“Đừng đi…”

Đường Huyên thấy anh muốn rời đi, đột nhiên nhảy từ trên giường xuống, sau đó ho khan kịch liệt. Nam Cung Phong dừng bước, vội vàng quay lại đỡ cô lên, lấy nước lọc trên tủ đầu giường đưa cho cô: “Uống chút nước đi.”

Cô uống nước xong cũng không ngừng ho, thấy cô ho mãi, Nam Cung Phong đành gọi bác sĩ trực ban.

Lại phải kiểm tra một lượt, sau đó bác sĩ tức giận hỏi: “Có phải anh hút thuốc trong phòng bệnh không?”

Anh gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy!”

“Đúng là làm liều! Anh có biết trong phòng bệnh không được hút thuốc không hả? Bệnh nhân bị bệnh về đường hô hấp, hiện giờ hít phải một lượng lớn khói thuốc, phổi đã bị ô nhiễm rồi, rất có thể sẽ phát triển thành bệnh lao!”

Nam Cung Phong áy náy: “Xin lỗi, là lỗi của tôi.”

Đường Huyên lại bị đẩy vào phòng cấp cứu lần nữa, Nam Cung Phong ủ rũ vuốt tóc, tâm trạng càng thêm phiền muộn, lúc này Âu Dương Vân lại gọi điện lần nữa.

“Em sốt rồi, anh có thể về không?”

Nam Cung Phong thở dài: “Tiểu Vân, em đừng làm loạn nữa được không? Nhất định phải giày vò anh một cách vô lý như vậy sao?”

Âu Dương Vân giật mình, sững sờ hỏi: “Ý anh là em cố tình gây sự?”

“Chẳng lẽ không đúng? Hiện giờ anh chỉ làm tròn nghĩa vụ của một người bạn để chăm sóc bệnh nhân mà thôi, kết quả là em gọi điện thoại liên tục, lúc anh đi em vẫn còn khỏe mạnh, hiện giờ lại bảo bản thân bị sốt, em không thể tìm lý do hợp lý hơn sao?”

“Anh nghĩ là em đang tìm lý do sao? Anh cảm thấy Âu Dương Vân em nhàm chán như vậy à?”

Âu Dương Vân vô cùng đau lòng, trên thực tế, cô không hề nói dối, lúc nãy ngồi trên ban công cô đã chịu mấy đợt gió lớn, lúc đầu không cảm thấy gì, nhưng từ sau nửa đêm cô cảm giác được bản thân không thoải mái, vốn định đợi đến lúc trời sáng, nhưng hiện giờ nếu không phải cô đau đầu không chịu nổi thì cô cũng sẽ không gọi điện thoại cho Nam Cung Phong.

“Đường Huyên nói cô ta bị sốt, cho nên anh mới tới, bây giờ em cũng muốn so đo với cô ta, muốn thử xem trong lòng anh ai quan trọng hơn có đúng không?”

“Được, anh nói như thế thì chính là như thế!”

Âu Dương Vân không muốn nói gì nữa, cô yếu ớt cúp điện thoại, ném di động lên mặt đất.

Vừa đau khổ vừa tức giận, cô cố chịu đựng đến rạng sáng, sau đó cố gắng mặc quần áo chỉnh tề, nghĩ ngợi một lúc mới gọi điện cho em chồng.

“Tình Tình, em dậy chưa?”

“Em chưa dậy… Chị dâu, sớm như vậy chị gọi điện cho em làm gì?”

“Chị hơi khó chịu, không lái xe được, muốn nhờ em lái xe đưa chị tới bệnh viện.”

Nghe thấy chị dâu không thoải mái, Nam Cung Tình Tình vội vã hỏi thăm: “Chị khó chịu chỗ nào? Anh em đâu?”

Không nhắc tới Nam Cung Phong thì trong lòng Âu Dương Vân còn dễ chịu một chút, vừa nhắc tới Nam Cung Phong thì ngực Âu Dương Vân lại nhói đau.

“Anh ấy bận việc nên không ở nhà!”

“Được, giờ em qua ngay!”

“Ừm, đừng nói cho mẹ biết kẻo mẹ lo lắng.”

“Em biết rồi.”

Cúp điện thoại, Nam Cung Tình Tình vô cùng lo lắng, lập tức lái xe ra khỏi nhà, chưa tới nửa giờ đã xuất hiện trước mặt Âu Dương Vân.

“Chị dâu, cả đêm chị không ngủ sao? Sao mắt chị thâm quầng vậy?”

Nam Cung Tình Tình đau lòng bước lên quan sát chị dâu.

“Ừm, chị bị sốt nhẹ, không ngủ được.”

Cô thu dọn một chút rồi nói: “Đi thôi, buổi chiều chị còn có tiết học.”

Nam Cung Tình Tình lái xe tới bệnh viện, đưa chị dâu vào phòng khám, Âu Dương Vân vốn muốn uống thuốc hoặc tiêm một cái cho xong chuyện, nhưng bác sĩ lại nhất định bắt cô phải truyền nước.

Nằm trong phòng truyền nước, cuống họng cô đau đến mức không nói nên lời, đầu choáng váng không phân biệt được đông tây nam bắc, y tá vừa truyền nước cho cô vừa hỏi: “Ăn sáng chưa?”

“Chưa ăn.”

Cô mơ hồ đáp lại.

“Người nhà mau đi mua ít thức ăn đi, dạ dày trống rỗng mà phải truyền nước sẽ rất khó chịu.”

Nam Cung Tình Tình lập tức đồng ý: “Được, tôi đi mua.”

Cô vội vàng chạy ra khỏi phòng truyền nước, vừa tới chỗ rẽ thì đã thấy một bóng người quen thuộc, cô kinh ngạc dụi mắt, sau khi xác định bản thân không nhìn nhầm, cô mới hô lớn một tiếng: “Anh!”

Nam Cung Phong đang chuẩn bị dẫn Đường Huyên xuất viện thì nhìn thấy em gái, anh nghi ngờ hỏi: “Sao em lại ở đây?”

“Câu này là em nên hỏi anh mới đúng? Sao anh lại ở đây?”

Ánh mắt lạnh lùng của cô quét qua Đường Huyên, trong lòng nổi lên một nỗi tức giận không tên.

“Tình Tình, đã lâu không gặp.”

Đường Huyên khẽ cười với cô, trước đây cô gái này suýt nữa thành em chồng của cô ta, mà bây giờ lại dùng ánh mắt nhìn kẻ địch để nhìn cô ta…

“Đúng vậy, đã lâu không gặp! Tôi rất tò mò, không phải cô đã bỏ trốn cùng anh Thần rồi sao? Sao lại có mặt mũi trở về vậy?”

Sắc mặt Đường Huyên bỗng nhiên trở nên u ám.

“Tình Tình, không được nói chuyện vô lễ như vậy!”

“Đối với loại phụ nữ như này thì em cần gì phải lễ phép?”

Sắc mặt Đường Huyên càng khó coi hơn.

“Em câm miệng lại cho anh!”

Nam Cung Phong tức giận quát em gái, cuối cùng Nam Cung Tình Tình không nhịn được nữa: “Anh còn che chở cho cô ta sao? Vợ anh đã sốt cao đến mức phải nhập viện rồi mà anh còn ở đây che chở người phụ nữ phản bội này! Rốt cuộc anh có lương tâm không vậy?”

“Em nói gì?”

Trái tim Nam Cung Phong khẽ trùng xuống, lông mày nhíu chặt lại.

“Em nói là vợ anh nhập viện rồi, anh còn muốn em nhắc lại sao?”

“Cô ấy ở đâu?”

Nam Cung Phong buông tay Đường Huyên ra, trầm giọng nói: “Nhanh dẫn anh tới đó!”

“Em chăm sóc là được rồi, có lẽ người phụ nữ này cần anh hơn, anh chăm sóc cô ta đi, chị dâu của em để em tự chăm sóc!”

“Mau dẫn anh đi!”

Nam Cung Phong gầm nhẹ một tiếng khiến cho Đường Huyên và Nam Cung Tình Tình giật nảy mình.

“Thế thì cô ta phải làm sao?”

Tình Tình tức giận chỉ vào Đường Huyên.

“Chị dâu em ở phòng bệnh số mấy?”

“Số mười ba.”

Ánh mắt Nam Cung Phong nhìn về phía Đường Huyên: “Để Tình Tình đưa em về.” Nói xong, anh cất bước tới khu truyền nước.

“Này, sao lại để cho em đưa chứ? Em không đưa cô ta về nhà đâu!”

Nam Cung Tình Tình tức giận gào thét với Nam Cung Phong, sau đó liếc nhìn Đường Huyên đang suy yếu, cô tức giận dậm chân một cái: “Còn không mau đi! Đứng sững người ra làm gì?”

Đường Huyên lên xe Nam Cung Tình Tình, Nam Cung Tình Tình lạnh lùng: “Nói địa chỉ!”

“Số 123 đường Tử Viên.”

Đường Huyên yếu ớt đáp lại, nghĩ tới cảnh Nam Cung Phong lạnh lùng quay người bỏ rơi cô ở bệnh viện, trái tim cô đột nhiên đau nhói.

Vì muốn Đường Huyên mau chóng biến mất khỏi tầm mắt của mình cho nên Nam Cung Tình Tình lái xe rất nhanh, đoạn đường cần đi mất ba mươi phút thì chưa tới mười lăm phút cô đã đến rồi.

“Đến rồi, xuống đi!”

Đường Huyên bị tốc độ của Nam Cung Tình Tình dọa đến chóng mặt, vừa đẩy cửa xe đã nôn ọe không ngừng.

Nam Cung Tình Tình vốn định lập tức lái xe rời đi, nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy có vài lời muốn nói, vì vậy cô xuống xe, vỗ vào bả vai Đường Huyên: “Này, cô còn chưa nói cho tôi biết cô trở về làm gì?”

Đường Huyên đứng thẳng lên, trả lời: “Tôi trở về đương nhiên có lí do riêng của tôi, không cần thiết phải nói cho cô biết!”

“Cô cho rằng tôi cần biết lí do cô trở về sao? Nếu không phải nể mặt chị dâu tôi thì tôi cũng không thèm hỏi cô đâu. Tôi cảnh cáo cô, mặc kệ cô trở về vì lí do gì, cô cũng đừng nghĩ đến việc phá hoại hạnh phúc của anh trai và chị dâu tôi, anh tôi không thể nào vì loại phụ nữ như cô mà vứt bỏ chị dâu, hơn nữa chị dâu tôi cũng là người phụ nữ tốt hơn cô gấp trăm lần!”

Đường Huyên cắn môi, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Nam Cung Tình Tình: “Tình Tình, từ bao giờ cô lại chán ghét tôi như vậy? Không phải trước đây cô rất thích tôi sao?”

“Trước kia tôi thích cô vì cách làm người của cô, hiện giờ mọi chuyện đã rõ ràng như vậy, sao tôi có thể thích cô được? Từ ngày cô phản bội anh trai tôi thì cô đã thành kẻ thù không đội trời chung của Nam Cung Tình Tình này rồi, cho nên về sau nhìn thấy tôi thì tuyệt đối đừng chào hỏi, có thể cút bao xa thì cút. Nếu cô không cút đi thì tôi sẽ tự đi!”

Đường Huyên cười chua xót: “Xem ra cô không biết gì hết…”

“Tôi cần phải biết gì chứ? Tôi chỉ cần biết cô là người phụ nữ xấu xa, cô đã phản bội anh trai tôi là được, những chuyện khác tôi không cần phải biết, cô hãy nhớ kĩ lời tôi nói, nếu cô dám phá hoại một nửa giấc mộng của tôi thì tôi sẽ cho cô đẹp mặt!”

Nam Cung Tình Tình lái xe, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt Đường Huyên, Đường Huyên có chút không hiểu, một nửa giấc mộng mà Nam Cung Tình Tình nói là gì, có liên quan gì tới cô?

Trong phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc khử trùng, Âu Dương Vân khép chặt môi không nói lời nào, vốn dĩ cô đã chán ghét bệnh viện rồi, nhưng giờ phút này ở đây lại xuất hiện thêm một người càng khiến cho cô chán ghét hơn.

“Tiểu Vân, xin lỗi, anh không biết em thật sự bị sốt, anh xin lỗi.”

Nam Cung Phong vừa đau lòng vừa áy náy đứng cạnh giường bệnh của cô, liên tục nói xin lỗi. Tối hôm qua lúc cô gọi điện cho anh, anh không ngờ lại có chuyện trùng hợp như vậy, Đường Huyên bị sốt, cô cũng bị sốt…

“Em mau khỏe lên đi, muốn đánh muốn mắng gì cũng được, em bắt anh làm gì cũng được, anh sẽ không từ chối!”

“Ra ngoài, hiện giờ em không muốn nhìn thấy anh!”

Âu Dương Vân lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách, khi cô cần anh nhất thì anh không xuất hiện, hiện giờ cô không cần anh nữa thì anh lại xuất hiện, cô không cần!

“Em như vậy sao anh có thể yên tâm rời đi được?”

“Ồ, tối hôm qua anh yên tâm lắm mà, sao giờ lại không yên tâm thế?”

“Tối hôm qua anh đã nói với em rồi, anh tưởng rằng em bực tức nên mới nói bừa một lý do để anh trở về, khi đó Đường Huyên lại phải vào phòng cấp cứu, sao anh có thể bỏ rơi cô ta được?”

“Anh không thể bỏ rơi cô ta nên quyết định bỏ rơi em? Vậy nếu tối hôm qua em chết rồi thì sao?”

“Em nói bậy bạ gì đó!”

Nam Cung Phong tức giận che miệng cô lại: “Không cho phép nói bậy!”

Âu Dương Vân tức giận, cô dùng cánh tay không phải truyền nước của mình đẩy tay anh ra khỏi miệng cô: “Bớt ở đây giả mèo khóc chuột đi, vốn dĩ anh đâu có quan tâm đến chuyện sống chết của em!”

“Rốt cuộc em muốn anh làm gì thì em mới tin anh thật lòng với em? Muốn anh móc tim ra cho em xem sao?”

Cô thờ ơ nhìn anh, một lúc sau mới nói: “Có lẽ đúng là anh thật lòng, chỉ là em không cảm giác được mà thôi.”

Nam Cung Phong đau đầu nhắm mắt lại, day day trán: “Được, hiện giờ chúng ta không nói chuyện này nữa, em ăn sáng chưa?”

“Không liên quan đến anh!”

Cô vừa dứt lời, y tá cầm một bình nước mới đi đến: “Ơ, vẫn chưa ăn gì sao? Như vậy thì sao dạ dày chịu được?”

Nam Cung Phong nghe vậy, không nói hai lời, lập tức xoay người ra khỏi phòng bệnh, không lâu sau đã mang một bọc đồ ăn trở về. Anh đặt đồ ăn sáng lên bàn, sau đó định đưa tay đỡ Âu Dương Vân dậy.

“Đừng đụng vào em.”

Âu Dương Vân chán ghét hất tay anh ra, nghĩ đến cánh tay này đã nắm tay Đường Huyên, cô cảm thấy rất buồn nôn.

“Có bực tức gì thì về nhà nói tiếp, hiện tại phải ăn trước đã…”

“Em nhìn thấy anh đã tức no rồi, mời anh ra ngoài cho!”

Nam Cung Phong thở dài: “Cho dù bây giờ em hận anh thấu xương thì cũng không thể mặc kệ sức khỏe của mình được, em không đau lòng, nhưng anh đau…”

Anh ngang ngược ôm lấy cô, cô cố gắng giãy giụa: “Em buồn nôn lắm rồi, anh đừng làm em buồn nôn thêm nữa!”

“Được, nếu em đã không muốn nhìn thấy anh thì anh sẽ đi, nhưng em nhất định phải ăn sáng.”

Anh lấy một miếng bánh sandwich nóng hổi từ trong túi ra.

Vì muốn anh mau chóng rời đi, Âu Dương Vân lập tức nhận lấy: “Em ăn, anh đi đi…”

“Được…”

Nam Cung Phong bất đắc dĩ thờ dài, lê đôi chân mệt mỏi ra ngoài cửa phòng. Âu Dương Vân không nhìn anh, chỉ là nghe thấy tiếng bước chân của anh đi xa, ấm ức trong lòng đều hóa thành nước mắt, lã chã rơi xuống.

Cô vừa ăn bánh sandwich, vừa sụt sịt nức nở, cô bảo anh rời đi, anh lại rời đi thật, nhưng khi cô gọi anh trở về thì gọi thế nào anh cũng không về…

Thật ra Nam Cung Phong không rời đi, sao anh có thể bỏ rơi một mình Âu Dương Vân ở bệnh viện được chứ? Anh đứng trong hành lang, muốn đợi cô ăn xong sandwich sẽ lại vào. Ước lượng thấy thời gian đã tới, anh lặng lẽ đứng bên cạnh cửa nhìn vào trong, lại nhìn thấy Âu Dương Vân đang lau nước mắt.

Trái tim anh đau nhói, anh tức giận đi vào, ngồi bên cạnh cô chất vấn: “Nước mắt trộn sandwich, mùi vị không tệ chứ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện