"Báo cáo, chủ tịch..." Cố Hoan bất đắc dĩ nói, hai má đỏ bừng vì sốt.
Bắc Minh Mặc lạnh lùng nói: "Vào đi."
"Hahaha anh hai, lão gia quả nhiên minh mẫn, có thể tìm cho anh một thư ký tuyệt vời như này." Anthony cười sặc sụa khi nhìn thấy cảnh này.
Gương mặt Bắc Minh Mặc vẫn vô cùng lạnh lùng.
Một lúc sau, Anthony ngưng cười, đi đến trước mặt Cố Hoan, chìa tay ra, cười nói, "Xin chào, cô có để ý tôi gọi cô là Hoan không?" Giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm của Anthony vang lên, Cố Hoan cười cười, Anthony tiếp tục nói, "Rất vui được làm quen với cô, Hoan. Tôi là Anthony, cũng là lão tam nhà Bắc Minh, Bắc Minh Yến."
Nụ cười đông cứng lại trên mặt Cố Hoan.
Anthony là lão tam của nhà Bắc Minh? Bắc Minh Mặc lạnh lùng nhìn Cố Hoan một cái rồi nhăn mày lại, lên tiếng: "Lão tam, thu lại dáng vẻ đào hoa của cậu đi, cô ấy không hợp với cậu."
Giọng nói vẫn lạnh lùng như băng đá.
Khuôn mặt của Bắc Minh Yến đột nhiên làm ra vẻ đáng thương, "Anh hai, thân là một người lúc nào cũng ăn bào ngư và nhân sâm thì thi thoảng ăn một bát cháo trắng cũng rất tốt."
Nghe xong câu này, mặt Cố Hoan càng thêm đỏ.
Có điều, không phải vì xấu hổ, mà vì tức giận.
Mẹ nó, nói ai là cháo trắng!
Đột nhiên, hảo cảm của cô đối với Anthony bị giảm đi.
Cho dù cô không phải là bào ngư hay nhân sâm thì ít nhất cô cũng là một con gà trong cung điện.
Cố Hoan một bên lau sạch bàn tay vừa bắt tay với Anthony, một bên nói, "Rất xin lỗi, Anthony tiên sinh, nếu như anh muốn tìm cháo trắng thì đi ra ngoài cửa rẽ trái rồi tiếp tục rẽ phải."
Bắc Minh Yến sững sờ, thái độ lạnh lùng của Cố Hoan khiến anh không hiểu: "Tại sao?"
Cố Hoan nhìn anh một cái rồi nói, "Bởi vì trong phần cơm của dì dọn dẹp vệ sinh có cháo trắng."
Tam thiếu gia nhà Bắc Minh ôm biết bao người đẹp trong tay giờ phút này lại bại dưới con người này.
Trên mặt Bắc Minh Mặc vẫn rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt đắc ý nhìn Bắc Minh Yến của anh đã bán đứng tâm trạng của anh.
Anh nhướn mày một cái, tâm trạng buồn bực cả sáng dường như đã được thay đổi hoàn toàn.
"Cố Hoan, ra ngoài chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp chiều nay rồi đưa cho tôi."
Cố Hoan phẫn nộ, "Chủ tịch, tôi đang bị cảm."
Anh dùng đôi mắt lạnh lùng quan sát sắc mặt cô, "Khí sắc hồng hào, nhìn rất tốt."
"Đó là vì bị sốt cao." Chết tiệt, cô kích động đến nỗi muốn chửi cả nhà anh. Anh im lặng một hồi rồi nói, "Đến phòng y tế truyền nước đi."
Trong công ty có phòng y tế để dành đến trường hợp khẩn cấp cho nhân viên.
Cố Hoan lúc này mới bớt giận, cảm thấy cuối cùng tên Bắc Minh Mặc này cũng giống người một chút.
Vì vậy, cô gật gật đầu, xoay người rời đi, trước khi rời đi thì nghe thấy câu.
"Vừa truyền nước vừa viết báo cáo."
Cố Hoan thầm mắng trong lòng.
Khốn nạn!
Một tiếng sau.
Phòng làm việc lại trở về vẻ yên tĩnh thường lệ.
Bắc Minh Yến vì có thông báo gấp nên đã tiêu sái rời đi trong ánh mắt ngưỡng mộ của các nữ nhân viên.
Bắc Minh Mặc khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường ngày.
Cố Hoan lúc này giống như một con mèo nhỏ nằm dựa trên sofa.
Bên cạnh là cây truyền nước, trên tay trái của cô vẫn đang cắm kim tiêm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, hai má đỏ bừng. Nhìn cô thật sự rất đáng yêu. Hàng mi dài khẽ cong lên rồi lại cụp xuống, che đi đôi mắt sáng long lanh. Tay phải cầm bút, cắn chặt đôi môi hồng, nhăn mày lại.
Cô đang vẽ vẽ viết viết gì đó lên một quyển sổ.
Bắc Minh Mặc nhìn thấy cảnh này, đôi mắt lim dim, gương mặt xinh đẹp lọt vào mắt anh, khiến con tim anh trở nên bồi hồi.
Sau đó, anh nhìn lướt qua cuốn sổ đang nằm trong tay Cố Hoan.
Bắc Minh Mặc đứng dậy, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh sofa.
Đột nhiên một luồng không khí lạnh ập đến khiến Cố Hoan cảm thấy bất ngờ.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, "A"
Cảm thán một câu, cô nhanh chóng giấu đi quyển sổ trong tay.
"Rốt cục cô đang viết cái gì? Không để cho người khác nhìn sao?" Bắc Minh Mặc cau mày lại, đây là lần thứ hai cô giấu quyển sổ này trước mặt anh.
Cố Hoan cười khan hai tiếng, ôm chặt quyển sổ trong tay, "À, chỉ là luyện chữ một chút thôi."
Cô mở to mắt, biểu hiện mình không nói dối.
Bắc Minh Mặc nhìn cô chằm chằm, rồi nhớ lại dòng chữ xiêu vẹo trên tờ đơn xin nghỉ phép hôm qua, gật đầu nói, "Cô cũng nên luyện lại dòng chữ giun dế của mình đi."
Chữ giun dế?
Cố Hoan không nói thêm gì, chớp chớp mắt, để tránh khỏi việc anh không vui rồi lại hỏi cô đang viết cái gì.
Cô qua quýt gật đầu, nhìn đồng hồ, nói: "Chủ tịch, đến giờ họp rồi, kia là tài liệu, tôi chuẩn bị xong rồi."
Cố Hoan vừa nói vừa chỉ tập tài liệu trên bàn.
Bắc Minh Mặc không thèm nhìn lấy một cái, lạnh lùng nói, "Chút nữa đến giờ họp, cô cũng đi vào."
"Tôi?" Cô tròn xoe mắt nói, "Nhưng mà tôi không hiểu."
Bắc Minh Mặc là người có trình độ cao, kiến thức uyên bác. Cô đương nhiên sẽ không thể hiểu được.
Hơn nữa, cô cũng không có dự định tìm hiểu.
Không ngờ anh lại nói.
"Vậy có cần tôi chỉ dạy chỉ dạy" cô không?"
Lời nói đem theo sự lưu manh trong đó, trong đầu cô hiện lên hình ảnh lần trước anh "chỉ dạy chỉ dạy".
Cố Hoan nghẹn lời.
Bắc Minh Mặc lạnh lùng nói: "Vào đi."
"Hahaha anh hai, lão gia quả nhiên minh mẫn, có thể tìm cho anh một thư ký tuyệt vời như này." Anthony cười sặc sụa khi nhìn thấy cảnh này.
Gương mặt Bắc Minh Mặc vẫn vô cùng lạnh lùng.
Một lúc sau, Anthony ngưng cười, đi đến trước mặt Cố Hoan, chìa tay ra, cười nói, "Xin chào, cô có để ý tôi gọi cô là Hoan không?" Giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm của Anthony vang lên, Cố Hoan cười cười, Anthony tiếp tục nói, "Rất vui được làm quen với cô, Hoan. Tôi là Anthony, cũng là lão tam nhà Bắc Minh, Bắc Minh Yến."
Nụ cười đông cứng lại trên mặt Cố Hoan.
Anthony là lão tam của nhà Bắc Minh? Bắc Minh Mặc lạnh lùng nhìn Cố Hoan một cái rồi nhăn mày lại, lên tiếng: "Lão tam, thu lại dáng vẻ đào hoa của cậu đi, cô ấy không hợp với cậu."
Giọng nói vẫn lạnh lùng như băng đá.
Khuôn mặt của Bắc Minh Yến đột nhiên làm ra vẻ đáng thương, "Anh hai, thân là một người lúc nào cũng ăn bào ngư và nhân sâm thì thi thoảng ăn một bát cháo trắng cũng rất tốt."
Nghe xong câu này, mặt Cố Hoan càng thêm đỏ.
Có điều, không phải vì xấu hổ, mà vì tức giận.
Mẹ nó, nói ai là cháo trắng!
Đột nhiên, hảo cảm của cô đối với Anthony bị giảm đi.
Cho dù cô không phải là bào ngư hay nhân sâm thì ít nhất cô cũng là một con gà trong cung điện.
Cố Hoan một bên lau sạch bàn tay vừa bắt tay với Anthony, một bên nói, "Rất xin lỗi, Anthony tiên sinh, nếu như anh muốn tìm cháo trắng thì đi ra ngoài cửa rẽ trái rồi tiếp tục rẽ phải."
Bắc Minh Yến sững sờ, thái độ lạnh lùng của Cố Hoan khiến anh không hiểu: "Tại sao?"
Cố Hoan nhìn anh một cái rồi nói, "Bởi vì trong phần cơm của dì dọn dẹp vệ sinh có cháo trắng."
Tam thiếu gia nhà Bắc Minh ôm biết bao người đẹp trong tay giờ phút này lại bại dưới con người này.
Trên mặt Bắc Minh Mặc vẫn rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt đắc ý nhìn Bắc Minh Yến của anh đã bán đứng tâm trạng của anh.
Anh nhướn mày một cái, tâm trạng buồn bực cả sáng dường như đã được thay đổi hoàn toàn.
"Cố Hoan, ra ngoài chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp chiều nay rồi đưa cho tôi."
Cố Hoan phẫn nộ, "Chủ tịch, tôi đang bị cảm."
Anh dùng đôi mắt lạnh lùng quan sát sắc mặt cô, "Khí sắc hồng hào, nhìn rất tốt."
"Đó là vì bị sốt cao." Chết tiệt, cô kích động đến nỗi muốn chửi cả nhà anh. Anh im lặng một hồi rồi nói, "Đến phòng y tế truyền nước đi."
Trong công ty có phòng y tế để dành đến trường hợp khẩn cấp cho nhân viên.
Cố Hoan lúc này mới bớt giận, cảm thấy cuối cùng tên Bắc Minh Mặc này cũng giống người một chút.
Vì vậy, cô gật gật đầu, xoay người rời đi, trước khi rời đi thì nghe thấy câu.
"Vừa truyền nước vừa viết báo cáo."
Cố Hoan thầm mắng trong lòng.
Khốn nạn!
Một tiếng sau.
Phòng làm việc lại trở về vẻ yên tĩnh thường lệ.
Bắc Minh Yến vì có thông báo gấp nên đã tiêu sái rời đi trong ánh mắt ngưỡng mộ của các nữ nhân viên.
Bắc Minh Mặc khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường ngày.
Cố Hoan lúc này giống như một con mèo nhỏ nằm dựa trên sofa.
Bên cạnh là cây truyền nước, trên tay trái của cô vẫn đang cắm kim tiêm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, hai má đỏ bừng. Nhìn cô thật sự rất đáng yêu. Hàng mi dài khẽ cong lên rồi lại cụp xuống, che đi đôi mắt sáng long lanh. Tay phải cầm bút, cắn chặt đôi môi hồng, nhăn mày lại.
Cô đang vẽ vẽ viết viết gì đó lên một quyển sổ.
Bắc Minh Mặc nhìn thấy cảnh này, đôi mắt lim dim, gương mặt xinh đẹp lọt vào mắt anh, khiến con tim anh trở nên bồi hồi.
Sau đó, anh nhìn lướt qua cuốn sổ đang nằm trong tay Cố Hoan.
Bắc Minh Mặc đứng dậy, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh sofa.
Đột nhiên một luồng không khí lạnh ập đến khiến Cố Hoan cảm thấy bất ngờ.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, "A"
Cảm thán một câu, cô nhanh chóng giấu đi quyển sổ trong tay.
"Rốt cục cô đang viết cái gì? Không để cho người khác nhìn sao?" Bắc Minh Mặc cau mày lại, đây là lần thứ hai cô giấu quyển sổ này trước mặt anh.
Cố Hoan cười khan hai tiếng, ôm chặt quyển sổ trong tay, "À, chỉ là luyện chữ một chút thôi."
Cô mở to mắt, biểu hiện mình không nói dối.
Bắc Minh Mặc nhìn cô chằm chằm, rồi nhớ lại dòng chữ xiêu vẹo trên tờ đơn xin nghỉ phép hôm qua, gật đầu nói, "Cô cũng nên luyện lại dòng chữ giun dế của mình đi."
Chữ giun dế?
Cố Hoan không nói thêm gì, chớp chớp mắt, để tránh khỏi việc anh không vui rồi lại hỏi cô đang viết cái gì.
Cô qua quýt gật đầu, nhìn đồng hồ, nói: "Chủ tịch, đến giờ họp rồi, kia là tài liệu, tôi chuẩn bị xong rồi."
Cố Hoan vừa nói vừa chỉ tập tài liệu trên bàn.
Bắc Minh Mặc không thèm nhìn lấy một cái, lạnh lùng nói, "Chút nữa đến giờ họp, cô cũng đi vào."
"Tôi?" Cô tròn xoe mắt nói, "Nhưng mà tôi không hiểu."
Bắc Minh Mặc là người có trình độ cao, kiến thức uyên bác. Cô đương nhiên sẽ không thể hiểu được.
Hơn nữa, cô cũng không có dự định tìm hiểu.
Không ngờ anh lại nói.
"Vậy có cần tôi chỉ dạy chỉ dạy" cô không?"
Lời nói đem theo sự lưu manh trong đó, trong đầu cô hiện lên hình ảnh lần trước anh "chỉ dạy chỉ dạy".
Cố Hoan nghẹn lời.
Danh sách chương