Mặc dù hơn nửa người ở đây đều khịt mũi khinh bỉ cách nói của hắn, nhưng trước khi thăm dò được ý đồ của đám khách không mời mà đến này, đắc tội bọn họ không phải lựa chọn tốt. Một vòng người chậm rãi tránh ra tạo thành một con đường, Layton giành đi phía trước, che chở Kleist phía sau, thong thả đi vào.

Người báo tin kia nói không sai, Ngũ hoàng tử quả thực đang bị kèm hai bên, chẳng qua đãi ngộ không tệ, ít nhất quần áo vẫn hoàn chỉnh không bị xé rách, tóc hơi rối nhưng chưa bị đốt trụi, khuôn mặt anh tuấn dính chút máu nhưng không phải của bản thân hắn. Hơn nữa, hắn còn ngồi trên ghế vắt chân.

Layton nghĩ, biểu hiện làm con tin của hắn tương đối xuất sắc.

Bên cạnh Ngũ hoàng tử nằm ngổn ngang không ít người, ma pháp sư kỵ sĩ kẻ ngất, người bị thương không dậy nổi. Có thể đoán được tình hình chiến đấu thảm thiết lúc ấy.

Mà nhóm kèm hai bên cũng không được thoải mái gì. Bọn họ người đứng người nửa quỳ người dứt khoát ngồi xuống, vết bỏng vết thương đao kiếm phủ khắp mặt và người. Kleist rất quen mặt tên cầm đầu, Bá tước Lord – người bị phái đi tiếp hắn, Pierce và McKee lên thuyền.

Vì không để kẻ uy hiếp cảm thấy bị đe dọa dẫn tới làm bị thương con tin, bọn chúng bị cô lập ở giữa, người bên Ngũ hoàng tử không dám tiếp cận quá gần, người đảo Song Tử thì lại đề phòng nhân mã Ngũ hoàng tử.

Layton xuất hiện quá đột ngột, lập tức hấp dẫn ánh mắt của kẻ uy hiếp và con tin.

“Thánh kỵ sĩ?” Bá tước Lord nheo mắt, lộ vẻ cảnh giác rõ rệt.

Layton nói: “Tôi muốn hỏi Ngũ hoàng tử điện hạ mấy vấn đề.”

Ngũ hoàng tử nhếch miệng, nhịn đau cười cười, “Ngươi chọn thời điểm thật tốt, bây giờ ta không đi đâu được, đang nhàn rỗi lắm.”

Layton hơi có hảo cảm với vị Ngũ hoàng tử gặp nguy không loạn này, “Về chuyện các phân hội lớn tài trợ tấn công đảo Song Tử.”

Ngũ hoàng tử đáp: “Nữ thần nhân từ, ta rất biết ơn.” Nếu giọng điệu hắn không cà lơ phất phơ như vậy, có lẽ sẽ dễ tin hơn.

Layton nói: “Đây là chuyện xưa nay chưa từng có ở thần hội.”

“Phải không?” Ngũ hoàng tử cực kỳ thất vọng, “Ta trung thành với nữ thần, nhưng lại hiểu biết nông cạn về lịch sử quý hội. Ta nghĩ là sự sùng kính và tấm lòng chân thành của ta đối với nữ thần đã khiến người cảm động.”

Layton hỏi: “Cho nên, phân hội chủ động đề nghị tài trợ cho ngài sao?”

Ngũ hoàng tử trả lời: “Đúng thế. Nếu ngươi muốn thu hồi tiền tài trợ thì hơi khó một chút, vì ta đã bỏ ra một số tiền lớn để tìm người trợ giúp. Lúc ngươi tiến vào chắc có thấy, mấy thân ảnh kia dũng mãnh như vậy là do được tiền tài tác động sau lưng. Vốn cũng còn một ít, nhưng yêu cầu anh bạn già này đưa ra đã vét hết toàn bộ rồi.”

Layton ngẩng đầu nhìn Bá tước Lord.

Bá tước Lord ha ha cười lạnh: “Ta không tin một đế quốc lớn đến thế ngay cả hai hòn nguyên tố tinh cũng không có.”

Ngũ hoàng tử đột nhiên hô to: “Nguyên tố tinh, anh bạn già, ngươi nói là nguyên tố tinh á! Thứ này ta mới chỉ nhìn thấy trên tranh vẽ thôi. Vả lại, ngươi chỉ cho ta thời gian ba ngày, ta cầu cứu phụ hoàng cũng không kịp – trong trường hợp ông ấy còn lo lắng cho ta.”

Bá tước Lord nói: “Không cần diễn trò. Ta tin hoàng cung Samanlier nhất định có cất trữ.”

“Nhưng mạng ta không đáng giá chừng ấy tiền. Trước khi uy hiếp ta, ngươi hẳn nên hỏi thăm xem phụ hoàng ta có bao nhiêu con cái.” Giọng hắn bình tĩnh, không chút oán trách, dường như chuyện Hoàng đế Samanlier không chịu dùng nguyên tố tinh cứu hắn là bình thường.

Bá tước Lord có chút không biết nói gì.

Kleist nghe bọn họ nói chuyện, bỗng dưng hơi có cảm tình với vị hoàng tử trẻ tuổi này.

Layton bảo: “Cảm ơn ngài đã phối hợp, đã quấy rầy ngài rồi.” Nhiệm vụ hoàn thành, hắn chuẩn bị đi ra.

Bá tước Lord đột nhiên nói: “Ta vừa nghe được một giọng nói rất giống của một người quen cũ, có thể mời hắn ra không?”

Người quen cũ ở đảo Song Tử? Layton chỉ có thể nghĩ đến Kleist.

Kleist không định đi ra, chỉ vỗ vỗ vai Buniel. Buniel được ủy thác trọng trách cứ như vậy bước ra, “Ta không quen ngươi.” Hắn cố ý hạ thấp giọng, nghe vào tai có hơi giống Kleist.

Bá tước Lord ngẩn người, nghi ngờ nhìn hắn, dường như đang tự hỏi xem mình có nghe lầm hay không.

Layton thấy Kleist không có ý thừa nhận, nhanh chóng dẫn người đi.

“Ngài thánh kỵ sĩ.” Hộ vệ của Ngũ hoàng tử sốt ruột, “Xin hãy giúp điện hạ, bệ hạ chắc chắn sẽ hậu tạ!” Nếu Ngũ hoàng tử gặp chuyện không may trong tay họ, họ trở về cũng không nhận được trái ngọt.

Layton dùng mắt xin chỉ thị của Kleist.

Nhờ ưu thế chiều cao, Kleist được giấu rất kín giữa mọi người. Hắn khẽ lắc đầu.

Layton nói: “Đây là cuộc chiến của quý quốc và đảo Song Tử, không phải vụ uy hiếp bình thường. Trước khi có chỉ thị của Giáo hoàng bệ hạ, chúng tôi không tiện nhúng tay.”

Mọi người xôn xao.

Vừa rồi chính Đoàn Thánh kỵ sĩ thừa nhận Quang Minh thần hội tài trợ Ngũ hoàng tử tấn công đảo Song Tử, mà giờ Đoàn Thánh kỵ sĩ lại tỏ vẻ không liên quan tới trận chiến này, ngẫm kĩ lại, có khi nào nội bộ Quang Minh thần hội cũng bị chia rẽ không? Kleist không để ý đến suy nghĩ của người khác, về thẳng khách sạn dưới sự hộ vệ của đám Layton,.

McKee không hiểu: “Vậy có ảnh hưởng đến danh vọng của Đoàn Thánh kỵ sĩ không?”

Kleist hỏi lại: “Vì sao?”

“Thấy chết không cứu…”

“Tính mạng Ngũ hoàng tử chưa bị uy hiếp, hơn nữa, dù bị uy hiếp thì cũng là trên chiến trường.”

“Nhưng mà…” McKee vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào.

Kleist thấy Bá tước Lord liền nghĩ đến Pierce, sau đó mức độ bao dung với McKee cũng cao hơn, “Trước khi có mệnh lệnh của Giáo hoàng, có thể khiến Đoàn Thánh kỵ sĩ tham dự chiến tranh vô điều kiện chỉ có Quang Minh thần hội.”

McKee thở dài: “Haizz, không đi xem náo nhiệt thì tốt rồi, vậy không cần bị buộc tỏ thái độ nữa.” Dù không phải thánh kỵ sĩ, nhưng khi hắn đứng bên trong bọn họ, hứng đủ loại ánh mắt của mọi người lúc rời đi, vẫn cảm thấy áp lực rất lớn.

Buniel kỳ quái nói: “Chúng ta không làm sai, vì sao không dám tỏ thái độ?”

Layton nói: “Chúng ta quang minh chính đại tới đây điều tra chuyện tài trợ, hoàn toàn có thể tiến hành một cách quang minh chính đại.”

McKee hỏi: “Nhưng như vậy người khác sẽ biết nội bộ thần hội bất hòa, không phải sao?”

Kleist đáp: “Vậy cứ cho họ biết.”

Nếu bên trong Quang Minh thần hội có người sử dụng thủ đoạn không thích đáng can dự vào chiến tranh của quốc gia khác, vậy Đoàn Thánh kỵ sĩ ra tay điều tra cũng là danh chính ngôn thuận. Vụ việc hôm nay chính là để những người như thế trong tổng bộ Quang Minh thần hội nhìn. Trước mặt nhiều người, bọn họ biểu đạt bất mãn với phân hội phía Nam, thể hiện thái độ của bọn họ — dù ngôi vị Giáo hoàng bị thay đổi vào thời khắc mấu chốt, Đoàn Thánh kỵ sĩ vẫn là Đoàn Thánh kỵ sĩ công bằng như trước. Âm mưu bên trong hay các thế lực cạnh tranh đều không cần họ suy xét.

McKee nói: “Tôi không hiểu.” Hắn cảm thấy có chút không nhận ra Kleist. Từng chứng kiến nhiều hành động bí mật của Kleist, rồi lại nhìn Kleist tỏ vẻ vàng thật không sợ lửa như thế, cảm nhận cá nhân của hắn giống như lại bị đảo điên.

Kleist lại thích ứng rất khá. Mặc dù đưa hết thảy ra ánh sáng không phải phương pháp xử lý hắn thích, nhưng khi ở với các thánh kỵ sĩ khác, hắn sẽ không tự chủ buộc mình phải làm vậy — đương nhiên, sau khi kết thúc hoạt động tập thể, cũng có thể hành động một mình.

Trấn Iverson đại loạn. Việc đảo Song Tử đánh lén đã làm rối loạn kế hoạch của Ngũ hoàng tử, cũng khiến cả Samanlier bị vây vào hoàn cảnh bị động, mà sự xuất hiện của Đoàn Thánh kỵ sĩ lại làm tăng thêm một biến số khác ở phía trên. Dù họ tỏ rõ thái độ sẽ không tham gia chiến tranh, nhưng câu tỏ thái độ cũng có tiền đề, đó chính là Giáo hoàng bệ hạ không hạ mệnh lệnh. Phân hội phía Nam của Quang Minh thần hội tài trợ Ngũ hoàng tử, ai biết sau lưng có phải Giáo hoàng điều khiển hay không?

Đồng thời, hoàng cung Samanlier cũng đang trong tình trạng lo âu.

Cũng giống Quang Minh thần hội, bọn họ cũng vì người thừa kế ngôi Hoàng đế mà lo âu.

Theo lý thuyết, Đại hoàng tử đến tuổi trung niên, nhân phẩm không tệ, nên do hắn thừa kế. Nhưng hắn lại bị thọt, lão Hoàng đế rất coi trọng hình tượng đế quốc, vừa nghĩ đến người thừa kế tương lai của đất nước bị thọt là trong lòng lại không thoải mái. Sự khó chịu này đã giằng co mấy chục năm, trở thành một khúc mắc, thái độ đối xử với Đại hoàng tử cũng hết sức có lệ, dần dà, quan hệ cha con trở nên rất kém.

Nhị hoàng tử rất đẹp, thông minh miệng ngọt, nhưng lại là quỷ háo sắc, quan hệ vợ chồng không hòa thuận, có tiếng là hay đùa giỡn phụ nữ nhà lành, thanh danh không tốt lắm, hơn nữa không hề có thành tựu trong việc quốc gia đại sự.

Dáng vẻ Tam hoàng tử không tệ, tứ chi đầy đủ, người cũng tốt, không háo sắc, tính cách ôn hòa, nhưng mẹ lại không phải Hoàng hậu.

Tứ hoàng tử chết yểu.

Ngũ hoàng tử tốt toàn diện, nhưng tính cách phóng túng ngang ngạnh, thích chạy rông cả ngày bên ngoài, căn bản không giữ chân được.

Lão Hoàng đế nằm trên giường, giơ tay đếm các con trai của mình, đếm đi đếm lại đến rớt nước mắt. Đúng lúc đó, thị thần bẩm báo tin tức Ngũ hoàng tử bị uy hiếp, cả người ông đều không khỏe, thở gấp một lúc lâu mới nói: “Andre đâu?”

Thị thần ngẩn người, thầm nghĩ: Chẳng phải ông sợ hắn bị con mình xúi giục bức vua thoái vị, nên phái đi biên cảnh rồi sao? Hắn đành phải nói Công tước Bassekou đang hộ vệ quốc phòng.

“Ông ta có một con trai đúng không, đang ở trong cung?”

“Đúng vậy, là một ma pháp sư vĩ đại.”

“… Gọi đến đây.”

Dilin lập tức bị gọi vào cung điện.

Lão Hoàng đế ngồi dậy, lẳng lặng nhìn thiếu niên xinh đẹp đến mức có chút không giống con trai, “Ngươi thực sự không muốn lấy Joanie sao?” Ông hỏi một câu không đầu không đuôi.

Tim Dilin đập loạn một nhịp, cân nhắc nói: “Cảm tạ bệ hạ ưu ái, tôi đã……”

“Ta biết.” Từ khi lão Hoàng đế phát hiện thời gian của mình không còn nhiều, thì không thích người khác dong dài lãng phí thời gian nữa. “Ta gọi ngươi tới là vì một chuyện, ngươi biết rõ về nguyên tố tinh không?”

Dilin đáp: “Từng nghe thấy qua, đó là loại thạch anh quý giá nhất.”

“Có thể nhận diện được không?”

“Có thể.”

Lão Hoàng đế nói: “Lát nữa ngươi cùng Manny đến nhà kho xem thử, nếu có thì lấy hai hòn đến đây.”

Tuy Dilin không biết trong hồ lô của ông bán thuốc gì, nhưng Hoàng đế nha, nói cái gì chính là cái đó, lo mà lĩnh mệnh đi đi. Manny chính là thị thần hầu hạ Hoàng đế.

Hai người một trước một sau rảo bước trên con đường nhỏ trong hoàng cung, không ai nói chuyện.

Trước cửa nhà kho có hai thị vệ, nhìn thấy thủ dụ của Hoàng đế mới cho người vào. Dilin và Manny vào nhà kho, Manny đốt đèn, bên trong không có nhiều đồ lắm.

Dilin nhìn vài cái thùng rỗng, lòng đột nhiên thấy bi thương. Nơi này là tư khố của Hoàng đế Samanlier, vậy mà còn không giàu bằng Hydeine.

Manny mở ra vài thùng, bên trong có kim khí, ngân khí, thạch anh và nhiều loại châu báu, số lượng không nhiều, nhưng chất lượng khá cao.

Dilin cẩn thận tìm nửa ngày, cuối cùng bới ra được một hòn nguyên tố tinh lớn cỡ nửa nắm tay, tìm thêm một lát, nhưng không tìm được hòn thứ hai.

Manny chợt thở dài: “Trước kia nhà kho luôn đầy ắp.”

Dilin rất muốn hỏi sao bây giờ lại trống rỗng, nhưng trước khi đưa cậu vào cung, cha có dặn không nên biết quá nhiều bí mật của hoàng gia, nên cậu không nói gì.

Hai người vẫn một trước một sau ra khỏi nhà kho, trên đường đụng phải Đại hoàng tử. Đại hoàng tử bảo Manny đi trước, tỏ ý muốn đi với Dilin một đoạn. Manny lấy cớ mệnh lệnh của lão Hoàng đế cũng vô ích, đành phải không tình chuyện đi trước.

Đại hoàng tử và Dilin yên lặng nhìn nhau chốc lát, mới nói: “Hèn gì Joanie thích ngươi.”

“……” Dilin nói, “Điện hạ hiểu lầm rồi, kỳ thật công chúa đối với tôi…”

“Không cần phải nói.” Đại hoàng tử không kiên nhẫn phất tay.

Dilin: “……” Dạo này mấy đại gia đều nói chuyện vội vàng thế sao?

Đại hoàng tử hỏi: “Ngươi biết tại sao mình phải ở trong hoàng cung không?”

Dilin thong thả nói: “Cảm tạ bệ hạ nâng đỡ, tôi…”

Đúng như cậu đoán, Đại hoàng tử quả nhiên cắt ngang lời cậu, “Để phòng ngừa Công tước Bassekou liên thủ với chúng ta. Ngươi là con tin.”

Dù trong lòng Dilin biết rõ, cũng không dám thừa nhận, “Điện hạ lo lắng nhiều rồi, thật ra…”

“Tuy nhà Bassekou có người thừa kế mới, thế nhưng, trong cảm nhận của bệ hạ và Công tước, ngươi vẫn quan trọng nhất.”

Dilin cảm thấy trong lòng ấm áp.

Đại hoàng tử nói: “Không phải ta đang ca ngợi ngươi.”

Dilin nghiêm mặt: “Điện hạ, thực ra tôi…” Hả? Lần này không cắt ngang nữa à. Cậu ho khan một tiếng, nói tiếp: “Tôi thích nghiên cứu ma pháp, ở Học viện ma pháp St Paders rất thú vị…”

“Không cần nói, ta biết hậu phương của ngươi, cũng biết quan hệ giữa ngươi và Hydeine. Phụ hoàng hồ đồ, dù Công tước biết tính toán, nhưng cũng đâu làm gì được ngươi? Chỉ cần ngươi thiếu một sợi lông, đệ nhất ma pháp sư đại lục nhất định sẽ thiêu hủy toàn bộ thành Bothe.”

Dilin: “……” Thực ra đạo sư đâu có hung tàn đến thế… phải không ta?

Đại hoàng tử nói: “Vậy, Công tước rốt cuộc có tính toán gì?” Hắn lòng vòng hồi lâu, rốt cuộc cũng nói đến vấn đề chính.

Dilin đáp: “Trong lòng cha tôi chỉ có Samanlier mà ông dùng cả tính mạng để bảo vệ…”

“Nói chuyện gì ta thích nghe ấy!” Đại hoàng tử bất mãn. Chịu đựng sự kỳ thị của lão Hoàng đế quá lâu, tính tình Đại hoàng tử rất không tốt.

“……” Nguyên soái tay cầm binh quyền trung thành và tận tâm, lời như thế cũng không thích nghe, vậy làm Hoàng đế kiểu gì? Dilin thấp giọng nói: “Phụ thân trung với đế quốc.”

Đại hoàng tử bảo: “Vậy tức là, dù thế nào đi nữa thì ông ấy cũng sẽ không bị cuốn vào cuộc chiến tranh giành ngôi vị Hoàng đế?”

Dilin không đáp.

“Nếu ta lấy ngươi thì sao?”

Dilin: “……”

Đại hoàng tử thở dài: “Ta tùy tiện nói thôi.”

Dilin: “……”

“Dù ta đã cố gắng chuẩn bị tâm lý thật lâu, nhưng vẫn… không thích đàn ông được.” Đại hoàng tử lại thở dài, chậm rãi bỏ đi.

Dilin: “……” Hèn chi lúc trước mình nói muốn học ma pháp, không muốn tham chính, cha cũng không phản đối kịch liệt lắm, xem ra ông đã dự đoán được phần nào tương lai của đế quốc.

Dilin về hoàng cung, lão Hoàng đế đã ngủ, cậu đang nghĩ có nên trở lại vào ngày mai hay không thì nhìn thấy thị thần gọi lão Hoàng đế dậy.

Lão Hoàng đế mơ màng mở mắt, hết nhìn thị thần lại nhìn Dilin, lấy lại tinh thần nói: “Ngươi trở lại rồi à, tìm được không?”

Dilin nhìn lão Hoàng đế hòa ái dễ gần, cảm thấy Samanlier có Hoàng đế như vậy vẫn rất tốt. Cậu cầm hòn nguyên tố tinh nhỏ kia ra. Lão Hoàng đế cầm lấy, im lặng nhìn một lúc, “Chỉ có một hòn thôi sao?”

Dilin gật đầu.

“Phải có hai hòn.” Lão Hoàng đế nghĩ nghĩ, “Có thể dùng cái gì cắt đôi ra?”

“……” Dilin trả lời, “Nguyên tố tinh bị tách đôi sẽ biến thành thạch anh bình thường.”

“Ngũ hoàng nhi bị người uy hiếp, phải có hai hòn nguyên tố tinh…” Ông dừng một chút, “Ngươi cầm một hòn đi trước cứu người ra.” Ông nhìn Dilin, đôi mắt tưởng như mờ đục lại lộ ra ánh sáng, “Ngươi sẽ không cô phụ chờ mong của ta đúng không?”

Dilin thu hồi nhận xét hòa ái dễ gần, quỳ xuống nói: “Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

Trong lúc Dilin chạy tới trấn Iverson, Taiya đang cõng Kleist đi tìm Bá tước Lord. Bá tước Lord đã bắt Ngũ hoàng tử lên thuyền, chiến tranh đất liền đã thăng cấp thành hải chiến.

Thuyền của Bá tước Lord được những con thuyền khác của đảo Song Tử vây quanh, còn dùng một ma pháp trận. Taiya đi vào như giẫm trên đất bằng. Kleist một lần nữa thấy được khả năng miễn dịch với ma pháp.

Có lẽ nghĩ mình được ngủ trong căn phòng phòng thủ kiên cố, Bá tước Lord dùng dây thừng trói Ngũ hoàng tử lại, đặt giữa ma pháp trận, không ngồi sát bên canh chừng mà đi gảy đàn hạc.

Kleist chờ hắn ta đàn xong một khúc mới đi vào.

Bá tước Lord giật mình nhìn hắn, nửa ngày mới nhớ ra, muốn hét cứu mạng thì nghe Kleist lười biếng nói: “Cho dù có nguyên tố tinh, nhưng chỉ cần biết thời gian ra vào đảo Song Tử thì vẫn có thể tiến công.”

Cổ họng Bá tước Lord như bị bóp chặt, không thốt ra được chữ nào.

“Ta tới hỏi ngươi mấy vấn đề.”

Bá tước Lord nghiến răng nghiến lợi: “Tại sao ta phải trả lời ngươi?”

“Bởi vì có lợi.”

“… Lợi chỗ nào?”

“Nguyên tố tinh.”

Bá tước Lord căm hận nói: “Nếu không phải ngươi lấy mất nguyên tố tinh, đảo Song Tử sẽ không bị lộ!”

Kleist nói: “Đúng vậy.”

“……” Đối phương thừa nhận sảng khoái như vậy, ngược lại khiến Bá tước Lord không biết nói gì cho phải.

Kleist nói: “Nói cho ta biết tình huống hiện tại của đảo Song Tử.”

“Hừ, nhìn Ngũ hoàng tử đang nằm trong tay ai là biết tình huống hiện tại của đảo Song Tử thôi!” Bá tước Lord kiêu ngạo nói, “Dù có là toàn bộ Samanlier, đảo Song Tử cũng có thể đánh đến hoa rơi nước chảy!”

“Xem ra ngươi hoàn toàn không cần nguyên tố tinh.”

“… Ngươi có nguyên tố tinh?” Mắt Bá tước Lord sáng lên.

Kleist hỏi: “Hiện tại ai làm chủ đảo Song Tử?”

Bá tước Lord đáp: “Ta.”

“Ta có bốn hòn nguyên tố tinh, nhưng vì đáp án vừa rồi của ngươi, chỉ còn lại ba hòn.”

Môi Bá tước Lord run run, “Ngươi còn muốn biết cái gì?”

Kleist biết hắn ta đã mắc câu, mỉm cười: “Chủ nhân đảo Song Tử là thân vương Justin hay là… Pierce?”

Bá tước Lord chấn động, kinh hãi nhìn hắn. “Ngươi, sao ngươi biết…”

Kleist nói: “Ta với Pierce là bạn cũ.” Từ lúc nhìn thấy nhiệm vụ ở Công hội Nhà mạo hiểm, hắn đã ngầm có cảm giác người Công hội Nhà mạo hiểm muốn giúp không phải Ngũ hoàng tử, mà là đảo Song Tử. Nhưng đảo Song Tử tách biệt nhiều năm như vậy, sao có thể thu mua Công hội Nhà mạo hiểm đã đứng vững gót chân tại Mộng đại lục? Hắn nghĩ tới nghĩ lui, chỉ một người có khả năng – Hội phó Công hội Nhà mạo hiểm Pierce.

Hắn đang suy nghĩ thì thấy thắt lưng bị ôm chặt, Taiya không biết từ lúc nào đã ôm eo hắn, biểu tình không thoải mái lắm. Vì quan điểm về bạn đời khác nhau, nên hai người bị vây trong tình trạng nửa chiến tranh lạnh. Taiya vẫn kề cận hắn, nhưng nói ít đi thấy rõ, đa số vẫn tỏ ra không vui.

Nhưng tâm trạng nó như thế lại khiến Kleist thấy an toàn.

Hắn chưa từng yêu ai, không thể xác định bọn họ thuộc về tình trạng nào, nhưng có thể cảm nhận được sự quan tâm từ những cử chỉ của đối phương.

Thực sự là một kinh nghiệm rất tuyệt vời.

Hắn cầm tay nó vỗ vỗ.

Taiya hừ lạnh một tiếng, không cảm kích.

Bá tước Lord: “……” Nói cho xong đi chứ?

Kleist nói tiếp: “Kế hoạch và mục đích của các ngươi là gì?”

Bá tước Lord ngẫm nghĩ, đại khái cảm thấy không có gì phải giấu diếm, nói: “Bắt cóc Ngũ hoàng tử, điều ấy đã làm được, còn lại chính là lấy nguyên tố tinh. Nếu ngươi có ba hòn nguyên tố tinh, ta có thể trả Ngũ hoàng tử cho ngươi.”

“Hắn không thuộc về ta.” Kleist tức thì phủi bỏ quan hệ.

“Ngươi rốt cuộc là loại người nào?” Bá tước Lord hỏi.

Kleist nói: “Ta trả lời vấn đề của ngươi, ngươi có thể cho ta nguyên tố tinh không?”

“……”

Kleist hỏi: “Trong tay các ngươi đã có hai hòn nguyên tố tinh?”

Bá tước Lord trợn mắt.

Có người trả lời phối hợp như vậy thật không tồi.

“Không có!” Bá tước Lord lớn giọng phản bác.

“Vấn đề cuối cùng.” Kleist khẽ nói, “Pierce khỏe chứ?”

Gió đêm nhẹ nhàng thổi, cùng người trong lòng tay trong tay thả cước bộ chậm rãi trên bờ biển là một chuyện rất lãng mạn.

Kleist nhìn người mình yêu đi đằng trước, trong lòng có chút ước ao. Một bàn tay đột nhiên thò qua, nắm chặt lấy tay hắn. Kleist không nhìn chủ nhân bàn tay kia, từng nắm qua nhiều lần như vậy, dẫu có mất trí nhớ, hắn cũng sẽ không quên được loại cảm xúc này đâu nhỉ?

“Pierce là ai?” Taiya nhẫn nhịn thật lâu, rốt cuộc không kiềm chế được hỏi ra.

Kleist nói: “Một người mạng lớn.” Rơi vào tình cảnh như thế mà vẫn có thể an nhiên sống sót, đánh bại được cả thân vương Justin để trở thành chủ nhân đảo Song Tử, mạng thực sự rất lớn. Nhưng chuyện này cũng nhắc nhở hắn, lần sau mặc kệ phát sinh tình huống gì, giết xong phải xác định người đã tắt thở mới rời đi.

Hôm sau, Đoàn Thánh kỵ sĩ lại làm một việc khiến cả trấn Iverson náo động – đưa ra một hòn nguyên tố tinh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện