"Chạy hả? Để xem ngươi chạy được đi đâu!" Lúc này, Thánh Tâm Duệ và bốn người kia chạy tới quát tháo.
Đằng trước đã là bờ cuối của Ma Uyên. Một cây cầu vắt qua cản trở bước chân của họ, và bên dưới là vực sâu tối đến nỗi xòe tay cũng không thấy rõ ngón.
Nơi này là ma quật nằm dưới chót Ma Uyên mà ai cũng kinh sợ.
Năm người thấy ma quật kia thì nét mặt vốn đanh lại giãn ra. Trước mặt không còn con đường nào, Mục Vỹ có muốn chạy cũng không thoát.
"Cùng đường rồi à?", Mục Vỹ mỉm cười nhìn xuống dưới.
"Chạy đi chứ? Sao dừng lại rồi!", Chu Vĩ có chiều cao nổi bật, gã trêu tức: "Không phải ngươi tài giỏi lắm sao? Chạy tiếp đi chứ! Dám giết thiếu tông chủ của Lục Ảnh Huyết Tông ta, đừng hòng chạy thoát!"
Phi Ngữ Chi lạnh giọng quát: "Cả mạng của Bất Hủ Dịch, đệ tử đảo Thiên Tà ta nữa, đến lúc ngươi trả giá rồi!"
"Ngươi cũng phải trả lại mạng của Bắc Nhất Vấn Thiên!"
Vỹ Bất Ngữ bình tĩnh nói: "Mối nhục của nhà họ Vỹ sẽ biến mất với cái chết của ngươi!"
"Ai bảo ngươi cứ đòi giúp lão Cam Kinh Vũ kia, mặc xác lão chết già ở đế quốc Nam Vân không phải tốt hơn sao? Vì lão mà gây thù chuốc oán với Tụ Tiên Các ta có đáng không?”
Thạch Nham cũng giễu cợt: "Nói thật cho ngươi biết, hiện tại năm thế lực lớn đang chuẩn bị gây áp lực cho điện Tam Cực, tổ chức Vỹ Minh ở thành Đông Vân cũng sẽ bị diệt trừ, tiếc là ngươi không thấy được cảnh đớ'.
Hử? Nghe vậy, Mục Vỹ đanh mặt.
Vỹ Minh có thể nói là toàn bộ của hắn, ông nội, bằng hữu và người thân của hắn đều ở đó. Nếu Vỹ Minh bị tiêu diệt, hắn nhất định sẽ hối hận cả đời.
"Hừ, bọn ngươi muốn giết ta phải không?”
Mục Vỹ hừ lạnh: "Muốn giết ta thì lên đi!"
Vừa dứt lời, Mục Vỹ xoay người nhảy xuống vực sâu đen như mực. Năm người chết trân tại chỗ, mắt chữ A miệng chữ O.
Nhảy luôn kìat
Không ngờ thằng nhãi này dám nhảy thật!
Hành động tung người nhảy xuống của Mục Vỹ làm ai cũng ngỡ ngàng.
Sở dĩ người ta truyền tai nhau rằng Ma Uyên rất hung hiểm chủ yếu là vì một nguyên nhân: vực sâu trong đó.
Từ trước đến nay, không một ai biết rốt cuộc cái vực này có chiều sâu bao nhiêu. Bên cạnh đó, phần lớn ma thú tại Ma Uyên đều chạy ra từ trong vực sâu.
€ó thể nói rằng, đó là nơi vui chơi giải trí của ma thú, đồng thời là địa ngục đối với võ giả.
"Thằng này nhảy vào vực sâu là chết chắc rồi", Chu Vĩ - tôn giả của Lục Ảnh Huyết Tông - lên tiếng.
"Chắc gì đã vậy!", Thạch Nham tiếp lời: "Vực sâu đúng là cực kỳ nguy hiểm, nhưng ngươi không nhớ sự kiện Lôi Âm Cốc ở đế quốc Nam Vân sao? Đó cũng là một nơi hiểm hóc mà hắn vẫn còn sống nhăn răng đấy thôi".
Câu nói này làm cho những người khác im lặng.
"Vậy giờ phải làm sao?", Vỹ Bất Ngữ hỏi.
"Chuyện đã đến nước này, ta nói cho các vị luôn vậy. Đăng Thiên Phủ có cho ta biết một tin, đó là nếu không chủ động tấn công thì ma thú trong Ma Uyên sế
không công kích chúng ta, nên mọi người có thể yên tâm".
"Vậy ư? Thế thì chúng ta ở đây canh chừng luôn đi!", Phi Ngữ Chỉ đáp: "Đảo chủ có lệnh, không lấy được đầu Mục Vỹ thì không được về phục mệnh!"
"Quyết định vậy đi!" Bọn họ gật đầu rồi ngồi xếp bằng.
Tỉ lệ sống sót trong vực sâu rất thấp, nhưng chỉ cần họ làm lơ những con ma thú bò lên thì ngồi đây trông chừng cũng không sao.
Cùng lúc đó, Mục Vỹ đang rơi xuống bị cuốn trong cơn gió như dao cắt, hai bên là những con ma thú với hình thù khác nhau liên tục bò lên trên.
Có điều do hắn không tấn công nên bọn chúng chỉ chăm chăm vào việc của mình.
Thời gian dần trôi, cả buổi Mục Vỹ mới nhận ra có điều khác thường.
Càng rơi xuống, nhiệt độ càng tăng cao, có điều bên cạnh cảm giác nong nóng ấy còn có sự lạnh lẽo kỳ lạ.
Sự nóng nảy trong lòng Mục Vỹ cũng trở nên dữ dội hơn, bản thân hắn cũng thấy hơi bực mình.
Thật ra, từ khi tiến vào Ma Uyên, hắn đã có cảm giác bực dọc trong người.
Qua một lúc lâu, tiếng la tê tâm liệt phế đột nhiên dội lên từ bên dưới, Mục Vỹ nghe mà giật thót.
Có người! Nghe thấy tiếng thét kia, Mục Vỹ không rét mà run.
Vực sâu này toàn là yêu ma, bị sương mù bao quanh hằng năm, sao lại có người chứt
"Rầm" một tiếng, Mục Vỹ thấy mình đã chạm đất bèn để Nhiếp Hồn Châu lơ lửng trên đầu, một tay cầm kính Phong Hồi, một tay nắm chặt Cổ Ngọc Long Tinh.
Nơi này cất giấu một loại thiên hỏa tên là Vạn Kiếp Quỷ Hỏa. Tác dụng của nó nằm ở chỗ có thể chiếm đoạt lực linh hồn của võ giả, thậm chí còn có khả năng
"A..
Lại một tiếng gào vang lên bất chợt. Tiếng gào ấy hùng hậu như truyền đến từ cổ họng một con hoang thú thời viễn cổ, khiến người ta khiếp đảm.
Mục Vỹ dừng lại một lát để lấy lại bình tĩnh rồi nguồn của tiếng thét.
Theo bước chân của Mục Vỹ, quỷ khí âm u dày lên trông thấy. Hơi nóng không ngừng vây quanh người hắn.
Đằng trước đã là bờ cuối của Ma Uyên. Một cây cầu vắt qua cản trở bước chân của họ, và bên dưới là vực sâu tối đến nỗi xòe tay cũng không thấy rõ ngón.
Nơi này là ma quật nằm dưới chót Ma Uyên mà ai cũng kinh sợ.
Năm người thấy ma quật kia thì nét mặt vốn đanh lại giãn ra. Trước mặt không còn con đường nào, Mục Vỹ có muốn chạy cũng không thoát.
"Cùng đường rồi à?", Mục Vỹ mỉm cười nhìn xuống dưới.
"Chạy đi chứ? Sao dừng lại rồi!", Chu Vĩ có chiều cao nổi bật, gã trêu tức: "Không phải ngươi tài giỏi lắm sao? Chạy tiếp đi chứ! Dám giết thiếu tông chủ của Lục Ảnh Huyết Tông ta, đừng hòng chạy thoát!"
Phi Ngữ Chi lạnh giọng quát: "Cả mạng của Bất Hủ Dịch, đệ tử đảo Thiên Tà ta nữa, đến lúc ngươi trả giá rồi!"
"Ngươi cũng phải trả lại mạng của Bắc Nhất Vấn Thiên!"
Vỹ Bất Ngữ bình tĩnh nói: "Mối nhục của nhà họ Vỹ sẽ biến mất với cái chết của ngươi!"
"Ai bảo ngươi cứ đòi giúp lão Cam Kinh Vũ kia, mặc xác lão chết già ở đế quốc Nam Vân không phải tốt hơn sao? Vì lão mà gây thù chuốc oán với Tụ Tiên Các ta có đáng không?”
Thạch Nham cũng giễu cợt: "Nói thật cho ngươi biết, hiện tại năm thế lực lớn đang chuẩn bị gây áp lực cho điện Tam Cực, tổ chức Vỹ Minh ở thành Đông Vân cũng sẽ bị diệt trừ, tiếc là ngươi không thấy được cảnh đớ'.
Hử? Nghe vậy, Mục Vỹ đanh mặt.
Vỹ Minh có thể nói là toàn bộ của hắn, ông nội, bằng hữu và người thân của hắn đều ở đó. Nếu Vỹ Minh bị tiêu diệt, hắn nhất định sẽ hối hận cả đời.
"Hừ, bọn ngươi muốn giết ta phải không?”
Mục Vỹ hừ lạnh: "Muốn giết ta thì lên đi!"
Vừa dứt lời, Mục Vỹ xoay người nhảy xuống vực sâu đen như mực. Năm người chết trân tại chỗ, mắt chữ A miệng chữ O.
Nhảy luôn kìat
Không ngờ thằng nhãi này dám nhảy thật!
Hành động tung người nhảy xuống của Mục Vỹ làm ai cũng ngỡ ngàng.
Sở dĩ người ta truyền tai nhau rằng Ma Uyên rất hung hiểm chủ yếu là vì một nguyên nhân: vực sâu trong đó.
Từ trước đến nay, không một ai biết rốt cuộc cái vực này có chiều sâu bao nhiêu. Bên cạnh đó, phần lớn ma thú tại Ma Uyên đều chạy ra từ trong vực sâu.
€ó thể nói rằng, đó là nơi vui chơi giải trí của ma thú, đồng thời là địa ngục đối với võ giả.
"Thằng này nhảy vào vực sâu là chết chắc rồi", Chu Vĩ - tôn giả của Lục Ảnh Huyết Tông - lên tiếng.
"Chắc gì đã vậy!", Thạch Nham tiếp lời: "Vực sâu đúng là cực kỳ nguy hiểm, nhưng ngươi không nhớ sự kiện Lôi Âm Cốc ở đế quốc Nam Vân sao? Đó cũng là một nơi hiểm hóc mà hắn vẫn còn sống nhăn răng đấy thôi".
Câu nói này làm cho những người khác im lặng.
"Vậy giờ phải làm sao?", Vỹ Bất Ngữ hỏi.
"Chuyện đã đến nước này, ta nói cho các vị luôn vậy. Đăng Thiên Phủ có cho ta biết một tin, đó là nếu không chủ động tấn công thì ma thú trong Ma Uyên sế
không công kích chúng ta, nên mọi người có thể yên tâm".
"Vậy ư? Thế thì chúng ta ở đây canh chừng luôn đi!", Phi Ngữ Chỉ đáp: "Đảo chủ có lệnh, không lấy được đầu Mục Vỹ thì không được về phục mệnh!"
"Quyết định vậy đi!" Bọn họ gật đầu rồi ngồi xếp bằng.
Tỉ lệ sống sót trong vực sâu rất thấp, nhưng chỉ cần họ làm lơ những con ma thú bò lên thì ngồi đây trông chừng cũng không sao.
Cùng lúc đó, Mục Vỹ đang rơi xuống bị cuốn trong cơn gió như dao cắt, hai bên là những con ma thú với hình thù khác nhau liên tục bò lên trên.
Có điều do hắn không tấn công nên bọn chúng chỉ chăm chăm vào việc của mình.
Thời gian dần trôi, cả buổi Mục Vỹ mới nhận ra có điều khác thường.
Càng rơi xuống, nhiệt độ càng tăng cao, có điều bên cạnh cảm giác nong nóng ấy còn có sự lạnh lẽo kỳ lạ.
Sự nóng nảy trong lòng Mục Vỹ cũng trở nên dữ dội hơn, bản thân hắn cũng thấy hơi bực mình.
Thật ra, từ khi tiến vào Ma Uyên, hắn đã có cảm giác bực dọc trong người.
Qua một lúc lâu, tiếng la tê tâm liệt phế đột nhiên dội lên từ bên dưới, Mục Vỹ nghe mà giật thót.
Có người! Nghe thấy tiếng thét kia, Mục Vỹ không rét mà run.
Vực sâu này toàn là yêu ma, bị sương mù bao quanh hằng năm, sao lại có người chứt
"Rầm" một tiếng, Mục Vỹ thấy mình đã chạm đất bèn để Nhiếp Hồn Châu lơ lửng trên đầu, một tay cầm kính Phong Hồi, một tay nắm chặt Cổ Ngọc Long Tinh.
Nơi này cất giấu một loại thiên hỏa tên là Vạn Kiếp Quỷ Hỏa. Tác dụng của nó nằm ở chỗ có thể chiếm đoạt lực linh hồn của võ giả, thậm chí còn có khả năng
"A..
Lại một tiếng gào vang lên bất chợt. Tiếng gào ấy hùng hậu như truyền đến từ cổ họng một con hoang thú thời viễn cổ, khiến người ta khiếp đảm.
Mục Vỹ dừng lại một lát để lấy lại bình tĩnh rồi nguồn của tiếng thét.
Theo bước chân của Mục Vỹ, quỷ khí âm u dày lên trông thấy. Hơi nóng không ngừng vây quanh người hắn.
Danh sách chương