Ánh sáng hình rẻ quạt màu cam sẫm xuyên qua cửa sổ lớn bên phải
Nhà ăn thực im lặng, chỉ có vài học sinh đang ngồi dùng cơm.
Soso cầm hai ly nước trái cây đi tìm vị trí chuẩn bị ngồi chờ Patrick, chợt nhìn thấy Patrick ngồi trong một góc yên tĩnh, giống như con mèo đề phòng nhìn cậu chằm chằm bằng đôi mắt xanh lục.
“Patrick?” Soso bước qua, đặt ly nước trái cây trước mặt hắn, “Cậu đến rồi? Tớ còn tưởng mình tới sớm.”
Patrick cố ý đẩy cốc cà phê bên cạnh ra trước mặt, ngăn cản Soso đưa nước trái cây qua,“Tôi đã ngồi một giờ.”
“Không phải chúng ta hẹn lúc sáu giờ sao?” Soso nghi hoặc.
Patrick thẹn quá hóa giận: “Tôi thích ngồi trong nhà ăn.”
Soso vò đầu: “A, sớm biết vậy tớ đã đẩy thời gian hẹn lên sớm chút .”
“Cậu hẹn tôi có chuyện gì?”
“Tớ tới xin lỗi .”
“Xin lỗi cái gì?”
“Chuyện tớ giấu cậu thân phận thật.” Soso mím miệng, tội nghiệp nhìn hắn,“Rất xin lỗi.”
Patrick quay đầu đi, “Chỉ vậy thôi?”
“Tớ hy vọng cậu và Frank có thể bắt tay hòa hảo, không cần vì chuyện của tớ mà cãi nhau.”
“Tôi và cậu ta cãi nhau thì mắc mớ gì đến cậu ?” Patrick quay đầu trừng mắt nhìn.
“Nhưng không phải tại tớ mà hai cậu cãi nhau sao?”
“Ai bảo bọn tôi cãi nhau vì cậu?” Patrick lạnh lùng,“Cậu là ai, tôi không quan tâm tẹo nào hết! Cậu là vương tử Julan, đâu phải vương tử đế quốc. Sao tôi phải quan tâm?”
Soso há miệng, nói không nên lời.
Trong lòng Patrick đồng thời dâng lên khoái ý trả thù và áy náy, nhưng vẫn nhất quyết quay đầu: “Nếu cậu chỉ muốn nói những lời này, vậy thì xong rồi đó. Tôi phải đi.” Hắn làm bộ đứng lên, lại phát hiện Soso chỉ nhìn hắn, không có chút ý tứ muốn ngăn cản. Hắn đột nhiên lại nặng nề ngồi trở về.
Soso nhìn hắn ngơ ngác.
“Là tôi đến trước, phải đi là cậu mới đúng!” Patrick ngang ngược nói.
Soso cầm nước trái cây, cẩn thận hỏi: “Tớ có thể uống xong nước trái cây rồi mới đi không?”
Patrick nhìn cậu một cái, không hé răng.
Soso từng ngụm từng ngụm uống hết cốc nước.
Nước trái cây từng chút ít đi, nhưng không khí trên bàn vẫn cứng nhắc.
Hai chân Patrick giấu dưới bàn đã thay đổi bảy tám tư thế, mắt thấy cốc nước trái cây của Soso sắp thấy đáy, cậu lại chẳng có ý mở miệng. Hắn có chút mất kiên nhẫn hỏi: “Tôi có tha thứ cho cậu hay không rất quan trọng sao?”
Soso thở phào một cái, rốt cục rời miệng khỏi cốc nước. Cậu thực lo lắng trước khi mình uống xong còn chưa có nghĩ ra cách giải quyết, không thể không tìm cớ khác để lưu lại. May mắn, Patrick mở miệng .
“Rất quan trọng.” Cậu nghiêm túc nói, “Cậu là người bạn đầu tiên của tớ ở học viện ma pháp hoàng gia .”
Patrick dùng khóe mắt nhìn cậu, “Hoàng thái tử thì sao?”
“Anh ấy là bạn tớ quen ở học viện ma pháp St Paders.”
“Bởi vì hai người quen biết trước, cho nên ngài ấy mới biết thân phận cậu?”
Những lời này rất kỳ quái, có điều theo lý mà nói thì đúng là như vậy, cho nên Soso gật đầu.
“Vậy nếu cậu không biết ngài ấy, cậu có nói thân phận của mình cho ngài ấy không?”
“Nhưng mà tớ biết anh ấy a.”
“Tôi đang nói nếu.”
Soso nghĩ nghĩ: “Nếu tớ không biết anh ấy thì làm cách nào nói cho anh ấy được?”
Patrick thiếu chút nữa tức lệch miệng,“Ý tôi nói, nếu quan hệ giữa cậu và ngài ấy giống như quan hệ giữa cậu và tôi, cậu có nói thân phận của mình cho ngài ấy không?”
Soso bị hắn làm cho rối tung,“Quan hệ giữa tớ với anh ấy sao lại giống quan hệ giữa tớ và cậu?”
Patrick một hơi nghẹn ở ngực không cách nào xả ra được.
Soso lo lắng nhìn mặt hắn bị nghẹn đến đỏ bầm: “Cậu làm sao vậy? Có phải ăn đồ gì bị hỏng không ?”
Patrick bắt đầu hiểu ra, không thể nói chuyện quanh co với Soso được. “Cậu nói tôi là người bạn đầu tiên cậu quen ở học viện ma pháp hoàng gia, cậu cho rằng tôi sẽ hại cậu sao?”
Soso kiên định lắc đầu.
“Vậy tại sao cậu không nói thân phận của mình cho tôi biết?” Đây mới là nguyên nhân Patrick canh cánh trong lòng. Hắn tự nhận là lúc trước đối xử với Soso có thể nói là chân thật , cơ hồ muốn đem toàn bộ những thứ tốt nhất hắn có thể có được mang đến xếp trước mặt cậu — dù đây chỉ là ý tưởng trong đầu hắn , còn chưa có hành động, nhưng xét trên quan hệ bạn bè, hắn cảm thấy mình đã trả giá rất nhiều, điểm ấy hắn có thể không tính, nhưng tại sao đến cuối cùng hắn mới biết Soso từ đầu tới cuối đều không có chút thật lòng cùng tín nhiệm với hắn? Soso ngây ngẩn cả người, trước khi trở về học viện ma pháp hoàng gia, cậu chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Patrick nói tiếp: “Hay cậu cảm thấy mình là vương tử, tôi chỉ là một quý tộc nho nhỏ ở đế quốc, tình bạn của chúng ta chỉ có thể dừng ở chỗ cùng ăn cơm cùng đi học?”
“Không phải thế.” Soso cố thanh lọc cảm xúc,“Tớ chỉ cảm thấy…”
Patrick trừng cậu.
Tuy hắn rất muốn tỏ ra bất cần, nhưng ánh mắt của hắn đã tiết lộ nội tâm khẩn trương của mình. Thậm chí có thể nói giờ này khắc này, hắn hy vọng Soso sẽ phản bác mình hơn bất cứ ai. Mấy ngày nay, đả kích kia tựa như bóng ma bao phủ hắn. Chỉ cần nghĩ đến việc đủ loại trả giá và cảm tình của mình đối với Soso ở trong mắt cậu lại nhỏ bé như hạt cát, hắn liền cảm thấy bản thân sắp bị đủ loại phẫn nộ và căm hận nhấn chìm không thể hô hấp. Vì vậy, hắn rời xa Soso, cố ý vô tình tản mát ra tin tức bài xích Soso, cho dù biết người khác vì hắn bài xích Soso mà cố ý a dua theo, cũng giả vờ như không nhìn thấy. Thậm chí, ở trong lòng hắn còn lén lút chờ mong vì mình rời đi mà Soso sẽ cảm giác được tầm quan trọng của mình.
Nhưng không có, Ciro xuất hiện là bước ngoặt đầu tiên, thân phận Soso sáng tỏ là bước ngoặt thứ hai. Trông ánh mắt nhìn Soso của người bên cạnh chuyển biến, hắn đã biết, những việc hắn tưởng là báo thù hóa ra chỉ có mình hắn nghĩ vậy. Kỳ thật hắn không là gì cả, ở trong lòng Soso không phải, ở trong lòng người khác cũng không phải. Thời điểm bị Frank chất vấn, hắn đột nhiên có cảm giác giống như toàn thế giới đã phản bội hắn.
Những người đã từng là bạn tốt đều lựa chọn đối địch với hắn..
Tình cảm đã từng trả giá biến thành trò khôi hài chỉ có một phương tình nguyện.
Vì vậy khi Frank quyết định giải tán quân đoàn Tulip, trong lòng hắn thậm chí có vài phần khoái ý. Ít nhất hắn vẫn có chút ảnh hưởng, ít nhất đã chọc giận được Frank, biến Frank thành đầu sỏ gây tội giải tán quân đoàn Tulip.
Song loại khoái ý này chỉ duy trì được chừng vài phút, ngay lập tức hắn liền ảo não suy sụp . Hơn nữa khi tất cả mọi người vì chuyện này mà bôn ba, những cảm xúc tiêu cực giống như độc xà đã từng chiếm cứ nội tâm dần dần bị thay thế bởi áy náy và hối hận.
Nếu có thể, hắn kỳ thật rất muốn mở banh đầu mình ra, hung hăng hỏi một câu: Đến tột cùng là làm sao vậy?!
Soso không phát hiện nội tâm Patrick rối rắm. Cậu còn đang suy nghĩ làm thế nào trả lời câu hắn hỏi,“Kết bạn kỳ thật không nên bởi vì thân phận hay địa vị của đối phương, mà là vì bản thân đối phương mới đúng.”
Patrick thoát khỏi đám suy nghĩ hỗn độn của mình, quay ðầu nhìn cậu.
Soso nói tiếp: “Tớ chỉ cảm thấy, dù tớ là Soso hay Mike cũng khôngkhác gì nhau. Bởi vì Soso và Mike đều cho rằng Patrick là bạn tốt.”
……
Nhìn ánh mắt chân thành của Soso, bức tường âm u trong lòng Patrick ầm ầm đổ sập.
“Trước kia không nói cho cậu biết thân phận thật sự, thành thật xin lỗi.” Soso thấp giọng, “Nhưng tin tưởng tớ, tớ không nói không phải vì không tin cậu. Tớ chỉ không muốn cậu bị liên lụy vào phiền toái của tớ.”
Patrick quay đầu, mu bàn tay dụi mắt thật mạnh.
“Vì vậy, xin cậu và Frank hãy làm hòa đi.” Soso nói tiếp.
Patrick đột nhiên đứng lên.
Soso bị hắn dọa sợ, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn.
Patrick đi về trước hai bước dài, sau đó cúi người gắt gao ôm lấy Soso.
Khóe miệng Soso chậm rãi nở nụ cười, cực kì vô tư trở tay ôm lấy hắn.
“Thực xin lỗi.” Patrick thấp giọng.
“Không. Là lỗi của tớ.” Soso đáp
“Không, là lỗi của tớ, tớ quá nhỏ nhen!” Tốc độ Patrick nhận sai và tốc độ hắn phạm sai lầm nhanh nhảu y chang nhau .
“Ờm, chúng ta làm hòa là tốt rồi.” Soso nói.
Patrick gật gật đầu.
“Khụ khụ.”
Phía sau đột nhiên có tiếng ho khan.
Soso và Patrick quay đầu lại, chỉ thấy Ciro cùng Frank sóng vai đi tới. Nhìn động tác, tiếng ho khan chắc là của Frank.
“Xem ra, các cậu đã hòa hảo rồi.” Frank chủ động giải vây, “Đúng là cái ôm bạn bè lâu rồi mới thấy.”
Ciro tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu ta.
Patrick lúc này mới ý thức được điều gì, cuống quít buông tay.
Soso lập tức chạy đến bên người Ciro: “Anh ăn tối chưa?”
Ciro xoa đầu cậu, “Còn chưa ăn.”
Soso nói: “Em đi lấy đồ ăn, anh ngồi chờ một lát.” Cậu quay đầu hỏi Patrick, “Cậu muốn ăn cái gì?”
Patrick trả lời: “Gì cũng được.”
Soso lại nhìn Frank.
Frank đáp: “Cá.”
Soso xoay người muốn chạy đi, nhưng bị Ciro bắt lấy cánh tay. “Một mình em mà lấy được à?”
Soso sửng sốt, hiển nhiên chưa nghĩ đến vấn đề này.
Ciro đẩy vai cậu, thúc cậu đi về khu đồ ăn, lưu lại Frank cùng Patrick hai người mặt đối mặt nhìn nhau.
Chờ Soso cùng Ciro mang thức ăn trở về, Frank cùng Patrick đã bắt tay thân thiện.
Soso trừng to mắt, “Nhanh vậy?”
Frank mỉm cười: “Vốn cũng chỉ là hiểu lầm thôi mà.”
Soso hỏi: “Vậy quân đoàn Tulip không giải tán chứ?”
Patrick đáp: “Đương nhiên không thể giải tán!”
Frank nói tiếp: “Nhưng thay đổi người đứng đầu.”
Patrick đắc ý dào dạt dùng thìa chỉ chỉ vào mình.
Frank nhắc: “Lễ nghi bàn ăn không đạt chuẩn rồi.”
Patrick nhớ ra Ciro cũng ở đây, vội buông thìa, thè lưỡi.
“Chúc mừng.” Ciro giơ chén rượu về phía Frank và Patrick.
Frank và Patrick cũng nâng chén chúc mừng.
Ciro nói: “Hayden luôn chú ý đến chuyện trong quân đoàn Tulip, ta nghĩ nếu cậu ta biết tin này sẽ rất vui vẻ.”
Frank kinh ngạc nhìn hắn. Sao cậu lại nhớ là… Hayden đại nhân chẳng có chút hứng thú gì với chuyện này cơ mà.
“Có điều,” Ciro chậm rãi nói tiếp, “Nếu chỉ là quân đoàn ngoài miệng, vậy cũng không cần phải chú ý làm gì.”
Patrick bật người ưỡn ngực: “Đương nhiên không phải, sùng bái của chúng tôi đối Hayden đại nhân là ở trên hành động.”
Ciro nói: “Vậy thay đổi đi, trở thành một quân đoàn chân chính đủ tư cách. Ta nghĩ nếu Hayden biết, chắc chắn sẽ rất thích thú được làm đội trưởng quân đoàn.”
“Rõ!” Hai mắt Patrick hưng phấn đến tỏa sáng.
Frank hối hận . Có lẽ cậu không nên từ bỏ sớm như vậy. Nhưng mà, động cơ của hoàng thái tử điện hạ thật sự rất khả nghi .
Cậu lén lút nhìn về phía Ciro. Quân đoàn thành lập theo tên nguyên soái Hayden cuối cùng chắc sẽ nằm trong tay hoàng thái tử điện hạ rồi? Hơn nữa…
Cậu lại quay đầu nhìn Patrick. Thành lập quân đoàn là chuyện rất hao tâm tổn trí, lấy đầu óc của Patrick, trong thời gian ngắn đại khái sẽ không có thời gian và tinh lực đi nghĩ chuyện gì khác.
……
Đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Nhà ăn thực im lặng, chỉ có vài học sinh đang ngồi dùng cơm.
Soso cầm hai ly nước trái cây đi tìm vị trí chuẩn bị ngồi chờ Patrick, chợt nhìn thấy Patrick ngồi trong một góc yên tĩnh, giống như con mèo đề phòng nhìn cậu chằm chằm bằng đôi mắt xanh lục.
“Patrick?” Soso bước qua, đặt ly nước trái cây trước mặt hắn, “Cậu đến rồi? Tớ còn tưởng mình tới sớm.”
Patrick cố ý đẩy cốc cà phê bên cạnh ra trước mặt, ngăn cản Soso đưa nước trái cây qua,“Tôi đã ngồi một giờ.”
“Không phải chúng ta hẹn lúc sáu giờ sao?” Soso nghi hoặc.
Patrick thẹn quá hóa giận: “Tôi thích ngồi trong nhà ăn.”
Soso vò đầu: “A, sớm biết vậy tớ đã đẩy thời gian hẹn lên sớm chút .”
“Cậu hẹn tôi có chuyện gì?”
“Tớ tới xin lỗi .”
“Xin lỗi cái gì?”
“Chuyện tớ giấu cậu thân phận thật.” Soso mím miệng, tội nghiệp nhìn hắn,“Rất xin lỗi.”
Patrick quay đầu đi, “Chỉ vậy thôi?”
“Tớ hy vọng cậu và Frank có thể bắt tay hòa hảo, không cần vì chuyện của tớ mà cãi nhau.”
“Tôi và cậu ta cãi nhau thì mắc mớ gì đến cậu ?” Patrick quay đầu trừng mắt nhìn.
“Nhưng không phải tại tớ mà hai cậu cãi nhau sao?”
“Ai bảo bọn tôi cãi nhau vì cậu?” Patrick lạnh lùng,“Cậu là ai, tôi không quan tâm tẹo nào hết! Cậu là vương tử Julan, đâu phải vương tử đế quốc. Sao tôi phải quan tâm?”
Soso há miệng, nói không nên lời.
Trong lòng Patrick đồng thời dâng lên khoái ý trả thù và áy náy, nhưng vẫn nhất quyết quay đầu: “Nếu cậu chỉ muốn nói những lời này, vậy thì xong rồi đó. Tôi phải đi.” Hắn làm bộ đứng lên, lại phát hiện Soso chỉ nhìn hắn, không có chút ý tứ muốn ngăn cản. Hắn đột nhiên lại nặng nề ngồi trở về.
Soso nhìn hắn ngơ ngác.
“Là tôi đến trước, phải đi là cậu mới đúng!” Patrick ngang ngược nói.
Soso cầm nước trái cây, cẩn thận hỏi: “Tớ có thể uống xong nước trái cây rồi mới đi không?”
Patrick nhìn cậu một cái, không hé răng.
Soso từng ngụm từng ngụm uống hết cốc nước.
Nước trái cây từng chút ít đi, nhưng không khí trên bàn vẫn cứng nhắc.
Hai chân Patrick giấu dưới bàn đã thay đổi bảy tám tư thế, mắt thấy cốc nước trái cây của Soso sắp thấy đáy, cậu lại chẳng có ý mở miệng. Hắn có chút mất kiên nhẫn hỏi: “Tôi có tha thứ cho cậu hay không rất quan trọng sao?”
Soso thở phào một cái, rốt cục rời miệng khỏi cốc nước. Cậu thực lo lắng trước khi mình uống xong còn chưa có nghĩ ra cách giải quyết, không thể không tìm cớ khác để lưu lại. May mắn, Patrick mở miệng .
“Rất quan trọng.” Cậu nghiêm túc nói, “Cậu là người bạn đầu tiên của tớ ở học viện ma pháp hoàng gia .”
Patrick dùng khóe mắt nhìn cậu, “Hoàng thái tử thì sao?”
“Anh ấy là bạn tớ quen ở học viện ma pháp St Paders.”
“Bởi vì hai người quen biết trước, cho nên ngài ấy mới biết thân phận cậu?”
Những lời này rất kỳ quái, có điều theo lý mà nói thì đúng là như vậy, cho nên Soso gật đầu.
“Vậy nếu cậu không biết ngài ấy, cậu có nói thân phận của mình cho ngài ấy không?”
“Nhưng mà tớ biết anh ấy a.”
“Tôi đang nói nếu.”
Soso nghĩ nghĩ: “Nếu tớ không biết anh ấy thì làm cách nào nói cho anh ấy được?”
Patrick thiếu chút nữa tức lệch miệng,“Ý tôi nói, nếu quan hệ giữa cậu và ngài ấy giống như quan hệ giữa cậu và tôi, cậu có nói thân phận của mình cho ngài ấy không?”
Soso bị hắn làm cho rối tung,“Quan hệ giữa tớ với anh ấy sao lại giống quan hệ giữa tớ và cậu?”
Patrick một hơi nghẹn ở ngực không cách nào xả ra được.
Soso lo lắng nhìn mặt hắn bị nghẹn đến đỏ bầm: “Cậu làm sao vậy? Có phải ăn đồ gì bị hỏng không ?”
Patrick bắt đầu hiểu ra, không thể nói chuyện quanh co với Soso được. “Cậu nói tôi là người bạn đầu tiên cậu quen ở học viện ma pháp hoàng gia, cậu cho rằng tôi sẽ hại cậu sao?”
Soso kiên định lắc đầu.
“Vậy tại sao cậu không nói thân phận của mình cho tôi biết?” Đây mới là nguyên nhân Patrick canh cánh trong lòng. Hắn tự nhận là lúc trước đối xử với Soso có thể nói là chân thật , cơ hồ muốn đem toàn bộ những thứ tốt nhất hắn có thể có được mang đến xếp trước mặt cậu — dù đây chỉ là ý tưởng trong đầu hắn , còn chưa có hành động, nhưng xét trên quan hệ bạn bè, hắn cảm thấy mình đã trả giá rất nhiều, điểm ấy hắn có thể không tính, nhưng tại sao đến cuối cùng hắn mới biết Soso từ đầu tới cuối đều không có chút thật lòng cùng tín nhiệm với hắn? Soso ngây ngẩn cả người, trước khi trở về học viện ma pháp hoàng gia, cậu chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Patrick nói tiếp: “Hay cậu cảm thấy mình là vương tử, tôi chỉ là một quý tộc nho nhỏ ở đế quốc, tình bạn của chúng ta chỉ có thể dừng ở chỗ cùng ăn cơm cùng đi học?”
“Không phải thế.” Soso cố thanh lọc cảm xúc,“Tớ chỉ cảm thấy…”
Patrick trừng cậu.
Tuy hắn rất muốn tỏ ra bất cần, nhưng ánh mắt của hắn đã tiết lộ nội tâm khẩn trương của mình. Thậm chí có thể nói giờ này khắc này, hắn hy vọng Soso sẽ phản bác mình hơn bất cứ ai. Mấy ngày nay, đả kích kia tựa như bóng ma bao phủ hắn. Chỉ cần nghĩ đến việc đủ loại trả giá và cảm tình của mình đối với Soso ở trong mắt cậu lại nhỏ bé như hạt cát, hắn liền cảm thấy bản thân sắp bị đủ loại phẫn nộ và căm hận nhấn chìm không thể hô hấp. Vì vậy, hắn rời xa Soso, cố ý vô tình tản mát ra tin tức bài xích Soso, cho dù biết người khác vì hắn bài xích Soso mà cố ý a dua theo, cũng giả vờ như không nhìn thấy. Thậm chí, ở trong lòng hắn còn lén lút chờ mong vì mình rời đi mà Soso sẽ cảm giác được tầm quan trọng của mình.
Nhưng không có, Ciro xuất hiện là bước ngoặt đầu tiên, thân phận Soso sáng tỏ là bước ngoặt thứ hai. Trông ánh mắt nhìn Soso của người bên cạnh chuyển biến, hắn đã biết, những việc hắn tưởng là báo thù hóa ra chỉ có mình hắn nghĩ vậy. Kỳ thật hắn không là gì cả, ở trong lòng Soso không phải, ở trong lòng người khác cũng không phải. Thời điểm bị Frank chất vấn, hắn đột nhiên có cảm giác giống như toàn thế giới đã phản bội hắn.
Những người đã từng là bạn tốt đều lựa chọn đối địch với hắn..
Tình cảm đã từng trả giá biến thành trò khôi hài chỉ có một phương tình nguyện.
Vì vậy khi Frank quyết định giải tán quân đoàn Tulip, trong lòng hắn thậm chí có vài phần khoái ý. Ít nhất hắn vẫn có chút ảnh hưởng, ít nhất đã chọc giận được Frank, biến Frank thành đầu sỏ gây tội giải tán quân đoàn Tulip.
Song loại khoái ý này chỉ duy trì được chừng vài phút, ngay lập tức hắn liền ảo não suy sụp . Hơn nữa khi tất cả mọi người vì chuyện này mà bôn ba, những cảm xúc tiêu cực giống như độc xà đã từng chiếm cứ nội tâm dần dần bị thay thế bởi áy náy và hối hận.
Nhưng sự tình phát triển đến bước này, đã không nằm trong khả năng khống chế của hắn. Hắn vừa không biết nên làm như thế nào để vãn hồi tâm ý của Frank, cũng không biết nên làm như thế nào vãn hồi quân đoàn Tulip.
Nếu có thể, hắn kỳ thật rất muốn mở banh đầu mình ra, hung hăng hỏi một câu: Đến tột cùng là làm sao vậy?!
Soso không phát hiện nội tâm Patrick rối rắm. Cậu còn đang suy nghĩ làm thế nào trả lời câu hắn hỏi,“Kết bạn kỳ thật không nên bởi vì thân phận hay địa vị của đối phương, mà là vì bản thân đối phương mới đúng.”
Patrick thoát khỏi đám suy nghĩ hỗn độn của mình, quay ðầu nhìn cậu.
Soso nói tiếp: “Tớ chỉ cảm thấy, dù tớ là Soso hay Mike cũng khôngkhác gì nhau. Bởi vì Soso và Mike đều cho rằng Patrick là bạn tốt.”
……
Nhìn ánh mắt chân thành của Soso, bức tường âm u trong lòng Patrick ầm ầm đổ sập.
“Trước kia không nói cho cậu biết thân phận thật sự, thành thật xin lỗi.” Soso thấp giọng, “Nhưng tin tưởng tớ, tớ không nói không phải vì không tin cậu. Tớ chỉ không muốn cậu bị liên lụy vào phiền toái của tớ.”
Patrick quay đầu, mu bàn tay dụi mắt thật mạnh.
“Vì vậy, xin cậu và Frank hãy làm hòa đi.” Soso nói tiếp.
Patrick đột nhiên đứng lên.
Soso bị hắn dọa sợ, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn.
Patrick đi về trước hai bước dài, sau đó cúi người gắt gao ôm lấy Soso.
Khóe miệng Soso chậm rãi nở nụ cười, cực kì vô tư trở tay ôm lấy hắn.
“Thực xin lỗi.” Patrick thấp giọng.
“Không. Là lỗi của tớ.” Soso đáp
“Không, là lỗi của tớ, tớ quá nhỏ nhen!” Tốc độ Patrick nhận sai và tốc độ hắn phạm sai lầm nhanh nhảu y chang nhau .
“Ờm, chúng ta làm hòa là tốt rồi.” Soso nói.
Patrick gật gật đầu.
“Khụ khụ.”
Phía sau đột nhiên có tiếng ho khan.
Soso và Patrick quay đầu lại, chỉ thấy Ciro cùng Frank sóng vai đi tới. Nhìn động tác, tiếng ho khan chắc là của Frank.
“Xem ra, các cậu đã hòa hảo rồi.” Frank chủ động giải vây, “Đúng là cái ôm bạn bè lâu rồi mới thấy.”
Ciro tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu ta.
Patrick lúc này mới ý thức được điều gì, cuống quít buông tay.
Soso lập tức chạy đến bên người Ciro: “Anh ăn tối chưa?”
Ciro xoa đầu cậu, “Còn chưa ăn.”
Soso nói: “Em đi lấy đồ ăn, anh ngồi chờ một lát.” Cậu quay đầu hỏi Patrick, “Cậu muốn ăn cái gì?”
Patrick trả lời: “Gì cũng được.”
Soso lại nhìn Frank.
Frank đáp: “Cá.”
Soso xoay người muốn chạy đi, nhưng bị Ciro bắt lấy cánh tay. “Một mình em mà lấy được à?”
Soso sửng sốt, hiển nhiên chưa nghĩ đến vấn đề này.
Ciro đẩy vai cậu, thúc cậu đi về khu đồ ăn, lưu lại Frank cùng Patrick hai người mặt đối mặt nhìn nhau.
Chờ Soso cùng Ciro mang thức ăn trở về, Frank cùng Patrick đã bắt tay thân thiện.
Soso trừng to mắt, “Nhanh vậy?”
Frank mỉm cười: “Vốn cũng chỉ là hiểu lầm thôi mà.”
Soso hỏi: “Vậy quân đoàn Tulip không giải tán chứ?”
Patrick đáp: “Đương nhiên không thể giải tán!”
Frank nói tiếp: “Nhưng thay đổi người đứng đầu.”
Patrick đắc ý dào dạt dùng thìa chỉ chỉ vào mình.
Frank nhắc: “Lễ nghi bàn ăn không đạt chuẩn rồi.”
Patrick nhớ ra Ciro cũng ở đây, vội buông thìa, thè lưỡi.
“Chúc mừng.” Ciro giơ chén rượu về phía Frank và Patrick.
Frank và Patrick cũng nâng chén chúc mừng.
Ciro nói: “Hayden luôn chú ý đến chuyện trong quân đoàn Tulip, ta nghĩ nếu cậu ta biết tin này sẽ rất vui vẻ.”
Frank kinh ngạc nhìn hắn. Sao cậu lại nhớ là… Hayden đại nhân chẳng có chút hứng thú gì với chuyện này cơ mà.
“Có điều,” Ciro chậm rãi nói tiếp, “Nếu chỉ là quân đoàn ngoài miệng, vậy cũng không cần phải chú ý làm gì.”
Patrick bật người ưỡn ngực: “Đương nhiên không phải, sùng bái của chúng tôi đối Hayden đại nhân là ở trên hành động.”
Ciro nói: “Vậy thay đổi đi, trở thành một quân đoàn chân chính đủ tư cách. Ta nghĩ nếu Hayden biết, chắc chắn sẽ rất thích thú được làm đội trưởng quân đoàn.”
“Rõ!” Hai mắt Patrick hưng phấn đến tỏa sáng.
Frank hối hận . Có lẽ cậu không nên từ bỏ sớm như vậy. Nhưng mà, động cơ của hoàng thái tử điện hạ thật sự rất khả nghi .
Cậu lén lút nhìn về phía Ciro. Quân đoàn thành lập theo tên nguyên soái Hayden cuối cùng chắc sẽ nằm trong tay hoàng thái tử điện hạ rồi? Hơn nữa…
Cậu lại quay đầu nhìn Patrick. Thành lập quân đoàn là chuyện rất hao tâm tổn trí, lấy đầu óc của Patrick, trong thời gian ngắn đại khái sẽ không có thời gian và tinh lực đi nghĩ chuyện gì khác.
……
Đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Danh sách chương