Layton phụ trách điều tra vụ việc tài trợ của phân hội phía Nam Samanlier, Reginald chuẩn bị hôn lễ, Kleist trấn thủ đại bản doanh – trang viên Grantham, hết thảy tiến hành hết sức thuận lợi, ngày trôi qua yên ả mà an bình.

Nhưng Taiya biết, nội tâm Kleist không bình tĩnh như hắn thể hiện. Mỗi lần bất chợt tỉnh giấc vào lúc rạng sáng hay đêm khuya, nó đều thấy hắn đang ngẩn người nhìn lên trần nhà hoặc cửa sổ, ánh mắt trống rỗng mất mát khiến nó đau lòng.

Taiya tìm Danco nói chuyện riêng, sau đó bỗng nhớ ra, là hai đầu long duy nhất ở Mộng đại lục, chúng nó lâu lắm rồi không nghiêm túc ngồi xuống tâm sự. Hai đầu lông mày tỏ ra không kiên nhẫn của Danco khiến nó cảm thấy xa lạ.

“Ngươi đang nghĩ gì?” Taiya đặt tâm sự của mình sang một bên, hỏi han đồng bạn.

Mắt Danco hơi sáng lên, lắc đầu.

Taiya nói: “Dạo này ngươi ở chung với McKee tốt không?”

Mặt Danco hồng hào hẳn lên, “Ừm, tốt lắm.”

Nhìn vẻ mặt của nó, Taiya biết câu “Tốt lắm” tuyệt đối không có chút miễn cưỡng nào. Chính vì thế, Taiya mới càng cảm thấy không thoải mái. Quan hệ giữa mình và Kleist bị một bức tường vô hình chặn lại, bất kể lúc trên giường mình có cố gắng đến mức nào cũng vô dụng, mà Danco và McKee lại tốt, lắm!

Danco nghi hoặc nhìn Taiya nghiến răng: “Ngươi sao vậy?”

“Không có gì. Ngươi đi đi.” Taiya đột nhiên hết hứng nói chuyện.

Danco có cảm giác Ngân Long ‘một mình tập hợp ba ngàn sủng ái’ này đang có phiền não, ngược lại khá bình tĩnh, vỗ vỗ đầu nó.

Taiya quay đầu nhìn nó. Khoảng cách cả hai rất gần, có thể thấy rõ cả lông mi. Nhưng nó hoàn toàn không có xúc động muốn liếm đối phương, chứ đừng nói đến chuyện đặt trên giường…

Kleist…

Taiya bỗng dưng đứng dậy chạy đi.

Danco mờ mịt nhìn về hướng Taiya mất hút.

Rừng sồi chào đón người thứ hai xem nó như khu vườn bí mật.

Taiya biến về hình long, u buồn nhìn thân thể ánh bạc rực rỡ của mình, mắt chậm rãi dừng ở giữa hai chân. Tiếc là kích thước cách nhau quá xa, nếu là thân long, liệu Kleist có một lòng một dạ hơn không? Nó nghĩ đến nhân loại vàng không ra vàng, trắng không ra trắng, da thịt không sáng bóng lộng lẫy chút nào, mặt mũi thì bẹp dí quái dị, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ. Diện mạo nhân loại kỳ quái, mà nó lại đẹp trai như vầy, khúc mắc giữa bọn họ có khi nào là tự ti không?

Nhưng Danco và McKee vì sao không có vấn đề này?

Đuôi nó quấn lấy một thân cây, nhổ lên, đưa đến bên miệng, buồn bực nghiến răng.

Hai chân McKee quấn lấy eo Danco, mê đắm nhìn cái cằm đung đưa của Danco. Hai tay Danco chống lên giường, thân thể ra sức lay động, một người một long hoàn toàn đắm chìm trong khoái cảm cực hạn, không hề phát hiện cửa sổ bị lặng lẽ đẩy ra, màn cửa nhấc lên một góc, một đôi mắt xanh nhạt đang sững sờ nhìn họ.

“Không được…” McKee vừa rên rỉ vừa đẩy vai Danco.

Danco ưỡn thẳng nửa người trên, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, thân thể dây dưa đồng thời rung động, sau đó dần bình tĩnh lại.

……

Còn, còn có thể như vậy?

Cánh cửa thế giới mới mở ra trước mặt Taiya.

Trong thư phòng, Kleist đang cùng Buniel và Matt, hai người vừa đi tìm hiểu tin tức về, bàn bạc về hướng đi của phân hội phía Nam. So với tư liệu thu thập được, hắn dự đoán cũng không sai, đây không phải hoạt động do phân hội phía Nam tự khởi xướng, sau lưng có bàn tay đen tối điều khiển, không rõ có mục đích gì.

Lúc này cần hỏi ý kiến của mọi người.

Buniel nói: “Chắc muốn nhúng tay vào nội bộ Samanlier.” Quang Minh thần hội nằm vùng thất bại tại đế quốc Kanding, một trong hai cường quốc. Nhưng ủng hộ một cường quốc khác cũng có thể lắm chứ.

Reginald tranh thủ được chút thời gian trong lúc chuẩn bị hôn lễ, chặt đứt vẻ hớn hở thiếu đánh trong miệng Layton, trầm giọng nói: “Người thừa kế Samanlier vẫn chưa rõ là ai, Ngũ hoàng tử là người ít có cơ hội nhất.” Ngũ hoàng tử là chủ soái của Samanlier trong cuộc tấn công đảo Song Tử, hiện tại không có mặt ở thành Bothe, mà lại ở trấn Iverson cách xa đế đô, như thế đã đủ chứng minh khả năng lên ngôi của vị hoàng tử này. Tài trợ của phân hội phía Nam cuối cùng rơi vào ví tiền của hắn, như thế giúp ích được gì cho người chiến thắng cuối cùng ở Samanlier?

Buniel nói: “Là vì đảo Song Tử sao?”

Kleist không đợi bọn họ hỏi đã chủ động nói hết những gì mình nhìn thấy ở đảo Song Tử, “Trừ bỏ nguyên tố tinh đã dùng hết ra, ta không thấy bất kỳ bảo vật đáng giá nào.”

Matt hỏi: “Có khi nào là người quen cũ của Ngũ hoàng tử không?”

Kleist suy nghĩ, nói: “Theo ta được biết, Giáo hoàng, Feta, Sophiro và Fitch đều không lui tới với anh ta.”

“Sao lại có Fitch ở đây?” Layton khó hiểu. Căn cứ vào truyền thống của thần hội, thần tế tự là người thừa kế của Giáo hoàng, Feta với Sophiro nắm một nửa quyền lực ở thần hội cũng không lạ, nhưng Fitch chỉ là tế tự cấp chín, không hơn.

Kleist không đáp. Đây là bí mật hắn vô tình phát hiện, còn chưa tới lúc tiết lộ.

Reginald nói: “Mặc kệ là nguyên nhân gì, chúng ta đều phải điều tra rõ, quyết không cho phép có người tham ô công quỹ phục vụ cho việc tư.”

Kleist thoáng ném qua một ánh nhìn tán thưởng. Đây chính là lý do Reginald được cho là nhân vật số ba trong Đoàn Thánh kỵ sĩ, thời điểm mờ mịt vẫn có thể dùng cái đầu minh mẫn mở ra con đường chính xác.

Taiya vừa mở cửa bước vào, thì nhìn thấy Kleist ‘mắt đưa mày lại’ với em rể, suy nghĩ hỗn loạn càng bùng nổ đến long trời lở đất, ngực như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, nóng đến bức bối, lửa bốc đến tận cổ họng.

“Chuyện gì?” Kleist là người đầu tiên nhận thấy Taiya không thích hợp.

Taiya cất bước, trực tiếp nhảy lên bàn, từ trên cao nhìn xuống Kleist, sau đó nhào qua.

Đoàn Thánh kỵ sĩ: “……”

May mà sau lưng Kleist là bức tường, lưng ghế dựa trên tường, gánh lấy sức nặng của hai người.

Hai đùi Taiya phủ lên mặt bàn, nửa người trên bám vào Kleist, giống như một cái chăn bông cứng rắn. Ôm người vào ngực khiến tâm trạng nó tốt hơn nhiều.

Đoàn Thánh kỵ sĩ: “……” Không phải bọn họ không muốn phản ứng, mà là không biết phản ứng như thế nào.

Kleist trầm mặc một lát, ra hiệu bảo đám Reginald ra ngoài.

Reginald nói: “Chúng tôi thảo luận trước cửa.” Ý là có chuyện gì lớn nhớ kêu lên.

Taiya nghe vậy tâm tình lại không tốt: “Đi xa chút!”

Đám Reginald đã quen việc nó thường xuyên mất hứng, không thèm so đo, thong dong ra ngoài đóng cửa lại.

Kleist đẩy đẩy Taiya đang bám trên người, “Đứng lên, mang ngươi đến một nơi.”

Taiya dùng mũi ngửi ngửi tóc và mặt hắn, lại hôn hôn môi hắn, mới lưu luyến đứng dậy ngồi chồm hổm trên bàn nhìn hắn. Cảnh tượng dây dưa của McKee và Danco bị nó thay bằng mình và Kleist, thân thể không khỏi nóng lên, thấy hắn đứng lên thì lập tức kéo vào lòng.

Sắc mặt Kleist khẽ biến, “Ở đây không được.”

Cánh tay ôm hắn của Taiya cứng lại, ẩn chứa tức giận, “Vì bọn họ ở bên ngoài sao?”

“… Vì ta muốn mang ngươi đến một nơi.” Kleist biết lúc nào nên vuốt lông.

Taiya không yên lòng hỏi: “Nơi nào?”

“Đi thì biết.” Kleist tránh khỏi nó, mở cửa sổ, “Lại đây.”

Một mình ra ngoài?

Taiya nghĩ đến Đoàn Thánh kỵ sĩ đang canh cửa, tự dưng cao hứng hẳn lên, nghe lời đi qua cõng hắn, sau đó nhảy ra ngoài cửa sổ.

Reginald nghe được động tĩnh bên trong, cả bọn liếc nhau, chậm rãi thở dài.

Lâu lắm không về trấn Ripe, Kleist lòng vòng thật lâu mới tìm được ao nước bỏ hoang trước đây thường đến. Nước trong ao không còn trong veo thấy đáy như ngày xưa, lục bình trôi bồng bềnh, nước ao xanh nhạt, hơi giống màu mắt của Taiya.

Kleist trèo lên bức tường thấp bên cạnh ao. Tầm mắt nhìn đến tận tòa nhà, đây là nơi cao nhất có thể làm đài quan sát. “Ta canh chừng cho ngươi, mau biến thân đi.” Lúc ở con đường thí luyện, hắn phát hiện nó rất mê nhìn ảnh phản chiếu của mình, thường xuyên tìm nơi nhìn ảnh thương mình.

Taiya ngẩn người, biến thành long, cúi đầu nhìn ảnh phản chiếu của mình, qua một lát, bất mãn quay đầu: “Rất xấu.” Màu nước làm ô nhiễm thân hình mĩ lệ của nó.

Kleist thò đầu qua nhìn: “Ta thấy đẹp mà.”

“Ngươi thấy đẹp á?” Giọng Taiya hơi cao lên, lại quay đầu nhìn mặt hồ, cảm thấy ảnh phản chiếu của mình mặc dù có hơi xanh, nhưng cũng không không giấu được vẻ cao quý oai hùng, quả nhiên vô cùng xinh đẹp!

Kleist nheo mắt, đánh giá Ngân Long dưới ánh mặt trời. Vảy lóe sáng mang theo hào quang, thực sự vô cùng lộng lẫy. Cái cổ dài ưu mỹ tráng kiện hơn thiên nga, tràn ngập sức mạnh, mỗi lần quay đầu đều bộc phát anh khí. Đôi cánh kia có thể đánh bại toàn thể sinh vật biết bay trên cõi đời này, khi nó giương cánh, ngay cả ánh dương cũng ảm đạm thất sắc.

“Ngươi là long xinh đẹp nhất mà ta từng thấy.” Hắn nói nhỏ.

Lòng Taiya mềm nhũn, cảm thấy thân ảnh nhỏ bé trước mắt này đang nhảy múa trên trái tim nó. Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác đơn phương của nó. Nó cúi đầu cọ cọ mặt hắn, “Chúng ta… làm giống bọn McKee Danco đi?”

Mắt Kleist lóe lên, ra vẻ không hiểu, “Cái gì gọi là giống McKee Danco?”

“McKee không dùng tay, hắn dùng……” Móng vuốt Taiya nhẹ nhàng gẩy cái mông bên rìa tường của Kleist, từng khối đất sụp xuống, lăn thẳng vào ao nước, “bùm” một tiếng lặn xuống đáy.

Kleist tiếp tục giả ngu, “Ngươi muốn thử dùng tường?”

“Không phải!” Taiya đen mặt, “Dùng mông, ta thấy hắn dùng mông!”

Kleist trầm mặc.

Taiya mất hứng, hai móng vuốt chà tới chà lui bên hồ. Phẫn nộ của nó làm rung chuyển cả khu đất. “Bọn họ rất vui vẻ!” Hơi thở lạnh băng phun lên mặt Kleist.

Kleist thốt lên một câu còn lạnh hơn: “Không được.”

“Vì sao?” Đôi mắt to lớn xen lẫn tức giận ngập trời, dường như chỉ cần hắn tiếp tục cự tuyệt, nó sẽ lập tức nuốt chửng hắn.

Kleist nói: “Việc chúng ta làm hiện tại đã là cực hạn đối với đồng bạn. Chỗ khác chỉ có bạn đời của ta mới có thể.”

“Có gì khác nhau?”

“Đồng bạn có thể có rất nhiều, giống ngươi, giống Reginald, giống McKee… Nhưng bạn đời chỉ có một.”

Taiya không chút do dự nói: “Ta muốn làm bạn đời của ngươi.”

Kleist vẫn lắc đầu.

Tức giận của Taiya thăng cấp thành oán hận, “Tại sao?!”

Kleist nói: “Ta chọn bạn đời không phải để làm loại chuyện này.”

“Vậy vì cái gì?”

“Vì yêu thích lẫn nhau, cho nhau sự quan tâm, vì tình yêu vĩnh viễn không thay lòng.”

Tai Taiya run run. Từ ngữ đơn giản bị hắn dùng ngữ điệu nặng nề nói ra, đột nhiên trở nên cực kỳ phức tạp. Tự hỏi năm phút xong, “Ta cũng có thể.” Nó nói như vậy.

Lúc Kleist và Taiya trở lại trang viên Grantham, mặt trời đã xuống núi. Layton và Buniel ngồi trước cửa, nhìn đăm đăm con đường nhỏ độc nhất, mãi đến khi bóng dáng họ xuất hiện mới trầm tĩnh lại.

Taiya nhớ lại vừa rồi Kleist đặt mình cùng một chỗ với Reginald, trong lòng đang khó chịu, sắc mặt nhìn bọn họ cũng không hòa nhã.

Bọn Layton đã quen. Chỉ cần mình và đoàn trưởng xuất hiện trong cùng một không gian, Taiya luôn làm như không thấy bọn họ.

“Ngũ hoàng tử có động tĩnh, anh ta định ngày mai bắt đầu tiến công, Humphrey cũng hưởng ứng.” Buniel nói.

Layton nói: “Bất kể bọn họ có ý đồ gì, ngày mai sẽ lộ ra manh mối thôi.”

Kleist bảo: “Đêm nay chúng ta đuổi theo.” Hắn nói xong, cánh tay bị Taiya bắt được.

Taiya cảm thấy rất rất rất tức giận, đốm lửa nhen nhóm từ lúc nhìn thấy McKee và Danco lăn thành một khối với nhau thì bắt đầu bùng lên, một đường bốc tới thư phòng, bốc tới hồ nước, càng cháy càng mạnh, đến bây giờ đã bốc tới đỉnh đầu. Nó nghĩ đi nghĩ lại lời của Kleist, vẫn không nghĩ ra tại sao mình rõ ràng đã đồng ý yêu cầu của Kleist mà đối phương vẫn không chịu.

Nó không tin chuyện Danco có thể làm mà mình lại không làm được!

Kleist im lặng lấy một đồng vàng ra đưa cho nó.

Cả người Taiya chấn động, đôi mắt bị lửa giận thiêu cháy đến sáng rực dần tắt ngấm, cúi đầu nhìn đồng cợt, khóe miệng gần như cười giễu, không nói một lời cầm đồng vàng bỏ đi.

Layton và Buniel hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy long hôm nay thật khác thường, ngược lại, tâm tình đoàn trưởng khá tốt?

Đêm đó, Đoàn Thánh kỵ sĩ rời khỏi trang viên Grantham, lần này McKee khăng khăng đòi đi theo. Em rể của đoàn trưởng kiêm chú rể mới kiêm nhân vật thứ ba trong đoàn kỵ sĩ, Reginald bị ủy thác trọng trách nặng nề, ở lại coi nhà.

Lúc ngồi xe ngựa rời đi, Kleist nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua. Reginald và Audrey sánh vai đứng bên cửa nhìn theo bọn họ. Tim hắn đột nhiên bị khẽ chạm vào, ký ức trở về quang cảnh lạnh lẽo khi lần đầu tiên rời nhà, khi ấy trên người chỉ có một bao quần áo và một chuỗi dấu chân phía sau, hiện tại, đã không giống như thế nữa.

Tay bị cầm lấy, Kleist quay đầu, Taiya kéo hắn vào lòng như mọi khi, ôm thật chặt, sau đó dựa vào ngủ. Nhiệt độ không ấm áp, nhưng lại mang đến cảm giác ấm áp.

Hắn nghĩ, mình đợi lâu như vậy, vất vả lắm mới gặp được một tên ngốc thì đã không thể buông tay nữa.

Đây là lần thứ hai Kleist và McKee đến trấn Iverson, đập vào mắt không còn là cảnh tượng tiêu điều lạnh lẽo như lần đầu tiên nữa, mà là biển người tấp nập ồn ào. Bọn họ đi một vòng các khách sạn và nhà trọ lớn nhỏ, cuối cùng tá túc tại nhà dân.

Taiya, Kleist, McKee và Danco chen trong một phòng, sau khi đóng cửa, không khí có chút quái dị.

McKee và Danco không phát giác điều gì, vô tư đàm luận về ma pháp sư và kỵ sĩ đi đầy đường.

Đợi đến lúc tắt đèn, Taiya đột nhiên hỏi một câu: “Các ngươi lát nữa…”

Kleist đá nó một cái.

Taiya không đầu không đuôi hỏi một câu: “Trên người ngươi còn bao nhiêu đồng vàng?”

Kleist đáp: “Hơn mười đồng.”

Taiya lấy một nắm trong túi áo ra đưa cho hắn.

Kleist nhìn sơ qua, đại loại là tổng cộng mấy lần trước mình cho nó.

Taiya nói: “Lỡ như lần sau muốn ta câm miệng, mà lại hết đồng vàng thì sao?”

Kleist nắm đồng vàng. Dự cảm biến thành hiện thực. Taiya vì hắn nên mới tỏ ra hứng thú với vàng bạc. Lần đầu tiên hắn nhìn lầm một người. Cứ tưởng nó là một con rồng ngốc, bây giờ so với Danco, nói không chừng hắn đã chọn được con rồng thông minh nhất Long tộc.

McKee không biết sóng ngầm giữa bọn họ, sợ hãi than: “Không ngờ long mà lại chịu trả lại đồng vàng, thật khó tin.”

Danco nhìn hắn, ánh mắt rối rắm vô cùng, hơn nửa ngày mới lưu luyến cầm một đồng bạc ra đưa cho hắn.

“Gì vậy?” McKee nhìn nhìn đồng bạc, lại nhìn nó, mặt lặng lẽ đỏ lên, tâm tình vô cùng tốt.

Danco nói: “Ta cũng có thể.”

McKee nắm tay nó, hai mắt ẩn tình nhìn nhau.

Kleist thổi đèn.

Đèn vừa tắt, Danco liền nhào lên người McKee.

Kleist không biết có nên nhắc nhở bọn họ hay không, tuy đèn đã tắt, nhưng vẫn còn ánh trăng bên ngoài, phòng lại yên tĩnh như vậy, âm thanh hai người phát ra cực kỳ rõ ràng. Hắn hơi lo Taiya không kiềm chế được. Dù quan hệ hai người chỉ một chút nữa thôi là đến bước cuối cùng, nhưng hắn chưa sẵn sàng để lộ trước mặt những người khác.

Ngoài ý muốn là, Taiya không tỏ vẻ gì, nằm xuống là ngủ ngay.

Kleist nằm bên cạnh, có thể cảm giác được thân thể nó đang cứng lại.

Đến nửa đêm, Taiya đột nhiên vắt tay qua ôm hắn vào ngực, còn dùng miệng cọ cọ mặt hắn, động tác rất nhẹ, giống như sợ đánh thức hắn.

Thế nhưng, chỉ có mình Kleist biết khoảng thời gian khắc khổ tu luyện cả đêm đã khiến hắn nuôi thói quen ngủ tỉnh, một chút gió thổi cỏ lay đều dễ dàng tỉnh lại, chất lượng giấc ngủ cực kỳ không tốt, nên nó vừa động hắn liền biết.

Taiya không biết người trong lòng đã tỉnh, hôn xong mặt thấy không phản ứng gì, lại được nước làm tới bắt đầu gặm miệng, thấy vẫn không phản ứng, tay chưa thỏa mãn di chuyển xuống dưới thăm dò một bên mông, ngón tay dò xét sau mông, tiếc là ép quá chặt, nó lại không dám mạnh tay, cố gắng vài lần thì bỏ cuộc.

Kleist: “……”

Tờ mờ sáng hôm sau, Kleist nghe giường cách vách truyền đến tiếng hôn môi rất nhỏ, còn có tiếng thì thầm ướt át, nên hắn tạm thời bỏ qua ý định rời giường. Qua một lát, tiếng hôn môi ngừng lại, Danco thở gấp, McKee khẽ nói một câu, Danco lại lẩm bẩm một câu, rồi các loại âm thanh mới ngừng hẳn.

Kleist xác nhận bọn họ không có ý tiếp tục, mới xuống giường rửa mặt. Lúc xuống lầu dùng bữa sáng, đám Layton đã có mặt ở đó, chào hỏi nhau xong thì bắt đầu ăn.

Miệng Layton không chịu yên, bảo hôm qua ngủ không được nghe thấy phòng bên cạnh nói về chiến dịch tấn công đảo Song Tử, nói thuyền của đảo Song Tử lợi hại cỡ nào, đối thủ mạnh cỡ nào.

Kleist nói: “Thuyền bọn họ dùng ma pháp trận hệ phong.”

Layton hỏi: “Vậy lực công kích ra sao?”

Kleist nói: “Chưa thấy qua.”

Vừa dứt lời, cửa bị người bên ngoài hoảng hốt đẩy ra. Một ma pháp sư trẻ vọt vào triệu tập đồng bạn, rồi lại lao ra, lúc đi ngang qua bàn Kleist, có lẽ thấy bọn họ đều mang theo bội kiếm nên nghĩ là kỵ sĩ, bỏ lại một câu: “Đảo Song Tử tập kích hành cung của hoàng tử!”

Layton đứng lên, hai mắt tỏa sáng, “Chúng ta…” Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Kleist đột nhiên ngượng ngùng không nói tiếp nữa.

Kleist nói: “Ăn no mới có sức xem kịch.”

Layton nói: “Tôi sợ không kịp.”

“Sẽ không.”

Trên thực tế, Kleist nói đúng. Bọn họ ăn xong bữa sáng, đợi bọn Taiya McKee rời giường, lại chờ bọn họ ăn sáng, mới chậm rì rì đi đến hành cung của Ngũ hoàng tử. Nhân mã của đảo Song Tử đang giao chiến với nhân mã của Ngũ hoàng tử, tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt, từ không trung đến mặt đất, nơi nơi đều có bóng người xẹt tới xẹt lui. Kiếm khí ma pháp, đủ loại ánh sáng chói lọi.

“Đừng đánh nữa, Ngũ hoàng tử bị uy hiếp!” Một người đột nhiên lao ra từ bên trong.

Người nọ vừa nói xong, liền bị bác bỏ, “Gạt người! Bên người hoàng tử có ba ma pháp sư cấp bảy, hai kỵ sĩ cấp tám và một kỵ sĩ cấp chín, không thể bị uy hiếp được.”

“Hoàng tử có nói, giết chết một kỵ sĩ mười đồng vàng, giết chết một ma pháp sư mười lăm đồng vàng! Mọi người xông lên!”

Dưới phần thưởng hậu hĩnh tất có dũng phu, những người khác tiếp tục vùi đầu chém giết.

Layton lẩm bẩm: “Vì sao ma pháp sư lại đáng giá hơn kỵ sĩ?”

Kleist nói: “Vì kỵ sĩ sẵn sàng chết trận.”

Layton lập tức vui vẻ trở lại.

Kleist nói: “Chúng ta vào nội cung xem thử đi.”

Bên trong đánh còn kịch liệt hơn, số lượng đông hơn bên ngoài mấy lần, nhưng không gian lại nhỏ hơn, chỉ một ma pháp hạ xuống là có thể nghe được tiếng kêu rên, một đấu khí bắn ra căn bản không cần cố ý ngắm chuẩn — chỉ không xác định được là đánh trúng quân địch hay quân ta.

Layton sợ Kleist bị ngộ thương, dùng đấu khí kết thành lá chắn bảo vệ, chặt chẽ bảo vệ người ở giữa. Taiya xuống tay còn nhanh và trắng trợn hơn, trực tiếp ôm vào lòng, che chở trước ngực. Kleist nhận ra nó hình như đã quen tư thế này, mà… hắn cũng vậy.

Đoàn người xuyên qua chiến trường trùng trùng điệp điệp, rốt cuộc cũng vào đến trung tâm, nơi này ngược lại rất im lặng.

Ba tầng ma pháp sư bên ngoài, ba tầng kỵ sĩ bên trong, dáng vẻ ai cũng trang nghiêm, sắc mặt ngưng trọng. Sự xuất hiện của đám người Kleist gây nên xôn xao. Người bên trong biết chiến trường ngoài kia hỗn loạn đến mức nào, có thể thoát khỏi nơi ấy mà xông vào, chắc chắn không phải hạng người tầm thường.

“Ngươi là ai?” Ma pháp sư trầm giọng hỏi.

Layton quay đầu nhìn Kleist, thấy hắn gật đầu mới nói: “Đoàn Thánh kỵ sĩ.”

Vòng vây tĩnh lặng hơi bối rối. Bọn họ vốn tưởng không phải quân địch thì cũng là quân ta, hoàn toàn không ngờ đến bên thứ ba.

Ma pháp sư vừa đặt câu hỏi nói: “Quang Minh thần hội… Các người tới làm gì?”

Layton nói: “Thần hội có tài trợ cho lần tấn công đảo Song Tử này, chúng ta đến xác minh…”

“Khoản tiền tài trợ.” Kleist bổ sung.

……

Đang vào thời điểm chiến đấu đến hừng hực khí thế ngươi chết ta sống, bọn họ vậy mà lại đến xác minh tiền tài trợ?!

Không chỉ bên phía Samanlier lộ vẻ mặt quái dị, ngay cả phía đảo Song Tử cũng không hiểu ra sao. Vậy bọn họ muốn thế nào? Đảo Song Tử nghỉ ngơi giữa trận để chờ người Samanlier và bọn họ đối chiếu sổ sách cho xong hả?

Kleist mặt không đổi sắc nói: “Chúng ta luôn cẩn thận tỉ mỉ trong công việc.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện