng cộng bốn cây, còn lại hai mươi cây sắp thành thục.

Đừng xem Linh Huỳnh Thảo mặc dù chiếm diện tích rất nhỏ, nhưng thân rễ trong đất lại có phạm vi rộng, cho dù chỉ trồng hơn hai mươi cây cũng đã là kết quả của việc tận dụng tối đa thổ nhưỡng trong linh điền.

Đánh giá phẩm chất tốt đẹp Linh Huỳnh Thảo mang tới xong, việc đào tạo linh thực, tốt nhất là cố gắng thăng cấp phẩm chất lúc chúng nó thành thục.

Như vậy vừa có thể bán lấy nhiều linh thạch hơn, cũng có thể nhận được phần thưởng chùm ánh sáng tốt hơn, một hành động chiếm lợi được đôi đường.

Bây giờ có thể biết được trạng thái tức thời của linh thực, vừa có Địa Dẫn Thuật cùng với Linh Vũ Thuật phụ trợ, Lục Huyền tràn đầy tự tin về điều này.

Hắn chuẩn bị thay đổi phương pháp trồng trọt thông thường của mình.

Trước đây, mỗi ngày hắn đều là cách một đoạn thời gian thi triển Linh Vũ Thuật bồi dưỡng linh thảo, trong lúc tu luyện thỉnh thoảng lại đến linh điền xem có dị trùng xâm nhập hay không. Đây là một phương pháp chăm sóc tương đối hợp lý đối hắn - một Linh thực sư cấp thấp.

Sau khi có thể hiểu được trạng thái tức thời của linh thực, hắn dự định thay đổi Linh Vũ Thuật từ quy mô lớn thành cục bộ và chi tiết, khi cảm nhận được gốc Linh Huỳnh Thảo nào cần gì thì sẽ đi thỏa mãn nó, cố gắng hết sức để trồng ra linh thực phẩm chất tốt nhất.

Nghĩ là làm, hắn căn cứ nhu cầu mỗi gốc Linh Huỳnh Thảo rồi tinh tế phân biệt, lặp đi lặp lại thi triển Linh Vũ Thuật và Địa Dẫn Thuật, mãi cho đến khi linh lực trong cơ thể hao hết.

Nhìn từng bụi Linh Huỳnh Thảo xanh tươi và phát sáng trong linh điền, Lục Huyền vốn đang kiệt sức, nở một nụ cười hài lòng.

Đến nỗi hôm nay không có thời gian tu luyện ư? Hắn bày tỏ đã không còn quan trọng nữa, bây giờ chỉ nghĩ lặng lẽ làm ruộng.

Sau hai ngày làm việc chăm chỉ, năm gốc Linh Huỳnh Thảo thành thục đặt trước mặt Lục Huyền.

Tuy nhiên, có lẽ là do thời gian gieo trồng quá dài, mà thời gian bồi dưỡng tỉ mỉ ngắn ngủi mấy ngày nên không có cách nào mang đến biến hóa về chất.

Trong năm gốc Linh Huỳnh Thảo, ba cây phẩm chất phổ thông, hai cây phẩm chất tốt.

Ba cây Linh Huỳnh Thảo phổ thông mang đến cho Lục Huyền linh khí tương đương với tích lũy chín tháng tu luyện thường ngày.

Về phần hai bụi Linh Huỳnh Thảo phẩm chất tốt đẹp, một gốc trong đó cũng là Địa Dẫn Thuật.

Sau khi Lục Huyền hấp thu, cảm giác được bản thân mình có lý giải sau sắc hơn với môn thuật pháp này, thời gian thôi động thuật pháp ngắn hơn, mức độ kiểm soát những thay đổi của thổ nhưỡng cũng tinh tế và thành thạo hơn.

"Xem ra, khi mở ra phần thưởng những ánh sáng này là thuật pháp cùng loại, thì sau khi hấp thu sẽ tăng cảm ngộ, tương đương với kinh nghiệm trải qua."



Lục Huyền như có điều suy nghĩ, lập tức trong đầu xuất hiện một phần thưởng mà gốc Linh Huỳnh Thảo phẩm chất tốt đẹp mang tới.

"Canh Kim Kiếm Quyết!"

"Canh Kim Kiếm Quyết là thuật pháp nhất phẩm, đặc thù ở chỗ dùng bên trong khiếu huyệt uẩn dưỡng kim hệ kiếm khí, khi thôi động thì nhanh như gió và lực sát thương cực kỳ mạnh."

Thuật pháp nhất phẩm, không ngờ tới trong ánh sáng lại mở ra bảo bối tốt như vậy...

Tâm trí của Lục Huyền ngẩn ngơ trong giây lát.

Trước mắt hắn nắm giữ ba môn thuật pháp, Hỏa Cầu Thuật, Linh Vũ Thuật, cùng với Địa Dẫn Thuật mà mới mở ra được từ ánh sáng trắng không lâu trước đó. Ba môn thuật pháp này đều là cấp bậc bất nhập lưu, nghiêm chỉnh mà nói cũng chỉ vận dụng một ít linh lực thô thiển mà thôi.

Mà Canh Kim Kiếm Quyết, mặc dù chỉ là nhất phẩm - cấp thấp nhất, nhưng Lục Huyền đã đủ hài lòng rồi.

Phải biết rằng, cho dù ở trong các tu sĩ Luyện Khí trung giai, thậm chí là cấp cao thì thuật pháp nhất phẩm cũng không phải hàng thông thường mà người nào cũng có.

Hắn đứng nguyên tại chỗ, dựa theo lộ trình xuất hiện trong đầu chậm rãi hội tụ linh lực.

Lập tức, một luồng khí màu vàng nhạt dài khoảng cỡ ngón tay từ trong cơ thể bồng bột tuôn ra, cấp tốc quét về phía bức tường đá, chém bụi gai màu đen thành hai đoạn.

Lục Huyền bước tới, nhặt một đoạn bụi gai lên, nhìn chỗ bị cắt bóng loáng thì âm thầm khiếp sợ với lực sát thương của kiếm khí màu vàng kim nhạt.

Mặc dù bụi gai đen không thuộc linh thực, nhưng lại rất cứng cỏi, Lục Huyền đã từng dùng Hỏa Cầu Thuật thí nghiệm, phải mất hơn nửa khắc mới có thể đốt cháy bụi gai.

So sánh hai chủng thuật pháp với nhau, Canh Kim Kiếm Quyết sạch sẽ và gọn gàng hơn nhiều, hiển nhiên lực sát thương không chỉ mạnh gấp đôi.

"Chỉ là ta vừa mới luyện qua, thời gian sử dụng kiếm quyết quá dài, cũng giảm bớt đi nhiều uy lực."

"Có thuật pháp mạnh như thế, về sau không thể không chăm chỉ tu luyện."

"Đương nhiên, nếu như lại mở ra thêm Canh Kim Kiếm Quyết làm thanh kinh nghiệm, đó là chuyện rất tốt."

Lục Huyền nhìn mười lăm gốc Linh Huỳnh Thảo còn dư lại, không khỏi suy nghĩ. Hắn hái Linh Huỳnh Thảo để vào trong hộp ngọc, định ra ngoài lần nữa.

Trước mắt hắn đã có chín cây Linh Huỳnh Thảo thành thục, trong đó sáu cây phẩm chất phổ thông, ba cây phẩm chất tốt đẹp. Số lượng hộp ngọc có hạn, đã không còn không gian thừa thãi, vì để tránh cho linh lực trong Linh Huỳnh Thảo xói mòn, hắn phải nhanh chóng bán chín gốc Linh Huỳnh Thảo này đi.

Đồng thời, linh điền trống ra không ít, cộng thêm khu vực Linh Huỳnh Thảo còn lại cũng gần thành thục, Lục Huyền định dùng linh thạch để mua một ít linh chủng.



Nếu như đầy đủ linh thạch, xem có thể tìm được ở trong chợ một cái trận pháp phòng hộ cấp thấp không.

Ánh sáng màu trắng xuất hiện trong trong linh điền, tầm quan trọng của linh điền đã tăng cao rất nhiều. Lục Huyền rất sợ có tu sĩ hoặc là yêu thú lẻn vào, đi ngang qua và làm tổn thương linh thực trong linh điền, điều này sẽ ảnh hưởng đến sự phong phú của nhóm ánh sáng trắng.

Hắn dặn dò Thảo Khôi Lỗi vài câu, bảo nó coi nhà, sau đó cầm hộp ngọc đựng Linh Huỳnh Thảo, rời khỏi tiểu viện.

Vừa ra khỏi cửa, tình cờ đụng phải Trương Hồng từ trên chợ về.

"Lục tiểu huynh đệ, chuẩn bị đi đâu đấy?"

Trương Hồng từ xa nhìn thấy bóng dáng Lục Huyền, cười sang sảng hỏi.

"Chào Trương đại ca, ta chuẩn bị đi chợ xem một chút."

Lục Huyền cất tiếng chào hỏi Trương Hồng.

Hai người hàn huyên vài câu, hắn biết được Trương Hồng vừa đi chợ về, mua mấy tờ hộ thân phù lục, chuẩn bị cho lần khai hoang bí cảnh sắp tới.

"Lục tiểu huynh đệ thật sự không muốn cùng đi tới khai khẩn bí cảnh mới hoang dã sao?"

Trương Hồng đổi chủ đề, chưa từ bỏ ý định hỏi Lục Huyền.

"Ta cảm kích lòng tốt của Trương đại ca, chí ta không ở chỗ này, chỉ muốn yên phận làm một Linh thực sư bình thường."

Lục Huyền khoát tay áo, kiên định cự tuyệt.

"Vậy cũng không còn cách nào khác, ta còn tưởng rằng nếu có thể kết bạn với đệ, bằng vào hiểu biết lẫn nhau thời gian dài như vậy rồi, trong lúc đó chúng ta có thể chiếu cố nhau."

Trương Hồng tiếc nuối nói.

"Chúc Trương đại ca có kỳ ngộ liên tục trong chuyến đi này, và bình an trở về."

Lục Huyền ôm quyền chân thành tha thiết chúc phúc.

Hai người nói lời tạm biệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện