Tỳ nữ mang mấy bộ y phục vừa người đến, là Lý Mạt sai người may cho tiểu báo tử.

Lý Mạt cầm một bộ lên nhìn thử, sau đó hỏi cậu: “Thích không?”

Tiểu báo tử lắc đầu, lỗ tai tròn vo xù lông rũ xuống. Cậu chạy đến chỗ một bộ y phục đỏ sậm, sau đó cuộn mình vào trong, lộ ra khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn, lắc lắc cái đuôi: “Bảo Bối muốn mặc đỏ giống chủ nhân cơ.”

Lý Mạt mặc sam y đỏ sậm thêu hoa văn hồ điệp sáu cánh của phủ Lĩnh Nam Vương, cổ đeo chiếc khóa hồ điệp Hàm Nguyệt, là phục sức riêng của thế tử.

Lý Mạt khoanh chân ngồi xuống, bế tiểu báo tử lên đùi: “Ngoan, chọn một bộ đi.”

Tiểu báo tử nhíu mày, cậu ôm cổ Lý Mạt, dùng lỗ tai mềm mại cọ mặt hắn, nhỏ giọng cầu xin: “Chủ nhân… Bảo Bối muốn mặc, không được sao?”

Lý Mạt nghiến răng nhéo mặt cậu: “Bé làm nũng này, đúng là hết cách với ngươi.”

Hắn gọi tỳ nữ mang bộ y phục mình mặc hồi còn thiếu niên tới cho tiểu báo tử mặc.

Tiểu báo tử ngoan ngoãn đứng im, chờ chủ nhân mặc quần áo cho mình.

Lần đầu mặc y phục con người, đỏ đỏ, xinh đẹp quá đi.

“Đứng yên nào, giơ tay lên.” Lý Mạt cúi người thắt khóa đồng và đai lưng cho cậu, tiểu báo tử ngẩng đầu thất thần nhìn Lý Mạt.

Chủ nhân là người đẹp nhất mà cậu từng gặp, khóe mắt hơi xếch lên, trông hơi ác một chút, nhưng ánh mắt cực kỳ dịu dàng.

Cậu nhẹ nhàng nắm ngón tay Lý Mạt, sờ sờ vết chai trên lòng bàn tay hắn. Những lúc chủ nhân dùng bàn tay đầy vết chai vuốt ve mình có hơi sần sùi cộm cộm.

“Tay chủ nhân cứng quá, sần sần.” Tiểu báo tử nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay Lý Mạt, đoạn giương mi hỏi hắn, “Vì sao?”

Lý Mạt cụp mắt thắt đai lưng cho cậu: “Bởi vì ta phải luyện cung tên.”

Tiểu báo tử nghiêng đầu: “Vì sao lại luyện cung tên?”

Lý Mạt sờ cái đầu xù lông của cậu: “Bảo vệ vương phủ, bảo vệ ngươi.”

Tiểu báo tử nghe xong không vui vẻ cho lắm, cọ cọ cái mũi nhỏ lên mu bàn tay Lý Mạt, nhe răng khoe hai chiếc răng nanh sắc bén của mình của Lý Mạt xem: “A. Ức hiếp chủ nhân, cắn chết hết.”

“Ngoan đi, đừng có gây thêm phiền phức. A cái gì, tức chết ta mà.” Lý Mạt phì cười, sau đó xoa lỗ tai mềm mềm của cậu.

Chạng vạng, Lý Mạt dẫn tiểu báo tử ra khỏi hậu viện phủ Lĩnh Nam Vương đi ra ngoài chơi.

Vẫn chưa đến giờ đóng cửa chợ, phố phường còn rất náo nhiệt.

Đi nang qua một người bán gà rong, dưới đất bày mấy cái lồng gà, trước mặt người bán rong là một đám gà con vàng óng.

Tiểu báo tử chạy tới, tò mò ngồi xổm trước lồng gà.

Con gà mái trong lồng cảm giác được hơi thở nguy hiểm thuộc về mãnh thú, đột nhiên kêu om sòm, vừa kêu vừa quậy, lông gà bay tán loạn.

Tiểu báo tử cũng hoảng sợ lui ra sau vài bước, đứng chỗ xa xa hỏi người bán: “Đây là cái gì?”

Người bán rong thấy thiếu niên áo quần ngăn nắp, hẳn là một tiểu công tử địa vị cao quý, kiên nhẫn giải thích: “Gà con mới nở chưa được mấy ngày, thiếu gia mua mấy con chơi đi?”

Người bán rong lại tò mò tiểu công tử tuấn tú này của nhà ai, vì thế hỏi: “Tiểu công tử tên gì đó?”

Tiểu báo tử nghiêm túc đáp: “Ta tên Bảo Bối.”

Lý Mạt đi tới, tiểu báo tử chạy lại nắm tay Lý Mạt, ngẩng đầu nhìn hắn: “Chủ nhân, muốn gà con.”

Lý Mạt liếc sang, một con thì đâu có đủ nhét kẽ răng tiểu báo tử nhỉ, bèn ném một thỏi bạc xuống, xách một lồng gà con lên đưa cho tiểu báo tử, quay đầu lại nói với người bán rong: “Khỏi thối.”

Người bán rong ngơ ngác cầm bạc nhìn Lý Mạt đưa tiểu báo tử đi.

Tiểu báo tử cực kỳ nâng niu nhấc gà con lên xem, một tay nắm lấy tay Lý Mạt, đôi mắt sáng rỡ khẽ híp lại.

Lý Mạt nghiêng đầu nhìn tiểu báo tử, từ lúc vào vương phủ tới giờ đây là lần đầu tiên thấy tiểu báo tử vui vẻ như vậy.

Lý Mạt giơ tay bảo ám vệ dắt ngựa đến, đoạn bế tiểu báo tử lên ngựa, sau đó thúc ngựa chạy như bay.

Tiểu báo tử ngồi trên yên ngựa ôm chặt Lý Mạt, ngửa đầu hỏi hắn: “Đi đâu thế?”

“Đưa ngươi đi chơi.” Lý Mạt cúi đầu hôn tiểu báo tử, một tay đỡ eo cậu để cậu không bị ngã.

Cưỡi ngựa chạy băng băng hơn mười dặm, sau đó đi tới một cánh đồng hoang vu. Nơi đây trống trải, ban đêm bầu trời rải đầy sao.

Lý Mạt nằm trên bờ cát giữa cánh đồng hoang vu, gối tay nhìn trời, tiểu báo tử ôm lồng gà con ngồi bên cạnh hắn.

Lý Mạt chỉ vào một chỗ có nhiều ngôi sao tập trung trên bầu trời: “Nhìn kìa, có phải ngươi không.”

Thương Long thất tú, sao Ki, Ki Thủy Báo.

*Thương Long là tên gọi chung của chòm 7 ngôi sao ở phía Đông trong chòm Nhị thập bát tú.

Tiểu báo tử chớp chớp mắt nhìn trời, sau đó bổ nhào vào lòng Lý Mạt, vui vẻ nói: “Chủ nhân nói sao thì là vậy.”

Tiểu báo tử nằm nhoài trên người Lý Mạt, cúi đầu nhìn hắn, bỗng nhiên bị Lý Mạt bế lên, đôi môi mềm mại của hắn phủ xuống.

Tiểu báo tử mở to đôi mắt xanh thẳm, sau đó nhắm mắt hưởng thụ, nhỏ giọng nói trong lòng: “Đầu lưỡi chủ nhân… vào rồi… a a… thích quá, phải liếm nhanh thôi nó đi mất.”

Lý Mạt nhận được lời hồi đáp đáng yêu của tiểu báo tử, khẽ mỉm cười, đoạn xoay người đè lên cậu, bàn tay vuốt ve eo nhỏ của cậu, thì thầm dụ dỗ.

Tiểu báo tử híp đôi mắt đang trầm mê trong dục vọng, ôm chặt Lý Mạt.

Bỗng nhiên trong bụi cỏ vang lên âm thanh sột soạt.

Tiểu báo tử quắc mắt, lỗ tai tròn vo dựng thẳng lên, cậu đột nhiên xoay người bò dậy, trong phút chốc hóa thân thành hoàng kim báo rồi phóng xa vài chục trượng như một vệt cát vàng óng.

Lý Mạt mất hứng, hắn ngồi bệt dưới đất, bất đắc dĩ nhìn tiểu báo tử đang tha một con hươu về.

Tiểu báo tử ngậm cổ con hươu chạy đến bên cạnh Lý Mạt, đặt con hươu xuống, sau đó nhảy qua dùng đầu cọ cọ lên tay Lý Mạt, khóe miệng còn dính máu, vui vẻ nói: “Lễ vật cho chủ nhân.”

Lý Mạt không biết làm sao, đành cúi người nâng mặt tiểu báo tử lên: “Cảm ơn Bảo Bối.”

Lý Mạt bảo ám vệ đem con hươu này về, chặt sừng hươu mài thành một cánh cung.

Cung Lộc Giác màu đỏ thắm.

Về đến nhà, tiểu báo tử đặt tên cho hai mươi con gà con, Câu Câu, Tiểu Phong, Mốc Mốc, Đô Đô, Tiểu Hoa, Tiểu Thảo, Thỉ Thỉ, Ngưu Ngưu, Bão Bão, Nha Nha, Khả Ái, Kê Kê, Hoắc Hoắc, Báo Báo, Lồng Sắt, Thịt Lát, Thịt Viên, Bánh Bao, Mạt Mạt, Bảo Bối.

*Thỉ: cứt:_)), Bão: no.

Lý Mạt xách một con gà con lên: Mạt Mạt này nghe quen quá vậy.

Tiểu báo tử sửa lại: Con này là Mốc Mốc.

Lý Mạt: Được, cơm chiều hôm nay đem Mốc Mốc đi hầm canh vậy.

Tiểu báo tử ôm tay Lý Mạt lắc đầu: “Đừng… Không thì đem Thỉ Thỉ đi hầm canh đi… Em cảm thấy Thỉ Thỉ mạnh hơn nên có lẽ sẽ ngon hơn một xíu.”

Lý Mạt ôm tiểu báo tử lên đùi mình: “Bảo Bối à, chúng ta không ăn phân được không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện