Trong viện.
Mặt sau của Linh Huỳnh Thảo bị những đường đen mảnh ăn mòn, một lớp sương mỏng nhanh chóng lan rộng mang theo cái lạnh thấu xương.
Hắc Nha ấu trùng cảm ứng được cái lạnh buốt giá đang nhanh chóng tới gần, sợi tơ mỏng xoắn lại và sắp thoát ra khỏi chiếc lá.
Nhưng tốc độ thoát ra không theo kịp tốc độ lan rộng của băng sương, những đường kẻ đen mảnh bị đóng băng thành lớp băng mỏng.
Băng sương giống như một dạng bông tuyết trong nháy mắt đông cứng lại, trở nên cứng rắn, ầm một tiếng, một tầng băng phiến vỡ vụn, kể cả Hắc Nha ấu trùng cùng nhau rơi xuống.
Một lòng bàn tay trắng nõn vươn ra hứng lấy tất cả những mảnh băng vỡ vụn.
"Oa, Tần sư huynh quả nhiên người cũng như tên, sử dụng Sương Giáp Thuật đến mức xuất thần nhập hóa, tại hạ bội phục."
Lục Huyền nhìn phiến lá Linh Huỳnh Thảo không hề bị hư hao chút nào dưới băng sương, nửa thật nửa giả kinh hô thành tiếng.
Chủ nhân của bàn tay trắng nõn là một gã tu sĩ trắng mập, hắn ta mỉm cười ha hả rồi nhét băng phiến vỡ vụn vào trong ngực.
"May mắn không làm nhục mệnh, đã giải quyết Hắc Nha ấu trùng, đồng thời cũng không làm cho phiến lá linh thực đông lại."
"Ta thay đạo hữu quan sát một chút những Linh Huỳnh Thảo bên cạnh, cũng không phát hiện vết tích Hắc Nha ấu trùng tồn tại, đoạn thời gian tiếp theo đạo hữu cứ yên tâm vượt qua. Chẳng qua ta nhìn một vòng trong sân, sức phòng hộ miếng linh điền nhỏ này của Lục đạo hữu có hơi yếu ớt, như vậy khả năng về sau sẽ còn chịu ảnh hưởng của chuyện như thế này."
Tu sĩ trắng mập nhắc nhở Lục Huyền.
Lục Huyền xua tay: "Chuyện sau này để sau này rồi nói, thù lao lần này là..."
"Sáu linh thạch năm mươi toái linh, đã thỏa thuận trước."
Tu sĩ trắng mập trên mặt lộ ra một nụ cười vô hại.
Lục Huyền lấy năm mươi toái linh ra, đếm hai lần rồi lần lượt từ bên hông móc sáu viên linh thạch, đưa cho tu sĩ trắng mập.
"Đa tạ Lục đạo hữu nhé."
Tu sĩ mập mạp Tần Minh nhận linh thạch, rời khỏi tiểu viện.
Lục Huyền cảm thụ được linh thạch cách càng ngày càng xa, đau lòng không thôi, không nhịn được âm thầm nhổ nước miếng.
"Gian thương!"
Sau khi từ tu sĩ họ Hoàng biết được tin tức của ba gã Luyện Khí tầng bốn xong, Lục Huyền đã dành thời gian đến thăm hỏi từng người một, cuối cùng lựa chọn người am hiểu pháp thuật hệ băng là Tần Minh.
Không có gì cả, chỉ vì rẻ thôi.
Trong ba người, Lăng Vân tiên tử chào giá cao nhất, vừa mở miệng chính là mười linh thạch, trực tiếp khiến Lục Huyền sợ hãi bỏ chạy. Tiếp theo là Lý Húc am hiểu kiếm khí hóa ti, chào giá chín linh thạch. Còn rẻ nhất là Tần Minh, chỉ cần bảy viên linh thạch.
Lục Huyền tự nhiên không do dự, lập tức lựa chọn Tần Minh, trên đường đi mất một phen miệng lưỡi mới cắt đi Tần Minh năm mươi khối toái linh, tiết kiệm nửa khối linh thạch.
Nhưng cái rẻ tiền này chỉ là tương đối với hai gã tu sĩ khác mà thôi, phải biết rằng, Lục Huyền thuê cái viện có chứa linh điền này, tiền thuê mỗi tháng là năm linh thạch. Trong thời gian ngắn như vậy, tiêu tốn hơn một tháng chi phí, điều này bảo Lục Huyền làm sao không đau lòng cho được!
Cũng may thuận lợi giải quyết vấn đề Hắc Nha ấu trùng, chỉ hy vọng Linh Huỳnh Thảo khôi phục bình thường sẽ mang đến phần thưởng xa xỉ từ ánh sáng màu trắng.
Tâm thần hắn tụ tập vào bụi Linh Huỳnh Thảo từng bị đường đen nhỏ ăn mòn, một ý niệm hiện lên trong đầu.
"Đột nhiên thấy run run, cảm giác mình trống rỗng quá, như thể có thứ gì đó biến mất khỏi cơ thể, cần bổ sung dinh dưỡng gấp."
Trạng thái quái quỷ gì vậy? Lục Huyền phàn nàn một câu, linh khí trong cơ thể bắt đầu khởi động, những tia linh vũ rơi xuống những chiếc lá màu xanh ngọc lục bảo của Linh Huỳnh Thảo và thấm vào bên trong.
Sau ba lần linh vũ liên tiếp, sinh cơ hao tổn của gốc Linh Huỳnh Thảo mới khôi phục được hơn một nửa.
Lục Huyền tiện đường dò xét tiểu viện một lần, biết được trạng thái tức thời của Linh Huỳnh Thảo còn lại cùng hai gốc Thực Nguyệt Thụ, xác nhận không có vấn đề gì mới yên tâm bước vào trong phòng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Huyền không kịp rửa mặt, vội vàng chạy tới bên cạnh Linh Huỳnh Thảo kia, nắm phiến lá, lật mặt sau lên.
Những vạch đen mảnh như âm hồn bất tán trong vài ngày qua, cuối cùng cũng không còn xuất hiện nữa.
Hắn thở ra một hơi dài, trên mặt không tự chủ được mỉm cười.
Qua một vòng Linh Vũ Thuật, Lục Huyền xem xét kỹ hơn những linh thực trong linh điền, phát hiện lại có ba gốc Linh Huỳnh Thảo, thanh tiến độ phía dưới đã được lấp đầy.
Tâm thần ngưng tụ trên đó.
"Linh Huỳnh Thảo phẩm chất phổ thông *2"
"Linh Huỳnh Thảo phẩm chất tốt đẹp."
"Hả? Linh Huỳnh Thảo tốt đẹp?"
Lục Huyền nhận thấy sự khác biệt tinh tế giữa ba loại Linh Huỳnh Thảo.
Sau khi thu hoạch được cây Linh Huỳnh Thảo đầu tiên, cái phầm mềm hack làm ruộng này mới xuất hiện, cho nên hắn không rõ ràng lắm phẩm chất lúc bụi Linh Huỳnh Thảo đầu tiên thành thục.
Hắn cẩn thận hái những Linh Huỳnh Thảo đang lóe ánh sáng nhàn nhạt xuống, ba cụm ánh sáng trắng lặng lẽ xuất hiện tại chỗ, hơi nhấp nháy, như thể đang thu hút Lục Huyền nhặt chúng lên.
"Thu hoạch một gốc Linh Huỳnh Thảo, nhận được ba tháng tu vi."
"Thu hoạch một gốc Linh Huỳnh Thảo, nhận được ba tháng tu vi."
"Thu hoạch một gốc Linh Huỳnh Thảo, nhận được pháp thuật Địa Dẫn Thuật."
Trong nháy mắt nhặt ánh sáng, Lục Huyền cảm giác linh khí trong cơ thể lập tức dâng trào.
Linh lực điên cuồng tuôn trào trong kinh mạch, sau khi bình tĩnh lại, Lục Huyền cảm thấy tu vi của mình đã nước chảy thành sông đột phá đến Luyện Khí tầng ba.
Sau nhiều ngày khổ tu, cộng thêm với sự trợ giúp của ba chùm ánh sáng trắng, cuối cùng hắn cũng thành công đột phá Luyện Khí tầng ba.
Lục Huyền vui vẻ suy nghĩ.
Đồng thời khi linh lực tăng vọt, một môn tên là Địa Dẫn Thuật, pháp quyết cũng xuất hiện trong đầu hắn.
Trong lòng hắn hiểu ra, học được không ít tin tức về Địa Dẫn Thuật.
Địa Dẫn Thuật tương tự với Linh Vũ Thuật, là một trong những công pháp cấp thấp cần thiết cho Linh thực sư, sau khi tu luyện thành công, có thể dẫn động, khống chế sự thay đổi cấu trúc của đất, đồng thời có thể thay đổi nồng độ linh lực trong đất, từ đó giúp linh thực trưởng thành tốt hơn.
Đối với Lục Huyền hiện tại, có thể nói là khá thực tế.
Hắn dẫn động pháp quyết, dưới sự khống chế linh lực của hắn thì thổ nhưỡng tro đen trong linh điền hơi hở ra, hơi thay đổi vị trí thân rễ của Linh Huỳnh Thảo một biên độ nhỏ, làm cho chúng phân bố hợp lý hơn, không còn là chỗ thì lớn một khoảng, hoặc là nhét chung một chỗ.
"Ta vốn cho là tất cả Linh Huỳnh Thảo mang tới ánh sáng màu trắng đều là ba tháng tu vi. Hiện tại xem ra, cùng một chủng linh thực còn có thể được khen thưởng khác nhau. Linh Huỳnh Thảo thành thục với phẩm chất tốt đẹp mang đến môn pháp thuật Địa Dẫn Thuật này."
"Xem ra còn thừa lại chừng hai mươi gốc Linh Huỳnh Thảo, cùng với hai gốc Thực Nguyệt Thụ, đều cần phải chăm sóc thật cẩn thận tỉ mỉ, đề thăng phẩm chất khi chúng nó chín muồi cũng chính là đề cao phần thưởng từ ánh sáng trắng."
Lục Huyền thầm nghĩ.
Mặt sau của Linh Huỳnh Thảo bị những đường đen mảnh ăn mòn, một lớp sương mỏng nhanh chóng lan rộng mang theo cái lạnh thấu xương.
Hắc Nha ấu trùng cảm ứng được cái lạnh buốt giá đang nhanh chóng tới gần, sợi tơ mỏng xoắn lại và sắp thoát ra khỏi chiếc lá.
Nhưng tốc độ thoát ra không theo kịp tốc độ lan rộng của băng sương, những đường kẻ đen mảnh bị đóng băng thành lớp băng mỏng.
Băng sương giống như một dạng bông tuyết trong nháy mắt đông cứng lại, trở nên cứng rắn, ầm một tiếng, một tầng băng phiến vỡ vụn, kể cả Hắc Nha ấu trùng cùng nhau rơi xuống.
Một lòng bàn tay trắng nõn vươn ra hứng lấy tất cả những mảnh băng vỡ vụn.
"Oa, Tần sư huynh quả nhiên người cũng như tên, sử dụng Sương Giáp Thuật đến mức xuất thần nhập hóa, tại hạ bội phục."
Lục Huyền nhìn phiến lá Linh Huỳnh Thảo không hề bị hư hao chút nào dưới băng sương, nửa thật nửa giả kinh hô thành tiếng.
Chủ nhân của bàn tay trắng nõn là một gã tu sĩ trắng mập, hắn ta mỉm cười ha hả rồi nhét băng phiến vỡ vụn vào trong ngực.
"May mắn không làm nhục mệnh, đã giải quyết Hắc Nha ấu trùng, đồng thời cũng không làm cho phiến lá linh thực đông lại."
"Ta thay đạo hữu quan sát một chút những Linh Huỳnh Thảo bên cạnh, cũng không phát hiện vết tích Hắc Nha ấu trùng tồn tại, đoạn thời gian tiếp theo đạo hữu cứ yên tâm vượt qua. Chẳng qua ta nhìn một vòng trong sân, sức phòng hộ miếng linh điền nhỏ này của Lục đạo hữu có hơi yếu ớt, như vậy khả năng về sau sẽ còn chịu ảnh hưởng của chuyện như thế này."
Tu sĩ trắng mập nhắc nhở Lục Huyền.
Lục Huyền xua tay: "Chuyện sau này để sau này rồi nói, thù lao lần này là..."
"Sáu linh thạch năm mươi toái linh, đã thỏa thuận trước."
Tu sĩ trắng mập trên mặt lộ ra một nụ cười vô hại.
Lục Huyền lấy năm mươi toái linh ra, đếm hai lần rồi lần lượt từ bên hông móc sáu viên linh thạch, đưa cho tu sĩ trắng mập.
"Đa tạ Lục đạo hữu nhé."
Tu sĩ mập mạp Tần Minh nhận linh thạch, rời khỏi tiểu viện.
Lục Huyền cảm thụ được linh thạch cách càng ngày càng xa, đau lòng không thôi, không nhịn được âm thầm nhổ nước miếng.
"Gian thương!"
Sau khi từ tu sĩ họ Hoàng biết được tin tức của ba gã Luyện Khí tầng bốn xong, Lục Huyền đã dành thời gian đến thăm hỏi từng người một, cuối cùng lựa chọn người am hiểu pháp thuật hệ băng là Tần Minh.
Không có gì cả, chỉ vì rẻ thôi.
Trong ba người, Lăng Vân tiên tử chào giá cao nhất, vừa mở miệng chính là mười linh thạch, trực tiếp khiến Lục Huyền sợ hãi bỏ chạy. Tiếp theo là Lý Húc am hiểu kiếm khí hóa ti, chào giá chín linh thạch. Còn rẻ nhất là Tần Minh, chỉ cần bảy viên linh thạch.
Lục Huyền tự nhiên không do dự, lập tức lựa chọn Tần Minh, trên đường đi mất một phen miệng lưỡi mới cắt đi Tần Minh năm mươi khối toái linh, tiết kiệm nửa khối linh thạch.
Nhưng cái rẻ tiền này chỉ là tương đối với hai gã tu sĩ khác mà thôi, phải biết rằng, Lục Huyền thuê cái viện có chứa linh điền này, tiền thuê mỗi tháng là năm linh thạch. Trong thời gian ngắn như vậy, tiêu tốn hơn một tháng chi phí, điều này bảo Lục Huyền làm sao không đau lòng cho được!
Cũng may thuận lợi giải quyết vấn đề Hắc Nha ấu trùng, chỉ hy vọng Linh Huỳnh Thảo khôi phục bình thường sẽ mang đến phần thưởng xa xỉ từ ánh sáng màu trắng.
Tâm thần hắn tụ tập vào bụi Linh Huỳnh Thảo từng bị đường đen nhỏ ăn mòn, một ý niệm hiện lên trong đầu.
"Đột nhiên thấy run run, cảm giác mình trống rỗng quá, như thể có thứ gì đó biến mất khỏi cơ thể, cần bổ sung dinh dưỡng gấp."
Trạng thái quái quỷ gì vậy? Lục Huyền phàn nàn một câu, linh khí trong cơ thể bắt đầu khởi động, những tia linh vũ rơi xuống những chiếc lá màu xanh ngọc lục bảo của Linh Huỳnh Thảo và thấm vào bên trong.
Sau ba lần linh vũ liên tiếp, sinh cơ hao tổn của gốc Linh Huỳnh Thảo mới khôi phục được hơn một nửa.
Lục Huyền tiện đường dò xét tiểu viện một lần, biết được trạng thái tức thời của Linh Huỳnh Thảo còn lại cùng hai gốc Thực Nguyệt Thụ, xác nhận không có vấn đề gì mới yên tâm bước vào trong phòng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Huyền không kịp rửa mặt, vội vàng chạy tới bên cạnh Linh Huỳnh Thảo kia, nắm phiến lá, lật mặt sau lên.
Những vạch đen mảnh như âm hồn bất tán trong vài ngày qua, cuối cùng cũng không còn xuất hiện nữa.
Hắn thở ra một hơi dài, trên mặt không tự chủ được mỉm cười.
Qua một vòng Linh Vũ Thuật, Lục Huyền xem xét kỹ hơn những linh thực trong linh điền, phát hiện lại có ba gốc Linh Huỳnh Thảo, thanh tiến độ phía dưới đã được lấp đầy.
Tâm thần ngưng tụ trên đó.
"Linh Huỳnh Thảo phẩm chất phổ thông *2"
"Linh Huỳnh Thảo phẩm chất tốt đẹp."
"Hả? Linh Huỳnh Thảo tốt đẹp?"
Lục Huyền nhận thấy sự khác biệt tinh tế giữa ba loại Linh Huỳnh Thảo.
Sau khi thu hoạch được cây Linh Huỳnh Thảo đầu tiên, cái phầm mềm hack làm ruộng này mới xuất hiện, cho nên hắn không rõ ràng lắm phẩm chất lúc bụi Linh Huỳnh Thảo đầu tiên thành thục.
Hắn cẩn thận hái những Linh Huỳnh Thảo đang lóe ánh sáng nhàn nhạt xuống, ba cụm ánh sáng trắng lặng lẽ xuất hiện tại chỗ, hơi nhấp nháy, như thể đang thu hút Lục Huyền nhặt chúng lên.
"Thu hoạch một gốc Linh Huỳnh Thảo, nhận được ba tháng tu vi."
"Thu hoạch một gốc Linh Huỳnh Thảo, nhận được ba tháng tu vi."
"Thu hoạch một gốc Linh Huỳnh Thảo, nhận được pháp thuật Địa Dẫn Thuật."
Trong nháy mắt nhặt ánh sáng, Lục Huyền cảm giác linh khí trong cơ thể lập tức dâng trào.
Linh lực điên cuồng tuôn trào trong kinh mạch, sau khi bình tĩnh lại, Lục Huyền cảm thấy tu vi của mình đã nước chảy thành sông đột phá đến Luyện Khí tầng ba.
Sau nhiều ngày khổ tu, cộng thêm với sự trợ giúp của ba chùm ánh sáng trắng, cuối cùng hắn cũng thành công đột phá Luyện Khí tầng ba.
Lục Huyền vui vẻ suy nghĩ.
Đồng thời khi linh lực tăng vọt, một môn tên là Địa Dẫn Thuật, pháp quyết cũng xuất hiện trong đầu hắn.
Trong lòng hắn hiểu ra, học được không ít tin tức về Địa Dẫn Thuật.
Địa Dẫn Thuật tương tự với Linh Vũ Thuật, là một trong những công pháp cấp thấp cần thiết cho Linh thực sư, sau khi tu luyện thành công, có thể dẫn động, khống chế sự thay đổi cấu trúc của đất, đồng thời có thể thay đổi nồng độ linh lực trong đất, từ đó giúp linh thực trưởng thành tốt hơn.
Đối với Lục Huyền hiện tại, có thể nói là khá thực tế.
Hắn dẫn động pháp quyết, dưới sự khống chế linh lực của hắn thì thổ nhưỡng tro đen trong linh điền hơi hở ra, hơi thay đổi vị trí thân rễ của Linh Huỳnh Thảo một biên độ nhỏ, làm cho chúng phân bố hợp lý hơn, không còn là chỗ thì lớn một khoảng, hoặc là nhét chung một chỗ.
"Ta vốn cho là tất cả Linh Huỳnh Thảo mang tới ánh sáng màu trắng đều là ba tháng tu vi. Hiện tại xem ra, cùng một chủng linh thực còn có thể được khen thưởng khác nhau. Linh Huỳnh Thảo thành thục với phẩm chất tốt đẹp mang đến môn pháp thuật Địa Dẫn Thuật này."
"Xem ra còn thừa lại chừng hai mươi gốc Linh Huỳnh Thảo, cùng với hai gốc Thực Nguyệt Thụ, đều cần phải chăm sóc thật cẩn thận tỉ mỉ, đề thăng phẩm chất khi chúng nó chín muồi cũng chính là đề cao phần thưởng từ ánh sáng trắng."
Lục Huyền thầm nghĩ.
Danh sách chương