Nàng đang bận gặm thịt, chỉ lắc đầu.

Ta lại hỏi: "Chỉ vì ngươi là thân nữ nhi, nên tất cả công lao của ngươi đều phải ghi nhận cho ta, ngươi không muốn phản kháng sao!"

Nhìn bộ dạng thờ ơ của nàng, ta có chút tức giận.

Nàng gặm xong xương, vẫn chưa thỏa mãn, chậm rãi mở miệng: "Lạc Hương, ghi nhận công lao cho ngươi, ta rất vui lòng. Ngươi ít nhất đã mạo hiểm làm gián điệp, đi đầu chiêu hàng Mặc Nhĩ Triết, ngươi đã chạy khắp các doanh trại để thu thập thông tin, ngươi đã mạo hiểm bị đuổi ra khỏi nhà, mất thê tử mà bỏ ra bốn trăm vạn lượng."

"Lần trước ta ra trận, ta lấy tên là Từ Tuấn Sinh, đó là con trai của phó đô úy nha môn tướng quân phủ Cát Lâm. Lần trước nữa, ta tên là Phú Tề, là cháu trai của ai đó ở bộ binh kinh thành."

"Bọn họ đều chưa từng đến Ninh Cổ Tháp, đều không biết nước sông Hải Lãng chảy về đâu."

"Nhưng ta muốn ra trận g.i.ế.c địch, mà không liên lụy đến tỷ tỷ, tỷ phu và Lâm gia, mượn danh nghĩa của họ mà không hé răng chính là sự trao đổi tốt nhất."

Nàng vén rèm lều, chỉ ra ngoài nói: “Mẹ ta mất sớm, ta được tỷ tỷ và tỷ phu nuôi lớn, ta cũng là được nước sông Hải Lãng nuôi dưỡng, ta làm sao có thể không bảo vệ mảnh đất này._Ta là biểu tiểu thư của phủ tướng quân, ta được tướng quân phủ nuôi dưỡng, mà tướng quân phủ lại được bách tính nuôi dưỡng, ta làm sao có thể không báo đáp họ."

"Ta từ nhỏ sống trong quân doanh, bảy, tám tuổi đã theo tỷ phu trong trướng trung quân, nhìn hắn chỉ huy tác chiến. Những thúc bá nhìn ta lớn lên, những huynh đệ cùng ta lớn lên, những người bạn chiến đấu, cứ lần lượt ngã xuống trước mắt ta, ta làm sao có thể không báo thù cho họ. Nước mất, nhà tan, bây giờ làm sao là lúc ta có thể tranh giành tên tuổi? Chỉ cần có thể để ta lên chiến trường, ta có thể vứt bỏ tính mạng, huống chi là một cái tên nữ nhi."

"Chúng ta nhất định phải giành lại bình nguyên Y Nhĩ Cáp, nhất định phải nắm giữ Bắc cương trong tay! Đến lúc đó, nói không chừng, sẽ có những người đến sau được đường đường chính chính sống với cái tên của mình."

Chiến sự mùa xuân thuận lợi hơn dự kiến. Thuần vương phủ ở phủ Hoàng Long và Lâm gia ở Tế Nam đều gửi đến một lượng lớn bạc và lương thực.

Thuần vương gia ở phủ Hoàng Long phái đến là vị mưu sĩ quen thuộc mà ta đã gặp hôm Tết Đoan ngọ. 

Hôm đó, vì hắn ta đột nhiên gây khó dễ cho Đông Vũ nên đã bị ta cãi nhau vài câu. 

Hắn ta chính là học trò cưng của lão già họ Liễu, vị cử nhân duy nhất của Hải Lãng Hà.

Hôm đó, ta còn biết được một chuyện cũ. 

Vị cử nhân kia chính là người tình của mẹ Đông Vũ. 

Bà ấy vốn định mang theo Đông Vũ cùng đi, nhưng ông nội coi Đông Vũ như tròng mắt. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mua-dong-hoa-ngay-xuan/chuong-56.html.]

Sau khi rời đi, bà ấy ngày ngày áy náy, không dám mặc vàng đeo bạc, ăn ngon mặc đẹp.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Đặc biệt là trận lụt lớn ở Hải Lãng Hà năm đó, bọn họ nhận được tin dữ liền vội vàng chạy về thôn Bình Sơn, nhưng Đông Vũ đã bị bán đi rồi. Biết được tin này, mẹ Đông Vũ bệnh nặng một trận, suýt nữa thì mất mạng. 

Sau đó, bà ấy tình cờ biết được Đông Vũ đã trở về, liền quay lại thành Ninh An, lén nhìn con gái từ xa mấy ngày liền. 

Bà ấy nhìn mẹ ta dạy Đông Vũ quản lý sổ sách, viết chữ ở trong tiệm, nhìn con gái cùng các cô, các bá cãi nhau đùa giỡn.

Rồi bà ấy trở về phủ Hoàng Long. 

Trước khi đi, bà ấy đã mua lại cửa hàng đó, bảo ta chuyển giao giấy tờ nhà đất cho Đông Vũ.

Chu cử nhân muốn ta nhắn với Đông Vũ rằng đừng hận mẹ nàng.

Ta hỏi hắn: "Bà ấy sống tốt chứ?"

Hắn trả lời: "Ừ."

Sống tốt là được rồi. Người lương thiện, chân thành như Đông Vũ sao có thể ghi hận người khác, huống chi là mẹ ruột của mình? Lâm gia ở Tế Nam đến là Lâm nhị phòng. Mùa xuân đã đến rồi mà ông ta vẫn cuộn mình trong áo lông cáo, run cầm cập, nhất định phải đi gặp Lâm Sơ Tễ. 

Lúc này, Lâm Sơ Tễ đã đánh qua núi Thiên An, ta đành phải kiếm một chiếc xe ngựa chở ông ta qua đó.

Trong quân trướng, Lâm lão gia nhìn thấy Lâm Sơ Tễ liền tiến lên vặn tai nàng, mắng nàng là đứa con bất hiếu, chuyên đòi nợ. 

Đợi đến khi nhận ra chất dịch dính trên tay là do nặn vỡ mụn nhọt trên tai con gái, ông ta vội vàng buông tay, lùi lại hai bước nhìn Lâm Sơ Tễ tiều tụy, loạng choạng ngã ngồi trên đất khóc lớn, khóc lóc nói mình không nên làm kẻ keo kiệt để con gái phải chịu nhiều khổ cực như vậy.

Hai cha con một hồi hỏi han sức khỏe, trút bầu tâm sự. 

Lâm Sơ Tễ bảo ta đưa cha nàng trở về, tìm người đưa về tướng quân phủ ở thành Ninh An. 

Nhưng lão gia lại cứng đầu như trâu già, nhất quyết không đi.

Ông ta nói Lâm Sơ Tễ bảo ông ta bán hết gia sản, ông ta liền bán hết, ngay cả nhà cửa cũng bán. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện