Trong quán café nằm trong một góc khuất vắng người qua lại, một người phụ nữđẹp đang ngồi nhâm nhi từng giọt café đắng gắt, cái mùi thơm nồng củacafé và cái cách uống của bà càng làm cho mọi thứ trở nên sang trọnghơn.
- Thưa phu nhân, tôi đã đưa cậu bé đến.
- Dẫn nó vào đây.
Một cậu nhóc chừng 13-14 tuổi rè rụt bước vào.
- Mẹ.....
Cậu chạy đến ôm chầm lấy người phụ nữ, hình bóng người mẹ ghim sâu trong tâm trí cậu, hình bóng người mẹ rời bỏ đứa con của mình với một lờihứa sẽ quay trở lại.
- Mẹ đi đâu mà lâu thế? Con đã đợi mẹ rất lâu rồi, mẹ đến đón con phải không? Hai mẹ con ta lại được sống cùng nhau phải không? Người phụ nữa gỡ vòng tay cậu bé ra, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của nó.
- Joon của mẹ sống có tốt không?
- Có ạ, ông Nội và bố mẹ nuôi rất tốt với con, cho con ăn ngon, cuối tuần còn đưa con đi chơi nữa, con được ở trong một căn phòng rất to, cónhiều ngườ gọi con là cậu chủ nữa...thích lắm mẹ ạ. Hay tí nữa mẹ cùngcon về gặp mọi người nhé, con sé khoe vói mọi người là con đã gặp đượcmẹ.
- Joo ah, nghe mẹ nói này.
Cậu bé lặng yên nghe kỹ từng lời mẹ cậu căn dặn.
- Bây giờ mẹ không thể đón con đi được, mẹ đang rất bận, con hãy sống cùng ông Nôi và bố mẹ nuôi một thời gian nữa nhé.
- Không, không đâu, con nhớ mẹ lắm, mẹ phải ở với con, con khong cần gìcả, chỉ cần con được ở bên mẹ, được làm con của mẹ thôi.-Cậu bé khóc nức nở lay lay cánh tay của mẹ.
- Mẹ xin lỗi, mẹ không thể đem theo con đi được, nếu mẹ đem con đi, consẽ bị liên lụy, và mẹ sẽ gặp nguy hiểm. Con hiểu cho mẹ nhé.
Cậu bé lúc này đã thôi khóc, chỉ còn tiếng nấc khe khẽ.
- Thật không? Con không muốn mẹ chết.
- Vậy thì con phải nghe lời mẹ, hãy ngoan ngoãn ở nhà Họ Kim nhé.
- Thế bao giờ mẹ lại đến?
- Mẹ sẽ đến khi có thời gian.
- Nhớ đến thăm con thường xuyên nhé, con nhớ mẹ lắm.
- Được rồi. ah con còn nhớ lời hứa con hứa với mẹ không? Tuyệt đối khôngđược cho ai biết, con là con của mẹ. Nếu chỉ cần con cho một người biếtthôi, mẹ sẽ chết đấy.
Đầu óc ngây thơ của một cậu bé 13 tuổi chỉ biết tin vào những gì mẹ cậunói một cách vô điều kiện, gật đầu lia lịa ôm mẹ một cái rồi cúi đầu ravề, vì mẹ cậu có thể làm tất cả.
- Thưa phu nhân, tôi đã đưa cậu bé đến.
- Dẫn nó vào đây.
Một cậu nhóc chừng 13-14 tuổi rè rụt bước vào.
- Mẹ.....
Cậu chạy đến ôm chầm lấy người phụ nữ, hình bóng người mẹ ghim sâu trong tâm trí cậu, hình bóng người mẹ rời bỏ đứa con của mình với một lờihứa sẽ quay trở lại.
- Mẹ đi đâu mà lâu thế? Con đã đợi mẹ rất lâu rồi, mẹ đến đón con phải không? Hai mẹ con ta lại được sống cùng nhau phải không? Người phụ nữa gỡ vòng tay cậu bé ra, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của nó.
- Joon của mẹ sống có tốt không?
- Có ạ, ông Nội và bố mẹ nuôi rất tốt với con, cho con ăn ngon, cuối tuần còn đưa con đi chơi nữa, con được ở trong một căn phòng rất to, cónhiều ngườ gọi con là cậu chủ nữa...thích lắm mẹ ạ. Hay tí nữa mẹ cùngcon về gặp mọi người nhé, con sé khoe vói mọi người là con đã gặp đượcmẹ.
- Joo ah, nghe mẹ nói này.
Cậu bé lặng yên nghe kỹ từng lời mẹ cậu căn dặn.
- Bây giờ mẹ không thể đón con đi được, mẹ đang rất bận, con hãy sống cùng ông Nôi và bố mẹ nuôi một thời gian nữa nhé.
- Không, không đâu, con nhớ mẹ lắm, mẹ phải ở với con, con khong cần gìcả, chỉ cần con được ở bên mẹ, được làm con của mẹ thôi.-Cậu bé khóc nức nở lay lay cánh tay của mẹ.
- Mẹ xin lỗi, mẹ không thể đem theo con đi được, nếu mẹ đem con đi, consẽ bị liên lụy, và mẹ sẽ gặp nguy hiểm. Con hiểu cho mẹ nhé.
Cậu bé lúc này đã thôi khóc, chỉ còn tiếng nấc khe khẽ.
- Thật không? Con không muốn mẹ chết.
- Vậy thì con phải nghe lời mẹ, hãy ngoan ngoãn ở nhà Họ Kim nhé.
- Thế bao giờ mẹ lại đến?
- Mẹ sẽ đến khi có thời gian.
- Nhớ đến thăm con thường xuyên nhé, con nhớ mẹ lắm.
- Được rồi. ah con còn nhớ lời hứa con hứa với mẹ không? Tuyệt đối khôngđược cho ai biết, con là con của mẹ. Nếu chỉ cần con cho một người biếtthôi, mẹ sẽ chết đấy.
Đầu óc ngây thơ của một cậu bé 13 tuổi chỉ biết tin vào những gì mẹ cậunói một cách vô điều kiện, gật đầu lia lịa ôm mẹ một cái rồi cúi đầu ravề, vì mẹ cậu có thể làm tất cả.
Danh sách chương