Trộm ngựa? Hayden ngẩn ra, vươn tay ôm chầm lấy Mundra đuổi theo.
Rõ ràng thiếu niên trộm ngựa không phát hiện chủ ngựa đã đuổi tới bên cạnh, vẫn chăm chú nằm sấp trên ngựa cưỡi băng băng.
Mắt thấy ngựa sắp chạy ra đường cái, Hayden rốt cuộc vươn tay đè đầu ngựa lại.
Ngựa như đâm phải một bức tường mềm mại, bị chặn cứng.
Thiếu niên vì xung lực mà bay về phía trước. Nhóc ta hoảng sợ kêu lên, đang nghĩ chắc sắp té uỵch xuống đất, một đôi tay cực nhỏ đỡ được, đặt nhóc xuống. Chờ đến khi nhãi con quay đầu lại, đôi tay kia đã chẳng thấy đâu nữa.
Hayden ôm Mundra, cười mỉm nhìn thiếu niên đang sợ tới trắng bệch cả mặt: “Tại sao trộm ngựa của ta?”
Ánh mắt cậu nhóc kia lóe sáng, rất nhanh đã ưỡn ngực, kêu lên: “Anh có bằng chứng gì chứng minh nó là ngựa của anh?” Bộ dạng cậu ta khá là xinh đẹp đáng yêu, nhất là khi tức giận, hệt như một búp bê được điêu khắc tinh xảo, khiến người ta khó lòng nổi giận.
Hayden cười: “Không có.”
Con ngựa này không phải ngựa chiến, chỉ là một con ngựa bình thường trong nhà dùng để thay đi bộ, cho nên có ký hiệu hay không hắn cũng không rõ lắm.
Thiếu niên tức thời hùng hồn: “Anh đương nhiên không có chứng cứ, bởi vì nó là ngựa của tôi! Tên của nó là Corinth, là bạn tốt nhất của tôi.”
Đây là lần đầu tiên Hayden nhìn thấy một người đã ăn trộm mà còn trộm một cách kiêu ngạo như thế, không khỏi nghẹn lời.
Mundra bỗng mở miệng: “Ngươi có chứng cớ gì chứng minh nó là ngựa của ngươi?”
Thiếu niên đáp: “Ta nói rồi, tên của nó là Corinth.”
Mundra nói: “Nếu thế, ngươi là của ta.”
Thiếu niên lập tức nhảy dựng: “Cái gì mà ta là của ngươi?”
Mundra đáp: “Vì tên của ngươi là Corinth.”
Thiếu niên kêu lên: “Ai bảo tên ta là Corinth?”
Mundra khẽ nghiêng đầu: “Ta bảo.”
Thiếu niên phát cáu: “Tên của ta không phải là Corinth.”
“Từ giờ trở đi, tên của ngươi là Corinth.” Mundra nói thật nghiêm túc, hoàn toàn không có vẻ đùa giỡn.
Thiếu niên hết đường mở miệng.
Hayden rốt cuộc nhịn không nổi cười phá lên.
Thiếu niên hung hăng trừng hắn.
Hayden cúi đầu xoa xoa gò má Mundra, nâng đầu cậu lên cùng tầm mắt với mình: “Ta hy vọng câu “Ngươi là của ta”, về sau em chỉ nói với mình ta mà thôi.”
Mundra nghĩ nghĩ, quay sang nói với thiếu niên: “Ta không cần ngươi.”
Thiếu niên: “…”
“Michael.” Tiếng kêu dịu dàng từ sau thiếu niên truyền đến. Lập tức, một thiếu nữ mặc váy hồng xách giỏ hoa tươi từ cuối phố đi ra.
Cảnh hai bên đường nháy mắt mờ nhạt.
Nếu như nói dung mạo thiếu niên là búp bê đáng yêu linh hoạt, cô gái kia chính là bức tượng tinh xảo đến không thể hình dung, ngũ quan của nàng giống như kỳ tích thần ban. Nàng chầm chậm đến, cử chỉ tự nhiên tao nhã, ngay cả không khí dường như cũng vì sự xuất hiện của nàng mà tràn ngập hương thơm như ẩn như hiện.
Thiếu niên nhìn thấy nàng, kiêu ngạo lập tức rút xuống, không cam không nguyện kêu lên: “Chị hai.”
Thiếu nữ nhìn cậu ta oán trách một cái, lập tức hành lễ với Hayden: “Thật có lỗi, em trai tôi nhất định lại gây ra phiền phức.”
Hayden mỉm cười: “Chỉ là một trò đùa nhỏ vô hại mà thôi, thỉnh không cần để bụng.”
Thiếu nữ ngẩng đầu, mỉm cười ngọt ngào: “Tiệm trà của chúng tôi ở phía trước không xa, nếu thời gian không gấp, mời đến nếm thử trà lài tôi mới phát minh. Tôi rất cần một lời góp ý không sơ sài.”
Thiếu niên kháng nghị: “Cái gì mà góp ý sơ sài? Em rất thành thật cho rằng trà chị hai pha trà ngon nhất thế giới!”
Thiếu nữ nói: “Tại em luôn nói vậy nên mãi chị mới không tiến bộ.”
Hayden liếc nhìn Mundra, thấy cậu không có ý phản đối, liền vui vẻ đồng ý.
Tiệm trà của thiếu nữ quả nhiên cách đó không xa, phong cách trang hoàng phấn hồng và trắng noãn có vẻ ngọt ngào ấm áp. Bên trong không quá rộng, chỉ cái hai bàn. Hayden và Mundra lựa chọn bàn gần cửa sổ ngồi xuống.
Thiếu nữ pha một ấm trà với mật hoa hồng, sau đó chờ mong hỏi Hayden: “Thế nào?”
Hayden nếm thử, chẳng có gì khác với trà hoa hồng bình thường, nhưng xuất phát từ lễ phép, hắn vẫn khen ngợi một phen.
Mundra chẳng thèm cử động.
Thiếu niên bất mãn: “Uy! Tại sao không uống? Ghét bỏ tay nghề của chị ta hả?”
Mundra đáp: “Ta không khát.”
Thiếu niên nói: “Trà chỉ dùng để nhấm nháp.”
Hayden phản bác: “Không phải ai cũng thích nhấm nháp.”
Thiếu nữ nghiêng đầu nhìn hắn, “Ngài không vui sao?” Đường cong từ hai gò má đến bả vai nàng mềm mại tuyệt đẹp, tóc vàng buông xuống trán, giống như ánh mặt trời trên núi tuyết tinh khiết, đẹp không sao tả xiết.
Hayden bình tĩnh thu hồi ánh mắt, mỉm cười: “Ta tin cô nhất định sẽ gặp được người thật lòng yêu thích cô.”
Mundra đột nhiên cầm lấy cốc trà một hơi uống cạn.
Thiếu niên oa oa kêu: “Không phải ngươi không uống sao?”
Mundra nói: “Bây giờ khát.”
Thiếu niên: “…”
Ấm trà rất nhỏ, nên rất nhanh Hayden và Mundra đã đứng dậy cáo từ.
Thiếu nữ vốn muốn giữ bọn họ lại cùng ăn cơm trưa, nhưng bị Hayden khéo léo từ chối. Nàng đành tự mình đưa tiễn, nhìn họ rời đi.
Mãi đến khi hai thân ảnh ngả vào nhau hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, thiếu niên mới hỏi nhỏ: “Chị hai, tên kia là kỵ sĩ. Sao chị lại bảo em trộm ngựa của anh ta?”
Thiếu nữ thu hồi ánh mắt, trở vào trong tiệm, đẩy cửa vào nhà kho. Trong nhà kho có một cái xích đu, xích đu nhẹ nhàng đung đưa, hiển nhiên vừa có người ngồi ở đây, nhưng hiện tại chỉ có một túi tiền lớn.
Thiếu niên giật mình với đầu vào, “Từ lúc nào mà chị có nhiều tiền như vậy.”
Thiếu nữ không nói chuyện, chỉ đem tiền cất đi, buồn bã thở dài.
Tuy không mua được một chiếc bàn chải hoàn chỉnh, nhưng tâm tình Mundra rất tốt, thỉnh thoảng lại vuốt vuốt bộ râu, hại Hayden hơi bị ghen. Hắn nói: “Nếu để làm của quý, tóc của ta cũng rất mềm mại đấy.”
Mundra ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó cúi đầu trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói: “Bàn chải dùng để chải xác chết mà.”
Khóe miệng Hayden giật một cái.
Mundra lại nói: “Có lẽ một ngày nào đó tôi cũng sẽ bị chế thành vu thi.” Cậu bỗng tò mò, không biết cảm giác bị chế thành vu thi là thế nào, ít nhất có thể khẳng định rằng, linh hồn nhất định còn nằm trong thân thể, nhưng không biết có phải thật sự không còn cảm giác giống như con rối hay không.
Tay Hayden ôm eo cậu nắm thật chặt, như muốn gọi cậu từ trong tưởng tượng về.
“Không có ngày đó đâu.” Hắn nói.
Mundra nhíu mày: “Biến thành vu thi cũng không phải chuyện xấu.”
Hayden đáp: “Không có pháp sư vong linh nào muốn có một vu thi tuổi già sức yếu cả.” Hắn biết nói đến đề tài vu thi, không thể dùng cách thức bình thường thảo luận với cậu được.
Mundra lại bảo: “Đối với vu thi mà nói, quan trọng nhất là năng lực cơ.”
Hayden không nói gì thêm.
Hai người cưỡi ngựa về đến trước biệt thự.
Mundra định xuống ngựa thì bị Hayden giữ chặt: “Em muốn biến ta thành vu thi không?”
“Muốn!” Mundra trả lời không cần nghĩ ngợi.
Hayden ảo não. Tốt xấu gì cũng phải do dự chút chứ.
Mundra ngừng một chút rồi nói: “Tốt nhất là vu yêu.” Như thế, họ mới có thể tiếp tục trò chuyện với nhau.
Hayden: “…”
Mundra suy tư: “Có điều để thật lâu thật lâu về sau đi.”
Hayden hỏi: “Vì sao?”
Mundra đáp: “Vì anh còn trẻ lắm.”
Hayden cười khổ: “Ta có nên cảm ơn em đã đồng ý để ta được chết một cách bình thường không nhỉ.”
Mundra nói: “Hmm, ta sẽ đợi đến ngày đó.” Với chuyện này cậu rất tự tin, vì tính theo tuổi tác, đích thực cậu có ưu thế hơn Hayden nhiều, “Có điều trước lúc ấy, tôi sẽ bảo vệ anh thật tốt.”
“Bảo vệ?” Hai mắt Hayden dào dạt ý cười, “Một tấc cũng không rời? Có phải ta nên nghiệm chứng một chút trước không?”
Mundra mờ mịt: “Nghiệm chứng?”
Hayden cúi đầu, nhẹ nhàng dán lên môi cậu.
Đây là lần đầu tiên hắn hôn Mundra sau khi biết cậu là con trai, khoảng khắc môi chạm môi, tâm lý bất giác sinh ra chút bài xích rất nhỏ, động tác hơi dừng lại, nhưng khi nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Mundra, cảm giác bài xích kia dần yếu đi. Hắn nâng mặt Mundra lên, chậm rãi vươn đầu lưỡi, thành thạo khiêu khích cậu.
Mundra phối hợp hé miệng. Cậu là một học sinh giỏi, chỉ qua vài lần tiếp xúc đã có thể không nhanh không chậm theo sát tiết tấu của Hayden.
Hơi thở Hayden dần nặng nề, tay chậm rãi trượt xuống, ngón tay không ngừng vuốt ve cần cổ Mundra. Thân thể hắn đang khát cầu nhiều hơn.
Ánh mắt Mundra từng chút sa vào mê loạn, tay trái theo bản năng ôm lấy Hayden, để thân thể mình gần sát hơn.
Hẳn phải dừng lại thôi, hắn cũng không muốn lần đầu tiên của cả hai lại diễn ra ở nơi này.
Dù trong lòng không ngừng rung chuông cảnh báo, Hayden vẫn triền miên tận nửa phút mới dừng lại.
Mundra nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập *** xa lạ cùng bất mãn vì hắn đột nhiên dừng nửa chừng.
Hayden cười lấy tay lau nước bọt nơi khóe miệng cậu: “Chúng ta còn rất nhiều thời gian để tiến hành chuyện vừa rồi.”
Mundra có chút thất vọng, nhưng vẫn nói: “Ừ.”
Hayden đặt cằm lên đỉnh đầu cậu, nhẹ giọng: “Nếu ta chết, em biến ta thành kỵ sĩ vong linh nhé.”
“Là vu yêu.” Mundra kiên trì.
Hayden khẽ cười: “Dùng tính mạng bảo vệ người mình yêu là vinh quang của mỗi một kỵ sĩ.”
“Nhưng tôi không muốn anh biến thành bộ dạng lạnh như băng.” Mundra thoáng dừng lại, bàn tay cầm áo hắn xiết chặt, như thể đang tuyên thệ. “Tôi sẽ không cho bất cứ ai cướp anh khỏi tay tôi. Tử thần cũng không được.”
Hayden cười vuốt tóc cậu, “Ừ.”
Rõ ràng thiếu niên trộm ngựa không phát hiện chủ ngựa đã đuổi tới bên cạnh, vẫn chăm chú nằm sấp trên ngựa cưỡi băng băng.
Mắt thấy ngựa sắp chạy ra đường cái, Hayden rốt cuộc vươn tay đè đầu ngựa lại.
Ngựa như đâm phải một bức tường mềm mại, bị chặn cứng.
Thiếu niên vì xung lực mà bay về phía trước. Nhóc ta hoảng sợ kêu lên, đang nghĩ chắc sắp té uỵch xuống đất, một đôi tay cực nhỏ đỡ được, đặt nhóc xuống. Chờ đến khi nhãi con quay đầu lại, đôi tay kia đã chẳng thấy đâu nữa.
Hayden ôm Mundra, cười mỉm nhìn thiếu niên đang sợ tới trắng bệch cả mặt: “Tại sao trộm ngựa của ta?”
Ánh mắt cậu nhóc kia lóe sáng, rất nhanh đã ưỡn ngực, kêu lên: “Anh có bằng chứng gì chứng minh nó là ngựa của anh?” Bộ dạng cậu ta khá là xinh đẹp đáng yêu, nhất là khi tức giận, hệt như một búp bê được điêu khắc tinh xảo, khiến người ta khó lòng nổi giận.
Hayden cười: “Không có.”
Con ngựa này không phải ngựa chiến, chỉ là một con ngựa bình thường trong nhà dùng để thay đi bộ, cho nên có ký hiệu hay không hắn cũng không rõ lắm.
Thiếu niên tức thời hùng hồn: “Anh đương nhiên không có chứng cứ, bởi vì nó là ngựa của tôi! Tên của nó là Corinth, là bạn tốt nhất của tôi.”
Đây là lần đầu tiên Hayden nhìn thấy một người đã ăn trộm mà còn trộm một cách kiêu ngạo như thế, không khỏi nghẹn lời.
Mundra bỗng mở miệng: “Ngươi có chứng cớ gì chứng minh nó là ngựa của ngươi?”
Thiếu niên đáp: “Ta nói rồi, tên của nó là Corinth.”
Mundra nói: “Nếu thế, ngươi là của ta.”
Thiếu niên lập tức nhảy dựng: “Cái gì mà ta là của ngươi?”
Mundra đáp: “Vì tên của ngươi là Corinth.”
Thiếu niên kêu lên: “Ai bảo tên ta là Corinth?”
Mundra khẽ nghiêng đầu: “Ta bảo.”
Thiếu niên phát cáu: “Tên của ta không phải là Corinth.”
“Từ giờ trở đi, tên của ngươi là Corinth.” Mundra nói thật nghiêm túc, hoàn toàn không có vẻ đùa giỡn.
Thiếu niên hết đường mở miệng.
Hayden rốt cuộc nhịn không nổi cười phá lên.
Thiếu niên hung hăng trừng hắn.
Hayden cúi đầu xoa xoa gò má Mundra, nâng đầu cậu lên cùng tầm mắt với mình: “Ta hy vọng câu “Ngươi là của ta”, về sau em chỉ nói với mình ta mà thôi.”
Mundra nghĩ nghĩ, quay sang nói với thiếu niên: “Ta không cần ngươi.”
Thiếu niên: “…”
“Michael.” Tiếng kêu dịu dàng từ sau thiếu niên truyền đến. Lập tức, một thiếu nữ mặc váy hồng xách giỏ hoa tươi từ cuối phố đi ra.
Cảnh hai bên đường nháy mắt mờ nhạt.
Nếu như nói dung mạo thiếu niên là búp bê đáng yêu linh hoạt, cô gái kia chính là bức tượng tinh xảo đến không thể hình dung, ngũ quan của nàng giống như kỳ tích thần ban. Nàng chầm chậm đến, cử chỉ tự nhiên tao nhã, ngay cả không khí dường như cũng vì sự xuất hiện của nàng mà tràn ngập hương thơm như ẩn như hiện.
Thiếu niên nhìn thấy nàng, kiêu ngạo lập tức rút xuống, không cam không nguyện kêu lên: “Chị hai.”
Thiếu nữ nhìn cậu ta oán trách một cái, lập tức hành lễ với Hayden: “Thật có lỗi, em trai tôi nhất định lại gây ra phiền phức.”
Hayden mỉm cười: “Chỉ là một trò đùa nhỏ vô hại mà thôi, thỉnh không cần để bụng.”
Thiếu nữ ngẩng đầu, mỉm cười ngọt ngào: “Tiệm trà của chúng tôi ở phía trước không xa, nếu thời gian không gấp, mời đến nếm thử trà lài tôi mới phát minh. Tôi rất cần một lời góp ý không sơ sài.”
Thiếu niên kháng nghị: “Cái gì mà góp ý sơ sài? Em rất thành thật cho rằng trà chị hai pha trà ngon nhất thế giới!”
Thiếu nữ nói: “Tại em luôn nói vậy nên mãi chị mới không tiến bộ.”
Hayden liếc nhìn Mundra, thấy cậu không có ý phản đối, liền vui vẻ đồng ý.
Tiệm trà của thiếu nữ quả nhiên cách đó không xa, phong cách trang hoàng phấn hồng và trắng noãn có vẻ ngọt ngào ấm áp. Bên trong không quá rộng, chỉ cái hai bàn. Hayden và Mundra lựa chọn bàn gần cửa sổ ngồi xuống.
Thiếu nữ pha một ấm trà với mật hoa hồng, sau đó chờ mong hỏi Hayden: “Thế nào?”
Hayden nếm thử, chẳng có gì khác với trà hoa hồng bình thường, nhưng xuất phát từ lễ phép, hắn vẫn khen ngợi một phen.
Mundra chẳng thèm cử động.
Thiếu niên bất mãn: “Uy! Tại sao không uống? Ghét bỏ tay nghề của chị ta hả?”
Mundra đáp: “Ta không khát.”
Thiếu niên nói: “Trà chỉ dùng để nhấm nháp.”
Hayden phản bác: “Không phải ai cũng thích nhấm nháp.”
Thiếu nữ nghiêng đầu nhìn hắn, “Ngài không vui sao?” Đường cong từ hai gò má đến bả vai nàng mềm mại tuyệt đẹp, tóc vàng buông xuống trán, giống như ánh mặt trời trên núi tuyết tinh khiết, đẹp không sao tả xiết.
Hayden bình tĩnh thu hồi ánh mắt, mỉm cười: “Ta tin cô nhất định sẽ gặp được người thật lòng yêu thích cô.”
Mundra đột nhiên cầm lấy cốc trà một hơi uống cạn.
Thiếu niên oa oa kêu: “Không phải ngươi không uống sao?”
Mundra nói: “Bây giờ khát.”
Thiếu niên: “…”
Ấm trà rất nhỏ, nên rất nhanh Hayden và Mundra đã đứng dậy cáo từ.
Thiếu nữ vốn muốn giữ bọn họ lại cùng ăn cơm trưa, nhưng bị Hayden khéo léo từ chối. Nàng đành tự mình đưa tiễn, nhìn họ rời đi.
Mãi đến khi hai thân ảnh ngả vào nhau hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, thiếu niên mới hỏi nhỏ: “Chị hai, tên kia là kỵ sĩ. Sao chị lại bảo em trộm ngựa của anh ta?”
Thiếu nữ thu hồi ánh mắt, trở vào trong tiệm, đẩy cửa vào nhà kho. Trong nhà kho có một cái xích đu, xích đu nhẹ nhàng đung đưa, hiển nhiên vừa có người ngồi ở đây, nhưng hiện tại chỉ có một túi tiền lớn.
Thiếu niên giật mình với đầu vào, “Từ lúc nào mà chị có nhiều tiền như vậy.”
Thiếu nữ không nói chuyện, chỉ đem tiền cất đi, buồn bã thở dài.
Tuy không mua được một chiếc bàn chải hoàn chỉnh, nhưng tâm tình Mundra rất tốt, thỉnh thoảng lại vuốt vuốt bộ râu, hại Hayden hơi bị ghen. Hắn nói: “Nếu để làm của quý, tóc của ta cũng rất mềm mại đấy.”
Mundra ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó cúi đầu trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói: “Bàn chải dùng để chải xác chết mà.”
Khóe miệng Hayden giật một cái.
Mundra lại nói: “Có lẽ một ngày nào đó tôi cũng sẽ bị chế thành vu thi.” Cậu bỗng tò mò, không biết cảm giác bị chế thành vu thi là thế nào, ít nhất có thể khẳng định rằng, linh hồn nhất định còn nằm trong thân thể, nhưng không biết có phải thật sự không còn cảm giác giống như con rối hay không.
Tay Hayden ôm eo cậu nắm thật chặt, như muốn gọi cậu từ trong tưởng tượng về.
“Không có ngày đó đâu.” Hắn nói.
Mundra nhíu mày: “Biến thành vu thi cũng không phải chuyện xấu.”
Hayden đáp: “Không có pháp sư vong linh nào muốn có một vu thi tuổi già sức yếu cả.” Hắn biết nói đến đề tài vu thi, không thể dùng cách thức bình thường thảo luận với cậu được.
Mundra lại bảo: “Đối với vu thi mà nói, quan trọng nhất là năng lực cơ.”
Hayden không nói gì thêm.
Hai người cưỡi ngựa về đến trước biệt thự.
Mundra định xuống ngựa thì bị Hayden giữ chặt: “Em muốn biến ta thành vu thi không?”
“Muốn!” Mundra trả lời không cần nghĩ ngợi.
Hayden ảo não. Tốt xấu gì cũng phải do dự chút chứ.
Mundra ngừng một chút rồi nói: “Tốt nhất là vu yêu.” Như thế, họ mới có thể tiếp tục trò chuyện với nhau.
Hayden: “…”
Mundra suy tư: “Có điều để thật lâu thật lâu về sau đi.”
Hayden hỏi: “Vì sao?”
Mundra đáp: “Vì anh còn trẻ lắm.”
Hayden cười khổ: “Ta có nên cảm ơn em đã đồng ý để ta được chết một cách bình thường không nhỉ.”
Mundra nói: “Hmm, ta sẽ đợi đến ngày đó.” Với chuyện này cậu rất tự tin, vì tính theo tuổi tác, đích thực cậu có ưu thế hơn Hayden nhiều, “Có điều trước lúc ấy, tôi sẽ bảo vệ anh thật tốt.”
“Bảo vệ?” Hai mắt Hayden dào dạt ý cười, “Một tấc cũng không rời? Có phải ta nên nghiệm chứng một chút trước không?”
Mundra mờ mịt: “Nghiệm chứng?”
Hayden cúi đầu, nhẹ nhàng dán lên môi cậu.
Đây là lần đầu tiên hắn hôn Mundra sau khi biết cậu là con trai, khoảng khắc môi chạm môi, tâm lý bất giác sinh ra chút bài xích rất nhỏ, động tác hơi dừng lại, nhưng khi nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Mundra, cảm giác bài xích kia dần yếu đi. Hắn nâng mặt Mundra lên, chậm rãi vươn đầu lưỡi, thành thạo khiêu khích cậu.
Mundra phối hợp hé miệng. Cậu là một học sinh giỏi, chỉ qua vài lần tiếp xúc đã có thể không nhanh không chậm theo sát tiết tấu của Hayden.
Hơi thở Hayden dần nặng nề, tay chậm rãi trượt xuống, ngón tay không ngừng vuốt ve cần cổ Mundra. Thân thể hắn đang khát cầu nhiều hơn.
Ánh mắt Mundra từng chút sa vào mê loạn, tay trái theo bản năng ôm lấy Hayden, để thân thể mình gần sát hơn.
Hẳn phải dừng lại thôi, hắn cũng không muốn lần đầu tiên của cả hai lại diễn ra ở nơi này.
Dù trong lòng không ngừng rung chuông cảnh báo, Hayden vẫn triền miên tận nửa phút mới dừng lại.
Mundra nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập *** xa lạ cùng bất mãn vì hắn đột nhiên dừng nửa chừng.
Hayden cười lấy tay lau nước bọt nơi khóe miệng cậu: “Chúng ta còn rất nhiều thời gian để tiến hành chuyện vừa rồi.”
Mundra có chút thất vọng, nhưng vẫn nói: “Ừ.”
Hayden đặt cằm lên đỉnh đầu cậu, nhẹ giọng: “Nếu ta chết, em biến ta thành kỵ sĩ vong linh nhé.”
“Là vu yêu.” Mundra kiên trì.
Hayden khẽ cười: “Dùng tính mạng bảo vệ người mình yêu là vinh quang của mỗi một kỵ sĩ.”
“Nhưng tôi không muốn anh biến thành bộ dạng lạnh như băng.” Mundra thoáng dừng lại, bàn tay cầm áo hắn xiết chặt, như thể đang tuyên thệ. “Tôi sẽ không cho bất cứ ai cướp anh khỏi tay tôi. Tử thần cũng không được.”
Hayden cười vuốt tóc cậu, “Ừ.”
Danh sách chương