Dịch: Vi Vu
Tôi xuất hiện ở lối đi an toàn của bệnh viện, lo lắng hỏi Giang Khởi Vân:” cái pháp môn ở lối đi này, sẽ không bị camera giám sát chụp được chứ?”
Tôi có chút sợ hãi, luôn có cảm giác, ở đế đô này có rất nhiều người thần thông quảng đại, có thể nắm bắt hành tung của chúng tôi ở khắp mọi nơi.
Giang Khởi Vân liếc tôi một cái, nói: “Hiện giờ vẫn còn kết giới, chờ tới đích rồi mới giải trừ!”
Tôi cười nói: “Anh trai em và Lâm Tiểu Thư, không cần giao tiếp mà cũng có thể phối hợp ăn ý, xem ra em tính anh trai em thật đào hoa là không sai, nhất định đó là đào hoa thật của anh trai em.”
Giang Khởi Vân nhàn nhạt hỏi:” vậy còn ta và em?”
“…… Cái gì?”
“Còn ta và em thì sao? Mộ Tiểu Kiều, khi nào thì em có thể tùy hứng làm bậy một chút?” Anh ấy nhìn tôi khẽ cười.
Tùy hứng làm bậy sao?
Tôi cười khổ nói: “ Em nhát gan quen rồi, có lẽ sẽ không dám to gan lớn mật như vậy!”
” Vì hai vật nhỏ, em gây láo loạn cũng rất to gan lớn mật, còn lúc ở thời điểm khác thì ….
” Anh ấy dừng lại một chút, cười cười, không nói nữa.
” Giang Khởi Vân, từ lúc anh đi ngồi quên trở về, nói chuyện rất thích nói nửa vời!” Tôi bất mãn, nhìn chằm chằm vào anh ấy.
Anh ấy khẽ cười: “Ta đang giác ngộ cho em, còn em phải tự giác ngộ cho mình.
Ngộ Ngộ Ngộ …
Có mấy ai dựa vào giác ngộ để yêu?
Tôi bất lực thở dài, ai bảo anh ấy có khả năng kéo tâm can của tôi?
Tôi vừa xuất hiện ở hành lang bên ngoài phòng bệnh của Thiệu Nhất Hàng, liền có mấy người mặc thường phục, đôi mắt sắc bén, nhanh chóng bước đến.
Cái bước chân của bọn họ đã được đào tạo bài bản, vừa nhìn đã biết đó không phải là những nhân viên an ninh bình thường.
Giống như anh vệ sĩ của Tống Vi vậy, chỉ cần hắn chấp hành nhiệm vụ, cho dù sắc đẹp có ở trước mặt hắn, hắn cũng không thèm chớp mắt một cái.
“ Ngươi là Mộ Tiểu Kiều?” Một nhân viên an ninh hỏi tôi.
Tôi gật đầu: “Xin lỗi, ngươi là……”
“… Chúng ta muốn ngươi giải thích tình huống một chút!” Vị đại ca này nhìn chằm chằm vào tôi nói.
” À, ta đi theo anh trai ta, anh ấy nhận được điện thoại cầu cứu của Thiệu Nhất Hàng…..!” Tôi mau chóng trả lời.
Vị đại ca kia xua tay nói:”Đừng nói chuyện ở đây, ở đây có rất nhiều người lắm chuyện, ngươi có thể đi theo chúng ta một chuyến có được không?”
“Hả?” Tôi nhanh chóng lắc đầu: “Không được, không được, ta còn có hai đứa con nhỏ cần chăm sóc, không thể đi theo các ngươi được…”
Vị đại ca kia đang định nói, thì hành lang vang lên một tiếng nói:” cô ấy không cần phải thẩm vấn!”
Tôi quay đầu lại nhìn, Lâm Ngôn Hoan vội vàng đi đến, nhíu mày nói:” cô ấy không cần phải thẩm vấn theo trình tự bình thường, cứ để cô ấy hoạt động tự do, có chuyện gì cứ tìm ta là được!”
Đại ca kia sửng sốt, nhắc nhở:” Lâm tiên sinh, thân phận của ngươi, đi bảo lãnh cho người khác có được không? Chuyện này …..”
“Không sao, trong lòng ta hiểu rõ, các ngươi nên đi kiểm tra tình hình của Thiệu Nhất Hàng trước đi!” Lâm Ngôn Hoan vẫy tay, tống cổ bọn họ đi.
Chờ những nhân viên an ninh đặc biệt này đi vào phòng bệnh tôi mới mở miệng ra nói:” xin lỗi …..
Động tĩnh quá lớn, nên chúng ta không có thời gian rút lui ….”
Lâm Ngôn Hoan cười nói:” Rút lui? Cái tiểu khu này chính là tường đồng vách sắt, mấy người muốn chạy sao? Nếu vậy chỉ có gây thêm phiền phức thôi, cô thì không sao, nhưng anh trai cô thì không xong rồi ….
Cũng may Ngôn Thấm thông minh, đưa hắn đến nhà của tôi!”
” nếu anh trai cô bị đưa đi thẩm tra đặc biệt, thì sẽ phiền phức hơn rất nhiều!”
Tôi xấu hổ, Lâm Gia vì nhà của chúng tôi mà đã bị liên lụy rất nhiều, mỗi lần có chuyện, chúng tôi đều làm phiền đến hai anh em l bọn họ.
Lúc này, cảnh tượng có chút khó xử, Giang Khởi Vân đứng ở bên cạnh tôi, Lâm Ngôn Hoan thì đứng cách tôi ba bước.
Ánh mắt của hắn rơi vào bên cạnh tôi, đột nhiên cười nói: “Tình cảm của hai người thật tốt!”
Hả … Hắn có thể cảm nhận được sao?
Tôi liếc nhìn Giang Khởi Vân
Anh ấy luôn lạnh lùng với Lâm Ngôn Hoan, nhưng cũng chưa bao giờ nhận xét gì về Lâm Ngôn Hoan cả.
Anh ấy chỉ nói với tôi một câu:” hắn có linh khí của Thái Miếu Xã Tắc”, sau đó không còn nhận xét gì nữa, rồi đùa bỡn mái tóc của tôi, tuyên bố quyền sở hữu.
Sau đó bọn họ có một cuộc trò chuyện riêng, cụ thể là gì, tôi cũng không biết.
” Chuyện này ….
Lâm Ngôn Hoan, Kỳ …..” Tôi vừa mở miệng định nói
Ánh mắt của Lâm Ngôn Hoan trở nên lạnh lùng:” Nói cẩn thận!”
Hả? Là không thể nói sao?
” chờ mọi việc được tra rõ, tôi sẽ nói cho cô nên làm cái gì, đừng hành động hấp tấp, bảo vệ tốt bản thân mình và người nhà là được, cho tôi chút thời gian!”
Cho hắn một chút thời gian?
Lâm Ngôn Hoan quá bận rộn, không nói được mấy câu, điện thoại của hắn liền vang lên, tôi đoán một ngày của hắn, gần như không có thời gian rảnh, tôi nhịn không được mà nói:” anh nên chú ý nghỉ ngơi, công việc thì không bao giờ hết, nhưng thân thể sẽ bị hao mòn!”
Hắn vừa nói chuyện điện thoại, vừa nhìn tôi cười, ý bảo hắn đã nghe thấy.
Giang Khởi Vân hơi ngiêng người, ở bên tai tôi nhỏ giọng nói:” …..
Hắn muốn nhổ cỏ, nhổ tận gốc!”
” đối với Kỳ Khả Hân sao?”
” còn nữa … Theo tin tức do âm sai người sống ở Dương Gian báo cho ta, hắn còn xử lý hết đám người của Kỳ Khả Hân, muốn làm cho những người này vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy mặt trời!” Giang Khởi Vân lạnh lùng nói.
Tôi cắn môi nhìn bóng dáng của Lâm Ngôn Hoan
Những thứ hắn đeo trêи lưng quá nhiều, người khác không hiểu, cũng không thể giúp được hắn.
Lâm Ngôn Hoan cúp điện thoại, nhìn tôi nói: “Tiểu Kiều, cô về trước đi, có tôi bảo lãnh, sẽ không có người đến tìm cô đâu, nhưng mà anh trai cô phải ở nhà tôi hai ngày để thẩm tra, cô yên tâm, có Ngôn Thấm ở đó, anh trai cô không làm sao đâu!”
Tôi gật đầu: “Được.”
Hắn dơ tay vỗ vỗ bả vai tôi, hai tay vừa nâng, đột nhiên dừng lại ở không trung.
Trường khí lạnh lẽo của Giang Khởi Vân đột nhiên bùng nổ, tôi lạnh đến rùng mình.
Lâm Ngôn Hoan xấu hổ thu tay lại, cười nói: “Đi trước đi, có việc gì, cứ trực tiếp đến tìm tôi!”
Tôi nhìn Giang Khởi Vân oán trách:” anh làm gì mà dữ dội như vậy …”
” Em là thê tử của ta, hắn nên sớm cắt đứt chỗ lợi với hắn đi!” Giang Khởi Vân lạnh lùng nói.
” Chỗ lợi gì?”
“… Hỏi nhiều như vậy làm gì.”
“Được, được, em sẽ không hỏi.” Tôi tức giận nói.
Tìm hiểu Thái Thượng Vong Tình xong, thật ghê gớm.
Lúc trước anh ấy trông lạnh lùng và thờ ơ, nhưng bây giờ anh ấy còn tùy hứng và phúc hắc hơn nhiều.
Lúc về đến nhà đã là quá đêm, anh tôi không ở nhà, căn nhà trông có chút vắng vẻ, căn phòng nhỏ của tôi chất đầy đồ đạc, trêи chiếc giường Nguyệt Động, có hai người đang nằm ở đó.
Không làm
Tôi bực bội, không làm thì không làm, tôi đi ngủ.
Tôi hiểu không làm là không thân thiết, còn anh ấy hiểu không làm là không làm bước cuối cùng.
Anh ấy đè tôi hôn thật sâu, hôn đến khi đầu óc của tôi không còn biết gì nữa, tay của anh ấy cũng không nhàn rỗi, nhàn nhạt tạo ra một dòng điện lưu, lướt qua da thịt của tôi.
Môi, cổ, ngực, lưng … Thân thể là của tôi, nhưng so với anh ấy còn quen thuộc hơn nhiều, anh ấy biết cách làm cho tôi sa vào ɖu͙ƈ vọng, nhưng là anh ấy lại có thể duy trì tỉnh táo
“Hừ … Không phải đã nói là không có làm sao! Anh, đây là …” Tôi khó chịu vặn vẹo thân thể, muốn chạy trốn.
Anh ấy không hề vội vàng, ngón tay thon dài rắn chắc chậm rãi lướt qua nơi xấu hổ, đầu ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc.
Tôi nghe thấy tiếng cười tà mị của anh ấy vang lên bên tai: ” Mộ Tiểu Kiều, để ta xem, em ngoan cố đến khi nào …..”
Dịch: Vi Vu
——————————.
Tôi xuất hiện ở lối đi an toàn của bệnh viện, lo lắng hỏi Giang Khởi Vân:” cái pháp môn ở lối đi này, sẽ không bị camera giám sát chụp được chứ?”
Tôi có chút sợ hãi, luôn có cảm giác, ở đế đô này có rất nhiều người thần thông quảng đại, có thể nắm bắt hành tung của chúng tôi ở khắp mọi nơi.
Giang Khởi Vân liếc tôi một cái, nói: “Hiện giờ vẫn còn kết giới, chờ tới đích rồi mới giải trừ!”
Tôi cười nói: “Anh trai em và Lâm Tiểu Thư, không cần giao tiếp mà cũng có thể phối hợp ăn ý, xem ra em tính anh trai em thật đào hoa là không sai, nhất định đó là đào hoa thật của anh trai em.”
Giang Khởi Vân nhàn nhạt hỏi:” vậy còn ta và em?”
“…… Cái gì?”
“Còn ta và em thì sao? Mộ Tiểu Kiều, khi nào thì em có thể tùy hứng làm bậy một chút?” Anh ấy nhìn tôi khẽ cười.
Tùy hứng làm bậy sao?
Tôi cười khổ nói: “ Em nhát gan quen rồi, có lẽ sẽ không dám to gan lớn mật như vậy!”
” Vì hai vật nhỏ, em gây láo loạn cũng rất to gan lớn mật, còn lúc ở thời điểm khác thì ….
” Anh ấy dừng lại một chút, cười cười, không nói nữa.
” Giang Khởi Vân, từ lúc anh đi ngồi quên trở về, nói chuyện rất thích nói nửa vời!” Tôi bất mãn, nhìn chằm chằm vào anh ấy.
Anh ấy khẽ cười: “Ta đang giác ngộ cho em, còn em phải tự giác ngộ cho mình.
Ngộ Ngộ Ngộ …
Có mấy ai dựa vào giác ngộ để yêu?
Tôi bất lực thở dài, ai bảo anh ấy có khả năng kéo tâm can của tôi?
Tôi vừa xuất hiện ở hành lang bên ngoài phòng bệnh của Thiệu Nhất Hàng, liền có mấy người mặc thường phục, đôi mắt sắc bén, nhanh chóng bước đến.
Cái bước chân của bọn họ đã được đào tạo bài bản, vừa nhìn đã biết đó không phải là những nhân viên an ninh bình thường.
Giống như anh vệ sĩ của Tống Vi vậy, chỉ cần hắn chấp hành nhiệm vụ, cho dù sắc đẹp có ở trước mặt hắn, hắn cũng không thèm chớp mắt một cái.
“ Ngươi là Mộ Tiểu Kiều?” Một nhân viên an ninh hỏi tôi.
Tôi gật đầu: “Xin lỗi, ngươi là……”
“… Chúng ta muốn ngươi giải thích tình huống một chút!” Vị đại ca này nhìn chằm chằm vào tôi nói.
” À, ta đi theo anh trai ta, anh ấy nhận được điện thoại cầu cứu của Thiệu Nhất Hàng…..!” Tôi mau chóng trả lời.
Vị đại ca kia xua tay nói:”Đừng nói chuyện ở đây, ở đây có rất nhiều người lắm chuyện, ngươi có thể đi theo chúng ta một chuyến có được không?”
“Hả?” Tôi nhanh chóng lắc đầu: “Không được, không được, ta còn có hai đứa con nhỏ cần chăm sóc, không thể đi theo các ngươi được…”
Vị đại ca kia đang định nói, thì hành lang vang lên một tiếng nói:” cô ấy không cần phải thẩm vấn!”
Tôi quay đầu lại nhìn, Lâm Ngôn Hoan vội vàng đi đến, nhíu mày nói:” cô ấy không cần phải thẩm vấn theo trình tự bình thường, cứ để cô ấy hoạt động tự do, có chuyện gì cứ tìm ta là được!”
Đại ca kia sửng sốt, nhắc nhở:” Lâm tiên sinh, thân phận của ngươi, đi bảo lãnh cho người khác có được không? Chuyện này …..”
“Không sao, trong lòng ta hiểu rõ, các ngươi nên đi kiểm tra tình hình của Thiệu Nhất Hàng trước đi!” Lâm Ngôn Hoan vẫy tay, tống cổ bọn họ đi.
Chờ những nhân viên an ninh đặc biệt này đi vào phòng bệnh tôi mới mở miệng ra nói:” xin lỗi …..
Động tĩnh quá lớn, nên chúng ta không có thời gian rút lui ….”
Lâm Ngôn Hoan cười nói:” Rút lui? Cái tiểu khu này chính là tường đồng vách sắt, mấy người muốn chạy sao? Nếu vậy chỉ có gây thêm phiền phức thôi, cô thì không sao, nhưng anh trai cô thì không xong rồi ….
Cũng may Ngôn Thấm thông minh, đưa hắn đến nhà của tôi!”
” nếu anh trai cô bị đưa đi thẩm tra đặc biệt, thì sẽ phiền phức hơn rất nhiều!”
Tôi xấu hổ, Lâm Gia vì nhà của chúng tôi mà đã bị liên lụy rất nhiều, mỗi lần có chuyện, chúng tôi đều làm phiền đến hai anh em l bọn họ.
Lúc này, cảnh tượng có chút khó xử, Giang Khởi Vân đứng ở bên cạnh tôi, Lâm Ngôn Hoan thì đứng cách tôi ba bước.
Ánh mắt của hắn rơi vào bên cạnh tôi, đột nhiên cười nói: “Tình cảm của hai người thật tốt!”
Hả … Hắn có thể cảm nhận được sao?
Tôi liếc nhìn Giang Khởi Vân
Anh ấy luôn lạnh lùng với Lâm Ngôn Hoan, nhưng cũng chưa bao giờ nhận xét gì về Lâm Ngôn Hoan cả.
Anh ấy chỉ nói với tôi một câu:” hắn có linh khí của Thái Miếu Xã Tắc”, sau đó không còn nhận xét gì nữa, rồi đùa bỡn mái tóc của tôi, tuyên bố quyền sở hữu.
Sau đó bọn họ có một cuộc trò chuyện riêng, cụ thể là gì, tôi cũng không biết.
” Chuyện này ….
Lâm Ngôn Hoan, Kỳ …..” Tôi vừa mở miệng định nói
Ánh mắt của Lâm Ngôn Hoan trở nên lạnh lùng:” Nói cẩn thận!”
Hả? Là không thể nói sao?
” chờ mọi việc được tra rõ, tôi sẽ nói cho cô nên làm cái gì, đừng hành động hấp tấp, bảo vệ tốt bản thân mình và người nhà là được, cho tôi chút thời gian!”
Cho hắn một chút thời gian?
Lâm Ngôn Hoan quá bận rộn, không nói được mấy câu, điện thoại của hắn liền vang lên, tôi đoán một ngày của hắn, gần như không có thời gian rảnh, tôi nhịn không được mà nói:” anh nên chú ý nghỉ ngơi, công việc thì không bao giờ hết, nhưng thân thể sẽ bị hao mòn!”
Hắn vừa nói chuyện điện thoại, vừa nhìn tôi cười, ý bảo hắn đã nghe thấy.
Giang Khởi Vân hơi ngiêng người, ở bên tai tôi nhỏ giọng nói:” …..
Hắn muốn nhổ cỏ, nhổ tận gốc!”
” đối với Kỳ Khả Hân sao?”
” còn nữa … Theo tin tức do âm sai người sống ở Dương Gian báo cho ta, hắn còn xử lý hết đám người của Kỳ Khả Hân, muốn làm cho những người này vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy mặt trời!” Giang Khởi Vân lạnh lùng nói.
Tôi cắn môi nhìn bóng dáng của Lâm Ngôn Hoan
Những thứ hắn đeo trêи lưng quá nhiều, người khác không hiểu, cũng không thể giúp được hắn.
Lâm Ngôn Hoan cúp điện thoại, nhìn tôi nói: “Tiểu Kiều, cô về trước đi, có tôi bảo lãnh, sẽ không có người đến tìm cô đâu, nhưng mà anh trai cô phải ở nhà tôi hai ngày để thẩm tra, cô yên tâm, có Ngôn Thấm ở đó, anh trai cô không làm sao đâu!”
Tôi gật đầu: “Được.”
Hắn dơ tay vỗ vỗ bả vai tôi, hai tay vừa nâng, đột nhiên dừng lại ở không trung.
Trường khí lạnh lẽo của Giang Khởi Vân đột nhiên bùng nổ, tôi lạnh đến rùng mình.
Lâm Ngôn Hoan xấu hổ thu tay lại, cười nói: “Đi trước đi, có việc gì, cứ trực tiếp đến tìm tôi!”
Tôi nhìn Giang Khởi Vân oán trách:” anh làm gì mà dữ dội như vậy …”
” Em là thê tử của ta, hắn nên sớm cắt đứt chỗ lợi với hắn đi!” Giang Khởi Vân lạnh lùng nói.
” Chỗ lợi gì?”
“… Hỏi nhiều như vậy làm gì.”
“Được, được, em sẽ không hỏi.” Tôi tức giận nói.
Tìm hiểu Thái Thượng Vong Tình xong, thật ghê gớm.
Lúc trước anh ấy trông lạnh lùng và thờ ơ, nhưng bây giờ anh ấy còn tùy hứng và phúc hắc hơn nhiều.
Lúc về đến nhà đã là quá đêm, anh tôi không ở nhà, căn nhà trông có chút vắng vẻ, căn phòng nhỏ của tôi chất đầy đồ đạc, trêи chiếc giường Nguyệt Động, có hai người đang nằm ở đó.
Không làm
Tôi bực bội, không làm thì không làm, tôi đi ngủ.
Tôi hiểu không làm là không thân thiết, còn anh ấy hiểu không làm là không làm bước cuối cùng.
Anh ấy đè tôi hôn thật sâu, hôn đến khi đầu óc của tôi không còn biết gì nữa, tay của anh ấy cũng không nhàn rỗi, nhàn nhạt tạo ra một dòng điện lưu, lướt qua da thịt của tôi.
Môi, cổ, ngực, lưng … Thân thể là của tôi, nhưng so với anh ấy còn quen thuộc hơn nhiều, anh ấy biết cách làm cho tôi sa vào ɖu͙ƈ vọng, nhưng là anh ấy lại có thể duy trì tỉnh táo
“Hừ … Không phải đã nói là không có làm sao! Anh, đây là …” Tôi khó chịu vặn vẹo thân thể, muốn chạy trốn.
Anh ấy không hề vội vàng, ngón tay thon dài rắn chắc chậm rãi lướt qua nơi xấu hổ, đầu ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc.
Tôi nghe thấy tiếng cười tà mị của anh ấy vang lên bên tai: ” Mộ Tiểu Kiều, để ta xem, em ngoan cố đến khi nào …..”
Dịch: Vi Vu
——————————.
Danh sách chương