- Mục nhi, để cho ta nhìn mắt của ngươi một chút.

Tư bà bà nhìn chằm chằm vào ánh mắt hắn một hồi, không nhìn thấy trong con mắt này có Phược Nhật La, lại dùng cái gương chiếu, trong con mắt này vẫn không có tung tích của Phược Nhật La, lúc này mới yên lòng, dặn dò:

- Ngươi có thể dùng con mắt này, nhưng không nên phát động công pháp, gặp phải nguy hiểm cứ để bà bà tới ứng phó. Chờ tới khi nhìn thấy Tiều Phu thánh nhân, con mắt này của ngươi còn phải dùng lá liễu vàng dán lên.

Tần Mục gật đầu, thu hồi lá liễu vàng.

Hắn vẫn là lần đầu tiên sử dụng con mắt thứ ba ở mi tâm quan sát thế giới, hắn hiếu kỳ hết nhìn đông tới nhìn tây, con mắt này nhìn thế giới, nhìn thấy được cảnh tượng có phần khác biệt với hai con mắt bình thường.

Hai con mắt bình thường nhìn thần thông giả, nhìn thấy được chính là bề ngoài, mà ở trong tầm mắt của con mắt thứ ba, tất cả đều trở nên quỷ dị.

Hắn nhìn về phía Tư bà bà, ngoại trừ có thể nhìn thấy được bề ngoài của Tư bà bà, còn có thể thấy rõ ràng thần tàng của Tư bà bà, thậm chí có thể nhìn thấy được nguyên thần của Tư bà bà.

Đáng sợ nhất chính là Tần Mục nhìn thấy được nguyên thần của Tư bà bà, không ngờ cảm thấy rất ngon miệng, có một loại cảm giác quá đói, rất muốn ăn nguyên thần của nàng!

Loại cảm giác này không biết từ đâu đến, khiến cho hắn chỉ cảm thấy bụng mình đói kêu vang, có một loại cảm giác đáng sợ, rất muốn kéo nguyên thần của Tư bà bà từ trong cơ thể nàng ra tới một ngụm nuốt lấy!

Cảm giác quá đói trong bụng rất chân thật, cho nên hắn có một loại kích động muốn cắn nuốt.

Lần trước ở đống đổ nát Vô Vọng thành, lần đầu tiên hắn mở con mắt thứ ba ra, nhưng lập tức Thổ Bá xuất hiện, đánh ngọc bội vào trong con mắt thứ ba của hắn. Đám người câm điếc người mù lại chế luyện lá liễu vàng che lại con mắt này, cho nên hắn không cảm giác được tình trạng dị thường.

Mà bây giờ sau khi mở ra con mắt thứ ba, hắn mới phát hiện ra chỗ quỷ dị.

- Là con mắt này có vấn đề, hay là La Phù Thiên có vấn đề?

Tần Mục kìm chế kích động muốn cắn nuốt nguyên thần của Tư bà bà, suy nghĩ nói:

- Chắc hẳn không phải là La Phù Thiên có vấn đề. La Phù Thiên là một thế giới các tầng trời của Ma tộc, mặc dù có vấn đề cũng chỉ là vấn đề về ma khí. Ma khí vẫn không đến mức khiến cho ta có cảm giác đói bụng. Như vậy vấn đề vẫn xuất hiện ở trên con mắt này. Kỳ quái, vì sao mắt mở ra, lại có cảm giác quá đói?

Hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu được, chỉ đành phải tạm thời bỏ xuống vấn đề này, theo Tư bà bà tiếp tục đi về phía tế đàn gần đó.

Tiều Phu thánh nhân cùng hai mươi bốn tôn thần chỉ xây dựng ra rất nhiều tế đàn cao lớn chữ Kim, dùng để huyết tế La Phù Thiên, khiến cho Phược Nhật La đình chiến. Tiều Phu thánh nhân vì tránh cho tế đàn bị Ma Thần phá hủy, nhất định sẽ bảo vệ những tế đàn này. Phược Nhật La và Ma Thần không có phá hủy được tế đàn, cũng nhất định sẽ án binh bất động, sẽ không cùng Thái Hoàng Thiên xung đột.

Đi tới tế đàn tìm kiếm Tiều Phu thánh nhân là lựa chọn tốt nhất.

Tần Mục quan sát khắp nơi. Hắn thấy La Phù Thiên cùng Phược Nhật La cho hắn nhìn thấy được hiện tượng kỳ lạ về cơ bản là giống nhau, thậm chí còn muốn hiểm ác đáng sợ hơn.

Tinh cầu khổng lồ di chuyển ở trên không trung La Phù Thiên, nguyên lực từ tinh cầu cùng nguyên lực từ La Phù Thiên quấy nhiễu lẫn nhau, dẫn đến mặt đất chấn động kịch liệt, địa chấn có uy lực lớn đáng sợ tạo thành núi lửa bạo phát, tốc độ của gió bão vượt quá tốc độ của âm thanh mười mấy lần, mấy chục lần.

Cơn lốc như lưỡi đao, giống như là linh binh với uy lực mạnh nhất, thổi qua chỗ miệng núi lửa vừa nhô lên, ở dưới gió lớn sắc bén, núi lửa hóa thành bột mịn.

Đáng sợ nhất vẫn là biển, sóng biển ngập trời lấy vận động vô cùng khủng khiếp nhanh chóng, tốc độ sóng biển di chuyển cũng vượt qua âm thanh, phá hủy tất cả mọi thứ dọc đường.

Địa chấn, gió to, sóng biển, núi lửa, đây cũng là đất nước phong hỏa. Đất nước phong hỏa điên cuồng phun ra, đã khiến cho La Phù Thiên biến thành một chỗ không thích hợp cho bất kỳ sinh linh nào sinh sống.

Nơi này đáng sợ như thế, cho nên không gian cũng trở nên cực kỳ không ổn định. Trong không trung không gian nghiền nát và mặt đất hình thành từng vết nứt hẹp dài giống như từng mặt gương không có bất kỳ độ dày nào, chiết xạ ra cảnh tượng phía xa.

Những khe nứt không gian này đặc biệt dài, không nhìn thấy được điểm cuối, có cái lại cũng rất ngắn, chỉ có hai ba thước. Bởi vì không có độ dày, cho nên khó có thể phát hiện ra nó. Bởi vậy mỗi một bước đi đều cần phải cẩn thận một chút.

Nếu không cẩn thận đi qua phía trên khe nứt không gian, có thể sẽ bị cắt thành hai nửa gọn gàng.

Không gian quá lợi hại, sợ rằng mãi đến khi mình bị tách ra làm hai mới phát hiện ra mình đã chết.

Tần Mục và Tư bà bà đang chống lại với sóng lớn ngập trời vọt tới, thậm chí nhìn thấy được sóng lớn cao tới vạn trượng bị một khe nứt không gian kinh người mở ra, chia làm hai nửa.

Phía trước, phía sau người của Tư bà bà có vô số vì sao lập lòe, hình thành Đại La Thiên Tinh Lực Trường, mượn lực trường tới cảm ứng nguy hiểm xung quanh, đồng thời lực trường cũng có thể chống đỡ thiên tai của La Phù Thiên.

Tư bà bà đã là tồn tại tiến quân Thần cảnh, La Phù Thiên mặc dù nguy hiểm nhưng vẫn không đến mức uy hiếp được tính mạng của nàng.

Tần Mục nhìn bốn phía, nhìn thấy được nơi khủng khiếp này giống như địa ngục không biết có bao nhiêu oan hồn đang bay tới bay lui, đó là linh hồn Ma tộc chết ở La Phù Thiên, khiến cho hắn không nhịn được thèm ăn nhỏ dãi.

Hắn vội vàng ngăn chặn cảm giác thèm muốn cắn nuốt linh hồn của mình, trong lòng có chút khủng hoảng:

- Con mắt này biến ta thành quái vật gì vậy?

Nhưng vào lúc này, đột nhiên bọn họ nhìn thấy được phía trước nơi trung tâm của trận gió bão thi thể xương cốt của một vị Ma Thần cực lớn nằm ở trên cánh đồng hoang vu, mặc cho gió bão kịch liệt thế nào, cũng không có cách nào dao động được bộ hài cốt này.

Bọn họ đi tới trước mặt, thi thể xương cốt cho dù nằm rạp trên mặt đất cũng phải cao tới mấy chục trượng. Cánh dài và cánh của bộ hài cốt này đã biến thành xương, bốn cái chân giống như là chân trâu cực lớn, chỉ có điều lại là ánh vàng rực rỡ.

Không chỉ có như vậy, Tần Mục còn nhìn thấy được trong cơ thể bộ thi thể xương cốt Ma Thần này lơ lửng từng thần tàng đang phát sáng, bên trong chứa nhật nguyệt ngôi sao, còn có một mảnh lục địa.

Thần tàng đã phá, đại lục bị chìm ngập ở trong nước.

Tần Mục và Tư bà bà từ trong lỗ thủng của thần tàng đi vào, chỉ thấy lũ lụt đã tự do tràn qua lục địa thần tàng, nhật nguyệt ngôi sao trên bầu trời của thần tàng cũng bị tàn phá không chịu nổi.

Càng kỳ lạ hơn chính là, trong đại lục này còn có thành quách nhà ở. Rất nhiều căn nhà đang bị chìm ngập ở dưới nước.

- Ở đây đã từng là nơi Ma tộc sống, thoạt nhìn ở đây chắc là mới bị hủy diệt từ mấy trăm năm trước.

Tư bà bà kinh ngạc không thôi, suy tư nói:

- Chẳng lẽ sau khi La Phù Thiên phát sinh tai họa, có vài Ma Thần cam tâm tình nguyện liều mình, bỏ qua thân thể, để cho những sinh linh Ma tộc sinh hoạt ở bên trong thần tàng của mình?

Tần Mục sử dụng con mắt thứ ba của mình nhìn lại xung quanh, chỉ thấy ở nơi xa xôi, trong ngân hà vỡ nát trên không trung có một Ma Thần cung đã đổ nát.

Trong Thần Kiều thần tàng của vị Ma Thần này có một cây cầu liên kết cùng Ma Thần cung.

Hắn mơ hồ nhìn thấy được, trong Ma Thần cung có một hồn phách rất mờ ảo, một mình đứng ở trong đó, hình như rất bi thương.

Hắn có một kích động muốn bay qua nuốt lấy hồn phách bi thương của vị này, nhưng trong nội tâm hắn rốt cuộc không cảm giác quá đói, mà tràn ngập tôn kính.

Vị Ma Thần này chỉ còn lại có hồn phách.

Hắn lấy thần tàng của mình ra cho tộc nhân của mình ở lại, bảo vệ được tính mạng của tộc nhân, nhưng mà thân thể của hắn cũng không thể ngăn cản được tai họa của thiên địa, thân thể tử vong.

Tộc nhân của hắn có khả năng sinh tồn ở bên trong thần tàng của hắn rất lâu, nhưng cuối cùng thần tàng của hắn cũng bị thiên tai phá tan.

- Hắn đã tiêu hao hết nguyên thần của mình, chỉ còn lại có hồn phách không diệt. Chỉ có điều, tộc nhân của hắn vẫn phải chết. Hồn phách của hắn đứng ở chỗ này mấy trăm năm...

Tần Mục nhìn lại xung quanh, con mắt thứ ba nhìn thấy được rất nhiều hồn phách phiêu đãng, đó là con dân Ma tộc chết ở bên trong thần tàng của Ma Thần này. Âm soa của U Đô cũng không tới nơi đây. Tần Mục nhìn về phía Sinh Tử thần tàng của vị Ma Thần này. Sinh Tử thần tàng đã bị vị Ma Thần này hủy diệt. Chắc hẳn đây cũng là nguyên nhân hồn phách của con dân Ma tộc chết ở chỗ này bị nhốt ở đây.

- Mỗi một chủng tộc đều có nhân vật vui buồn lẫn lộn.

Tần Mục nhắm con mắt ở mi tâm lại, hắn cảm giác buồn nôn khi thấy mình muốn ăn tươi những linh hồn này.

Đây cũng không là suy nghĩ của hắn!

Cũng không là tiềm thức của hắn!

Hắn không có khả năng nắm giữ tiềm thức tà ác như vậy!

- Không quan tâm là vật gì ảnh hưởng tư duy của ta, ngươi đều khiến ta buồn nôn!

Tần Mục mở mắt, xoay người sang chỗ khác, trong miệng truyền đến ngôn ngữ U Đô du dương ngừng ngắt. Phía sau chậm rãi dâng lên một tòa cánh cửa Thừa Thiên, cánh cửa mở rộng ra. Chỉ có điều lần này hắn vẫn chưa thi triển Khiên Hồn Dẫn, mà thay đổi thần thông.

Hắn muốn đưa những vong linh Ma tộc đi tới U Đô.

Trong thần tàng của Ma Thần phát ra từng trận âm phong, gào thét thổi về phía cánh cửa Thừa Thiên, bay vào trong bóng tối.

Cánh cửa Thừa Thiên bên kia có rất nhiều chiếc thuyền nhỏ đi tới, tiếp đón mỗi một vong linh. Qua thời gian không lâu, âm phong dừng lại. Trong môn hộ có một ngọn đèn chiếu tới, chiếu vào trên mặt của Tần Mục.

- Quả nhiên là ngươi. Ngươi không ngờ không có làm chuyện ác?

Bên trong cánh cửa, giọng nói của lão nhân âm soa truyền đến, kinh ngạc nói.

Tần Mục vẫy vẫy tay, đóng cánh cửa Thừa Thiên, nói:

- Bà bà, chúng ta đi thôi.

Tư bà bà khẽ gật đầu, nhìn hắn một lát, vui mừng nói:

- Mục nhi thật sự lớn rồi.

Bọn họ đang muốn rời khỏi, đột nhiên một giọng nói yếu ớt từ địa phương xa xôi mơ hồ truyền đến:

- Cảm ơn...

Tần Mục nghe được âm thanh này, hơi ngẩn ra. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong Ma Thần cung, hồn phách của Ma Thần kia đang tan rã tiêu tan, Ma Thần cung rộng lớn đang nhanh chóng đổ nát, từng ngôi sao đang không ngừng chôn vùi.

- Mục nhi, không cần nhìn nữa, hắn đã hồn phi phách tán.

Tư bà bà nắm tay hắn, nhanh chóng lao ra khỏi thần tàng:

- Vị Ma Thần này vì tâm nguyện chưa xong, cho nên hồn phách không tiêu tan, bằng không hồn phách của hắn đã sớm hóa thành tro bụi. Hồn phách của hắn tiêu tan, thần tàng cũng sẽ tan rã!

Bọn họ vừa lao ra, phía sau truyền đến một chấn động kinh tâm động phách. Trong tiếng động này, từng ngọn thần tàng ầm ầm chôn vùi, tiếng nổ mãnh liệt cuốn ra bốn phương tám hướng.

Tư bà bà vội vàng dẫn theo Tần Mục trốn thật xa, sóng công kích nổ mạnh kéo tới, ném hai người lên thật cao.

Tư bà bà cố gắng hết khả năng mở ra Đại La Thiên Tinh Lực Trường, bảo vệ Tần Mục. Nhưng vào lúc này đột nhiên một đạo ánh sáng màu đen từ trong đống đổ nát bay ra, gào thét phá vỡ Đại La Thiên Tinh Lực Trường, giống như giao long bơi qua bơi lại.

- Mục nhi trợ giúp ngươi, đưa hồn phách tộc dân của ngươi đến U Đô, ngươi còn dám tới hại hắn?

Tư bà bà giận tím mặt, đang muốn ra tay. Chỉ thấy ánh sáng màu đen kia bơi qua bơi lại, ở sau đầu của Tần Mục nhẹ nhàng chuyển động một vòng, hóa thành một hào quang màu đen. Giữa hào quang màu đen là từng ánh sáng màu đỏ nóng hừng hực, hình thành một cái đĩa đỏ, giống như một Ma Nguyệt màu đỏ như máu.

Tần Mục quay đầu lại, nhưng không nhìn thấy được Ma Nguyệt này.

Hắn vội vàng lấy ra một cái gương soi, chỉ thấy Ma Nguyệt từ từ chuyển động sau lưng hắn, phía trên hào quang màu đen là vô số văn tự Ma tộc đang không ngừng biến đổi lưu chuyển.

Tư bà bà đổi giận thành vui, cười nói:

- Coi như ngươi có lương tâm. Mục nhi, đây là vị Ma Thần này sử dụng năng lượng cuối cùng trong thần tàng của mình hóa thành Ma Nguyệt, để báo đáp ngươi. Vật này không tệ, có thể trợ giúp tăng tu vi ma đạo của ngươi.

Tần Mục cũng lập tức cảm giác được Ma Nguyệt này xuất hiện, ma nguyên của mình không ngờ nhanh chóng nâng cao. Chắc hẳn qua không lâu nữa lại có thể không ngừng nỗ lực khiến cho Thất Tinh thần tàng phá tường.

- Bà bà, hồn phách Ma Thần kia có thể nhìn ra được ta là một nhân tộc, vì sao hắn vẫn muốn giúp ta?

Tần Mục không giải thích được, dò hỏi.

Tư bà bà đi về phía tế đàn phía xa, nói:

- Ngươi rõ ràng là nhân tộc, vì sao lại muốn giúp những vong linh của Ma tộc, đưa bọn họ đi tới U Đô?

Tần Mục hơi ngẩn ra.

Tư bà bà cười nói:

- Ngươi có tấm lòng son, người ta cũng biết báo đáp. Trong Ma tộc cũng có hào kiệt, cũng có nhân vật đáng để kính phục.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện