Bây giờ, ngoài bộ quần áo này ra, ông ta không còn một xu dính túi, nhất định phải đi theo Lâm Sơ Tễ.
Không còn cách nào khác, chúng ta đành phải thôi.
May mà lương thực, quân số đầy đủ đã cổ vũ tinh thần binh sĩ.
Tướng sĩ đồng lòng, cộng thêm sự cai trị tàn bạo của Cô Đắc đã khơi dậy sự phẫn nộ trong dân chúng, khiến chúng ngoại chiến nội loạn.
Trước khi mùa thu đến, quân đội đã hoàn toàn thu phục bình nguyên Y Nhĩ Cáp, chiêu hàng những bộ lạc tình nguyện đầu hàng, đuổi những người Cô Đắc còn lại đi.
Ta, "với tư cách" là tiểu tướng tiên phong lần này, lập được nhiều chiến công, cùng đại tướng quân đến kinh thành yết kiến hoàng thượng nhận thưởng.
Trên triều đường, ta nhìn thấy những khuôn mặt nhìn ta với vẻ châm chọc.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Bọn họ chắc cũng giống như ta, chiếm công lao của Lâm Sơ Tễ mà đứng ở đây nhận thưởng.
Ta mấy lần muốn bày tỏ sự tình với hoàng thượng, nhưng khi nhìn thấy tướng quân ra hiệu, ta lại nhớ đến những lời Lâm Sơ Tễ phân tích với ta về triều đình, đất nước.
Chính trị không phải trò đùa, một phút bốc đồng có thể liên lụy đến nhiều người, ảnh hưởng đến cục diện.
Ta nhịn xuống cảm xúc bốc đồng, tạ ơn long ân bao la.
Chỉ là khi hoàng thượng đề nghị ta ở lại bộ binh, ta đã từ chối.
Ta cúi gằm mặt xuống, nhớ đến những con người nơi biên cương xa xôi, nhớ đến tuyết trắng nơi đó.
Ta lại quỳ xuống, khẩn cầu hoàng thượng cho trở về Ninh Cổ Tháp, xin được trấn giữ Bắc cương, cúc cung tận tụy vì nước.
Hoàng thượng khen ta có tấm lòng son, trung quân ái quốc, ban cho ta chức quan, ân xá cho cha ta.
Ta vội vã rời khỏi kinh thành, không nán lại lâu hơn, lên đường trở về.
Ta trở về thành Ninh An, quỳ gối trong sân Xuân Hàn Trai.
Mẹ ta cầm một cây roi mây còn cao hơn cả A Miên, đi vòng quanh ta mấy vòng, vừa đi vừa nói: "Xem thử đánh vào đâu mới có thể đánh c.h.ế.t đứa con bất hiếu này."
Đông Vũ cũng quỳ xuống bên cạnh ta, nói với mẹ: "Thiếu gia không phải cố ý lừa gạt, lần này huynh ấy trở về mang theo chiến công, lão gia cũng được ân xá, đây sao có thể gọi là bất hiếu? Hơn nữa hoàng thượng cũng khen huynh ấy trung quân ái quốc, người nếu đánh huynh ấy, chẳng phải là bất mãn với quyết định của thánh thượng sao? Lỡ như bị người ta biết, chẳng phải sẽ làm ra vẻ một bà mẫu ác độc.”
"Tốt tốt, sách những ngày này không uổng công ngươi đọc rồi, bây giờ dám đe dọa bà mẫu rồi à? Ngươi không nói thì ai có thể nói ra ngoài!"
"Con có thể! Con có thể nói ra ngoài!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mua-dong-hoa-ngay-xuan/chuong-57.html.]
A Miên vừa đi theo sau Anh thúc vừa ăn kẹo hồ lô, hùng hồn nói.
Trở về thôn Bình Sơn tổ chức hôn lễ, lão già họ Liễu uống nửa vò rượu, đi khắp nơi nói ta vong ân bội nghĩa, không mua cho ông ta nửa con phố, là kẻ nhẫn tâm.
Nhưng may mà ta vẫn được mọi người yêu quý, nên chẳng ai tin lời lão, họ chỉ cho rằng đây là lão già say rượu ở đâu đến cọ rượu uống mà ra nông nỗi này.
Sau khi thành thân, ta và Đông Vũ chuyển đến nha môn thủy sư doanh.
Mẹ ta bận rộn bàn giao cửa hàng với cô cô, dạy Thanh Thanh quản lý sổ sách.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, thoắt cái đã một năm, khi mùa đông thứ tư đến, cha mẹ và muội muội trở về kinh thành.
Còn có Cao tổng quản suýt chút nữa bị chúng ta bỏ quên ở phủ tướng quân.
Lúc đón Cao tổng quản ra khỏi phủ tướng quân, ta suýt nữa lại bị mẹ đánh một trận, may mà lúc đó ta đang mặc quan phục.
Chia tay cần gì phải nói lời trân trọng, bởi vì chúng ta dù ở nơi đâu cũng sẽ tự mình cố gắng sống tốt.
Người nhà rời đi, ta buồn bã mấy ngày, nhưng may mắn là ta đã có gia đình mới.
Ta còn có Đông Vũ.
Nàng ấy tốt đẹp hơn ta tưởng tượng rất nhiều.
Đông Vũ đọc rất nhiều sách, và vẫn không ngừng đọc.
Lão già họ Liễu thường xuyên cùng Anh thúc đến nhà ta uống trà, nói rằng từ khi A Miên đi rồi, Đông Vũ trở thành người nghiên cứu học vấn nghiêm túc nhất trong thành.
Nàng cũng bắt đầu kinh doanh.
Nàng không giống như mẹ ta, có tài năng thiên bẩm, nhưng nàng lại rất trầm ổn, tỉ mỉ, luôn có thể ứng biến linh hoạt, kiên nhẫn lên kế hoạch.
Nàng đã cho xây mới trường học trong làng, giúp dân làng ngày càng có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Hơn nữa, nàng còn rất gan dạ và cẩn thận.
Nàng đầu tiên đi dọc theo Bắc cương, đến tận nước Nga.
Năm năm sau khi thành thân, nàng lại theo thương đội đến kinh thành, sau đó lại theo thương đội mà mẹ ta giới thiệu xuống phía Nam, đến Lưu Cầu, Nam Dương.
Những năm sau đó, nàng đi đến đâu cũng kinh doanh đến đó, còn nhiều lần qua lại Pháp và Anh.
Kinh doanh của nàng càng ngày càng phát đạt, ngoài thương đội còn có thương thuyền, thậm chí nàng còn nhiều lần được yết kiến hoàng thượng, giúp triều đình đưa sứ giả đến các nước phương Tây, truyền thư từ giữa tân hoàng đế và hoàng đế nước Pháp.
Không còn cách nào khác, chúng ta đành phải thôi.
May mà lương thực, quân số đầy đủ đã cổ vũ tinh thần binh sĩ.
Tướng sĩ đồng lòng, cộng thêm sự cai trị tàn bạo của Cô Đắc đã khơi dậy sự phẫn nộ trong dân chúng, khiến chúng ngoại chiến nội loạn.
Trước khi mùa thu đến, quân đội đã hoàn toàn thu phục bình nguyên Y Nhĩ Cáp, chiêu hàng những bộ lạc tình nguyện đầu hàng, đuổi những người Cô Đắc còn lại đi.
Ta, "với tư cách" là tiểu tướng tiên phong lần này, lập được nhiều chiến công, cùng đại tướng quân đến kinh thành yết kiến hoàng thượng nhận thưởng.
Trên triều đường, ta nhìn thấy những khuôn mặt nhìn ta với vẻ châm chọc.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Bọn họ chắc cũng giống như ta, chiếm công lao của Lâm Sơ Tễ mà đứng ở đây nhận thưởng.
Ta mấy lần muốn bày tỏ sự tình với hoàng thượng, nhưng khi nhìn thấy tướng quân ra hiệu, ta lại nhớ đến những lời Lâm Sơ Tễ phân tích với ta về triều đình, đất nước.
Chính trị không phải trò đùa, một phút bốc đồng có thể liên lụy đến nhiều người, ảnh hưởng đến cục diện.
Ta nhịn xuống cảm xúc bốc đồng, tạ ơn long ân bao la.
Chỉ là khi hoàng thượng đề nghị ta ở lại bộ binh, ta đã từ chối.
Ta cúi gằm mặt xuống, nhớ đến những con người nơi biên cương xa xôi, nhớ đến tuyết trắng nơi đó.
Ta lại quỳ xuống, khẩn cầu hoàng thượng cho trở về Ninh Cổ Tháp, xin được trấn giữ Bắc cương, cúc cung tận tụy vì nước.
Hoàng thượng khen ta có tấm lòng son, trung quân ái quốc, ban cho ta chức quan, ân xá cho cha ta.
Ta vội vã rời khỏi kinh thành, không nán lại lâu hơn, lên đường trở về.
Ta trở về thành Ninh An, quỳ gối trong sân Xuân Hàn Trai.
Mẹ ta cầm một cây roi mây còn cao hơn cả A Miên, đi vòng quanh ta mấy vòng, vừa đi vừa nói: "Xem thử đánh vào đâu mới có thể đánh c.h.ế.t đứa con bất hiếu này."
Đông Vũ cũng quỳ xuống bên cạnh ta, nói với mẹ: "Thiếu gia không phải cố ý lừa gạt, lần này huynh ấy trở về mang theo chiến công, lão gia cũng được ân xá, đây sao có thể gọi là bất hiếu? Hơn nữa hoàng thượng cũng khen huynh ấy trung quân ái quốc, người nếu đánh huynh ấy, chẳng phải là bất mãn với quyết định của thánh thượng sao? Lỡ như bị người ta biết, chẳng phải sẽ làm ra vẻ một bà mẫu ác độc.”
"Tốt tốt, sách những ngày này không uổng công ngươi đọc rồi, bây giờ dám đe dọa bà mẫu rồi à? Ngươi không nói thì ai có thể nói ra ngoài!"
"Con có thể! Con có thể nói ra ngoài!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mua-dong-hoa-ngay-xuan/chuong-57.html.]
A Miên vừa đi theo sau Anh thúc vừa ăn kẹo hồ lô, hùng hồn nói.
Trở về thôn Bình Sơn tổ chức hôn lễ, lão già họ Liễu uống nửa vò rượu, đi khắp nơi nói ta vong ân bội nghĩa, không mua cho ông ta nửa con phố, là kẻ nhẫn tâm.
Nhưng may mà ta vẫn được mọi người yêu quý, nên chẳng ai tin lời lão, họ chỉ cho rằng đây là lão già say rượu ở đâu đến cọ rượu uống mà ra nông nỗi này.
Sau khi thành thân, ta và Đông Vũ chuyển đến nha môn thủy sư doanh.
Mẹ ta bận rộn bàn giao cửa hàng với cô cô, dạy Thanh Thanh quản lý sổ sách.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, thoắt cái đã một năm, khi mùa đông thứ tư đến, cha mẹ và muội muội trở về kinh thành.
Còn có Cao tổng quản suýt chút nữa bị chúng ta bỏ quên ở phủ tướng quân.
Lúc đón Cao tổng quản ra khỏi phủ tướng quân, ta suýt nữa lại bị mẹ đánh một trận, may mà lúc đó ta đang mặc quan phục.
Chia tay cần gì phải nói lời trân trọng, bởi vì chúng ta dù ở nơi đâu cũng sẽ tự mình cố gắng sống tốt.
Người nhà rời đi, ta buồn bã mấy ngày, nhưng may mắn là ta đã có gia đình mới.
Ta còn có Đông Vũ.
Nàng ấy tốt đẹp hơn ta tưởng tượng rất nhiều.
Đông Vũ đọc rất nhiều sách, và vẫn không ngừng đọc.
Lão già họ Liễu thường xuyên cùng Anh thúc đến nhà ta uống trà, nói rằng từ khi A Miên đi rồi, Đông Vũ trở thành người nghiên cứu học vấn nghiêm túc nhất trong thành.
Nàng cũng bắt đầu kinh doanh.
Nàng không giống như mẹ ta, có tài năng thiên bẩm, nhưng nàng lại rất trầm ổn, tỉ mỉ, luôn có thể ứng biến linh hoạt, kiên nhẫn lên kế hoạch.
Nàng đã cho xây mới trường học trong làng, giúp dân làng ngày càng có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Hơn nữa, nàng còn rất gan dạ và cẩn thận.
Nàng đầu tiên đi dọc theo Bắc cương, đến tận nước Nga.
Năm năm sau khi thành thân, nàng lại theo thương đội đến kinh thành, sau đó lại theo thương đội mà mẹ ta giới thiệu xuống phía Nam, đến Lưu Cầu, Nam Dương.
Những năm sau đó, nàng đi đến đâu cũng kinh doanh đến đó, còn nhiều lần qua lại Pháp và Anh.
Kinh doanh của nàng càng ngày càng phát đạt, ngoài thương đội còn có thương thuyền, thậm chí nàng còn nhiều lần được yết kiến hoàng thượng, giúp triều đình đưa sứ giả đến các nước phương Tây, truyền thư từ giữa tân hoàng đế và hoàng đế nước Pháp.
Danh sách chương