Câm điếc khoa tay múa chân vài cái. Người điếc nhìn xong, nói:
- Chuyện này đơn giản, không soi gương là được, cũng không phải là tiểu tức phụ. Đây là câm điếc nói, không phải ta.
Dược sư lấy cái gương ra, soi vào Tần Mục, quan sát phản ứng của Tần Mục, chỉ thấy mắt của Tần Mục lập tức dựng thẳng, trong ánh mắt hình như có một bóng người đang đi tới. Hắn vội vàng thu cái gương lại, nói:
- Không soi gương ngược lại đơn giản. Mấu chốt là rửa mặt? Hoặc gặp phải những người khác soi Mục nhi thì sao? An bài một Ma tộc hoặc gian tế, sử dụng cái gương chiếu Mục nhi, Mục nhi chỉ cần liếc mắt nhìn lại sẽ trúng chiêu. Trong Thái Hoàng Thiên có không ít thần thông giả đầu hàng Ma tộc, khẳng định số lượng không ít, không chỉ có Thiên Phong Cấu!
Đồ tể đoạt cái gương từ trong tay hắn, soi Tần Mục một cái, mắt của Tần Mục lại giống như hổ đói rình mồi, nhìn chằm chằm vào cái gương, trong mắt có một bóng người Phược Nhật La lại đi tới, so với vừa rồi đã gần hơn một ít.
Đồ tể bị dọa cho giật mình, vội vàng lật cái gương lại, Phược Nhật La trong mắt của Tần Mục lúc này mới biến mất.
- Thật là lợi hại!
Đồ tể không nhịn được khen:
- Phược Nhật La có thần thông thực sự quỷ dị, không ngờ có thể từ trong mắt Mục nhi đi ra ngoài! Không bằng dụ hắn đi ra, chuẩn bị hơn mười vị Thần Ma, cùng Chân Thần, khiến hắn bị loạn đao chém chết, xem hắn làm thế nào!
Tần Mục lắc đầu nói:
- Vô dụng, hắn cũng không phải là thật sự xuất hiện, cái gương chỉ là kích phát ra thần thông của hắn, thần thông bị kích phát ra, lại sẽ kéo ta đến bên cạnh hắn. Hắn căn bản sẽ không xuất hiện ở trước mặt chúng ta.
Đồ tể lại khen:
- Cuối cùng lại có thể làm được đến bước này? Thật là không thể giỏi hơn!
Câm điếc đoạt cái gương, cũng chiếu vào Tần Mục, Tần Mục lại không tự chủ được nhìn chằm chằm qua, Phược Nhật La trong mắt hắn lại đến gần thêm một khoảng.
Câm điếc vội vàng lật cái gương qua, nghiêm túc nói:
- A ba!
Người mù vội vàng tiếp nhận cái gương, đang định chiếu Tần Mục một cái, Tư bà bà giận dữ, đánh một cái vào trên đầu của người mù, cả giận:
- Mấy người lão bất tử các ngươi lại chiếu nữa, Mục nhi liền bị quái nam ba mặt kia bắt đi mất!
Người mù giận dữ:
- Bà bà, bọn họ đều chiếu, ngươi vì sao chỉ đánh ta?
Tư bà bà cướp cái gương đi, người què ở một bên nóng lòng muốn thử, nhìn thấy được Tư bà bà bao che cho con, lại chỉ đành phải nhẫn nại xuống.
Tư bà bà cũng muốn chiếu Tần Mục một chút, nhưng dù sao cũng là mình nuôi lớn hài tử, vẫn nhẫn nại xuống. Chỉ là nàng luôn có chút tâm tư ngứa ngáy khó chịu, muốn chiếu một cái.
Tàn Lão thôn trong, chơi tâm nặng nhất ngoại trừ người què chính là nàng.
- Không thể soi gương, cũng không thể kéo Phược Nhật La qua, chẳng phải là đạo thần thông này vĩnh viễn ở lại trong ánh mắt Mục nhi?
Tất cả mọi người không có chủ ý.
Bọn họ mặc dù đều thần thông quảng đại, nhưng Phược Nhật La thần thông thực sự quỷ dị khó lường, khiến cho bọn họ cũng không biết nên phá giải như thế nào.
Duyên Khang quốc sư cùng Bàng Ngọc Chân Thần đi tới, nói:
- Các vị đạo hữu đã trở về? Vừa mới rồi đang chỉnh đốn quân bị, không tiện cứu viện, vẫn mong các vị thứ tội.
- Quốc sư xưa nay có chủ ý, nói không chừng có thể nghĩ ra biện pháp!
Mọi người vội vàng nói với Duyên Khang quốc sư một hồi, Duyên Khang quốc sư kinh ngạc nói:
- Lại có chuyện này? Ta tới chiếu thử!
Dứt lời hắn lấy từ trong người ra một cái gương, dự định chiếu vào Tần Mục.
Sắc mặt đám người đồ tể, người mù cổ quái. Duyên Khang quốc sư mặc dù là một người trung niên nhưng tướng mạo tuấn lãng dáng vẻ đường đường, hiển nhiên rất chú trọng dáng vẻ, cũng mang một cái gương theo người.
Tư bà bà lại nắm chặt nắm đấm, chuẩn bị đập vào đầu Duyên Khang quốc sư.
Duyên Khang quốc sư thấy thế, buông cái gương, cười nói:
- Tư đạo hữu, nếu như ta không dẫn thần thông trong con ngươi của hắn tới, làm sao có thể nghĩ ra cách phá giải? Đạo hữu vẫn mong buông sự thù địch xuống.
Tư bà bà nói:
- Ngươi không nên chiếu thời gian quá dài.
Duyên Khang quốc sư sử dụng cái gương chiếu Tần Mục, nhìn thấy được cái bóng của Phược Nhật La từ trong hai mắt của Tần Mục đang đi ra phía ngoài, trong lòng thầm cả kinh, vội vàng úp cái gương xuống, trầm ngâm nói:
- Thật sự là thần thông! Loại thần thông này là in vào trong mắt của Tần giáo chủ, liếc mắt nhìn hắn một cái lại sẽ trúng chiêu. Phược Nhật La không ngờ có thần thông quảng đại đến trình độ này?
Tư bà bà vội vàng nói:
- Quốc sư có cách nào giải quyết hay không?
Duyên Khang quốc sư bước đi thong thả quay lại, do dự một chút, nói:
- Nếu không, ta lại chiếu một chút?
Tư bà bà không thể kiềm chế được, nặng nề đập một cái ở trên đầu hắn.
Mọi người lộ vẻ sợ hãi. Ngay cả Duyên Phong đế cũng không dám đánh vào đầu của Duyên Khang quốc sư, Tư bà bà lại dám.
Duyên Khang quốc sư thản nhiên tiếp nhận, nói:
- Tư đạo hữu, chỉ dựa vào nhìn một cái, ta còn chưa có khả năng để phá giải được thần thông của Phược Nhật La. Nếu có thể nhìn thêm vài lần, nói không chừng lại có thể tìm ra cách phá giải.
Tư bà bà lạnh lùng nói:
- Nếu như phá giải không được?
Duyên Khang quốc sư nghiêm nghị nói:
- Sống chết có số, đành vậy thôi!
Tư bà bà cũng không quen hắn, bằng không đã sớm đá cho hắn bay ra ngoài giống như người mù. Tư bà bà liếc mắt nhìn Bàng Ngọc Chân Thần, cố nhẫn nhịn nói:
- Chân Thần có thần thông quảng đại, nhất định có cách phá giải thôi.
Bàng Ngọc Chân Thần do dự một chút, có lòng muốn chiếu Tần Mục một cái, chỉ tự cảm thấy mình cũng khó thoát khỏi nắm đấm của nữ tử này, đành lắc đầu nói:
- Quốc sư không làm được, ta cũng không làm thành. Ta rất bội phục đạo pháp thần thông của quốc sư. Thành tựu thần thông của Phược Nhật La thật ra cao hơn ta, nhất là ở trong thần thông về ánh mắt càng khó phá giải. Nếu bàn về thành tựu thần thông, có thể cùng Phược Nhật La đấu, chỉ có Thiên Sư. Các ngươi nên đi tìm Thiên Sư.
Trong lòng Tần Mục thoáng động, Tiều Phu thánh nhân thật sự có thần thông quảng đại, nói không chừng sẽ có biện pháp phá giải được thần thông của Phược Nhật La.
- Thiên Sư lúc này ở bên trong La Phù Thiên của Ma tộc, tìm được hắn không khó.
Bàng Ngọc Chân Thần do dự một chút, nói:
- Theo lý mà nói, ta chắc hẳn sẽ dẫn các ngươi đi vào. Chỉ có điều bây giờ hai quân đối chọi, Ma tộc vẫn chưa lui binh, ta vẫn cần phải ở lại chỗ này.
Duyên Khang quốc sư có chút động tâm, cũng rất muốn đi gặp vị thánh nhân này một lần, chỉ là hắn cũng bị vướng chân, không rảnh đi tới La Phù Thiên.
Hàng rào thế giới giữa La Phù Thiên cùng Thái Hoàng Thiên đã cực kỳ yếu ớt, đi La Phù Thiên là không khó. Thời điểm Ma tộc đánh Thái Hoàng Thiên chính là do Ma Thần trực tiếp xé ra hàng rào thế giới, không ngừng có Ma tộc điên cuồng dũng mãnh tràn vào Thái Hoàng Thiên.
Trong lòng Tư bà bà vui mừng, cười nói:
- Ta theo Mục nhi đi gặp thánh nhân đầu tiên của Thiên Thánh giáo ta!
Nàng khó nén được vẻ hưng phấn, Tiều Phu thánh nhân ở dưới tàng cây truyền pháp, Thạch Thượng Truyền Kinh, truyền thụ cho Khai Sơn tổ sư, Khai Sơn tổ sư lập giáo, sáng lập Thiên Thánh giáo. Mỗi một đời giáo chủ sau đều là đệ tử của Tiều Phu thánh nhân, đều phải từng trải một lần Thạch Thượng Truyền Kinh.
Đối với đệ tử của Thiên Thánh giáo mà nói, Tiều Phu thánh nhân chính là tồn tại cao cao tại thượng, là tồn tại khiến mọi người ngưỡng mộ quỳ bái.
Có thể gặp một lần vị truyền kỳ này, là tâm nguyện lớn lao của đệ tử trong giáo.
Tần Mục do dự một chút, nhìn Tư bà bà đang hưng phấn, cuối cùng vẫn quyết định không nói cho nàng biết chân tướng.
- Tiều Phu thánh nhân là thuỷ tổ của Thiên Thánh giáo, nhưng hắn căn bản không nghe nói qua Thiên Thánh giáo. Thạch Thượng Truyền Kinh cũng chỉ là do hắn nhất thời cao hứng, truyền cho Khai Sơn tổ sư... Bà bà nếu như biết chuyện này, nhất định sẽ bị đả kích.
Trong lòng hắn thầm nghĩ.
Bàng Ngọc Chân Thần nói:
- Thái Hoàng Thiên ta đã từng phản công La Phù Thiên, lúc đó ta là thống soái, chỉ là phản công thất bại. Nhưng ta có chút hiểu rõ về địa lý ở nơi đó. La Phù Thiên khắp nơi đều là đầm lầy, còn có mảnh nhỏ không gian hình thành mặt gương, đi tới nơi đó cần phải cẩn thận, Tần giáo chủ bất cứ lúc nào có thể sẽ nhìn thấy được mặt gương.
Tư bà bà mang tới một chiếc khăn lụa màu trắng, bịt kín hai mắt của Tần Mục, nói:
- Như vậy là được. Mục nhi, ngươi có thể phóng thích ra nguyên thần, mượn hai mắt của nguyên thần thấy vật.
Duyên Khang quốc sư vội vàng nói:
- Không thể! Thần thông của Phược Nhật La cũng chiếu rọi ở trong nguyên thần của hắn, nếu nguyên thần nhìn thấy được cái gương, cũng sẽ kích phát thần thông của Phược Nhật La!
Tư bà bà kinh ngạc nói:
- Phược Nhật La lại có loại bản lĩnh này sao? Mục nhi, ngươi phóng thích nguyên thần ra!
Tần Mục theo lời, nguyên thần xuất khiếu, đứng lên trong tường vân phía sau đỉnh đầu, Tư bà bà sử dụng cái gương chiếu vào. Nguyên thần của Tần Mục nhìn về phía mặt gương, nhất thời mắt của nguyên thần giống như hổ đói rình mồi, nhìn chằm chằm vào mặt gương, trong tròng mắt hiện ra bóng dáng của Phược Nhật La đi ra phía ngoài.
Lúc này Phược Nhật La đã muốn đi tới chỗ con ngươi của Tần Mục.
Tư bà bà cẩn thận quan sát, hài lòng thu hồi cái gương, cuối cùng cũng chấm dứt tâm sự, cười nói:
- Bàng Ngọc Chân Thần, đi La Phù Thiên thế nào?
- Ta tới mở ra không gian, đưa các ngươi đi!
Hai mắt Tần Mục tối đen, chỉ có thể sử dụng cảm quan nhận biết xung quanh. Mắt thường của hắn không nhìn cảnh tượng xung quanh, bị Tư bà bà nắm tay, lôi đi về phía trước.
Bàng Ngọc Chân Thần xé ra không gian, lộ ra thế giới kia, nói:
- La Phù Thiên không thể so sánh với Thái Hoàng Thiên, La Phù Thiên khắp nơi đều nguy hiểm đáng sợ, các ngươi nhất định phải cẩn thận.
Tư bà bà nắm tay hắn, hào hứng đi vào trong vết nứt. Long Kỳ Lân và Hồ Linh Nhi cũng muốn đi qua, Bàng Ngọc Chân Thần đã khép kín khe nứt không gian, bọn họ chỉ đành phải thôi.
Dược sư trầm giọng nói:
- Chúng ta đi Phong Đô của Đại Khư, tìm kiếm thôn trưởng, cùng nhau nghĩ biện pháp. Linh nhi, ngươi bình thường thông qua giữa sinh tử đi tới Phong Đô, ngươi tới dẫn đường.
Hồ Linh Nhi đáp, nhìn về phía Long Kỳ Lân mất mát nói:
- Công tử đi La Phù Thiên, rồng béo, ngươi theo chúng ta đi Phong Đô.
Trong lòng Long Kỳ Lân trống rỗng, lắc đầu nói:
- Ta phải ở lại chỗ này chờ giáo chủ trở về. Giáo chủ đi vội vàng, chưa kịp luyện chế cho ta thức ăn...
Hồ Linh Nhi cười nói:
- Có gia gia dược sư ở đây, còn có thể thiếu thức ăn cho ngươi sao? Y thuật đan thuật công tử đều học được từ gia gia dược sư!
Long Kỳ Lân vui mừng quá đỗi, vội vàng lay động thân thể, hiện ra chân thân bốn mươi trượng, cười nịnh nọt nói:
- Các vị lão gia, mời lên trên lưng của Tiểu Long, Tiểu Long bước chân khá nhanh, chở các vị lão gia đi tới Phong Đô! Ta cũng từng đi qua Phong Đô!
Đám người người què, đồ tể, người mù leo lên lưng hắn, đồ tể cười nói:
- Ta ban đầu đã nói qua khiến cho tên mập này cùng lên bàn giống như gà mẹ trong thôn, cũng là một món ăn chính, không nghĩ tới hắn còn hiểu chuyện hơn gà mẹ. Những gà mẹ đó thật muốn lật trời, ta lần trước quay về thôn, mổ đến mức trên gương mặt ta đầy máu.
Dược sư cười nói:
- Rồng béo ăn đan dược gì? Ăn bao nhiêu?
Long Kỳ Lân vội vàng nói:
- Tiểu Long ăn Xích Hỏa linh đan, Hỏa Hành Thần Nguyên đan và Thủy Hành Thần Nguyên Đan, một bữa muốn ăn... một đấu!
- Mỗi bữa muốn ăn một đấu?
Dược sư cảm thấy kinh hãi, thất thanh nói:
- Ba dạng linh đan đó chính là ba đấu! Một ngày ba bữa, chính là chín đấu! Ngươi ăn uống không nhỏ đâu. Mục nhi không ngờ không bị ngươi ăn cho nghèo!
Long Kỳ Lân cũng bị dọa cho giật mình, trong lòng vừa mừng vừa sợ. Hắn vốn tính công phu sư tử ngoạm, muốn một ngày ăn một đấu linh đan, không nghĩ tới không ngờ biến thành chín đấu.
Dược sư tính toán một lát, nói:
- Chín đấu linh đan là thêm chút, may là ta có tiền, trữ hàng rất nhiều, ngược lại vẫn nuôi được...
Người mù vô cùng hâm mộ, trong thôn kẻ có tiền rất nhiều. Dược sư giúp quý nhân, vị quan thành đạt chữa bệnh, phát tài, rất nhiều nữ tử nhà quyền quý hâm mộ tiếng tăm đến đây, bức tranh của người điếc cũng được người tranh cướp. Đồ tể hằng ngày bán thịt. Câm điếc hằng ngày rèn sắt. Bọn họ cũng có thể qua ngày. Người què thì không cần phải nói, Tư gia của Tư bà bà lại trông coi bảo khố của Thiên Thánh giáo, tất nhiên không lo ăn uống.
Duy nhất chỉ có người mù, dựa vào thầy tướng số mà sống, hàng ngày có chút kham khổ, bởi vậy nhìn đám người giàu trong thôn giống như nhìn kẻ thù, thầm nghĩ:
- May là thôn trưởng vẫn nghèo hơn so với ta, đáng tiếc lại chết...
Tròng mắt của Hồ Linh Nhi loạn chuyển, không nói ra lời thật lòng, thầm nghĩ:
- Rồng béo một ngày ăn nhiều linh đan như vậy, sau khi công tử trở về nhất định sẽ giật mình kinh ngạc. Ta cũng muốn xem thử đến lúc đó hắn sẽ béo tới mức nào...
Trong La Phù Thiên, Tần Mục lặng lẽ giơ tay lên vạch lá liễu vàng đang che đi con mắt thứ ba của mình. Tư bà bà thoáng cái chụp được tay của hắn, sẵng giọng:
- Con mắt này của ngươi có phần cổ quái, không cần vén loạn!
Tần Mục xin tha nói:
- Bà bà, ta bây giờ nhìn không thấy, đi không tiện, không thể lúc nào cũng để cho bà bà nắm. Nếu chẳng may gặp phải nguy hiểm, ngược lại sẽ liên lụy bà bà.
- Vậy cũng không cho vạch ra!
Tư bà bà suy nghĩ một lát, cười nói:
- Chỉ có điều ngươi nói cũng có đạo lý, không nhìn thấy được đồ thật sự là hành động bất tiện, ta giúp ngươi bóc ra, nhưng không cho ngươi phát động Phách Thể Tam Đan Công.
Dứt lời, nàng nắm lấy lá liễu vàng, kéo cái lá này xuống.
Tại mi tâm của Tần Mục, mi mắt tách về hai bên, lộ ra con mắt thứ ba đảo phải đảo trái, nhìn xung quanh một chút.
- Chuyện này đơn giản, không soi gương là được, cũng không phải là tiểu tức phụ. Đây là câm điếc nói, không phải ta.
Dược sư lấy cái gương ra, soi vào Tần Mục, quan sát phản ứng của Tần Mục, chỉ thấy mắt của Tần Mục lập tức dựng thẳng, trong ánh mắt hình như có một bóng người đang đi tới. Hắn vội vàng thu cái gương lại, nói:
- Không soi gương ngược lại đơn giản. Mấu chốt là rửa mặt? Hoặc gặp phải những người khác soi Mục nhi thì sao? An bài một Ma tộc hoặc gian tế, sử dụng cái gương chiếu Mục nhi, Mục nhi chỉ cần liếc mắt nhìn lại sẽ trúng chiêu. Trong Thái Hoàng Thiên có không ít thần thông giả đầu hàng Ma tộc, khẳng định số lượng không ít, không chỉ có Thiên Phong Cấu!
Đồ tể đoạt cái gương từ trong tay hắn, soi Tần Mục một cái, mắt của Tần Mục lại giống như hổ đói rình mồi, nhìn chằm chằm vào cái gương, trong mắt có một bóng người Phược Nhật La lại đi tới, so với vừa rồi đã gần hơn một ít.
Đồ tể bị dọa cho giật mình, vội vàng lật cái gương lại, Phược Nhật La trong mắt của Tần Mục lúc này mới biến mất.
- Thật là lợi hại!
Đồ tể không nhịn được khen:
- Phược Nhật La có thần thông thực sự quỷ dị, không ngờ có thể từ trong mắt Mục nhi đi ra ngoài! Không bằng dụ hắn đi ra, chuẩn bị hơn mười vị Thần Ma, cùng Chân Thần, khiến hắn bị loạn đao chém chết, xem hắn làm thế nào!
Tần Mục lắc đầu nói:
- Vô dụng, hắn cũng không phải là thật sự xuất hiện, cái gương chỉ là kích phát ra thần thông của hắn, thần thông bị kích phát ra, lại sẽ kéo ta đến bên cạnh hắn. Hắn căn bản sẽ không xuất hiện ở trước mặt chúng ta.
Đồ tể lại khen:
- Cuối cùng lại có thể làm được đến bước này? Thật là không thể giỏi hơn!
Câm điếc đoạt cái gương, cũng chiếu vào Tần Mục, Tần Mục lại không tự chủ được nhìn chằm chằm qua, Phược Nhật La trong mắt hắn lại đến gần thêm một khoảng.
Câm điếc vội vàng lật cái gương qua, nghiêm túc nói:
- A ba!
Người mù vội vàng tiếp nhận cái gương, đang định chiếu Tần Mục một cái, Tư bà bà giận dữ, đánh một cái vào trên đầu của người mù, cả giận:
- Mấy người lão bất tử các ngươi lại chiếu nữa, Mục nhi liền bị quái nam ba mặt kia bắt đi mất!
Người mù giận dữ:
- Bà bà, bọn họ đều chiếu, ngươi vì sao chỉ đánh ta?
Tư bà bà cướp cái gương đi, người què ở một bên nóng lòng muốn thử, nhìn thấy được Tư bà bà bao che cho con, lại chỉ đành phải nhẫn nại xuống.
Tư bà bà cũng muốn chiếu Tần Mục một chút, nhưng dù sao cũng là mình nuôi lớn hài tử, vẫn nhẫn nại xuống. Chỉ là nàng luôn có chút tâm tư ngứa ngáy khó chịu, muốn chiếu một cái.
Tàn Lão thôn trong, chơi tâm nặng nhất ngoại trừ người què chính là nàng.
- Không thể soi gương, cũng không thể kéo Phược Nhật La qua, chẳng phải là đạo thần thông này vĩnh viễn ở lại trong ánh mắt Mục nhi?
Tất cả mọi người không có chủ ý.
Bọn họ mặc dù đều thần thông quảng đại, nhưng Phược Nhật La thần thông thực sự quỷ dị khó lường, khiến cho bọn họ cũng không biết nên phá giải như thế nào.
Duyên Khang quốc sư cùng Bàng Ngọc Chân Thần đi tới, nói:
- Các vị đạo hữu đã trở về? Vừa mới rồi đang chỉnh đốn quân bị, không tiện cứu viện, vẫn mong các vị thứ tội.
- Quốc sư xưa nay có chủ ý, nói không chừng có thể nghĩ ra biện pháp!
Mọi người vội vàng nói với Duyên Khang quốc sư một hồi, Duyên Khang quốc sư kinh ngạc nói:
- Lại có chuyện này? Ta tới chiếu thử!
Dứt lời hắn lấy từ trong người ra một cái gương, dự định chiếu vào Tần Mục.
Sắc mặt đám người đồ tể, người mù cổ quái. Duyên Khang quốc sư mặc dù là một người trung niên nhưng tướng mạo tuấn lãng dáng vẻ đường đường, hiển nhiên rất chú trọng dáng vẻ, cũng mang một cái gương theo người.
Tư bà bà lại nắm chặt nắm đấm, chuẩn bị đập vào đầu Duyên Khang quốc sư.
Duyên Khang quốc sư thấy thế, buông cái gương, cười nói:
- Tư đạo hữu, nếu như ta không dẫn thần thông trong con ngươi của hắn tới, làm sao có thể nghĩ ra cách phá giải? Đạo hữu vẫn mong buông sự thù địch xuống.
Tư bà bà nói:
- Ngươi không nên chiếu thời gian quá dài.
Duyên Khang quốc sư sử dụng cái gương chiếu Tần Mục, nhìn thấy được cái bóng của Phược Nhật La từ trong hai mắt của Tần Mục đang đi ra phía ngoài, trong lòng thầm cả kinh, vội vàng úp cái gương xuống, trầm ngâm nói:
- Thật sự là thần thông! Loại thần thông này là in vào trong mắt của Tần giáo chủ, liếc mắt nhìn hắn một cái lại sẽ trúng chiêu. Phược Nhật La không ngờ có thần thông quảng đại đến trình độ này?
Tư bà bà vội vàng nói:
- Quốc sư có cách nào giải quyết hay không?
Duyên Khang quốc sư bước đi thong thả quay lại, do dự một chút, nói:
- Nếu không, ta lại chiếu một chút?
Tư bà bà không thể kiềm chế được, nặng nề đập một cái ở trên đầu hắn.
Mọi người lộ vẻ sợ hãi. Ngay cả Duyên Phong đế cũng không dám đánh vào đầu của Duyên Khang quốc sư, Tư bà bà lại dám.
Duyên Khang quốc sư thản nhiên tiếp nhận, nói:
- Tư đạo hữu, chỉ dựa vào nhìn một cái, ta còn chưa có khả năng để phá giải được thần thông của Phược Nhật La. Nếu có thể nhìn thêm vài lần, nói không chừng lại có thể tìm ra cách phá giải.
Tư bà bà lạnh lùng nói:
- Nếu như phá giải không được?
Duyên Khang quốc sư nghiêm nghị nói:
- Sống chết có số, đành vậy thôi!
Tư bà bà cũng không quen hắn, bằng không đã sớm đá cho hắn bay ra ngoài giống như người mù. Tư bà bà liếc mắt nhìn Bàng Ngọc Chân Thần, cố nhẫn nhịn nói:
- Chân Thần có thần thông quảng đại, nhất định có cách phá giải thôi.
Bàng Ngọc Chân Thần do dự một chút, có lòng muốn chiếu Tần Mục một cái, chỉ tự cảm thấy mình cũng khó thoát khỏi nắm đấm của nữ tử này, đành lắc đầu nói:
- Quốc sư không làm được, ta cũng không làm thành. Ta rất bội phục đạo pháp thần thông của quốc sư. Thành tựu thần thông của Phược Nhật La thật ra cao hơn ta, nhất là ở trong thần thông về ánh mắt càng khó phá giải. Nếu bàn về thành tựu thần thông, có thể cùng Phược Nhật La đấu, chỉ có Thiên Sư. Các ngươi nên đi tìm Thiên Sư.
Trong lòng Tần Mục thoáng động, Tiều Phu thánh nhân thật sự có thần thông quảng đại, nói không chừng sẽ có biện pháp phá giải được thần thông của Phược Nhật La.
- Thiên Sư lúc này ở bên trong La Phù Thiên của Ma tộc, tìm được hắn không khó.
Bàng Ngọc Chân Thần do dự một chút, nói:
- Theo lý mà nói, ta chắc hẳn sẽ dẫn các ngươi đi vào. Chỉ có điều bây giờ hai quân đối chọi, Ma tộc vẫn chưa lui binh, ta vẫn cần phải ở lại chỗ này.
Duyên Khang quốc sư có chút động tâm, cũng rất muốn đi gặp vị thánh nhân này một lần, chỉ là hắn cũng bị vướng chân, không rảnh đi tới La Phù Thiên.
Hàng rào thế giới giữa La Phù Thiên cùng Thái Hoàng Thiên đã cực kỳ yếu ớt, đi La Phù Thiên là không khó. Thời điểm Ma tộc đánh Thái Hoàng Thiên chính là do Ma Thần trực tiếp xé ra hàng rào thế giới, không ngừng có Ma tộc điên cuồng dũng mãnh tràn vào Thái Hoàng Thiên.
Trong lòng Tư bà bà vui mừng, cười nói:
- Ta theo Mục nhi đi gặp thánh nhân đầu tiên của Thiên Thánh giáo ta!
Nàng khó nén được vẻ hưng phấn, Tiều Phu thánh nhân ở dưới tàng cây truyền pháp, Thạch Thượng Truyền Kinh, truyền thụ cho Khai Sơn tổ sư, Khai Sơn tổ sư lập giáo, sáng lập Thiên Thánh giáo. Mỗi một đời giáo chủ sau đều là đệ tử của Tiều Phu thánh nhân, đều phải từng trải một lần Thạch Thượng Truyền Kinh.
Đối với đệ tử của Thiên Thánh giáo mà nói, Tiều Phu thánh nhân chính là tồn tại cao cao tại thượng, là tồn tại khiến mọi người ngưỡng mộ quỳ bái.
Có thể gặp một lần vị truyền kỳ này, là tâm nguyện lớn lao của đệ tử trong giáo.
Tần Mục do dự một chút, nhìn Tư bà bà đang hưng phấn, cuối cùng vẫn quyết định không nói cho nàng biết chân tướng.
- Tiều Phu thánh nhân là thuỷ tổ của Thiên Thánh giáo, nhưng hắn căn bản không nghe nói qua Thiên Thánh giáo. Thạch Thượng Truyền Kinh cũng chỉ là do hắn nhất thời cao hứng, truyền cho Khai Sơn tổ sư... Bà bà nếu như biết chuyện này, nhất định sẽ bị đả kích.
Trong lòng hắn thầm nghĩ.
Bàng Ngọc Chân Thần nói:
- Thái Hoàng Thiên ta đã từng phản công La Phù Thiên, lúc đó ta là thống soái, chỉ là phản công thất bại. Nhưng ta có chút hiểu rõ về địa lý ở nơi đó. La Phù Thiên khắp nơi đều là đầm lầy, còn có mảnh nhỏ không gian hình thành mặt gương, đi tới nơi đó cần phải cẩn thận, Tần giáo chủ bất cứ lúc nào có thể sẽ nhìn thấy được mặt gương.
Tư bà bà mang tới một chiếc khăn lụa màu trắng, bịt kín hai mắt của Tần Mục, nói:
- Như vậy là được. Mục nhi, ngươi có thể phóng thích ra nguyên thần, mượn hai mắt của nguyên thần thấy vật.
Duyên Khang quốc sư vội vàng nói:
- Không thể! Thần thông của Phược Nhật La cũng chiếu rọi ở trong nguyên thần của hắn, nếu nguyên thần nhìn thấy được cái gương, cũng sẽ kích phát thần thông của Phược Nhật La!
Tư bà bà kinh ngạc nói:
- Phược Nhật La lại có loại bản lĩnh này sao? Mục nhi, ngươi phóng thích nguyên thần ra!
Tần Mục theo lời, nguyên thần xuất khiếu, đứng lên trong tường vân phía sau đỉnh đầu, Tư bà bà sử dụng cái gương chiếu vào. Nguyên thần của Tần Mục nhìn về phía mặt gương, nhất thời mắt của nguyên thần giống như hổ đói rình mồi, nhìn chằm chằm vào mặt gương, trong tròng mắt hiện ra bóng dáng của Phược Nhật La đi ra phía ngoài.
Lúc này Phược Nhật La đã muốn đi tới chỗ con ngươi của Tần Mục.
Tư bà bà cẩn thận quan sát, hài lòng thu hồi cái gương, cuối cùng cũng chấm dứt tâm sự, cười nói:
- Bàng Ngọc Chân Thần, đi La Phù Thiên thế nào?
- Ta tới mở ra không gian, đưa các ngươi đi!
Hai mắt Tần Mục tối đen, chỉ có thể sử dụng cảm quan nhận biết xung quanh. Mắt thường của hắn không nhìn cảnh tượng xung quanh, bị Tư bà bà nắm tay, lôi đi về phía trước.
Bàng Ngọc Chân Thần xé ra không gian, lộ ra thế giới kia, nói:
- La Phù Thiên không thể so sánh với Thái Hoàng Thiên, La Phù Thiên khắp nơi đều nguy hiểm đáng sợ, các ngươi nhất định phải cẩn thận.
Tư bà bà nắm tay hắn, hào hứng đi vào trong vết nứt. Long Kỳ Lân và Hồ Linh Nhi cũng muốn đi qua, Bàng Ngọc Chân Thần đã khép kín khe nứt không gian, bọn họ chỉ đành phải thôi.
Dược sư trầm giọng nói:
- Chúng ta đi Phong Đô của Đại Khư, tìm kiếm thôn trưởng, cùng nhau nghĩ biện pháp. Linh nhi, ngươi bình thường thông qua giữa sinh tử đi tới Phong Đô, ngươi tới dẫn đường.
Hồ Linh Nhi đáp, nhìn về phía Long Kỳ Lân mất mát nói:
- Công tử đi La Phù Thiên, rồng béo, ngươi theo chúng ta đi Phong Đô.
Trong lòng Long Kỳ Lân trống rỗng, lắc đầu nói:
- Ta phải ở lại chỗ này chờ giáo chủ trở về. Giáo chủ đi vội vàng, chưa kịp luyện chế cho ta thức ăn...
Hồ Linh Nhi cười nói:
- Có gia gia dược sư ở đây, còn có thể thiếu thức ăn cho ngươi sao? Y thuật đan thuật công tử đều học được từ gia gia dược sư!
Long Kỳ Lân vui mừng quá đỗi, vội vàng lay động thân thể, hiện ra chân thân bốn mươi trượng, cười nịnh nọt nói:
- Các vị lão gia, mời lên trên lưng của Tiểu Long, Tiểu Long bước chân khá nhanh, chở các vị lão gia đi tới Phong Đô! Ta cũng từng đi qua Phong Đô!
Đám người người què, đồ tể, người mù leo lên lưng hắn, đồ tể cười nói:
- Ta ban đầu đã nói qua khiến cho tên mập này cùng lên bàn giống như gà mẹ trong thôn, cũng là một món ăn chính, không nghĩ tới hắn còn hiểu chuyện hơn gà mẹ. Những gà mẹ đó thật muốn lật trời, ta lần trước quay về thôn, mổ đến mức trên gương mặt ta đầy máu.
Dược sư cười nói:
- Rồng béo ăn đan dược gì? Ăn bao nhiêu?
Long Kỳ Lân vội vàng nói:
- Tiểu Long ăn Xích Hỏa linh đan, Hỏa Hành Thần Nguyên đan và Thủy Hành Thần Nguyên Đan, một bữa muốn ăn... một đấu!
- Mỗi bữa muốn ăn một đấu?
Dược sư cảm thấy kinh hãi, thất thanh nói:
- Ba dạng linh đan đó chính là ba đấu! Một ngày ba bữa, chính là chín đấu! Ngươi ăn uống không nhỏ đâu. Mục nhi không ngờ không bị ngươi ăn cho nghèo!
Long Kỳ Lân cũng bị dọa cho giật mình, trong lòng vừa mừng vừa sợ. Hắn vốn tính công phu sư tử ngoạm, muốn một ngày ăn một đấu linh đan, không nghĩ tới không ngờ biến thành chín đấu.
Dược sư tính toán một lát, nói:
- Chín đấu linh đan là thêm chút, may là ta có tiền, trữ hàng rất nhiều, ngược lại vẫn nuôi được...
Người mù vô cùng hâm mộ, trong thôn kẻ có tiền rất nhiều. Dược sư giúp quý nhân, vị quan thành đạt chữa bệnh, phát tài, rất nhiều nữ tử nhà quyền quý hâm mộ tiếng tăm đến đây, bức tranh của người điếc cũng được người tranh cướp. Đồ tể hằng ngày bán thịt. Câm điếc hằng ngày rèn sắt. Bọn họ cũng có thể qua ngày. Người què thì không cần phải nói, Tư gia của Tư bà bà lại trông coi bảo khố của Thiên Thánh giáo, tất nhiên không lo ăn uống.
Duy nhất chỉ có người mù, dựa vào thầy tướng số mà sống, hàng ngày có chút kham khổ, bởi vậy nhìn đám người giàu trong thôn giống như nhìn kẻ thù, thầm nghĩ:
- May là thôn trưởng vẫn nghèo hơn so với ta, đáng tiếc lại chết...
Tròng mắt của Hồ Linh Nhi loạn chuyển, không nói ra lời thật lòng, thầm nghĩ:
- Rồng béo một ngày ăn nhiều linh đan như vậy, sau khi công tử trở về nhất định sẽ giật mình kinh ngạc. Ta cũng muốn xem thử đến lúc đó hắn sẽ béo tới mức nào...
Trong La Phù Thiên, Tần Mục lặng lẽ giơ tay lên vạch lá liễu vàng đang che đi con mắt thứ ba của mình. Tư bà bà thoáng cái chụp được tay của hắn, sẵng giọng:
- Con mắt này của ngươi có phần cổ quái, không cần vén loạn!
Tần Mục xin tha nói:
- Bà bà, ta bây giờ nhìn không thấy, đi không tiện, không thể lúc nào cũng để cho bà bà nắm. Nếu chẳng may gặp phải nguy hiểm, ngược lại sẽ liên lụy bà bà.
- Vậy cũng không cho vạch ra!
Tư bà bà suy nghĩ một lát, cười nói:
- Chỉ có điều ngươi nói cũng có đạo lý, không nhìn thấy được đồ thật sự là hành động bất tiện, ta giúp ngươi bóc ra, nhưng không cho ngươi phát động Phách Thể Tam Đan Công.
Dứt lời, nàng nắm lấy lá liễu vàng, kéo cái lá này xuống.
Tại mi tâm của Tần Mục, mi mắt tách về hai bên, lộ ra con mắt thứ ba đảo phải đảo trái, nhìn xung quanh một chút.
Danh sách chương