"Khụ khụ khụ..."
Một lúc lâu sau, sau khi được giải thoát, Cố Hoan mới ho khan vài tiếng.
Cô cắn răng trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ ngoài đẹp trai sáng bóng mà không ngờ bên trong lại biến thái đến vậy.
Cô hắng giọng, phẫn nộ nói, "Bắc Minh Mặc, anh là đồ khốn nạn."
Bắc Minh Mặc lạnh lùng không chớp mắt.
Sau khi chỉnh sửa lại quần áo mới nhìn cô một cái.
Nở nụ cười xấu xa, "Sao nào, nhìn thấy *** của tôi, cảm giác thế nào?"
Cố Hoan chấn động, hai má đỏ bừng như mông khỉ.
"Ọel Khốn nạn, anh khiến tôi buồn nôn..." Cô vừa nói vừa làm ra dáng vẻ buồn nôn.
Bắc Minh Mặc nở nụ cười đầy chế nhạo, càng nhìn cô khó chịu, thì anh lại càng có cảm giác đã báo được thù.
Anh nhẹ nhàng thắt lại cà vạt, lập tức quay người rời đi, trước khi rời đi còn nói một câu.
"Cố Hoan, cảm ơn trà có pha thêm mùi tất của cô."
Sau đó, rầm! Bóng dáng cao lớn của anh biết mất khỏi tầm mắt của cô.
Cố Hoan sững sờ trừng mắt.
Cô hít một hơi thật sâu.
Hóa ra là anh trả thù vụ Vừa nãy.
Vừa nghĩ đến đây, Cố Hoan dùng chân đá vào tường.
Hối hận cũng không làm được gì.
Mẹ nó, làm gì có trà vĩnh long có mùi tất, cô chỉ bịa như vậy thôi.
Cô chỉ cho một ít chanh vào ly trà đó thôi mà.
Không ngờ, anh lại điên cuồng trả thù như vậy.
Hối hận không kịp!
Cô hối hận tại sao lúc đó không cởi tất ra để pha
Khốn nạn!
trà.
Sau đó, vì chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh.
Cố Hoan xin nghỉ một ngày với lý do không khỏe.
Cô lạnh lùng đua tờ đơn xin nghỉ phép cho Lâm Đạt.
Lâm Đạt làm khó cô, hỏi có lý do xin nghỉ là gì.
Sắc mặt cô có chút khó coi, nói không ra lời.
Sau đó, ôm lấy túi xách của mình, không quan tâm là Lâm Đạt có đồng ý hay không, lập tức chạy ra khỏi công ty.
Sau đó, tờ đơn xin nghỉ phép của Cố Hoan được đặt lên bàn làm việc của Bắc Minh Mặc.
Mấy dòng chữ nghiêng ngả lọt vào mắt anh.
Lý do xin nghỉ: làm sạch và khử trùng răng.
Mấy chữ đơn giản hiện rõ sự ghét bỏ.
Nhị thiếu gia của Bắc Minh, người mà được bao phụ nữ yêu thích vậy mà lại thành một thứ đáng ghét trong miệng Cố Hoan.
Đơn xin nghỉ phép bị anh vò nát.
Sau đó,
Gương mặt đẹp trai, lạnh lùng của Bắc Minh Mặc cuối cùng cũng xuất hiện điểm khác thường.
Ngày hôm sau, chín giờ sáng.
Bắc Minh Mặc ngồi trong phòng làm việc.
Vẫn như thường ngày, phòng làm việc yên lặng đến lạ kỳ.
Mười giờ.
Phòng làm việc vẫn vô cùng yên tĩnh. Anh nhìn số liệu của công ty trên màn hình máy tính, ánh mắt bắt đầu bất giác liếc sang chiếc ghế sofa trống rỗng bên cạnh.
Mười một giờ.
Phòng làm việc yên tĩnh đến đáng sợ. Ngay cả hơi thở của anh cũng không thể nghe được.
Mười hai giờ.
Cuối cùng, anh lấy điện thoại ra, ấn một dòng số quen thuộc.
Điện thoại đã được kết nối.
Một giọng nói yếu ớt, lười biếng vang lên: "Alo..."
Anh không khỏi cau nhăn mày lại, lạnh lùng nói: "Tại sao không đến làm việc?"
Sau một hồi im lặng, cô khịt khịt mũi nói, "Bị cảm rồi."
Anh cầm chặt điện thoại, sau khi cô nói xong thì lạnh lùng nói: "Cố Hoan, nếu như buổi chiều tối mà không nhìn thấy cô đi làm thì sau này cũng không cần đến nữa. Ngoài ra, chỗ của ba tôi, cô tự đi mà xử lý."
Tút tút tút....
Một giờ chiều.
Cố Hoan sốt 39 độ vội vàng đến công ty.
Cô không trang điểm, má cô đỏ ửng lên vì sốt, nhìn cô thanh khiết như một sinh viên đại học.
Đến nỗi cô đi ngang qua vài đồng nghiệp mà họ còn không nhận ra cô.
Ngay cả khi cô đi ngang qua Lâm Đạt, nhìn vẻ thần chí không vững của cô cũng quên đi việc phải hãm hại cô.
Sau đó, rầm.
Một tiếng.
Cô mở cửa phòng làm việc của chủ tịch ra và mạnh mẽ đóng vào.
Cô day day thái dương, tức giận nói: "Bắc Minh Mặc, anh phải giết chết tôi mới vừa lòng phải không?"
Cô vừa dứt lời thì phát hiện, trên sofa ngoài Bắc Minh Mặc ra thì còn có một người đàn ông đẹp trai khác.
Người đàn ông đó đẹp không kém gì Bắc Minh Mặc, chỉ là so với vẻ lạnh lùng của Bắc Minh Mặc thì người đàn ông đó toát lên sự hòa hợp, có thể thu hút được phái nữ.
Cố Hoan bàng hoàng.
Há miệng sửng sốt và không nói nên lời.
Cô biết anh ta.
Là siêu sao Anthony của Thiên Vương Cụ.
"Wa ồ, anh hai, đây là thư ký đặc biệt trong lời đồn của anh sao? Đúng là trăm nghe không bằng một thấy."
Một giọng nói vui vẻ vang lên.
Trái tim Cố Hoan rung động đến mức sắp không thở nổi.
Sao bên cạnh Bắc Minh Mặc lại có thể xuất hiện một người đẹp trai nhường này.
Wa, Anthony bên ngoài nhìn còn đẹp trai hơn trên ảnh.
Cố Hoan đang say đắm bởi vẻ đẹp của Anthony thì bị giọng nói lạnh lùng của Bắc Minh Mặc kéo cô về hiện thực: "Đi ra ngoài, gõ cửa rồi vào."
Đơn giản mấy chữ, khiến Cố Hoan lạnh hết cả người.
Cô nhìn anh một cái, thể hiện sự phản kháng.
Sau đó, ngoan ngoãn đi ra ngoài, giơ ngón tay lên. "Cốc Cốc CỐC. "
Một lúc lâu sau, sau khi được giải thoát, Cố Hoan mới ho khan vài tiếng.
Cô cắn răng trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ ngoài đẹp trai sáng bóng mà không ngờ bên trong lại biến thái đến vậy.
Cô hắng giọng, phẫn nộ nói, "Bắc Minh Mặc, anh là đồ khốn nạn."
Bắc Minh Mặc lạnh lùng không chớp mắt.
Sau khi chỉnh sửa lại quần áo mới nhìn cô một cái.
Nở nụ cười xấu xa, "Sao nào, nhìn thấy *** của tôi, cảm giác thế nào?"
Cố Hoan chấn động, hai má đỏ bừng như mông khỉ.
"Ọel Khốn nạn, anh khiến tôi buồn nôn..." Cô vừa nói vừa làm ra dáng vẻ buồn nôn.
Bắc Minh Mặc nở nụ cười đầy chế nhạo, càng nhìn cô khó chịu, thì anh lại càng có cảm giác đã báo được thù.
Anh nhẹ nhàng thắt lại cà vạt, lập tức quay người rời đi, trước khi rời đi còn nói một câu.
"Cố Hoan, cảm ơn trà có pha thêm mùi tất của cô."
Sau đó, rầm! Bóng dáng cao lớn của anh biết mất khỏi tầm mắt của cô.
Cố Hoan sững sờ trừng mắt.
Cô hít một hơi thật sâu.
Hóa ra là anh trả thù vụ Vừa nãy.
Vừa nghĩ đến đây, Cố Hoan dùng chân đá vào tường.
Hối hận cũng không làm được gì.
Mẹ nó, làm gì có trà vĩnh long có mùi tất, cô chỉ bịa như vậy thôi.
Cô chỉ cho một ít chanh vào ly trà đó thôi mà.
Không ngờ, anh lại điên cuồng trả thù như vậy.
Hối hận không kịp!
Cô hối hận tại sao lúc đó không cởi tất ra để pha
Khốn nạn!
trà.
Sau đó, vì chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh.
Cố Hoan xin nghỉ một ngày với lý do không khỏe.
Cô lạnh lùng đua tờ đơn xin nghỉ phép cho Lâm Đạt.
Lâm Đạt làm khó cô, hỏi có lý do xin nghỉ là gì.
Sắc mặt cô có chút khó coi, nói không ra lời.
Sau đó, ôm lấy túi xách của mình, không quan tâm là Lâm Đạt có đồng ý hay không, lập tức chạy ra khỏi công ty.
Sau đó, tờ đơn xin nghỉ phép của Cố Hoan được đặt lên bàn làm việc của Bắc Minh Mặc.
Mấy dòng chữ nghiêng ngả lọt vào mắt anh.
Lý do xin nghỉ: làm sạch và khử trùng răng.
Mấy chữ đơn giản hiện rõ sự ghét bỏ.
Nhị thiếu gia của Bắc Minh, người mà được bao phụ nữ yêu thích vậy mà lại thành một thứ đáng ghét trong miệng Cố Hoan.
Đơn xin nghỉ phép bị anh vò nát.
Sau đó,
Gương mặt đẹp trai, lạnh lùng của Bắc Minh Mặc cuối cùng cũng xuất hiện điểm khác thường.
Ngày hôm sau, chín giờ sáng.
Bắc Minh Mặc ngồi trong phòng làm việc.
Vẫn như thường ngày, phòng làm việc yên lặng đến lạ kỳ.
Mười giờ.
Phòng làm việc vẫn vô cùng yên tĩnh. Anh nhìn số liệu của công ty trên màn hình máy tính, ánh mắt bắt đầu bất giác liếc sang chiếc ghế sofa trống rỗng bên cạnh.
Mười một giờ.
Phòng làm việc yên tĩnh đến đáng sợ. Ngay cả hơi thở của anh cũng không thể nghe được.
Mười hai giờ.
Cuối cùng, anh lấy điện thoại ra, ấn một dòng số quen thuộc.
Điện thoại đã được kết nối.
Một giọng nói yếu ớt, lười biếng vang lên: "Alo..."
Anh không khỏi cau nhăn mày lại, lạnh lùng nói: "Tại sao không đến làm việc?"
Sau một hồi im lặng, cô khịt khịt mũi nói, "Bị cảm rồi."
Anh cầm chặt điện thoại, sau khi cô nói xong thì lạnh lùng nói: "Cố Hoan, nếu như buổi chiều tối mà không nhìn thấy cô đi làm thì sau này cũng không cần đến nữa. Ngoài ra, chỗ của ba tôi, cô tự đi mà xử lý."
Tút tút tút....
Một giờ chiều.
Cố Hoan sốt 39 độ vội vàng đến công ty.
Cô không trang điểm, má cô đỏ ửng lên vì sốt, nhìn cô thanh khiết như một sinh viên đại học.
Đến nỗi cô đi ngang qua vài đồng nghiệp mà họ còn không nhận ra cô.
Ngay cả khi cô đi ngang qua Lâm Đạt, nhìn vẻ thần chí không vững của cô cũng quên đi việc phải hãm hại cô.
Sau đó, rầm.
Một tiếng.
Cô mở cửa phòng làm việc của chủ tịch ra và mạnh mẽ đóng vào.
Cô day day thái dương, tức giận nói: "Bắc Minh Mặc, anh phải giết chết tôi mới vừa lòng phải không?"
Cô vừa dứt lời thì phát hiện, trên sofa ngoài Bắc Minh Mặc ra thì còn có một người đàn ông đẹp trai khác.
Người đàn ông đó đẹp không kém gì Bắc Minh Mặc, chỉ là so với vẻ lạnh lùng của Bắc Minh Mặc thì người đàn ông đó toát lên sự hòa hợp, có thể thu hút được phái nữ.
Cố Hoan bàng hoàng.
Há miệng sửng sốt và không nói nên lời.
Cô biết anh ta.
Là siêu sao Anthony của Thiên Vương Cụ.
"Wa ồ, anh hai, đây là thư ký đặc biệt trong lời đồn của anh sao? Đúng là trăm nghe không bằng một thấy."
Một giọng nói vui vẻ vang lên.
Trái tim Cố Hoan rung động đến mức sắp không thở nổi.
Sao bên cạnh Bắc Minh Mặc lại có thể xuất hiện một người đẹp trai nhường này.
Wa, Anthony bên ngoài nhìn còn đẹp trai hơn trên ảnh.
Cố Hoan đang say đắm bởi vẻ đẹp của Anthony thì bị giọng nói lạnh lùng của Bắc Minh Mặc kéo cô về hiện thực: "Đi ra ngoài, gõ cửa rồi vào."
Đơn giản mấy chữ, khiến Cố Hoan lạnh hết cả người.
Cô nhìn anh một cái, thể hiện sự phản kháng.
Sau đó, ngoan ngoãn đi ra ngoài, giơ ngón tay lên. "Cốc Cốc CỐC. "
Danh sách chương