Ăn cơm xong, Patrick như bị lửa đốt mông vội lôi kéo Frank đi nghiên cứu làm thế nào để thay đổi quân đoàn Tulip.

Frank vốn muốn giao quân đoàn Tulip cho Patrick, còn bản thân mình hoàn toàn rút lui . Nhưng tính toán của Ciro lại lần nữa khiến cậu phải dính dáng đến quân đoàn Tulip. Nếu Ciro muốn tạo dựng một quân đoàn ma pháp sư tương lai, thế thì người thừa kế gia tộc Charlie vừa đầu nhập vào phe hoàng thái tử là cậu chắc chắn sẽ phải cống hiến sức lực.

Sau khi bọn họ rời khỏi, Soso và Ciro sóng vai trở về biệt thự.

Sắc trời tối đen, chỉ có ánh sao thưa thớt đằng trước dẫn lối.

Từ trong những ngôi biệt thự hai bên đường ánh ra từng tia từng tia sáng nhỏ, chiếu lên từng ngọn từng ngọn cỏ xanh, cách ly chúng với bốn phía, giống như muốn đối ứng với những đốm nhỏ lập lòe bất định trên bầu trời

“Quản gia đã chuẩn bị lễ phục cho em.” Ciro đột nhiên nói.

Soso đang nghĩ đến chuyện giữa trưa, đầu đầy mờ mịt hỏi: “Tại sao quản gia lại chuẩn bị lễ phục cho em?”

“Ngày mai là lần đầu tiên em gặp mẫu thân ta, ăn mặc thỏa đáng thì tốt hơn.”

Soso dừng bước, “Mẫu thân của anh? Hoàng hậu Samantha?”

“Đúng vậy.”

“A! Ngày mai khi nào ngài ấy đến? Gấp quá, em chưa kịp chuẩn bị lễ vật thích hợp cho ngài ấy.”

Ciro cười: “Đối với người, em đã là lễ vật tốt nhất.”

Soso nghi hoặc: “Em và hoàng hậu bệ hạ từng gặp mặt?”

Ciro ôm bờ vai của cậu đi về phía trước,“Điểm giao nhau giữa hai người không phải là ta sao?”

“Hoàng hậu bệ hạ thích cái gì?”

“Rất nhiều, gồm cả em.”

“Em hỏi nghiêm túc đấy.”

“Ta cũng trả lời rất nghiêm túc.”

“……”

Cuộc đối thoại cứ duy trì như vậy cả đoạn đường, trở lại biệt thự Soso mới phát hiện mình còn chưa hỏi được điều gì.

Quản gia mang thợ may đến. Ông ta chuẩn bị năm bộ lễ phục, màu sắc, kiểu dáng, phong cách bất đồng.

Ciro loại ngay màu đen, màu tím và màu lam xám, lưu lại màu đỏ sậm và màu trắng,“Thử hai bộ này xem.”

Soso không có yêu cầu gì nhiều về quần áo, song xuất phát từ sự tôn trọng đối với hoàng hậu, cậu hy vọng mình có thể xuất hiện dưới hình dáng hoàng hậu thích nhất — điểm ấy đương nhiên phải dựa vào con mắt của Ciro.

Sự thật chứng minh con mắt của Ciro không tệ. Áo sơmi trắng cổ lá sen phối với lễ phục ngắn màu đỏ sậm khiến cho Soso trông mười phần anh khí.

Thợ may lấy ra một cái kẹp tóc đỏ sậm, đề nghị: “Ngài thử cái này xem.”

Ciro nhướng mày.

Thợ may dùng kẹp kẹp mái tóc trên trán Soso. Kẹp tóc đỏ sậm xen lẫn vào giữa những sợi tóc vàng óng, rành rành xinh đẹp,“Có phải rất nhẹ nhàng khoan khoái không?”

Soso nhìn bóng mình trong gương, nhíu mày: “Không, tôi không thích như vậy.”

Hiếm có lúc nào Soso bày tỏ điều mình không thích rõ ràng đến thế, ciro thoáng ngạc nhiên.

Thợ may hỏi: “Ngài cảm thấy không hài lòng ở chỗ nào?”

“Giống con gái lắm.”

Thợ may cười: “Khuôn mặt ngài rất thích hợp với kiểu tóc này. Đây chính là kiểu tóc lưu hành nhất năm nay, rất nhiều tiểu thiếu gia quý tộc đều chải tóc như thế.”

Soso cố chấp lắc đầu.

Ciro đưa tay gỡ kẹp tóc xuống, vén tóc mái của cậu nói: “Thế này cũng rất đẹp.”

Thợ may thức thời ngậm miệng, thu lại quần áo.

Ciro chỉ: “Để bộ màu trắng này lại.”

“Dạ.” Thợ may do dự,“Nếu điện hạ thích, tôi có thể chiếu theo hình thức và phong cách này để đưa thêm mấy bộ tương tự, có điều cần chờ khoảng vài ngày.”

Ciro gật đầu: “Không chỉ lễ phục, các loại trang phục khác cũng cần.”

“Dạ.” Thợ may khẽ thở phào, việc này chứng tỏ hoàng thái tử vẫn vừa lòng với tay nghề của ông.

Chọn xong trang phục thì đến chọn giầy. Lần này không có bất cứ tranh luận gì , Ciro và thợ may đều hết sức ưng ý một đôi giày màu nâu thẫm. Cứ như vậy, trang phục cho ngày gặp mặt hoàng hậu đã được định xong.

Chờ Ciro và Soso lên lầu, thợ may lén lút hỏi quản gia: “Tiểu thiếu gia nhà ai vậy? Tôi phục vụ hoàng thái tử điện hạ bao nhiêu năm, lần đầu tiên thấy ngài ấy đưa ra quan điểm về trang phục.”

Quản gia mặt không đổi sắc: “Là bạn của điện hạ.”

Thợ may cười trộm: “Thật ra anh hoàn toàn không cần phải giấu, trừ phi là người mù mới không nhìn ra tình cảm của điện hạ đối với vị tiểu thiếu gia này.”

Quản gia hỏi: “Anh có biết kẻ mù và người câm khác nhau ở đâu không?”

Nụ cười của thợ may bỗng chốc cứng đờ.

“Kẻ mù không nhìn thấy, còn người câm thì nhìn thấy được nhưng không nói được.” Quản gia chậm rãi hỏi tiếp, “Xin hỏi anh thuộc loại nào ?”

Thợ may vội ho một tiếng: “Trước đó dù điện hạ có biểu hiện thế nào, tôi cam đoan mình vừa mù vừa câm.”

Quản gia vừa lòng gật đầu.

Trên lầu, Soso đang tắm rửa trong phòng tắm.

Ciro đứng bên cửa sổ, im lặng nhìn bóng đêm bên ngoài.

Tiếng nước ào ào chảy xuống, hết lần này đến lần khác xông vào tâm trí hắn.[ hố hố háo sắc <3] Hồi lâu, tiếng nước dừng lại, qua một lát, Soso mở cửa bước ra. Mùi thơm nhàn nhạt lan tràn từ sau lưng. Toàn thân Soso tắm rửa đến ửng hồng, những sợi tóc vàng óng còn quấn trong khăn ,“Em nhớ Dilin từng kể Hydeine có thể dùng ma pháp hỏa hệ để hong tóc, thật muốn biết anh ấy làm thế nào .” Ciro xoay người, đưa tay cởi bỏ khăn quấn trên đầu cậu, sau đó giơ tay lên. Soso cảm thấy hỏa nguyên tố hội tụ trên đỉnh đầu, mang theo ấm áp nhàn nhạt. Cậu nhịn không được ngẩng đầu, chỉ thấy trong lòng bàn tay Ciro có một ngọn lửa nhạt màu lăn tròn ,“A, làm thế nào vậy?” “Đừng để hỏa nguyên tố quá dày đặc.” Soso nâng tay, miệng khẽ đọc chú ngữ, một ngọn lửa bùng lên trong lòng bàn tay cậu. Ciro nhìn mặt bé con trong ánh lửa, hơi hơi thất thần. Soso nhíu mày: “Không được. Lửa quá lớn.” “Ma pháp không nhất thiết phải cần chú ngữ.” Soso giật mình: “Đúng vậy, vừa rồi anh cũng không đọc chú ngữ.” “Em có ‘nhìn thấy’ hỏa nguyên tố không?” Soso cảm giác thấy trong đầu có những điểm đỏ lấp lánh, khẽ gật đầu. “Dùng ý nghĩ để cảm nhận chúng, câu thông với chúng, khiến chúng tin tưởng em, phục vụ em.” Soso yên lặng nhìn ngọn lửa, trong lòng không ngừng nghĩ nhạt đi nhạt đi… Từng giây từng phút trôi qua, ngọn lửa vẫn như trước. Soso cảm thấy mỏi mệt . Buông tha và kiên trì giống như cái cưa, cắt qua cắt lại ý chí của cậu. “Từ từ sẽ được.” Tiếng nói của Ciro ở thời khắc mấu chốt giúp cậu tăng thêm kiên trì, vì thế cán cân cuối cùng cũng nghiêng về một phía. Không biết qua bao lâu. Ngọn lửa thật sự nhạt dần, nhìn thấy rõ ở màu sắc. Soso kinh ngạc trừng to mắt. “Được rồi.” Ciro nói. Soso vui vẻ gật đầu. Ciro buông tay, cười cười: “Ta nói về tóc của em.” Soso: “Cám ơn.” “Đến phiên ta đi tắm.” Ciro đi về hướng phòng tắm hai bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn, Soso đang tập trung tinh thần chơi đùa với ngọn lửa nhạt màu trong tay. “Em từ chối lời cầu hôn của ta vì không muốn giống con gái?” Cả một buổi tối nghi ngờ rối rắm rốt cục nhịn không được hỏi ra miệng. Soso sửng sốt, thu hồi ngọn lửa, quay đầu nhìn hắn. Ciro yên lặng quan sát cậu, “Em ghét mang kẹp tóc bởi vì đeo vào rất giống con gái, cho nên cũng không thích làm hoàng thái tử phi của ta, phải vậy không?” Soso còn nghi hoặc hơn cả hắn, “Làm hoàng thái tử phi và giống con gái thì có liên quan gì nhau?” Ciro âm thầm thở phào, nghiêm mặt đáp: “Không, không có chút liên quan nào hết.” Soso đứng tại chỗ nhìn Ciro đi vào phòng tắm, đột nhiên nghĩ đến, ngày mai Ciro sẽ giới thiệu mình như thế nào đây? Vương tử bị truy nã của Julan? Bạn học tại học viện ma pháp St Paders ? Hay là, hoàng thái tử phi? Tim cậu nhảy dựng. Nếu Ciro chọn cái cuối cùng, cậu nên làm gì bây giờ? Cam chịu ư? Hay là phản bác? Soso tưởng tượng đến tình cảnh này, phát hiện mình thế mà lại không thể phản bác. Sở dĩ cậu từ bỏ không cùng Dilin về học viện ma pháp St Paders là vì muốn tìm kiếm đáp án trong lòng , nhưng cậu phát hiện từ sau khi trở về, đáp án chẳng những không rõ ràng hơn, ngược lại càng ngày càng mơ hồ. Nếu nói cậu muốn ở bên Dilin vì đó là thói quen từ nhỏ đến lớn, vậy tại sao cậu lại muốn ở bên Ciro? Có phải do thói quen hình thành ở Fariel? Cậu thực mờ mịt. Ciro nói, chờ đến khi cậu chấp thuận lời cầu hôn, chính là lúc hoàn toàn hiểu được lòng mình. Như vậy chẳng phải nghĩa là Ciro đã biết đáp án của cậu sao? Cậu cảm thấy bản thân luẩn quẩn đến sắp hôn mê. Trong lúc vô thức, Soso đã đến cửa phòng tắm, ngón tay nhè nhẹ cào cửa. Ciro khựng lại, lẳng lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Soso tựa hồ cảm giác được Ciro đang yên lặng hỏi, mở miệng gọi: “Ciro?” “Ta nghe đây.” Ciro cảm thấy quá áp lực, đến từ chờ mong và dự cảm trong lòng. “Có phải em muốn gả cho anh không?” Soso nhịn không được hỏi. Ciro nở nụ cười. Nếu Dilin nhìn thấy nụ cười hiện giờ của hắn , nhất định sẽ vô cùng lo lắng cho Soso. Bởi vì hắn cười rất giống một con mèo vừa trộm được thịt. Đối với đa số người, đây thật sự là một cậu hỏi quái lạ, có muốn gả cho đối phương hay không đáng lẽ không nên do đối phương trả lời, mà phải do bản thân trả lời mới đúng. Nhưng đối với Ciro, đây lại là câu hỏi tuyệt hảo mở ra con đường đầy ánh sáng, “Đúng vậy.” Hắn hồi đáp không chút do dự. Soso khó hiểu: “Tại sao anh biết?” Ciro mặt dày nói: “Lòng em nói cho ta biết.” Soso: “Tại sao em không cảm giác được?” “Bởi vì,” Ciro lấy tay nhẹ nhàng vuốt bọt trên mặt trên tóc, khẽ cười, “Em chưa biết phân biệt giữa tình yêu và tình bạn.” “Tại sao anh biết tình cảm của em đối với anh là tình yêu chứ không phải tình bạn?” Soso phát huy khí thế ‘chưa hỏi rõ ràng thì chưa bỏ cuộc’. Tiếng nước ào xuống. Đương lúc Soso tự hỏi, cửa bật mở. Ciro quấn khăn tắm, thân trên để trần dính đầy xà phòng đứng đó, từ trên cao nhìn xuống cậu. Soso không tự chủ được ngẩng đầu nhìn hắn. Thời gian dường như quay lại thời điểm bọn họ vừa quen biết nhau. Khi đó Ciro cũng giống thế này, vênh váo tự đắc, cao cao tại thượng. Nhưng Ciro hiện tại khác với lúc đó ở chỗ, Ciro lúc đó chắc chắn sẽ không dịu dàng mỉm cười nhìn mình giống như bây giờ. “Bởi vì ta tin tưởng cảm giác em đối với ta và cảm giác ta đối với em là tương tự.” Ciro khéo léo trả lời. Vừa mới vất vả lắm mới thoát khỏi vòng luẩn quẩn của mình, Soso lại bị quấn vào cái bẫy Ciro thiết hạ. Ciro xoay người, áp sát cậu, đôi mắt tối đen nhìn chăm chú vào mắt bé con, giọng nói tràn ngập dụ hoặc: “Chúng ta cùng đến nghiệm chứng đi.” Soso: “Nghiệm chứng như thế nào?” “Chấp nhận lời cầu hôn của ta.” Ciro đáp, “Tình yêu mới là động lực duy trì hôn nhân, nếu là tình bạn, chắc chắn chúng ta sẽ không thể ở bên nhau lâu dài.” Soso ẩn ẩn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng bị ánh nhìn của Ciro kề sát, tư duy của cậu hoàn toàn không thể vận hành bình thường, chỉ có thể thụ động hỏi: “Là vậy sao?” “Đúng vậy.” Ciro xòe tay, “Nhẫn ta đưa cho em đâu?” Soso lấy chiếc nhẫn đầu ưng ra. Câụ biết tầm quan trọng của chiếc nhẫn này, để đề phòng làm mất, cậu vẫn cất cẩn thận trong túi không gian. Ciro cầm lấy nhẫn, một lần nữa đeo vào ngón giữa của cậu, sau đó nhẹ nhàng hạ một nụ hôn lên môi cậu bé, “Ta yêu em, hoàng thái tử phi của ta.” Ngắn ngủn trong một chớp mắt. Soso đột nhiên có cảm giác, Ciro nói đúng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện