Bắc Minh Mặc lúc này đang dựa vào giường xem tài liệu. Ngước mắt lên thì nhìn thấy Cố Hoan đang cuộn tròn trên sofa.

Nghĩ đến lúc ở công ty cô cũng như vậy. Cô giống hệt một con mèo nhỏ lười biếng đang đợi chủ nhân đến nhận nuôi dưỡng.

Nghĩ đến đây, mắt anh tối sầm lại, gập máy tính xuống, giọng nói mang đầy từ tính vang lên: "Cố Hoan, em định ở đây chơi game bảy ngày sao?"

Cố Hoan không thèm ngẩng đầu lên, hừ giọng nói: "Nói đi, lại sao nữa?"

"Anh khát rồi."

Chỉ mấy chữ đơn giản nhưng yêu cầu lại không hề thấp.

Cố Hoan thở dài, tạm dừng game lại, đứng lên, nhanh chóng chạy đi chạy lại, pha cho nhị thiếu gia Bắc Minh tôn quý một cốc trà không lạnh không nóng, không đúng không ngọt.

Tên da sạch sẽ này có yêu cầu quả cao đối với một ly trà.

Sau đó, cô đưa ly trà đến trước mặt Bắc Minh Mặc, nói: "Chủ tịch, từ từ uống."

Anh nghiệm mặt lại, đón lấy ly trà rồi uống một ngụm.

Một lúc sau, căn phòng lại trở nên yên lặng.

Cố Hoan lại nằm lên sofa chơi game, thi thoảng còn phát ra tiếng cười vui về.

Không thèm nhìn người đàn ông kia lấy một cái.

Một giọng nói vang lên, "Trong phòng quá yên tĩnh, kể một câu chuyện cười di."

Cố Hoan ngước mắt lên, nhìn anh một cái. Con người này bình thường yên tĩnh khiến người khác sợ hãi vậy mà bây giờ lại ghét phòng bệnh quá yên tĩnh? Vì thế, Cố Hoàn lại tiếp tục căng não nghĩ chuyện cười.

"Một vị giáo sư trong giờ học tự do nói với học sinh của mình: Học nghiên cứu khoa học không được sợ bẩn."



Nói xong cô liếc mắt lên nhìn con người ưa sạch sẽ kia một cái rồi tiếp tục nói, "Sau đó giáo sư quỳ một gối xuống, dùng tay chỉ vào một đống phân bò rồi đưa tay lên miệng liếm..."

Quả nhiên, trên gương mặt anh tuấn của anh bắt đầu xuất hiện sự ghét bỏ.

Cô thầm vui vẻ trong lòng, "Một học sinh lên tiếng, "Giáo sư em không sợ bẩn." Sau đó người học sinh đó dùng tay chạm vào đống phân rồi đưa tay lên miệng liếm..."

"Cố, Hoan!" Rất rõ ràng, con người ưa sạch sẽ này đã không chịu nổi nữa.

Cô nhịn cười, không sợ chết tiếp tục nói, "Ai mà biết được vị giáo sư đó nói: "Học nghiên cứu khoa học trừ việc không sợ bẩn ra thì phải biết quan sát, mặc dù lúc nãy tôi chỉ vào phân bò nhưng thứ tôi nếm là đồ ăn." Vừa nói xong thì học sinh đó bắt đầu nên thốc nôn thảo "

Cố Hoan nín thở sau khi nói xong. Căn phòng có sự im lặng đến đáng sợ.

Một giây, hai giây, ba giây.

"Hahahaha." Cố Hoan Cười lớn.

Sắc mặt Bắc Minh Mặc tối sầm lại. Anh nhếch môi lên, nhăn mày, nói bằng giọng đầy uy hiếp, "Đổi cái khác! Em dám nói loại chuyện buồn nôn này nữa xem."

Sau đó, cô thở dài một cái, tiếp tục suy nghĩ...

"A, có rồi." Cô cười híp mắt, gật đầu, "Phụ nữ hỏi đàn ông: Anh đoán xem thứ mà chúng em thích nhất của người đàn ông là gì? Cái gì vừa dày vừa cứng...?"

Cố Hoan ngưng một cái, cố ý dùng ánh mắt mờ ám nhìn Bắc Minh Mặc. Nhưng khi chạm vào ánh mắt nóng rực của anh thì trái tim nhỏ bé của cô lại đập loạn nhịp.

Anh trầm giọng nói với vẻ trêu đùa: "Em nói xem?"

Cố Hoan đỏ bừng mặt.

Cô hắng giọng, gần như hét vào mặt anh: "Đồ háo sắc nhà anh! Nói cho anh nhé, thích nhất là sự giàu có của đàn ông, khí dày, eo thẳng cứng."

b. thật là nhạt nhẽo. Một câu chuyện cười lạnh.

Nhưng đôi mắt của người đàn ông nào đó lại nheo lại, xuất hiện một tia sáng trong đôi mắt tăm tối đó.



Mãi cho đến khi Cố Hoan bị Bắc Minh Mặc kể câu chuyện cười lần thứ N, kể mãi cho đến khi cô khô cả họng thì cô mới hiểu rằng đây mới là sự bắt đầu trong quá trình dày vò của Bắc Minh Mặc.

Trong đêm.

Đèn của phòng bệnh đã tắt.

Cố Hoan ngủ trên sofa.

Cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến, Cố Hoan với tâm trạng vui vẻ, nghĩ rằng mình nhất định sẽ thắng cuộc nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Trong đêm khuya.

Trong lúc mơ hồ, hình như cô nghe được ai đó đang gọi cô.

"Cố Hoan, dìu anh đi vệ sinh."

"Ừm."Cố Hoan thầm thì, không muốn bị phá rối giấc ngủ.

"Cố Hoan." Giọng nói đã không còn kiên nhẫn nữa, "Nếu em còn tiếp tục giả vờ thì anh không ngại giúp em rửa rằng một lần nữa."

Rủa răng?

Cố Hoan nghe thấy hai từ này thì mạnh mẽ vùng dậy.

Lần trước ở trong phòng vệ sinh, cô vẫn còn nhớ rõ.

Cô vội vàng đứng dậy, dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, một bên đi giày một bên lẩm bẩm: "Đã nói là không được dùng quyền hạn để uy hiếp rồi mà?"

Bắc Minh Mặc vẫn nằm trên giường, lạnh lùng nói, "Là do em không nghe theo lời anh trước."

Cố Hoan không tình nguyện đi đến giường, vừa dìu anh khỏi giường vừa nói, "Bảo anh dùng cái kia, anh sống chết không chịu dùng. Hơn nữa, bạn ngày không phải anh vẫn tự mình đi được sao, sao đến đêm lại gọi tôi dậy giúp anh hả?"

Bắc Minh Mặc cau mày, dưới sự giúp đỡ của Cố Hoan, anh chạm chân xuống đất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện