Khi đó, cho dù không c.h.ế.t trên chiến trường, ta cũng có thể c.h.ế.t dưới tay mẹ ta.
Ta cầm sáu trăm lượng ngân phiếu đến gõ cửa thư viện, nói với cha rằng biểu tiểu thư của tướng quân phủ xem trọng ta, bảo ông đến Đinh gia từ hôn.
Sáu trăm lượng này đủ cho cả nhà chuyển đến thành thị, không lo ăn uống cả đời, coi như cũng là báo đáp ân tình.
Dù sao cũng phải làm rể, ta không bằng làm rể Lâm gia ở Tế Nam, đến lúc đó sẽ nhờ tướng quân giúp đỡ, cả nhà chúng ta sớm ngày về kinh.
Ta không đợi cha kịp phản ứng, ta biết ông ấy muốn hỏi gì, nhưng sợ ông ấy tức giận xảy ra chuyện, nên vội vàng chạy về phía phòng của lão già họ Liễu hét lên một tiếng rồi bỏ chạy.
Ngày Lập Đông, cha ta, lão già họ Liễu và Anh thúc đều đến phủ tướng quân tìm ta, nhưng đều bị chặn ở ngoài cửa.
Chúng ta giả vờ về Tế Nam thăm người thân, buổi sáng thu dọn đồ đạc, đến chiều thì lên đường, với vẻ mặt nôn nóng như thể đang trở về tranh giành gia sản.
Trên xe ngựa ra khỏi thành, Lâm Sơ Tễ vừa lau chùi đại đao vừa hỏi ta: "Ngươi không sợ làm tổn thương Đông Vũ, khiến nàng ấy không cần ngươi nữa sao?"
"Bớt nói nhảm, Đông Vũ là người hiểu chuyện nhất, hơn nữa còn tâm linh tương thông với ta."
"Hứ!"
"Ta thì có chút lo lắng mẹ ta sẽ đánh c.h.ế.t ta mất. Hy vọng cha ta đến lúc đó có thể bỏ qua chuyện cũ, cứu mạng nhỏ của ta."
Đại tướng quân định ra kế sách "tiến đánh phía Bắc trước phía Nam sau, chậm rãi tiến vào nhanh chóng tấn công".
Ta cùng một tiểu đội tinh binh giả dạng thành thương đội tiến vào Mặc Nhĩ Triết.
Không tốn nhiều sức lực, chúng ta đã thuyết phục được thủ lĩnh của Mặc Nhĩ Triết quy hàng.
Sau đó, Lâm Sơ Tễ và phó đô úy dẫn theo hai mươi doanh tiến vào lãnh thổ của bộ lạc Mặc Nhĩ Triết. Lúc này, Cát Nhĩ Cáp và các bộ lạc khác đã nhận được tin Mặc Nhĩ Triết đầu hàng, vội vàng phái binh đến đóng quân ở Cát Cát Nhĩ Đặc, nơi chỉ cách Mặc Nhĩ Triết một bộ lạc, đồng thời điều động tinh binh trấn giữ núi Thiên An, chặn đường tiến vào bộ lạc của họ.
Lâm Sơ Tễ dẫn theo năm doanh, phối hợp với hai mươi doanh của các tướng lĩnh khác, giả vờ rút lui.
Y theo phương châm tấn công thần tốc, quân ta chia làm ba đường xuất kích, với thế sét đánh không kịp bưng tai, nhanh chóng chiếm được Cát Cát Nhĩ Đặc và Châu Nhĩ Đa.
Bão tuyết mùa đông ập đến, thời tiết lạnh giá không còn thích hợp để tiếp tục tiến quân.
Hai mươi doanh lần lượt dừng lại, chỉnh đốn quân đội, nghỉ ngơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mua-dong-hoa-ngay-xuan/chuong-55.html.]
Ta từ Mặc Nhĩ Triết đến Hoàng Dương Quan nơi Lâm Sơ Tễ đóng quân để đưa đồ tiếp tế.
Nàng ấy mặc quân phục, chiến giáp rách nát, cuộn mình trong chiếc chăn cứng đờ, trước sa bàn cùng thuộc hạ bàn bạc chiến sự cho mùa xuân năm sau.
Hình ảnh ấy, khác xa với vẻ oai phong lẫm liệt của nữ tướng quân được miêu tả trong sách.
Binh lính đều gọi nàng là Ngô tướng quân, đúng vậy, Ngô Tiêu Minh tướng quân.
Trên chiến báo, trong ghi chép chiến dịch, đều là tên của ta, nhưng người thực sự đánh trận là nàng.
Các tướng lĩnh thân cận dưới trướng nàng đều biết bí mật không phải là bí mật này trong quân doanh.
Lần này nàng lấy tên là Ngô tướng quân, lần sau có thể là Ba tướng quân, hoặc là một cái tên nào khác, tóm lại không bao giờ là tên thật của nàng, Lâm Sơ Tễ tướng quân.
Chân nàng ấy bị thương khi truy kích thủ lĩnh Châu Nhĩ Đa.
Vừa nhìn thấy ta, nàng liền tập tễnh đi tới, hỏi ta có mang theo đồ ăn ngon gì không.
Ta mang đến cho nàng món bánh canh, là món ăn đơn giản nhất mà ta học được từ Đông Vũ.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Mỡ heo phi thơm cùng tỏi, ớt, sau đó cho thịt dê đã thái nhỏ vào đun sôi, nêm thêm tiêu trắng và muối, cuối cùng xé nhỏ bánh mì cho vào.
Món ăn thơm ngon, nóng hổi, rất thích hợp để xua tan cái lạnh.
Nàng ấy uống canh từng ngụm lớn, vừa ăn vừa kể cho ta nghe chi tiết về chiến sự, để ta mang về Mặc Nhĩ Triết, báo cáo cho đại tướng quân, phân tích tình hình.
Nàng còn lấy ra một bức thư, nhờ ta tìm người gửi về Lâm gia
Đó là một bức thư đe dọa viết bằng máu, người bị đe dọa chính là cha nàng.
Nàng lấy tính mạng mình ra uy hiếp, buộc cha nàng phải bán hết tài sản có thể bán nhanh chóng của nhị phòng, lập tức đưa đến tiền tuyến Bắc cương.
Nếu không, người cha vốn yêu thương và áy náy với con gái kia, sẽ không bao giờ được gặp lại con gái nữa, dù chỉ là xương cốt, cứ ôm lấy núi vàng núi bạc mà sống quãng đời còn lại.
Ta nhìn những vết nứt nẻ trên mặt và tay nàng, mái tóc bết dính vào nhau, vết thương ở chân được băng bó sơ sài.
Đột nhiên, ta hiểu ra vì sao ở thành Ninh An nàng lại trang điểm đậm như vậy, đeo đầy trâm cài trang sức, ngay cả khi cưỡi ngựa du ngoạn cũng phải mặc những bộ váy áo lộng lẫy, rườm rà.
Ta lại muốn khóc, bèn hỏi nàng: "Ngươi vào sinh ra tử, ngay cả một cái tên cũng không có, ngươi không thấy uất ức sao?
Ta cầm sáu trăm lượng ngân phiếu đến gõ cửa thư viện, nói với cha rằng biểu tiểu thư của tướng quân phủ xem trọng ta, bảo ông đến Đinh gia từ hôn.
Sáu trăm lượng này đủ cho cả nhà chuyển đến thành thị, không lo ăn uống cả đời, coi như cũng là báo đáp ân tình.
Dù sao cũng phải làm rể, ta không bằng làm rể Lâm gia ở Tế Nam, đến lúc đó sẽ nhờ tướng quân giúp đỡ, cả nhà chúng ta sớm ngày về kinh.
Ta không đợi cha kịp phản ứng, ta biết ông ấy muốn hỏi gì, nhưng sợ ông ấy tức giận xảy ra chuyện, nên vội vàng chạy về phía phòng của lão già họ Liễu hét lên một tiếng rồi bỏ chạy.
Ngày Lập Đông, cha ta, lão già họ Liễu và Anh thúc đều đến phủ tướng quân tìm ta, nhưng đều bị chặn ở ngoài cửa.
Chúng ta giả vờ về Tế Nam thăm người thân, buổi sáng thu dọn đồ đạc, đến chiều thì lên đường, với vẻ mặt nôn nóng như thể đang trở về tranh giành gia sản.
Trên xe ngựa ra khỏi thành, Lâm Sơ Tễ vừa lau chùi đại đao vừa hỏi ta: "Ngươi không sợ làm tổn thương Đông Vũ, khiến nàng ấy không cần ngươi nữa sao?"
"Bớt nói nhảm, Đông Vũ là người hiểu chuyện nhất, hơn nữa còn tâm linh tương thông với ta."
"Hứ!"
"Ta thì có chút lo lắng mẹ ta sẽ đánh c.h.ế.t ta mất. Hy vọng cha ta đến lúc đó có thể bỏ qua chuyện cũ, cứu mạng nhỏ của ta."
Đại tướng quân định ra kế sách "tiến đánh phía Bắc trước phía Nam sau, chậm rãi tiến vào nhanh chóng tấn công".
Ta cùng một tiểu đội tinh binh giả dạng thành thương đội tiến vào Mặc Nhĩ Triết.
Không tốn nhiều sức lực, chúng ta đã thuyết phục được thủ lĩnh của Mặc Nhĩ Triết quy hàng.
Sau đó, Lâm Sơ Tễ và phó đô úy dẫn theo hai mươi doanh tiến vào lãnh thổ của bộ lạc Mặc Nhĩ Triết. Lúc này, Cát Nhĩ Cáp và các bộ lạc khác đã nhận được tin Mặc Nhĩ Triết đầu hàng, vội vàng phái binh đến đóng quân ở Cát Cát Nhĩ Đặc, nơi chỉ cách Mặc Nhĩ Triết một bộ lạc, đồng thời điều động tinh binh trấn giữ núi Thiên An, chặn đường tiến vào bộ lạc của họ.
Lâm Sơ Tễ dẫn theo năm doanh, phối hợp với hai mươi doanh của các tướng lĩnh khác, giả vờ rút lui.
Y theo phương châm tấn công thần tốc, quân ta chia làm ba đường xuất kích, với thế sét đánh không kịp bưng tai, nhanh chóng chiếm được Cát Cát Nhĩ Đặc và Châu Nhĩ Đa.
Bão tuyết mùa đông ập đến, thời tiết lạnh giá không còn thích hợp để tiếp tục tiến quân.
Hai mươi doanh lần lượt dừng lại, chỉnh đốn quân đội, nghỉ ngơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mua-dong-hoa-ngay-xuan/chuong-55.html.]
Ta từ Mặc Nhĩ Triết đến Hoàng Dương Quan nơi Lâm Sơ Tễ đóng quân để đưa đồ tiếp tế.
Nàng ấy mặc quân phục, chiến giáp rách nát, cuộn mình trong chiếc chăn cứng đờ, trước sa bàn cùng thuộc hạ bàn bạc chiến sự cho mùa xuân năm sau.
Hình ảnh ấy, khác xa với vẻ oai phong lẫm liệt của nữ tướng quân được miêu tả trong sách.
Binh lính đều gọi nàng là Ngô tướng quân, đúng vậy, Ngô Tiêu Minh tướng quân.
Trên chiến báo, trong ghi chép chiến dịch, đều là tên của ta, nhưng người thực sự đánh trận là nàng.
Các tướng lĩnh thân cận dưới trướng nàng đều biết bí mật không phải là bí mật này trong quân doanh.
Lần này nàng lấy tên là Ngô tướng quân, lần sau có thể là Ba tướng quân, hoặc là một cái tên nào khác, tóm lại không bao giờ là tên thật của nàng, Lâm Sơ Tễ tướng quân.
Chân nàng ấy bị thương khi truy kích thủ lĩnh Châu Nhĩ Đa.
Vừa nhìn thấy ta, nàng liền tập tễnh đi tới, hỏi ta có mang theo đồ ăn ngon gì không.
Ta mang đến cho nàng món bánh canh, là món ăn đơn giản nhất mà ta học được từ Đông Vũ.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Mỡ heo phi thơm cùng tỏi, ớt, sau đó cho thịt dê đã thái nhỏ vào đun sôi, nêm thêm tiêu trắng và muối, cuối cùng xé nhỏ bánh mì cho vào.
Món ăn thơm ngon, nóng hổi, rất thích hợp để xua tan cái lạnh.
Nàng ấy uống canh từng ngụm lớn, vừa ăn vừa kể cho ta nghe chi tiết về chiến sự, để ta mang về Mặc Nhĩ Triết, báo cáo cho đại tướng quân, phân tích tình hình.
Nàng còn lấy ra một bức thư, nhờ ta tìm người gửi về Lâm gia
Đó là một bức thư đe dọa viết bằng máu, người bị đe dọa chính là cha nàng.
Nàng lấy tính mạng mình ra uy hiếp, buộc cha nàng phải bán hết tài sản có thể bán nhanh chóng của nhị phòng, lập tức đưa đến tiền tuyến Bắc cương.
Nếu không, người cha vốn yêu thương và áy náy với con gái kia, sẽ không bao giờ được gặp lại con gái nữa, dù chỉ là xương cốt, cứ ôm lấy núi vàng núi bạc mà sống quãng đời còn lại.
Ta nhìn những vết nứt nẻ trên mặt và tay nàng, mái tóc bết dính vào nhau, vết thương ở chân được băng bó sơ sài.
Đột nhiên, ta hiểu ra vì sao ở thành Ninh An nàng lại trang điểm đậm như vậy, đeo đầy trâm cài trang sức, ngay cả khi cưỡi ngựa du ngoạn cũng phải mặc những bộ váy áo lộng lẫy, rườm rà.
Ta lại muốn khóc, bèn hỏi nàng: "Ngươi vào sinh ra tử, ngay cả một cái tên cũng không có, ngươi không thấy uất ức sao?
Danh sách chương