Âu Dương Vân thấy anh đột nhiên trở về như vậy, trong đáy lòng xẹt qua một tia vui mừng, nhưng ngoài miệng vẫn lạnh lùng: “Không phải anh đi rồi sao? Sao lại trở về vậy?”

Nam Cung Phong chăm chú nhìn cô, chậm rãi duỗi tay ra, lau đi vệt nước mắt trên mặt cô, lo lắng hỏi: “Nếu anh thật sự rời đi như thế thì sợ rằng em sẽ không tha thứ cho anh đâu nhỉ?”

Âu Dương Vân hờn dỗi quay đầu đi chỗ khác, không nói gì.

“Được rồi, đừng nóng giận nữa được không, trăm sai nghìn sai đều là anh sai, anh thật sự biết lỗi rồi, sau này em muốn trả thù anh thế nào cũng được, hiện giờ phải quan tâm đến sức khỏe của bản thân trước, được không?”

Âu Dương Vân hít sâu một hơi, quay đầu lại hỏi: “Anh thật sự biết sai rồi?”

“Biết rồi!”

“Muốn em tha thứ cho anh?”

“Đúng vậy!”

“Vậy thì được, em cho anh một cơ hội...”

“Cơ hội gì?”

Ánh mắt mệt mỏi của Nam Cung Phong đột nhiên lóe sáng.

“Chúng ta về nhà ở.”

Đột nhiên, cả người anh ngẩn ra, biểu cảm trên mặt giống như bị đóng băng. Thấy anh không nói gì, cô hỏi: “Sao vậy, khó lắm sao?”

“Những chuyện khác thì anh có thể đồng ý với em, chỉ có...”

“Vậy thì đừng nói gì nữa, em chỉ cần anh làm chuyện này vì em, nếu như anh không đồng ý thì giữa chúng ta không còn gì để nói.”

“Tiểu Vân, em biết rõ tâm tư của anh mà, vì sao em lại muốn đưa ra yêu cầu khó xử như vậy?”

“Càng là yêu cầu khó xử mà anh đồng ý được thì mới chứng minh tình cảm của anh là thật lòng, không phải anh nói anh rất thật lòng sao? Vậy thì để em cảm nhận một chút đi!”

Nam Cung Phong bối rối đứng lên, day day trán, đi tới đi lui trong phòng vài vòng, cuối cùng, vì muốn Âu Dương Vân tha thứ cho anh nên anh đành phải đồng ý: “Được, trở về.”

Lúc này mặt Âu Dương Vân mới dịu dàng hơn một chút: “Anh chắc chắn?”

“Chắc chắn!”

“Về sau không cho phép cãi nhau với ba mẹ, mặc kệ bọn họ đã từng làm gì, anh cũng không được làm tổn thương họ!”

Nam Cung Phong đi đến trước mặt cô, chống tay lên giường: “Em không cảm thấy như vậy có chút gượng ép sao?”

“Vậy em muốn anh về nhà làm gì? Để anh ngày nào cũng cãi nhau với ba mẹ sao?”

“Được, anh biết rồi.”

Nam Cung Phong thở dài, chỉ vào bữa sáng ở trên bàn: “Ăn hết đi!”

“Không muốn ăn!”

“Sao vậy? Yêu cầu của em thì anh nhất định phải đồng ý, yêu cầu của anh thì không cần quan tâm sao?”

“Vậy chúng ta cùng ăn!”

Âu Dương Vân nhìn anh, anh che trán thở dài: “Ôi, đúng là bó tay với em.”

Sau khi Nam Cung Tình Tình đưa Đường Huyên về nhà, cô lập tức lái xe tới bệnh viện, nhưng lúc này cô không đi nhanh như lúc tới nữa mà đi cực chậm, thưởng thức phong cảnh ven đường.

Đi qua một cửa hàng bánh su kem, cô dừng xe lại, định vào đó mua cho chị dâu ít đồ ăn. Cạnh cửa hàng bánh su kem là một cửa hàng cà phê, Nam Cung Tình Tình trực tiếp đi vào trong, sau đó cô cảm giác được hình như nhìn thấy một bóng người quen thuộc, cô lùi bước lại, ánh mắt đảo xung quanh quán cà phê một vòng. Cách một lớp cửa pha lê trong suốt, cô thấy một nam một nữ đang ngồi cạnh cửa sổ, người phụ nữ kia có hóa thành tro thì cô vẫn nhận ra cô ta là bạn gái Quý Phong, Dương Văn Lệ, nhưng người ngồi cạnh lại không phải Quý Phong.

Điều khiến cho cô tức giận hơn chính là Dương Văn Lệ lại thân mật với người đàn ông kia như người yêu, hai người ngồi cùng một chỗ, người đàn ông kia ôm lấy vai cô ta, dán sát vào người cô ta, không biết nói gì, Dương Văn Lệ cười ngây thơ, cười đến mức Nam Cung Tình Tình muốn ói...

Cô lập tức lấy điện thoại ra, gọi điện cho Quý Phong, điện thoại vừa kết nối, cô tức giận nói: “Anh mau đến cà phê Tả Ngạn đi!”

“Tại sao?” Quý Phong không hiểu.

“Bạn gái anh và người đàn ông khác đang liếc mắt đưa tình đó!”

“Nói vớ vẩn gì vậy?” Rõ ràng cậu ta không tin.

“Tôi nói thật, nếu không tin thì anh tới nhìn thử xem!”

“Hiện giờ anh bận lắm, anh em cũng không ở công ty, em đừng làm loạn nữa.”

Nam Cung Tình Tình tức giận, không ngờ Quý Phong hoàn toàn không tin cô, lập tức nổi trận lôi đình: “Ai làm loạn? Cho dù em thích anh thì em cũng không rảnh rỗi đi châm ngòi tình cảm giữa anh và Dương Văn Lệ, anh chờ đó, giờ em chụp ảnh cho anh xem!”

Cô tức giận cúp điện thoại, sau đó xoay người, chuẩn bị chụp ảnh Dương Văn Lệ và người đàn ông kia cho Quý Phong, nhưng vừa quay người lại thì cô lập tức kinh ngạc, vì hai người vừa rồi còn ngồi ở vị trí kia đã rời đi từ lúc nào...

Cô nhanh chân chạy vào quán cà phê, nhìn xung quanh một vòng, xác định không thấy Dương Văn Lệ, mà vị trí cô ta ngồi vẫn còn hai cốc cà phê bốc hơi nóng.

“Đúng là ngu ngốc!”

Nam Cung Tình Tình buồn bực vỗ đầu một cái, sao cô lại không nghĩ ra việc chụp ảnh trước khi gọi điện chứ, nếu thế thì Quý Phong còn có lý do gì mà không tin cô nữa!

Ra khỏi quán cà phê, cô càng nghĩ càng không cam lòng. Cô ngồi vào trong xe, lái thẳng tới tập đoàn Nam Cung, sau đó đi thẳng thang máy lên tầng chín.

Đẩy ra cửa phòng bí mật, Quý Phong không ở đó, cô lập tức ngồi xuống chờ đợi. Thấy màn hình máy tính trên mặt bàn là ảnh chụp Dương Văn Lệ, cô nhất thời tức giận không có chỗ xả, nhanh chóng đổi ảnh màn hình thành ảnh non xanh nước biếc.

Quý Phong vừa từ bên ngoài trở về, thấy Nam Cung Tình Tình ngồi ở văn phòng, cậu lập tức giận dữ: “Em không chịu buông tha anh sao?”

Đặt tài liệu trong tay lên mặt bàn, Quý Phong ngồi xuống bàn làm việc, thấy màn hình máy tính đã được đổi, sắc mặt lập tức tối sầm: “Em đụng vào máy tính của anh?”

“Giúp anh đổi ảnh màn hình mà thôi!”

“Ai nói với em là anh muốn đổi ảnh màn hình?”

“Không ai cả, em tự thấy ngứa mắt.”

Quý Phong trừng mắt: “Ai cần em vừa mắt? Chỉ cần anh vừa mắt là được rồi!”

“Một người phụ nữ lăng nhăng với đàn ông ở bên ngoài, rốt cuộc anh vừa mắt cô ta chỗ nào? Có phải anh thích phụ nữ không có lòng tự trọng như vậy không hả?”

“Nam Cung Tình Tình!”

Quý Phong gầm nhẹ khiến cô giật mình, cô kinh ngạc nhìn cậu, bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu, trước giờ Quý Phong chưa từng nói chuyện với cô bằng giọng điệu như vậy.

“Mặc kệ em có thành kiến gì với Dương Văn Lệ, nhưng cô ấy là người phụ nữ của anh, anh không cho phép em nói xấu cô ấy trước mặt anh, nếu không anh cũng không cần biết em là em gái của ai, anh sẽ không khách khí với em!”

“Sao? Muốn đánh em sao?”

Tình Tình cũng tức giận, đứng trước mặt Quý Phong: “Mắt của anh mù rồi sao? Ở cạnh cô ta hai năm mà vẫn không biết cô ta là hạng người gì?”

“Em ra ngoài cho anh!”

Ngón tay thon dài của Quý Phong chỉ về phía cạnh cửa, không hề che giấu sự tức giận với cô.

Nam Cung Tình Tình sững sờ mấy giây, sau đó đột nhiên giận dữ đẩy Quý Phong sang một bên, điên cuồng gào thét: “Anh chính là đồ đần độn, là người đần độn nhất thiên hạ! Một ngày nào đó anh sẽ hối hận vì thái độ ngày hôm nay!”

Mười giờ, Âu Dương Vân truyền xong hai bình nước, Nam Cung Phong vẫn luôn ở bên cạnh cô. Lúc ra khỏi bệnh viện, cô nói với anh: “Đưa em tới trường học.”

“Đứng cũng không vững còn tới đó làm gì? Mau về nhà nghỉ ngơi đi.”

“Không cần, em không sao!”

Âu Dương Vân rất kiên trì, Nam Cung Phong biết tính tình bướng bỉnh của cô cho nên vừa mở cửa xe vừa nói: “Trưa nay ăn cơm với anh đi, ăn xong anh đưa em tới trường.”

“Vừa ăn sáng xong, ai ăn được nữa chứ, anh cứ đưa em tới thẳng trường học đi.”

Nam Cung Phong lái xe rời đi, đến lúc Âu Dương Vân xuống xe, anh lo lắng hỏi lại: “Thật sự không sao chứ?”

“Không sao, yên tâm đi, em không yếu như một số người, có một buổi tối mà phải vào phòng cấp cứu những hai lần.”

Âu Dương Vân nói một câu đầy ẩn ý, Nam Cung Phong đương nhiên nghe hiểu, anh gật đầu: “Được, chiều anh tới đón em.”

Sau khi anh đi rất xa, cô mới xoay người đi vào trường học. Ánh mặt trời rất chói mắt, khi gần tới văn phòng, hai mắt cô tối sầm, suýt nữa ngã xuống đất, may mắn có một cánh tay kịp thời đỡ cô lại mới khiến cô không ngã xuống.

Cô chậm rãi ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt ân cần của Giang Hựu Nam, sau đó vội vã lùi về sau, vội vàng nói: “Cảm ơn.”

“Không thoải mái chỗ nào sao?”

Sự ân cần trong giọng nói của Giang Hựu Nam càng rõ ràng hơn. Cô lắc đầu: “Không, tôi phải lên lớp rồi!”

Đi về phía trước hai bước, cô mới phát hiện ra Lâm Ái đang đứng ở đó, cô đơn nhìn về phía bọn họ...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện