Anh dùng ánh mắt không vui vẻ nhìn cô, "Cố Hoan, em dùng từ có thể nho nhã hơn không?"
"Ò, Bùi Đại Nhi nho nhã, tiểu thư nhà thị trưởng mà. Hay là anh đi tìm cô ấy." Cố Hoan nói một chọc anh tức giận.
Anh im lặng không nói gì. Thực ra nếu không phải buổi tối thì anh cũng sẽ không gọi Cố Hoan giúp đỡ.
Anh chầm chậm di chuyển với một chân bị bó bột.
Cố Hoan dìu anh đến trước của phòng vệ sinh.
Giúp anh mở cửa, bật đèn, "Này, được rồi."
Bắc Minh Mặc không nói gì, bước vào phòng vệ sinh.
Cố Hoan ngáp một cái, chuẩn bị quay về ngủ tiếp. Không ngờ cô vừa đi được mấy bước thì từ phòng vệ sinh truyền ra giọng nói.
"Cái đó..." Giọng nói có chút do dự, cuối cùng, vẫn trở lại vẻ quyết đoán thường ngày, "Đến đây..."
"Sao vậy, chủ tịch đại nhân?" Cố Hoan thở dài một tiếng, quay người lại, vừa đi vừa chế nhạo, "Không phải là cần tôi "suy suy" thì mới có thể đi tiểu được chứ? Anh đã mấy tuổi rồi, bạn nhỏ?"
Sau đó, đi vào phòng vệ sinh.
Cố Hoan mới phát hiện, Bắc Minh Mặc vô cùng đẹp trai, ngay cả khi bị thương và đứng trong phòng vệ sinh cũng giống như một vị vua có thể lấn át người khác.
Cố Hoan không kiềm chế được thở dài, người đàn ông này có lẽ sinh ra đã có sự đào hoa trên người. Anh thậm chí không cần nói gì, chỉ cần đứng im một chỗ thôi là có thể khiến hàng ngàn phụ nữ mê mệt...
"Giúp anh lấybảo bối, tay của anh không tiện." Người đàn ông nhẹ nhàng lên tiếng.
Lấy, lấy bảo bối? Cố Hoan thở hắt ra một cái.
Trừng mắt lên, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn vào hai tay đang bị băng bó của Bắc Minh Mặc.
Nuốt nước bọt một cái, hiển nhiên cô vẫn chưa tiêu hóa nổi câu nói vô sỉ Vừa nãy của anh.
Bắc Minh Mặc nhướn mày, mỗi nhếch lên nụ cười xấu xa, "Em còn lề mề gì nữa? Điều kiện thêm vào, nhất định phải nghe theo lời anh, quên rồi, tm?"
Đôi mắt Bắc Minh Mặc lóe sáng.
Cố Hoan cảm thấy trái tim mình đang đập rất mạnh.
"Vậy tôi cũng nói rồi mà, không được dùng quyền hành..."
"Lợi dụng cơ thể em phải không?" Cô còn chưa nói xong thì anh đã ngắt lời cô, "Anh biết. Nhưng Cố Hoan, bây giờ anh làm sao mà lợi dụng cơ thể em được, rõ ràng người bị lợi dụng là anh."
"..." Lúc này, Cố Hoan mới nhận ra, lại bị Bắc Minh Mặc chơi một vố.
Cô phồng mà nghiến răng một cách hung dữ. Sau đó, dùng giấy quần quanh tay.
Người đàn ông kia đương nhiên không vui vẻ.
"Chết tiệt!" Ngay cả người nho nhã như Bắc Minh Mặc cũng không kiềm chế được mà trở nên thô bạo, nhưng hành động này của Cố Hoan quả thật đang coi thường tự tôn của anh, anh nghiến răng, mắt híp lại đầy nguy hiểm, "Cố Hoan, anh còn chưa ghét tay em bẩn vậy mà em lại còn ghét anh."
Có biết bao phụ nữ muốn còn không được vậy mà đến chỗ cô nó lại trở thành một hành động đáng xấu hổ.
Lần trước còn nói là đi khử độc răng còn lần này là lấy giấy quấn quanh tay.
Điều này thật sự khiến nhị thiếu gia Bắc Minh phẫn nộ.
Cố Hoan nhìn thấy sắc mặt u ám của anh thì trong lòng cảm thấy vui mừng, sau đó giơ bàn tay quấn chặt giấy lên nói: "Chủ tịch, anh có bệnh sạch sẽ, giống như tôi cũng có bệnh sạch sẽ đối với cái đó."
Cô cố ý nhấn mạnh từ cái đó rồi nở nụ cười trên gương mặt xinh đẹp. Sau đó cô dùng bàn tay quấn chặt giấy, thấp thỏm kéo quần của Bắc Minh Mặc ra.
Hôm sau trời vừa sáng.
Đêm qua Cố Hoan rất khó khăn mới có thể ngủ nên trời vừa sáng đương nhiên sẽ không dậy nổi.
Mãi cho đến khi cô bị tiếng ồn làm cho tỉnh giấc.
Mấy bác sĩ và y tá đến phòng bệnh.
Họ đang đứng quanh giường bệnh.
Y tá đang giúp Bắc Minh Mặc băng bó vết thương.
Bác sĩ đang bận kiểm tra một cách chi tiết cho anh.
"Bắc Minh tiên sinh, hiện tại chỉ số của ngài đều bình thường, vết thương trên người cũng không nghiêm trọng nữa, nhưng nhất định không thể để nước dính vào vết thương để tránh nhiễm trùng. Ngoài ra, vết thương trên chân của ngài rất nghiêm trọng, chúng tôi vẫn hi vọng ngài có thể ở lại viện để theo dõi thêm mấy ngày. Bắc Minh tiên sinh, ngài thật sự quyết định sẽ xuất viện vào hôm nay sao?"
Lời nói của bác sĩ không nhận được sự phản hồi từ Bắc Minh Mặc mà bị làm phiền bởi giọng nói ngái ngủ.
"Xuất viện?"
Cố Hoan vội vàng từ sofa đứng dậy, đi dép chạy đến cạnh giường Bắc Minh Mặc với cái đầu rối tung.
Cô mở đôi mắt ngái ngủ nhìn chằm chằm người đàn ông đã ăn mặc chỉnh tề, thần thái rạng rỡ, cử chỉ toát ra khí chất quý tộc tao nhã, người đàn ông này thật sự rất rất rất đẹp trai.
"Bắc Minh..." Cô nhìn qua những bác sĩ và y tá bên cạnh lập tức đổi giọng, nhỏ nhẹ nói: "Chủ tịch, anh xuất viện sao?"
Bắc Minh Mặc liếc cái đầu như ổ gà của cô, nhăn mày tỏ vẻ không hài lòng, sau đó nhìn vào gương mặt vừa mới tỉnh ngủ của cô, có chút hồng hồng, rất đáng yêu. Con người đen láy, trong veo.
Anh nhướn mày một cái, có chút ngạc nhiên vì bản thân anh không hề ghét dáng vẻ này của cô.
"Lẽ nào em muốn anh ngày ngày ở trong viện?"
"Nhưng nhưng nhưng anh mới nhập viện ba hôm."
"Anh xuất viện cần em phê chuẩn sao?" Anh hừ lạnh nói, sau đó nói với Hình Hỏa đang đứng bên cạnh, "Đi lấy xe lăn tới đây."
Hình Hỏa im lặng gật đầu.
"Ò, Bùi Đại Nhi nho nhã, tiểu thư nhà thị trưởng mà. Hay là anh đi tìm cô ấy." Cố Hoan nói một chọc anh tức giận.
Anh im lặng không nói gì. Thực ra nếu không phải buổi tối thì anh cũng sẽ không gọi Cố Hoan giúp đỡ.
Anh chầm chậm di chuyển với một chân bị bó bột.
Cố Hoan dìu anh đến trước của phòng vệ sinh.
Giúp anh mở cửa, bật đèn, "Này, được rồi."
Bắc Minh Mặc không nói gì, bước vào phòng vệ sinh.
Cố Hoan ngáp một cái, chuẩn bị quay về ngủ tiếp. Không ngờ cô vừa đi được mấy bước thì từ phòng vệ sinh truyền ra giọng nói.
"Cái đó..." Giọng nói có chút do dự, cuối cùng, vẫn trở lại vẻ quyết đoán thường ngày, "Đến đây..."
"Sao vậy, chủ tịch đại nhân?" Cố Hoan thở dài một tiếng, quay người lại, vừa đi vừa chế nhạo, "Không phải là cần tôi "suy suy" thì mới có thể đi tiểu được chứ? Anh đã mấy tuổi rồi, bạn nhỏ?"
Sau đó, đi vào phòng vệ sinh.
Cố Hoan mới phát hiện, Bắc Minh Mặc vô cùng đẹp trai, ngay cả khi bị thương và đứng trong phòng vệ sinh cũng giống như một vị vua có thể lấn át người khác.
Cố Hoan không kiềm chế được thở dài, người đàn ông này có lẽ sinh ra đã có sự đào hoa trên người. Anh thậm chí không cần nói gì, chỉ cần đứng im một chỗ thôi là có thể khiến hàng ngàn phụ nữ mê mệt...
"Giúp anh lấybảo bối, tay của anh không tiện." Người đàn ông nhẹ nhàng lên tiếng.
Lấy, lấy bảo bối? Cố Hoan thở hắt ra một cái.
Trừng mắt lên, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn vào hai tay đang bị băng bó của Bắc Minh Mặc.
Nuốt nước bọt một cái, hiển nhiên cô vẫn chưa tiêu hóa nổi câu nói vô sỉ Vừa nãy của anh.
Bắc Minh Mặc nhướn mày, mỗi nhếch lên nụ cười xấu xa, "Em còn lề mề gì nữa? Điều kiện thêm vào, nhất định phải nghe theo lời anh, quên rồi, tm?"
Đôi mắt Bắc Minh Mặc lóe sáng.
Cố Hoan cảm thấy trái tim mình đang đập rất mạnh.
"Vậy tôi cũng nói rồi mà, không được dùng quyền hành..."
"Lợi dụng cơ thể em phải không?" Cô còn chưa nói xong thì anh đã ngắt lời cô, "Anh biết. Nhưng Cố Hoan, bây giờ anh làm sao mà lợi dụng cơ thể em được, rõ ràng người bị lợi dụng là anh."
"..." Lúc này, Cố Hoan mới nhận ra, lại bị Bắc Minh Mặc chơi một vố.
Cô phồng mà nghiến răng một cách hung dữ. Sau đó, dùng giấy quần quanh tay.
Người đàn ông kia đương nhiên không vui vẻ.
"Chết tiệt!" Ngay cả người nho nhã như Bắc Minh Mặc cũng không kiềm chế được mà trở nên thô bạo, nhưng hành động này của Cố Hoan quả thật đang coi thường tự tôn của anh, anh nghiến răng, mắt híp lại đầy nguy hiểm, "Cố Hoan, anh còn chưa ghét tay em bẩn vậy mà em lại còn ghét anh."
Có biết bao phụ nữ muốn còn không được vậy mà đến chỗ cô nó lại trở thành một hành động đáng xấu hổ.
Lần trước còn nói là đi khử độc răng còn lần này là lấy giấy quấn quanh tay.
Điều này thật sự khiến nhị thiếu gia Bắc Minh phẫn nộ.
Cố Hoan nhìn thấy sắc mặt u ám của anh thì trong lòng cảm thấy vui mừng, sau đó giơ bàn tay quấn chặt giấy lên nói: "Chủ tịch, anh có bệnh sạch sẽ, giống như tôi cũng có bệnh sạch sẽ đối với cái đó."
Cô cố ý nhấn mạnh từ cái đó rồi nở nụ cười trên gương mặt xinh đẹp. Sau đó cô dùng bàn tay quấn chặt giấy, thấp thỏm kéo quần của Bắc Minh Mặc ra.
Hôm sau trời vừa sáng.
Đêm qua Cố Hoan rất khó khăn mới có thể ngủ nên trời vừa sáng đương nhiên sẽ không dậy nổi.
Mãi cho đến khi cô bị tiếng ồn làm cho tỉnh giấc.
Mấy bác sĩ và y tá đến phòng bệnh.
Họ đang đứng quanh giường bệnh.
Y tá đang giúp Bắc Minh Mặc băng bó vết thương.
Bác sĩ đang bận kiểm tra một cách chi tiết cho anh.
"Bắc Minh tiên sinh, hiện tại chỉ số của ngài đều bình thường, vết thương trên người cũng không nghiêm trọng nữa, nhưng nhất định không thể để nước dính vào vết thương để tránh nhiễm trùng. Ngoài ra, vết thương trên chân của ngài rất nghiêm trọng, chúng tôi vẫn hi vọng ngài có thể ở lại viện để theo dõi thêm mấy ngày. Bắc Minh tiên sinh, ngài thật sự quyết định sẽ xuất viện vào hôm nay sao?"
Lời nói của bác sĩ không nhận được sự phản hồi từ Bắc Minh Mặc mà bị làm phiền bởi giọng nói ngái ngủ.
"Xuất viện?"
Cố Hoan vội vàng từ sofa đứng dậy, đi dép chạy đến cạnh giường Bắc Minh Mặc với cái đầu rối tung.
Cô mở đôi mắt ngái ngủ nhìn chằm chằm người đàn ông đã ăn mặc chỉnh tề, thần thái rạng rỡ, cử chỉ toát ra khí chất quý tộc tao nhã, người đàn ông này thật sự rất rất rất đẹp trai.
"Bắc Minh..." Cô nhìn qua những bác sĩ và y tá bên cạnh lập tức đổi giọng, nhỏ nhẹ nói: "Chủ tịch, anh xuất viện sao?"
Bắc Minh Mặc liếc cái đầu như ổ gà của cô, nhăn mày tỏ vẻ không hài lòng, sau đó nhìn vào gương mặt vừa mới tỉnh ngủ của cô, có chút hồng hồng, rất đáng yêu. Con người đen láy, trong veo.
Anh nhướn mày một cái, có chút ngạc nhiên vì bản thân anh không hề ghét dáng vẻ này của cô.
"Lẽ nào em muốn anh ngày ngày ở trong viện?"
"Nhưng nhưng nhưng anh mới nhập viện ba hôm."
"Anh xuất viện cần em phê chuẩn sao?" Anh hừ lạnh nói, sau đó nói với Hình Hỏa đang đứng bên cạnh, "Đi lấy xe lăn tới đây."
Hình Hỏa im lặng gật đầu.
Danh sách chương