Tà dương kéo dài hai cái bóng bên bàn tròn.

Ciro híp mắt đánh giá sung sướng nhàn nhạt tràn ngập trong mắt Hayden, tâm tình càng lúc càng tệ. Để tránh bản thân trong cơn thịnh nộ nói ra lời không nên nói, hắn bưng chén cà phê, chậm rãi hớp một ngụm, nhờ vị đắng trong miệng hạ yên tâm tình, sau đó mới nói: “Cậu cảm thấy ta nên lấy thái độ nào đối mặt với một vị nguyên soái đang trong lúc đế quốc cần hắn nhất lại chạy đi đâm đầu vào việc nguy hiểm chết người?”

Khóe miệng Hayden khẽ nhếch, tựa hồ đã dự liệu trước vị bạn tốt kiêm thủ trưởng này sẽ phản ứng rất mạnh. “Mỉm cười chăng?”

Ciro nói: “Ta càng muốn để vị đế quốc nguyên soái này vĩnh viễn đều không cười nổi hơn.”

Hayden nói: “Có lẽ ngài nên lập cho ta một pho tượng, thể loại nghiêm túc ấy.”

Ciro lạnh lùng: “Cậu định nói cho ta biết cậu đã chuẩn bị tốt cùng Mundra cùng sống cùng chết à?”

Hayden nói: “Audis sẽ trở thành ma pháp sư cường đại nhất được người tôn sùng nhất của đế quốc sau cô Olivia. Chúng ta đã đến bước này, không nên bỏ cuộc.”

“Nhưng hắn sẽ không trở thành người bạn ta tin tưởng nhất, lại càng không thành nguyên soái đế quốc tin cậy nhất.” Ciro ngừng trong giây lát rồi nói: “Hơn nữa ta tin rằng ở vong linh giới, Mundra dễ thích ứng hơn cậu.”

Hayden nhìn hắn, thu lại ý cười, trịnh trọng hứa hẹn: “Ta sẽ trở về, nhất định sẽ trở về. Là kỵ sĩ, ta không thể dễ dàng để mặc cho người mình yêu đi mạo hiểm, ngồi ở nhà không làm gì. Nhưng là quân nhân, ta sẽ dùng tính mạng bảo vệ đế quốc, mỗi một con dân của đế quốc, còn có hoàng đế bệ hạ ta tôn kính nhất.”

Ciro nói: “Nhưng hiện tại cậu đang chuẩn bị vứt bỏ thiên chức quân nhân của mình!”

“Cũng không có. Nếu hiện tại đế quốc đang ở trong tình trạng không có ta không được, ta nhất định sẽ lưu lại.” Hắn đáp, “Nếu ngài không tin, ta có thể ám sát giáo hoàng rồi đi vong linh giới.”

Đề nghị của hắn chẳng những không lấy lòng Ciro, ngược lại khiến sắc mặt hắn càng trở nên khó coi.

Hayden nói: “Hay là, ngài chọn giết người khác?”

Ciro hỏi: “Nếu ta đề nghị chọn Mundra thì sao?”

Hayden nở nụ cười, “Ta chỉ có thể nói, đây là lựa chọn không ổn lắm. Bởi vì ngài thật sự sẽ mất đi một vị nguyên soái, hắn có khả năng sẽ đem đầu mình đặt dưới kiếm của kỵ sĩ vong linh.”

Ciro mím môi, thần sắc âm trầm.

Hayden bưng cà phê uống, mỉm cười hỏi: “Gần đây vương quốc Julan có động tĩnh gì không?”

Ciro biết hắn cố ý chuyển đề tài, bởi vì đề tài vừa rồi không thích hợp nói tiếp. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve thần cách của hỏa thần trên nhẫn, nói tiếp đề tài vừa chuyển đến, “Do quan hệ với công tước Andre, quốc vương Julan vẫn duy trì cảnh giác nhất định với Shamanlier, ngay cả tiệc sinh nhật của hoàng hậu Shamanlier cũng chỉ phái cháu ngoại trai của vương hậu đi. Có điều hắn ta rất tin cậy Quang Minh thần hội, nghe nói Quang Minh thần hội sắp xây dựng năm mươi tòa thần điện ở Julan.”

Hayden nói: “Nghe có vẻ là tin tốt.” Để Quang Minh thần hội chiếm giữ quá độ, chẳng khác gì dẫn sói vào nhà. Hắn không có cảm tình gì với song phương, rất vui vẻ chờ đến lúc bọn hắn trở mặt với nhau vì quyền lực.

Ciro chậm rãi uống cà phê.

Trong lòng Hayden khẽ động, nhớ tời lời đồn vừa nghe, thăm dò nói: “Ta nghe được có người oán trách, nếu hoàng hậu Soso là một vị công chúa mà không phải vương tử, hoàng tử Kanding đế quốc sẽ có tư cách kế thừa Julan, dùng phương thức hoà bình để mở rộng lãnh thổ.”

“Ta vẫn luôn biết Soso là vương tử.” Ciro nhìn hắn, ánh mắt vừa như cảnh cáo, vừa như trào phúng.

Hayden sờ sờ mũi, vẻ mặt vui vẻ có thêm xấu hổ.

Tuy Mộng đại lục có thái độ bình đẳng với hôn nhân đồng giới, nhưng tỉ lệ kết hôn đồng tính trong hoàng thất cực nhỏ, Kanding đế quốc rất lâu rồi càng chưa xuất hiện, dù sao với hoàng đế mà nói, nhìn thấy con trai ruột kế vị sẽ có tâm tình khác hẳn nhìn thấy cháu trai lên ngôi.

Hayden từng cho rằng Ciro sẽ không bước lên con đường này, bởi vì hắn biết rõ dã tâm và ham muốn quyền lực của Ciro, nhưng không ngờ, hắn bước lên rồi, không chỉ vậy còn đi thực kiên định, không oán không hối.

Có lẽ do nhắc tới Soso, khiến suy nghĩ của Ciro chuyển từ góc độ của đế quốc sang góc độ ái tình, ngữ khí với Hayden cũng dịu đi, “Ta vẫn luôn nghĩ cậu sẽ kết hôn với một cô gái hàng thật giá thật, sinh con dưỡng cái, sống chung cả đời.”

Hayden cười khổ: “Trước khi gặp Mundra, ta cũng luôn tin chắc như vậy.”

Ciro nói: “Cậu không phải người dễ dàng thay đổi lòng tin.” Một người dễ dàng dao động không thể luyện thành ma võ song tu, bởi vì trước đó, trên con đường này chưa từng có người thật sự thành công.

Hayden đáp: “Cho nên một khi đã dao động, không thể trở về nguyên điểm.”

Ciro nhìn hắn, ánh mắt phức tạp.

Làm hoàng đế, hắn có ngàn vạn lý do quang minh chính đại và đúng lý hợp tình để cưỡng chế Hayden lưu lại, nhưng là bạn bè, hắn có thể hiểu tâm tình của Hayden. Tựa như lúc trước Soso không tiếc hết thảy chắn trước mặt hắn trong cuộc chiến với hỏa thần, nếu hắn có đầy đủ năng lực, nhất định hắn cũng sẽ xông lên.

“Cậu đã nghĩ làm thế nào ăn nói với phu nhân Nicole chưa?” Hắn hỏi.

Vấn đề này bị thỏa hiệp trong im lặng.

Hayden cười cười.

Ciro nhận ra, nụ cười của hắn mang theo một chút nặng nề.

Hayden rời đi được nửa giờ, sắc trời dần u ám, tối tăm mờ mịt cơ hồ thấy không rõ hoa văn tinh xảo trên chén cà phê. Nhưng Ciro vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, giống như đang ngủ.

Một bàn tay lén lút vòng từ phía sau che mắt hắn.

Ciro kéo tay cậu xuống môi hôn.

Soso dùng tay kia xoa mi tâm hắn, kéo phẳng những nếp nhăn khó thấy trên đó, “Anh có tâm sự?”

Ciro kể về lựa chọn của Hayden.

Soso hỏi: “Nếu là anh, anh sẽ lựa chọn như thế nào?”

Ciro không trả lời thẳng.

Lựa chọn là việc tàn nhẫn nhất trên thế giới này. Nó có nghĩa là ngươi được một thứ và mất đi một thứ. Hắn là hoàng đế đế quốc, gánh vác vận mệnh và hy vọng của thần dân đế quốc, cho nên hắn không có quyền bốc đồng. Bỗng nhiên hắn có chút hâm mộ Hayden. Hayden có thể thỉnh thoảng phóng túng, bởi vì phía trên còn có hắn.

Hắn nắm chặt tay Soso, nhẹ giọng: “May mắn ta không phải lựa chọn như vậy.”

Soso ôm cổ hắn, lỗ tai dán vào lỗ tai hắn, lẩm bẩm: “Em giống với Hayden.”

Ciro nhớ tới lúc trước Soso vì mình không quản ngàn dặm chạy tới cứu viện, khóe miệng hơi giương lên, “Ta biết.”

Đây hiển nhiên là một bữa tối vô cùng phong phú.

Cả một bàn dài bị sắp đến chật kín.

Nhưng hai người dùng cơm không còn lòng dạ, từ lúc bắt đầu đến lúc chấm dứt không vượt quá năm phút.

Phu nhân Nicole lau khóe miệng, nhìn Hayden hỏi: “Không hợp khẩu vị?”

Hayden cười: “Không, con không muốn để người chờ lâu.”

Phu nhân Nicole buông khăn ăn đứng lên, “Được rồi, có lẽ sau khi nói xong, chúng ta còn kịp ăn khuya.”

Hayden theo sau lưng bà đến thư phòng.

Dù bọn họ biểu hiện rất nhẹ nhàng tự tại, nhưng trên thực tế, bọn họ đều biết đề tài sắp nói chẳng có chút gì thoải mái hay tự tại cả.

Phu nhân đóng cửa thư phòng, thuận tay kéo rèm, sau đó liếc mắt nhìn xích đu bên cạnh, xoay người ngồi trên sa lông.

Hayden đến đối diện bà.

Hai người không lập tức phá vỡ im lặng. Cũng không phải vì xấu hổ, mà là một loại ăn ý, song phương đều đang suy nghĩ cho kĩ càng làm thế nào mở miệng.

Cuối cùng vẫn là phu nhân Nicole mở miệng trước, “Ta đã xem xét một vị thê tử cho con.”

Hayden ngước mắt, “Cô gái pha trà hoa hồng?”

Phu nhân Nicole chớp chớp đôi mắt, “Quả nhiên con đã phát hiện.”

Hayden cười: “Bởi vì ngài là mẫu thân con, con quen với mùi trên người ngài.”

Phu nhân Nicole nhẹ giọng thở dài: “Nhưng ta không còn hiểu con như trước.”

Hayden vươn tay, nắm chặt hai tay bà đặt trên đùi, “Đó là ảo giác của ngài mà thôi, con vẫn là con của ngài, vẫn là Hayden, chỉ là con đã yêu một người.”

Phu nhân Nicole hỏi: “Một người con trai?”

Hayden không chút do dự gật đầu: “Đúng vậy, một cậu con trai.”

Phu nhân Nicole nhìn hắn, ánh mắt phức tạp, “Còn là một pháp sư vong linh?”

Hayden thản nhiên: “Đúng vậy, một pháp sư vong linh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện