Tiếng nhạc du dương cất lên, một bản nhạc nhẹ, khiến lòng người ta não nề... - Chào tất cả mọi người.-Giọng nói trầm ấm của Joo Won trở thành tâm điểm của mọi ánh mắt Tae Sun và Min Jae cúng không ngoại lệ, từ phía xa côbé đứng dậy trông theo hình bóng của Joo Won đang đứng trước chốn đôngngười kia, trên tay câu là một cây ghita. - Để góp vui cho buổi tôi hôm nay, tôi xin gửi tặng bài hát này cho người mà tôi yêu thương nhất. Cậu ngồi xuống chiếc ghế đã được để sẵn trên sân khấu, ánh đèn lung linh càng khiến cho cậu đẹp hơn, trong tiếng hò reo của mọi người và âm nhạc bắt đầu ngân lên từ những giây đàn nhỏ bé....Một giay điệu mượt mà, tha thiết như những lời tâm tự thật lòng của một cậu nhóc mới lớn. Vẫn cáidáng điệu lúc cậu hay nghe nhạc, múi chân gõ xuống nề nhẹ nhẹ, cơ thểlắc lư theo điệu nhạc và những ngón tay nhưn đang bay trên những cungđàn mảnh mai...... “....Em luôn suất hiện trước mặt anh..... Anh sẽ mãi ghi nhớ hình dáng và khuôn mặt em... Trái tim anh như ngừng đập truong giây phút đó... Em đã lấy đi trái tim anh mất rồi... Và chính nụ cười rạng rỡ của em... Đã dễ dàng chinh phục trái tim anh... Đúng thế,...đó là cách anh đã trở thành người yêu của em... Tất cả những ký ức đau buồn... Anh sẽ không bao giờ nhớ tới nữa... Bởi đôi bàn tay nắm chặt lấy em ấm áp như mùa xuân... Và bây giờ giống như một giấc mơ... Con tim anh đang ngừng đập khi ở bên em... Nếu không phải bị đánh thức... Thì anh sẽ chìm đắm trong giấc mộng đó mãi mãi... Gờ đây, nếu em sẵng sang ở bên cạnh anh suốt đời... Và sẽ bên anh mãi như vậy... Nothing better.....Nothing better...than you..... Nothing better.....Nothing better...than you.....” Ánh mắt luôn nhìn về phía chị, ánh mắt biết nói và nó muốn nói lên rằngJoo Won rất yêu HeeKyung, bài hát này là ành cho HeeKyung...và chị cũngvậy, chị nhìn theo ánh mắt cậu, mọi thứ như chìm dần vào thế giới riêngcủa họ, thế giới riêng chỉ có Kim Joo Won, Shin HeeKyung và giai điệu êm ả cảu Nothing better.... Một bài hát hay, rất hay nhưng sao nó lại khiến Min Jae khóc? Nhìn họnhư vậy và nhìn lại mình....liệu khi kim đồng hồ điểm 12h mọi thứ có trở về vị trí ban đầu của nó không? Trái tim đang đau kia liệu có về lại vị trái cảu nó, ánh mắt đang nhìn kia liệu có thôi nhìn? Nước mắt đang rơi kia liệu có ngừng lại? Hàng ngàn câu hỏi không có lời giải đang hiệnhữu trong tâm trí Min Jae lúc này, nó làm cô rối bời, khó hiểu. Âm nhạc kết thúc bằng một chàng vỗ tay lớn của mọi người và bằng một nụhôn của chị dành cho Joo Won. Mọi người ồ lên trong tiếng hò reo tánthưởng. Chỉ có riêng Min Jae là đang khóc, cô đứng như chôn chân ở đó,đôi mắt ướt căng ra để chứng kiến những cảnh không nên nhìn...Cánh tayvững chắc từ đâu vươn tới, xoay người cô bé lại áp sát vào lồng ngực ấmáp của Tae Sun... - Cứ đứng yên như thế đi. Cậu không ôm Min Jae vào lòng, cúng không vỗ về an ủi, chỉ đơn giản làcho cô mượn bờ vai để che đi những cảnh tượng đau lòng không nên nhìn. Cảm nhận được nước mắt Min Jae đang thấm dần qua áo vào tới da thịt, côbé không khóc to lên, cúng không thút thít nấc lên khe khẽ, chỉ đơn giản là nước mắt chảy ra rồi lại cố kìm nó lại để không ai phát hiên ra... - Từ nay về sau đừng nhìn về phía hắn nữa, hãy nhìn tôi đây này... |
Danh sách chương